Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 19: Chương 19




“Không có biện pháp, cha cậu đưa ít tiền, chúng tôi có thể nghĩ ra mấy trò đó là không dễ dàng gì rồi! Tiền nào của đấy thôi ~” Changmin đứng đó nói, ah! Thắt lưng đau quá!

“Nhưng là, có thể đổi người khác không a, cậu xem xem, mới hai ngày, mấy vệ sĩ kia đều gầy một vòng…..” Tôi vô cùng đồng tình nhìn mấy người đứng cạnh cái rương. Chỉ có tôi hiểu các anh!

“Ai nha, không cần quan tâm, bọn họ kỳ thật đang được yêu cầu giảm cân, chúng tôi chưa bao giờ thực hiện các vụ mua bán lỗ vốn.”

Nguyên lai là như vậy….. Thảo nào nơi ngủ còn tốt hơn tôi, rõ ràng có người dùng tiền mua dây buộc mình….

“Cái kia!” Tôi sờ sờ mũi: “Nếu như bây giờ tôi rời khỏi đảo thì sẽ thế nào?”

“Kết quả a ~” Junsu ném cho tôi một ánh mắt mị hoặc: “Bồi thường gấp 10 lần vì trái với hợp đồng! Cộng thêm cướp đoạt tự do thân thể một năm!”

Cái gì vậy…. Mấy người như vậy là phạm pháp đấy! Tôi nếu chạy đi, không nói mấy người, ba tôi sẽ là người đầu tiên làm thịt tôi, gấp 10 lần? Hừ…. Về sau tôi cũng muốn đến đây làm việc!!!

“Được rồi, ngày mai sẽ cho các cậu nghỉ ngơi một ngày. Dạo chơi khắp nơi, mua thứ gì đó làm kỷ niệm ~ Về sau đi ra ngoài rồi cũng còn có thể hoài niệm.” Junsu chắp tay trước ngực nói.

Sao tôi càng nghe càng thấy giống ngồi tù đây! Hơn nữa, đợi ba tháng các cậu dạy cái gì cho chúng tôi coi như xong, lại cho ba ngày nghỉ ngơi một lần, bảy ngày trêu chọc lừa đảo một lần! Hưởng tuần trăng mật cũng không quá đáng thế này, ngừng! Sao lại là hưởng tuần trăng mật….

“Jung Yunho, cậu có thể cõng tôi không?” Thấy Changmin bọn họ đều đi xa, tôi kéo kéo góc áo cậu ta.

“Kính nhờ cậu…. Cậu xem tôi hiện tại với cơ thể này, có thể cõng cậu thì thành quỷ rồi!”

“Tôi thực sự không đi được….”

“Trên đường cậu nắm vào áo tôi mà đi, cậu tốt xấu gì cũng vận động một chút đi, cơ bắp rắn chắc của tôi gần đây nhuyễn hết ra rồi….”

Tôi hai tay che ngực: “Chẳng lẽ cậu cứ nửa đêm lại bắt đầu đụng chạm tôi?! Đại sắc lang!”

“Nhìn thôi cũng nhận ra mà….”

Lười biếng trở lại gian phòng, mông còn ở giữa không trung, một tiếng rống to khiến tôi sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, đây là rèn luyện hằng ngày à?!

“Yunho thiếu gia! Điện thoại của cậu!!!” Thật khó cho ba tôi, vì phòng ngừa chúng tôi liên lạc với thế giới bên ngoài, di động đều bị tịch thu rồi, buổi tối lạnh buốt tịnh mịch tôi bừng tỉnh khỏi mộng, chỉ có thể mở ra TV cũ kỹ không có tín hiệu, nhìn bông tuyết nhảy múa, mãi đến khi phát điên lên muốn đạp nó thì mới nhẹ nhàng tắt đi, trở lại chăn nệm dưới đất của tôi.

Lau mồ hôi trên trán, nhận điện thoại: “Alo?”

“Jae, Yunho a!!! Đoán xem tớ là ai ~” Sao tôi không biết cậu?

