Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 61: Chương 61




Thời gian đám người Hòa An đến đàm phán chậm hơn một giờ so với dự tính, không tính đến việc nhóm tuần cảnh và bên trị an tranh luận, sắp đến thời gian đàm phán, ông Daisy đột nhiên thông qua lính đành thuê gọi một cú điện thoại tư nhân cho Hòa An.19

Ông Daisy không cho phép kẻ nào khác nghe, vậy nên một mình Hòa An đứng ở một góc tối đen yên lặng không nói gì tiếp gần bốn mươi phút.

Lúc cúp điện thoại sắc mặt Hòa An rất quái dị, Victor cảm nhận được gần như là sự thương xót.

Anh đột nhiên nhìn thoáng qua nhóm tuần cảnh vây kín mít trong khán phòng, trong một khoảng thời gian ngắn không biết là đang đồng tình ai.

Là như tư bản cận cổ ở nước Mỹ xa xôi người mang thiết bị đo lường nhiều đêm không được an bình; là người phụ nữ trẻ tuổi ảo tưởng về tiền tài quyền lợi trong đống đổ nát; hay là những nhà bảo vệ bảo vệ môi trường nghịch thiên mà đi đám người bọn họ đây, chỉ vì một vùng biển, mà vớ phải tình cảnh vớ vẩn thế này, dính phải tranh quyền thừa kế của các nhà tư bản.

Hòa An từng nói, bọn họ luận tiền tài luận quyền lợi luận sỏi đời luận mưu kế luận nhẫn tâm, đều kém mấy kẻ đó nhiều lắm.

Đó là một thế giới bất đồng với bọn họ, cũng là những người có khả năng sẽ gây ảnh hưởng lớn nhất đến cái hành tinh này.

Bọn họ dùng tiền dùng quyền để hưởng thụ đặc quyền, cao cao tại thượng, cho rằng chỉ gia tộc như bọn họ mới là con người, còn lại đều là con kiến.

Cuối cùng Hòa An không để cho Victor cùng anh vào phòng đàm phán, sau khi nhận điện thoại của ông Daisy, anh ấy và Victor đều biết, kết cục của người phụ nữ trẻ tuổi bên trong, đã được định rồi.

Cô ta là điển hình của từ làm bậy.

Mà ông Daisy tuyên bố cái kết của việc tự làm bậy này, dưới tiền tài và quyền lực, chính là từ bỏ cốt nhục thân tình.

Một ông cụ gần bảy mươi tuổi, tình thân và tiền quyền trước mặt, suy xét cả một tối,, đã cho ra đáp án khẳng định.

Học giả Victor, nhìn biển rộng xanh lam bên ngoài.

Anh là đồng tình với bọn họ.

Tuy rằng họ nghịch thiên mà đi rất gian khổ, tuy rằng sau trận hỏa lớn kia, vết thương trên người anh ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn, tuy rằng, tâm huyết bốn năm nay của anh ấy gặp cảnh tai bay vạ gió.

Nhưng anh ấy đồng tình với bọn họ.

Người như họ tưởng chừng chỉ có trong mơ, nhất định sẽ không nhận được chút ấm áp của ánh nắng, người như vậy, nhất định sẽ không có chuyện tán gẫu điện thoại quốc tế đường dài về món ăn ngon.

Người như vậy, dùng linh hồn và hạnh phúc, đổi lấy cả đời làm bạn với ma quỷ.

***

Daisy trang điểm rất đậm.

Cô ta và gã mù chọn phòng đàm phán là một căn phòng bình dân, trong phòng còn có mùi cá hun sau khi được phơi nắng, hương vị gay mũi.

Sau khi Hòa An vào cửa liền hít mũi vài cái, nhíu mày: “Cậu hút cần?”

“Chất gây ảo giác thôi mà.” Daisy tỏ ra chẳng bận tâm huơ huơ cái chai màu đen trong tay.

Chai thủy tinh màu đen rất nhỏ, thiết kế hình ống nhỏ giọt.

Chất gây ảo giác nhìn sang quý hơn vàng, nhưng nói gì thì vẫn chỉ là một loại thuốc gây tê liệt thần kinh.

Hòa An liếc mắt nhìn Daisy, rồi ngồi vào ghế đối diện bọn họ, không nói một lời nào.

Người bạn thuở bé đã đi quá xa rồi, anh không kéo lại được nữa, ngay cả khuyên cũng không biết nên khuyên như thế nào.

“Cậu càng ngày càng ngốc à, còn tìm nhiều tuần cảnh như vậy.” Khóe miệng Daisy vẫn giương lên kiêu ngạo như thế, dung nhan tinh xảo như một chiếc mặt nạ vẫn không thể che lấp tơ máu nơi đáy mắt cô ta.

Hòa An không nói.

Mà Daisy thì lại dần dần hưng phấn lên.

“Cậu cũng biết đấy, tuần cảnh cũng chẳng làm gì được tớ.” Cô ta cười, đôi môi đỏ tinh tế dù không được bôi son, hàm răng trắng tinh xảo.

