Mấy ngày nay thần kinh căng chặt, suy nghĩ rối bời, hành động liều mạng đến mức tuyệt vọng...... Đột nhiên một ngày nào đó không còn nhìn thấy, chỉ nhớ, rồi làm. Thay vào đó, hắn trở thành thủ phạm khiến cho Trì Diễm bị bệnh.
Mặc dù cậu gầy, nhưng từ trước đến nay thân thể luôn khỏe mạnh. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ốm, thậm chí cũng hiếm khi bị cảm lạnh.
Nhưng giờ đây trời đất tối sầm, cơ thể nóng bừng, còn đầu óc thì choáng váng. Cậu co ro nằm trên chiếc giường trong căn phòng nhỏ của mình, không muốn di chuyển.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Tiếng di động vang lên thật lâu thì cậu mới bắt máy. Mơ mơ màng màng, không nói một lời......
Dường như nước mắt cũng đã bị cơn nóng hun đến khô cạn.
Nói đến cũng thật nực cười. Dù đã lớn đến chừng này, nhưng Trì Diễm vẫn cảm thấy bản thân mình mang một loại phép thuật thần kỳ, đó gọi là “nỗ lực“. Chỉ cần nỗ lực thì có thể làm được bất cứ điều gì.
Đó là niềm tự hào nhỏ nhoi duy nhất ẩn giấu trong cuộc đời chẳng mấy thành công của cậu.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại......
Cậu có thể thi đỗ vào đại học A, là do phải điều chỉnh nguyện vọng chứ không thể chọn ngành mà mình yêu thích.
Cậu từng thích Chu Nguyên Lê, trở thành bạn thân của cô, nhưng người mà Chu Nguyên Lê thích chính là Vạn Duệ Dương.
Cậu cũng từng thân mật với Thích Thủ Lân đến thế...... Nhưng giờ đây Thích Thủ Lân lại gặp được “định mệnh“.
Cậu nghĩ rằng Thích Thủ Lân là mặt trời, nhưng Thích Thủ Lân không phải là mặt trời duy nhất của một mình cậu? Ánh sáng của hắn giống như một siêu tân tinh (1).
(1)Siêu tân tinh (超新星): sao băng; siêu tân tinh (ngôi sao có độ sáng vượt quá 10 triệu lần độ sáng ban đầu)
Trì Diễm quá đỗi hèn mọn, cậu muốn chạm đến tia sáng của siêu tân tinh này, cậu phải chịu đựng phản đối, châm chọc, và nụ cười giễu cợt của mọi người.
Phải dốc hết toàn bộ sức lực......
Phải liều mạng.
Nhưng mà trên đời này làm gì có thứ gọi là phép thuật? Cuộc đời của cậu luôn thảm hại như thế.
Sau khi ngủ một giấc ngủ dài. Trì Diễm ngửi thấy mùi cháo, trên trán có chút lành lạnh. Mở to mắt thì nhìn thấy một bóng dáng đang bận rộn trước căn bếp nhỏ. Cậu muốn nói chuyện, nhưng cổ họng khô khốc và đau rát, chỉ phát ra một vài âm tiết không rõ ràng.
“Tỉnh rồi à?” Bóng dáng mờ mờ kia tiến lại, đưa cốc nước có ống hút lên bên miệng của Trì Diễm. “Đói bụng không? Ba có nấu chút cháo......”
Trì Diễm ngơ ngẩn nhìn người. Lần cuối cùng cậu nhìn thấy ba là khi nào...... Ba vậy mà nhớ cậu đặt chìa khóa ở nơi nào sao?
“Con xin lỗi......” Trì Diễm gần như trút cạn nước mắt cả đời mình ra ngoài. “Ba ơi...... con xin lỗi......”
Đàm Triệt không nói gì cả, chỉ múc cháo đút cho Trì Diễm, sau đó cho cậu uống thuốc, rồi thay miếng dán hạ sốt.
“Ngủ đi, ngủ một giấc thì ổn thôi.” Đàm Triệt không rời đi, mà ngồi ở mép giường, lâu lâu vuốt ve tóc của Trì Diễm. Nhìn Trì Diễm cuộn tròn ôm sát hai chân, tựa như đứa bé ở trong bụng mẹ.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Ngay cả khi Trì Diễm chưa bao giờ thật sự nằm trong bụng anh đi chăng nữa.
Trì Diễm là do anh và Trì Hành Đào nhận nuôi, đây là bí mật chỉ có hai người bọn họ biết, đến cả hai chị em Trì Mộng Gia cũng không biết điều này.
