Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 29: Chương 29




“Thích a…” Nhìn biểu tình sắp sửa bộc phát của ba, tôi chỉ có thể nói như vậy, bất quá, Jung Yunho, cậu rốt cuộc là có thích tôi hay không?

“Thích như thế nào a? Rốt cuộc là rất thích? Hay là không thích?” Ba vẫn như cũ không buông tha cho tôi, còn tôi chỉ biết tiếp tục nhăn nhó mặt mày.

“Tự ba hỏi cậu ta đi!” Xấu hổ nói xong câu này liền mở cửa xông ra ngoài.

Chạy như điên chẳng có mục đích, liệu ba tôi có hỏi Jung Yunho không? Nếu như đáp án là phủ định, tôi quả thật là kém may mắn rồi… Nếu như đáp án là Yes! Ha ha, tôi sẽ không dễ dàng đáp ứng cậu đâu.

Rốt cuộc chạy mệt quá, ngửi thấy hương hoa mới biết được mình đã bất tri bất giác chạy đến vườn hoa, xem ra chúng ta rất có duyên a ~

“Ba hỏi con, con đến cùng có thích Jae Jae không?” Ai? Hình như là tiếng Jung thúc thúc. Cẩn thận tiến lên trước vài bước, nhẹ nhàng đẩy bụi hoa ra, Jung thúc thúc đang đứng đối mặt với Jung Yunho, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, làm cho Jung Yunho nhìn rất chói mắt.

“Nói mau ah.” Jung thúc thúc sốt ruột khoanh tay.

“Có thích….” Ngữ khí có chút xấu hổ, Jung Yunho, nguyên lai cậu cũng biết thẹn thùng ah! Hô ha ha.

“Vậy Jae Jae biết không?”

“Tên ngu ngốc kia, con đã ám chỉ với cậu ta mấy lần mà vẫn trì độn không nhận ra.” Cậu nói cái gì! Hôm nay tôi đã biết hết mọi việc đó thôi!

“Nhanh chóng thổ lộ đi! Kim thúc thúc của con nghĩ con trêu chọc Jae Jae đấy! Nói không chừng lát nữa sẽ đi thủ tiêu con đó!”

“Sao ba sợ thúc ấy vậy ah….”

“Ai, ai nói ba sợ! Ba là lo cho các con đó thôi?....” Khẩu khí sợ hãi này, ngay cả cháu cũng không tin lời thúc nói ~

“Dừng…”

“Được rồi, tên nhóc thối, nhanh đi tìm Jae Jae a!” Jung thúc thúc đẩy mạnh Jung Yunho, tôi tranh thủ thời gian trốn đi. Jung Yunho ah Jung Yunho, dám nói tôi trì độn? Tôi đây liền ngốc đến mức khiến cậu tức chết luôn!!!

Cẩn thận bước trên hành lang, trở về phòng không nhỉ, không cẩn thận liền đụng phải ba đang nổi giận mất! Không được, không thể trở về đứng trước họng súng được, đi tìm Yoochun vậy.

Rón rén đi đến gian phòng Yoochun, sao tôi lại chột dạ như vậy làm gì! Thẳng lưng, trực tiếp một cước đá văng cửa phòng, không đóng cửa quả nhiên là tác phong của cậu ta, đắc ý nhìn phòng không một bóng người, rốt cục có thể lấy trộm lại mấy đồ bảo bối kia rồi! Có nó, Jung Yunho chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Ha ha…

Nhưng không thể không nói, phòng Yoochun thoạt nhìn rất gọn gàng, kéo ngăn kéo bàn học ra, a…, sao tên Yoochun đó lại nhét tất thối vào! Thật buồn nôn, đúng là bình hoa di động. Đẩy ngăn kéo trở lại, ghét bỏ xoa xoa tay, bảo bối của tôi bị cậu ta để chỗ nào rồi? Dưới giường? Hmmm… Căn cứ theo hiểu biết của tôi với cậu ta, rất có khả năng! Chịu đựng cái lưng đang đau nhức, xoay người ngồi xổm xuống bên giường, nhấc ga giường lên, ha! Cặp da! Chính là nó!

“Két!”

Không ổn, có người vào! “Oạch” một tiếng trượt xuống dưới giường, ôi, eo thon thả của tôi….

Vụng trộm nhấc ga giường lên một chút, là đôi giầy thể thao rất quen thuộc, liệu có phải Jung Yunho không? Trở mình nằm ngửa để nhìn cho rõ, một khuôn mặt bánh bao đập vào mắt, cậu ta đến phòng Yoochun làm gì? Trộm đồ? Không phải Jung thúc thúc bảo cậu ta tìm tôi thổ lộ sao? Cậu ta tới đây làm gì! Tuy rằng tôi xác thực đang ở đây, nhưng tính chất không giống nhau! Hừ! Không thể cho cậu ăn ngon ăn ngọt được, dám coi thường bổn thiếu gia!

“Kỳ quái, quyển “Phản công nơi rừng nhiệt đới” đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị Kim Jaejoong lấy trộm rồi à?!”

Không ổn! Cậu ta cũng đến đây tìm bảo bối! Đây chính là báu vật vô giá mà tôi dùng để hàng phục Jung Yunho ah!!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần giường, tôi khẩn trương nhắm mắt lại. Xong đời…

“Huh? Anh nhớ rõ không đóng cửa mà! Junsu, lấy hộ anh cái chìa khóa.” Thanh âm buồn bực của Yoochun vang lên ngoài cửa.

“Oạch” Một thân ảnh khác nhấc ga giường lên chui vào.

Miễn cưỡng tươi cười với Jung Yunho đang kinh ngạc bên cạnh: “Thật là đúng lúc a…. Cậu cũng ở đây….”

Jung Yunho trừng tôi, ý bảo đừng nói chuyện.

“Két….” Jung Yunho hơi vén ga giường lên, tôi vội vàng chen lên nhìn, bị tay cậu ta chặn lại, thật là keo kiệt! Lát ra ngoài xem bổn thiếu gia thu thập cậu như thế nào!

“Junsu, ha ha, trước để thứ đó xuống đi. Em có mệt không? Anh xoa bóp vai cho em nhé?” Stop! Cha ruột cậu mà cậu đã bao giờ ân cần như vậy chưa….

“Em chỉ lấy một cái hộp nhỏ mà thôi, mệt mỏi phải là anh mới đúng….” Ôi má ơi, cái này buồn nôn quá.

“Ha ha…. Junsu, em thật tốt….” Tôi muốn nôn ra….

“Không có gì….”

Jung Yunho nhìn chằm chằm tôi, ah, ngại quá, lúc kích động tôi thích véo người khác….

“Junsu…..”

“Yoochun….”

Không được! Tôi nhất thời nhớ đến lúc xuất hiện lời thoại này trên TV, thường phải…

“Cộc…”

Đầu va vào giường, tôi thiếu chút nữa kêu ra, Jung Yunho vội vàng xoay người đè tôi xuống.

“Junsu, anh thích em….” Hô hấp Yoochun dần dần gấp rút.

Đã xong! Hai tên này không phải là xuân tâm rục rịch a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.