Một một tấc trên người cô ta đều đẹp đến gãi đúng chỗ ngứa người nhìn,, tựa như là dùng thước đo đạc ra, mang theo hương vị tự phụ và giàu sang.

“Đừng nói là không có bất kỳ chứng cứ gì, cho dù có đi nữa thì sau khi dẫn độ (*) về nước, tớ vẫn có thể an toàn trở ra.” Nụ cười của cô ta ngày một lớn, mang theo sự càn rỡ không ai bì nổi.

(*) Dẫn độ là một hành vi trong đó chủ thể có quyền lực pháp lý (quyền tài phán) đưa ra yêu cầu một người bị buộc tội hoặc bị kết án phạm tội ở một khu vực tài phán khác, cho cơ quan thực thi pháp luật của họ thực hiện. Đó là một quá trình thực thi pháp luật hợp tác giữa hai khu vực pháp lý và phụ thuộc vào các thỏa thuận được thực hiện giữa các khu vực này. Bên cạnh các khía cạnh pháp lý của quy trình, dẫn độ cũng liên quan đến việc chuyển giao quyền nuôi con của người bị dẫn độ đến cơ quan pháp lý của cơ quan tài phán yêu cầu.

Giết người phóng hỏa trong môi trường thứ ba, phảng phất như cô ta đang xây dựng một phần của khu săn bắn.

Thói quen của cô ta là dùng tiền giải quyết tất cả, mà trong nhân sinh của cô ta, không có vấn đề nào mà không thể giải quyết được bằng tiền.

“Tìm tuần cảnh đến là để bảo vệ an toàn cho cậu.” Hòa An cười, lúc nói chuyện còn liếc nhìn gã mù.

Gã vẫn trầm mặc ngồi trong một góc sáng sủa, khi Hòa An nói chuyện, gã còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hòa An.

Đôi mắt đạm xám không biết là muốn kể ra điều gì, vừa liếc mắt đối diện với Hòa An một cái liền nhanh chóng cúi đầu.

Daisy cười.

Vốn là cô ta không nên dùng chất gây kích thích vào thời khắc đàm phán này, nhưng vì Hòa An đến muộn một giờ.

Bên cạnh cô ta còn có một gã mù hẵng còn chưa phân biệt được thù bạn, cô ta hại chết mẹ gã, gã chẳng những không trách cô mà ngược lại còn dùng tin tức tình báo đầy kinh ngạc để đổi lấy tiền.

Tin tình báo gã mù đưa cho cô, là chiếc hộp Pandora.

Cô ta biết mình nhất định sẽ mở nó ra, cũng biết khả năng sau khi mở nó cô ta sẽ nhận lại kết cục gì, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt xám của gã, vẫn không nhịn được mà mua.

Chỉ một cái tin này cũng đủ để cho gia tộc họ phá sản.

Ông cô ta bỏ ra số vốn lớn để sửa số liệu ô nhiễm hóa chất của nhà máy, lần đó nơi ô nhiễm không chỉ là nguồn nước mà còn cả đất đai.

Gần hai thôn đều có người nhiễm bệnh không trị được, phụ nữ mang thai sinh ra trẻ dị tật, đàn ông thì nhanh chóng chết già.

Dioxin vẫn còn nhiễm vào hai thôn đấy, cả một mảnh đất đó đều bị ông cô ta dùng cớ mở rộng nhà xưởng mà mua lại, nhưng dù đất đai bị ô nhiễm có thể khống chế được bí mật, thì những loài động vật sống trên mảnh đất ấy vẫn có thể chạy thoát ra ngoài.

Nguồn ô nhiễm mở rộng, ngoại trừ hai cái thôn kia trong vòng một năm dường như đã biến thành thôn chết ra, thì tình trạng nhiễm bệnh chung quanh hai thôn đấy ngày một nhiều, thậm chí dần dần lan tràn đến các thôn du lịch rồi.

Cuối năm trước phát hiện tình trạng ô nhiễm, rồi đến năm nay dần mất kiểm soát, ông cô ta cũng bắt đầu thu được nhiều lợi nhuận hơn từ những việc này.

Mà vấn đề này, trước khi gã mù đưa số liệu về nguồn nước cho cô ta, thì cô ta không cảm kích chút nào, và đồng dạng như thế, còn có cả hội đồng quản trị của họ.

Cô ta biết đối với cách hành sự độc ác không màn nhân tình của cô ta có phê bình kín đáo, ông cô ta muốn từ chức, nhưng cô ta lại không phải là người thừa kế thứ nhất của ông.

Xây dựng khu săn bắn đã khiến cho cô ta tỏa sáng rực rỡ trước hội đồng quản trị, cô còn tưởng rằng với một vốn bốn lời như này đã chiếm được một vị trí không nhỏ của hội đồng quản trị.

Gia giáo nhà họ, tình thế không bằng nhanh tay, từ từ mưu tính.

Nhưng tình báo của gã mù làm cô ta phát hiện ra, cô ta có lối tắt mà, lối tắt một bước lên trời.