Đàm Triệt từng cho rằng cơ thể tràn ngập vết thương này sẽ không thể nào mang thai một sinh mệnh được, thế nên liền cùng với Trì Hành Đào nhận nuôi một đứa con.
Anh từ chối hết tất cả những đứa trẻ được cho là thông minh và có vẻ ngoài xinh đẹp mà viện trưởng cho anh xem.
“Là nó.” Đàm Triệt lựa chọn đứa bé có dính nước mũi, nhìn qua trông có chút ngốc ngốc, là một đứa bé 6 tháng tuổi không có gì nổi bật.
Đứa bé này giờ đây cũng đã lớn lên thành dáng vẻ mà anh mong muốn.
Là một dạng beta phổ thông nhất.
Không cãi vả với bất cứ ai, không thù hận với bất kì người nào, không có thành công rực rỡ, chỉ bình đạm mà sống ngày qua ngày.
Đấy không phải là thỏa hiệp về một thất bại nào đó, mà chính là đặt hy vọng ngay từ lúc bắt đầu.
Không cần đẹp, không cần thông minh, không cần ưu tú.
Bởi vì anh biết rõ cuộc sống này rất khó khăn.
Do đó, miễn là bình thường, thì có thể sống một cuộc sống bình thường.
“Ba chưa bao giờ trách con, Diễm Diễm......” Đàm Triệt cúi đầu ôn nhu nói: “Chưa bao giờ.”
“Ba ba chỉ hy vọng con sống thật tốt, thật vui vẻ...... Hy vọng mọi đau khổ đều cách xa con.”
“Diễm Diễm cũng nên nhìn ra thế giới bên ngoài, quen biết với nhiều người hơn, mỉm cười với bọn họ, ôm lấy họ. Khi đó con sẽ hiểu rằng, người đàn ông kia không là gì cả......”
Anh nhìn thấy đôi mắt của Trì Diễm nhắm lấy thật chặt, không có giọt nước mắt nào chảy ra cả.
Trì Diễm làm mơ, cậu mơ thấy Thích Thủ Lân.
Hắn khoác lên mình bộ lễ phục màu trắng hoa lệ, quay lưng về phía cậu.
Lúc ánh mặt trời hắt lên người hắn, nhìn hắn giống như một vị thiên sứ cai quản ánh sáng.
Như phát hiện có ai đó nhìn từ phía sau, Thích Thủ Lân cũng xoay người lại, đưa tay về phía cậu mỉm cười: “Đến......”
Trì Diễm vui sướng bước lên, nhưng có người đi lướt qua cậu. Đặt tay vào trong lòng bàn tay của Thích Thủ Lân.
Người kia cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng.
Sau đó ngày càng có nhiều người mặc quần áo sang trọng đi lướt qua người Trì Diễm, lấy Thích Thủ Lân làm trung tâm mà đứng ở hai bên.
Sau đó, có tiếng đàn organ vang lên bốn phía, âm điệu cổ điển nhưng cực kỳ rung động lòng người —— đó là bài hát 《 Wedding March 》 được tấu lên vì bọn họ.
Tựa như đó là âm thanh ngân vang duy nhất trong thế giới này.
“Chú rể Thích Thủ Lân, cậu có nguyện ý lấy người trước mặt này hay không? Bất kể nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ một lòng trung thành với anh ấy, yêu quý anh ấy, bảo vệ anh ấy cả đời.”
“Tôi nguyện ý.”
“Chú rể Khúc Ngọc Thành, cậu có nguyện ý gả cho người trước mặt hay không? Bất kể nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ một lòng trung thành với anh ấy, yêu quý anh ấy, bảo vệ anh ấy cả đời.”
“Tôi nguyện ý.”
Trong tiếng hò reo và vỗ tay của đông đảo quan khách, cặp đôi mới cưới hôn lấy nhau.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Dọc theo thảm đỏ, họ đi đến những người thân và bạn bè để nhận lấy những lời chúc phúc của bọn họ—— mọi người đều đặt một bông hoa tươi hoặc có mùi thơm ngào ngạt vào trong tay của Khúc Ngọc Thành, kết thành một bó hoa cho chàng rể.
Trì Diễm đứng lùi về sau, khi cặp đôi mới cưới đi đến trước mặt cậu, Khúc Ngọc Thành đã cầm sẵn bó hoa trong tay.
