Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 34: Chương 34




“Đầu đau quá ah!!!!” Thân thể nghiêng một cái suýt nữa ngã xuống.

“Jae Jae, con có sao không?” Ba vội tới đỡ tôi.

Xoa trán nhìn bốn phía, đây hình như là phòng khám bệnh trên đảo ah, tôi và ba đang đứng ngoài hành lang phòng bệnh.

“Ba, sao chúng ta lại ở chỗ này?”

“Không phải con thương tâm quá độ sao? Ba ngày trước Yunho ngã ở vườn hoa, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, con rất sốt ruột mà.”

Uh, đúng là như thế, ba ngày trước tôi vẫn là Jung Yunho. Nhưng không phải bà lão kia nói tôi sẽ mất trí nhớ sao? Tôi dường như đều nhớ rất rõ ah, chỉ là có chút đau đầu thôi.

“Tỉnh! Yun Yun tỉnh!” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Jung thúc thúc hưng phấn lao tới hét lên với chúng tôi.

“Vào xem thôi.” Ba kéo tay tôi đi theo Jung thúc thúc.

Trong phòng bệnh, hai y tá đang ra sức đè Jung Yunho hoảng loạn xuống.

“Tôi không sao! Mấy người bỏ ra!”

Hưng phấn vừa rồi của Jung thúc thúc bị quét sạch, tôi nghĩ hẳn thúc ấy cho rằng tinh thần Jung Yunho có vấn đề a….

Jung Yunho đang giãy dụa nhìn thấy tôi đứng đằng sao ba, mạnh mẽ đẩy hai y tá ra, nhảy xuống khỏi giường.

“Jaejoong! Cậu đã tỉnh!!”

Tôi vội vàng đi lên đỡ cậu ta sắp té ngã: “Chít chít, Ùm…. Bò! Be be~~ Ngao ô ~…” Ông trời ơi, đây là cái gì vậy, tôi rõ ràng là định bảo cậu ta cẩn thận một chút mà…

“Jaejoong, cậu đang nói cái gì vậy?” Jung Yunho ân cần nhìn tôi.

Thế nhưng, trong đầu tôi đột nhiên lại hiện lên câu nói của bà lão kia.

“Thuốc này vừa mới nghiên cứu xong, không biết có thể có tác dụng phụ không, cho nên, để cháu thử a~”

Không thể nào!!!! Đây là thuốc giả ah!!!!

“Jae Jae, con còn đứng đó làm gì, Yunho hỏi con kìa.” Ba véo tôi một cái.

“Ah…. Ba.” Ai? Không có việc gì? Vừa rồi nhất định là khẩn trương quá a….

An ủi chính mình, đỡ Jung Yunho lên giường.

“Jaejoong, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

“Gâu gâu!! Meow ~ Hí hí….. Oa oa!!” Lại là tiếng động vật phát ra, tôi sốt ruột che kín miệng.

“…..” Mọi người trong phòng bệnh dùng ánh mắt cổ quái nhìn tôi. Chỉ cần tôi nói chuyện với Jung Yunho, thanh âm sẽ biến thành tiếng kêu của động vật. Làm sao bây giờ, tôi biến thành quái vật rồi!!! Sợ hãi xen lẫn khẩn trương khiến cho vành mắt tôi nhanh chóng đỏ lên, che kín miệng cũng không giấu được thanh âm khóc thút thít.

“Jaejoong, ngoan nào….” Jung Yunho cầm chặt cánh tay tôi, ánh mắt kinh hoàng khiến nội tâm tôi khó chịu, làm sao bây giờ, về sau không thể nói chuyện ở trước mặt cậu ta!! Hất tay cậu ta ra, chạy khỏi phòng, Jung Yunho, cậu ta nhất định sẽ coi tôi là quái vật!! Tôi không muốn như vậy!!

Một mình ngồi chui vào góc vườn hoa, kỳ thật tôi muốn chạy trốn đến chỗ khác, nhưng trong tiềm thức lại hi vọng Jung Yunho sẽ tìm ra, giải thích với cậu ta sao? Nói đây hết thảy đều là do Jung YunJae làm chuyện tốt, nhỡ cậu ta hỏi sao lại phải uống thuốc, chẳng lẽ nói là để nghe lời nói thật của cậu ta? Ai, cái này là mua dây buộc mình a….

“Jaejoong, cậu ở chỗ này sao?” Là Jung Yunho! Cậu ta thực sự tới tìm tôi, nhưng là, tôi không dám đối mặt với cậu ta….

“Jaejoong!” Bụi hoa bị đẩy ra, khuôn mặt tươi cười của Jung Yunho liền giơ lên trước mặt tôi, Yunho ah, tôi muốn nói với cậu rất nhiều, rất nhiều điều….

“Khóc xong nhìn xấu quá nên trốn đi à?” Jung Yunho nâng mặt tôi lên, cười xấu xa đả kích. Kỳ thật tôi biết rõ dụng ý của cậu ta, nhưng là, nghĩ tới tiếng cười vừa rồi, tôi lại cảm thật rất khó chịu…

“Vì sao không nói gì?” Tôi cũng rất muốn nói ah…

“Nói thử một câu đi!” Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu ta, tôi lại không muốn để cậu ta thất vọng.

Khẽ cắn môi, hít sâu: “Meo meo ~ Ngao ô! Cạc cạc cạc……” Ô ô, tôi thật muốn khóc!

“Phụt!....” Tên kia rõ ràng không nhìn được cười rộ lên, cậu! Cậu tên hỗn đản kia!!! Giơ nắm đấm lên hung hăng nện vào người cậu ta, cậu dám cười tôi! Cậu dám cười tôi!!!! Tuy nhiên thật sự là rất buồn cười….

“Meow ~~~~~~’ Ai? Tôi không nói chuyện mà.

“Jaejoong, ha ha, cậu xem, cậu gọi toàn bộ động vật trên đảo tới rồi.” Theo hướng cậu ta chỉ, nhìn lại, xa xa, mấy con mèo nhỏ đang phe phẩy đuôi đi tới, ô ô ô….. Cái này tuyệt đối không buồn cười!!!!

“Jaejoong, cậu trở thành Vua thú rồi! Ha ha.”

“Be be ~ Cúc cu ~ A a….” Không muốn sống nữa! Tôi ngay cả một câu phản bác cũng không được?!!

“A…. A a…” Cảm thấy có điều không ổn….

“Ha ha, Jaejoong cậu xem, trên đầu chúng ta thật nhiều quạ nha.”

“….” Tôi rốt cuộc biết cái gì gọi là khóc không ra nước mắt rồi…

Không thèm để ý tới tên Jung Yunho đang cao hứng bừng bừng sau lưng, cậu thật là! Vốn đang chờ cậu an ủi tôi! Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cậu một chút nào! Không nói chuyện với cậu là tốt nhất! Tôi không cần nói chuyện với cậu!!!!!

Tức giận ra khỏi vườn hoa, Changmin đứng cách đó không xa, trên vai còn có một chút chim nhỏ.

“Jaejoong, đảo chủ muốn gặp hyung.”

“Junsu?”

“Không phải, là đại đảo chủ.” Changmin vừa nói vừa đùa con chim trên vai: “Thật là kỳ quái, bay đi mấy ngày rồi, không nghĩ tới nó lại tự mình bay về….”

“Ha ha! Đều là công lao của Jaejoong cả!”

Đáng giận….

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.