“Lão Park!”

“Tớ sớm biết cậu sẽ không đoán sai ~ ~ Ha ha, ở đó ngoan ngoãn tiếp nhận cải tạo a, tranh thủ thời gian để rời đó sớm!”

“……”

“Cái kia, cậu biết tính tình ba cậu không?” Sao đang êm đẹp lại hỏi cái này? Chẳng lẽ tôi còn không biết?!

“Nói gió ra mưa!”

“Khái quát rất chính xác! Tớ nói cho cậu biết a, ba cậu bảo tớ đến chỗ cậu….”

“Cậu có ý gì?”

“Tớ đang ở nhà hàng trong hòn đảo đó ăn điểm tâm, cậu nói xem tớ có ý gì….”

“Thật hay giả?!!! Đừng trêu tớ…. Tớ bị đau tim đấy….” Nhắc tới đây, tôi lại nhớ tới những bảo bối bị cậu ta mang đi, TMD, lát nữa thu thập cậu!

“Hì hì….. Kỳ thật mục đích lớn nhất của tớ đang đứng trước mặt tớ ~”

Hm…. Cậu ta đâu có trượng nghĩa như vậy…. Chẳng lẽ là? Junsu?!!! Không thể nào…. Junsu, hyung ở đây mặc niệm cho trinh tiết của em, dù là về tinh thần hay thể xác…

“Thiếu gia…. Ở đây có tính phí đấy….” Vệ sĩ kia sợ hãi nhìn tôi gọi điện thoại cả buổi, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở.

“Đừng có tầm thường như vậy a! Với giao tình của hai chúng ta! Chỉ số này nữa thôi mà! Số này thôi!” Tôi khoa tay múa chân theo một thế võ, kỳ thật tôi cũng không biết mình đang làm gì, học theo TV đấy, cảm giác rất phong cách ~ (Hắc đạo giao dịch đều như vậy cả ~)

Không tình nguyện giao điện thoại lại, vốn còn muốn vụng trộm báo cho cảnh sát, ai…. Nhìn Jung Yunho vô cùng nhàn nhã nằm trên giường, sao tôi lại đẹp trai vậy nhỉ…. Đi qua đẩy đẩy cậu ta.

“Jung Yunho, Park Yoochun tới rồi, cùng tôi xuống dưới đó gặp cậu ta đi.”

“Cậu đừng có quấy rầy người ta và Junsu phong hoa tuyết nguyệt, ngáp…..”

“Này, tôi nói cho cậu biết, mấy bộ sưu tầm của cậu đều bị cậu ta lấy trộm rồi!” Tôi không tin cậu không đi!

“OMG! Đi!”

Vào nhà hàng, oa…. Người mặc vét trắng, tay ôm hoa hồng nửa quỳ trước mặt Junsu chính là….. Tên này cũng quá lớn mật đi, mặt Junsu đỏ rần rồi….

“Park Yoochun, anh đứng lên cho tôi! TMD!” Ah, ngượng ngùng đây….

“Tiểu Đào ~ Còn nhớ rõ Park Yoochun năm đó sao?” Này này này, cái này là ăn cắp bản quyền a….

“Anh nhanh đứng lên cho tôi, mặt mũi của tôi bị anh làm mất hết rồi!! Tôi dù gì cũng là một đảo chủ a!” Hô, biết ngay sẽ đề cao bản thân mà.

“Vậy em tha thứ cho anh đi! Bằng không thì người ta không đứng dậy, người ta chết cóng đầu đường cũng được.” Park Yoochun bĩu môi, hiển nhiên y hệt một cô vợ bé nhỏ, tôi run lẩy bẩy, da gà rơi đầy xuống đất….

“Anh đừng nói nhảm nữa! Trời nóng như vậy, ít ra thì cũng phải là cảm nắng chứ.”

Tôi thật sự không muốn nhìn nữa, lôi kéo Jung Yunho đi ra ngoài.

“Đi đâu?”

“Cải trang vi hành!”

“….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.