“Chào mừng cậu đến tham dự lễ cưới của chúng tôi, Trì Diễm.” Khúc Ngọc Thành cười nói với cậu, kéo bó hoa ra trước mặt cậu.
Mọi người xung quanh đều đều đang nhìn. Lúc này Trì Diễm mới nhận ra trong tay của cậu không có bông hoa nào cả, đến cả việc mặc âu phục nghiêm chỉnh cũng không có. Trên người cậu lúc này chỉ khoác một áo sơ mi ngắn tay trắng bệch cùng với chiếc quần jean bạc màu.
Đang lúc cậu đang bối rối, một hạt mầm run rẩy vươn mình từ cổ áo sụp xuống của cậu, nó nhanh chóng mọc lớn lên, hình thành một đóa hoa nhỏ, hóa thành một bông hoa bồ công anh nho nhỏ, đang độ nở rộ.
Vừa không mang mùi hương thơm nồng cũng không mấy tươi đẹp.
Trì Diễm ngắt lấy nhành hoa bồ công anh kia, ngay lập tức một chất lỏng màu đỏ tươi bắn ra từ thân hoa mỏng manh, bắn tung tóe tạo thành những vệt lốm đốm trên ống tay áo ngắn trắng bệch của cậu.
Trì Diễm ngăn lại chất lỏng đỏ tươi đang liên tục chảy ra, vừa ngăn những quả bồ công anh đang dần bị cuốn đi. Trong lúc đang luống cuống nhét lại nhành hoa vào cổ áo, chất lỏng máu đỏ liền loang ra trước ngực áo
Mọi người xung quanh cười phá lên.
Trì Diễm cũng cười, ngượng ngùng mà gãi gãi phần chân mày đứt đoạn.
Sau đó trên mặt cậu cũng hóa đỏ.
Cậu dùng một tay dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi kia chắn lấy hướng gió, tay còn lại cầm lấy hoa bồ công anh. Như đang che chở cho ngọn lửa duy nhất.
Nhưng bó hoa của Khúc Ngọc Thành đã quá đầy. Những bông hoa đua nhau khoe sắc, không còn chỗ để cắm lên bông hoa bồ công anh nữa. Trì Diễm không còn cách nào khác mà cắm nó ngoài rìa, bó hoa màu trắng được điểm thêm rất nhiều cành hoa đủ sắc màu.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
“Chúc hai người......” Trì Diễm ngước nhìn Thích Thủ Lân.
Thật tốt quá, hắn vẫn rực rỡ và khỏe mạnh như ngày xưa.
Như thể hắn chưa từng trải qua bất cứ gian khổ nào.
“Chúc mừng hai người......”
Thích Thủ Lân nắm lấy tay của Khúc Ngọc Thành, gật đầu với Trì Diễm, lịch sự mỉm cười.
“Cảm ơn.”
Sau đó bọn họ tiếp tục đi về phía trước, mọi người xung quanh tiếp tục thay nhau gửi đến những lời chúc phúc. Những bông hoa không kịp cắm xuống đã bị tung lên không trung và tạo thành một cơn mưa hoa.
Trì Diễm không thể cử động. Chỉ có thể quay đầu lại nhìn.
Hòa trong ánh sáng và hương thơm, giữa những tia sáng và tiếng cười, Thích Thủ Lân và Khúc Ngọc Thành ngày càng đi xa.
Cuối cùng biến thành một chấm nhỏ trong tầm mắt của cậu.
Tạo thành một vòng tròn hoàn hảo giữa trời và đất.
*
Lời tác giả:
Tui muốn nói là hình ảnh ở cuối chương được hình thành khi câu chuyện còn đang dở dang á?
Người tác giả hẹn mọn với cách hành văn kém cỏi, tui cảm thấy đây là bầu không khí ngược nhất mà tui có thể tạo ra rồi đó.
Vẫn như cũ mà lùi về một bước. Tui sẽ viết tiếp phần ngụy 3P vào ngày mai. Gấp đôi Thích Thích, nhân đôi yêu thương.
__________________
Escanor: Phần ngụy 3P mà tác giả nói ở trên là trong phần Phiên ngoại mà tui sẽ edit sau khi hoàn thành xong chính văn nha.
Ngoài ra thì tui có lượn lờ thử weibo phần siêu thoại thì thấy có fanart vẽ cảnh này nè, đúng đau lòng luôn á mấy bồ. Không còn gì có thể tổn thương tui thêm nữa rồi ಥ_ಥ.