Chỉ là gã mù không cho cô chứng cứ mà gã có, hộp Pandora, gã chỉ đưa cô ta một nửa.

Giá gã muốn quá cao, vậy nên cần một người trung gian giữa bọn họ, gã đề cử Hòa An.

Daisy nhìn Hòa An cười cười.

“Ngày hôm ấy bạn gái cậu nói với tớ, rằng cậu vẫn còn xem tớ là bạn.” Cái người phụ nữ Trung Quốc khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi nọ, lúc ấy thế mà cô ta bị người mềm như bông là thế làm khựng lại, “Cô ta nói cậu không tàn, cô ta nói, tớ không xứng làm bạn cậu.”

“Thật ra lúc đầu tớ cũng không rõ lắm, đối với tớ cậu là gì.”

“Cậu nói với rằng tớ chấp nhất vì cầu mà không được, bạn gái cậu khinh bỉ dục vọng chiếm hữu của tớ dành cho cậu, nhưng tớ thấy cần phải nói ra, năm năm sau gặp lại cậu lần nưa, tớ vẫn cảm thấy, cậu hơn tất cả những người đàn ông mà tớ từng qua lại.”

Hòa An hôm nay kiên nhẫn thật tốt, anh vẫn cứ an an tĩnh tĩnh ngồi nghe, không cắt ngang lời cô ta, để cô ta từ từ phát tiết sự hưng phấn bởi chất kích thích trong người.

“Chỉ là cậu của hiện tai, nhát đến độ chỉ dám gọi tuần cảnh và lính đánh thuê đến gặp tớ.” Daisy đột nhiên cười to, mái tóc vàng theo động tác của cô ta lay động khắp nơi.

“Cậu ta hút ít nhiều rồi?” Hòa An rốt cuộc cũng ngay lúc Daisy tính lướt qua cái bàn động tay động chân với anh mà nhíu mày đứng dậy, anh không nói chuyện với Daisy mà nhìn gã mù.

“Tôi cho bao nhiêu ả hút bấy nhiêu.” Gã mù ngẩng đầu nhìn Hòa An, vẻ mặt gã rất bình tĩnh, nụ cười rất nhạt.

“Ông cậu ta đã treo mạng cậu ta trong chợ đen.” Giọng Hòa An không lớn, áp xuống tiếng thở dài.

“Cậu thành công rồi, cô ta đã là kẻ bị vứt bỏ.” Cuối cùng thì sự kiên nhẫn của Hòa An trong căn phòng tràn ngập chất kích thích này cũng bị mai một.

Phản ứng của Daisy có chút trì độn, nhưng không đến mức nghe không ra Hòa An nói gì, cô ta ngẩng đầu, muốn nắm lấy cánh tay Hòa An đang ở không trung, móng tay hoàn mỹ vẽ ra một đường cong hoa lệ trong không gian.

“Tôi không phải là người trung gian đến đàm phán.” Hòa An nhìn Daisy, “Cậu đã bị hạn chế xuất cảnh, tuần cảnh ngoài cửa sẽ đảm bảo an toàn cho cậu, tôi đến đây là muốn tâm sự cũng gã mù.”

Daisy thong thả chuyện động cổ.

Cô ta không vụng về mấy, có thể được ông cô ta coi trọng từ trong một nhóm thế hệ này, thì tuyệt đối không phải chỉ dựa vào quan hệ của cô ta và ông đặc biệt tốt thôi.

Cô ta hiểu sâu quy tắc, vậy nên một khắc này cô ta nháy mắt đã phản ứng được sắp đến đây mình sẽ đối mặt với điều gì.

“Ông tớ úp nồi tớ?” Đây là tình cảnh tệ hại nhất mà cô tính khi mở nắp hộp Pandora, nhưng cô không nghĩ đến cô còn chưa đưa ra điều kiện đàm phán, ông nội ruột của cô đã trực tiếp giúp cô con đường đi rồi.

Hòa An không đáp.

Daisy cười, khó trách ngày hôm nay anh lại kiên nhẫn với cô ta nhường này.

Anh thật sự giống y đúc những gì bạn gái anh nói, từng xem cô ta là bạn bè, anh luôn là người tốt, cô ta nhớ ông cô ta từng tiếc hận mà nói, con trai lớn nhà Wilson, tuy rằng năng lực xuất chúng nhưng tâm địa quá mềm, không thích hợp làm ăn buôn bán.

“Nếu ông cụ còn trẻ, tớ nhất đinh sẽ không dám đánh cược ván này cùng ông.” Cô bình tĩnh nhìn tuần cảnh bên ngoài, đại cục đã định nhưng cô ta càng thêm bình tĩnh, “Chỉ là tớ không thể ngờ được, một lão già chỉ còn sống được hơn một năm, lại không thể bỏ xuống được vòng danh lợi này.”

Cô ta là cháu gái ruột của lão, bọn họ là người nhà khắng khít, lão có bệnh nan y, dùng thuốc cũng chỉ sống chừng một năm.

Vậy nên cô ta mới đánh cược một lần.

Đánh cược với một ông lão, coi trọng cốt nhục thân tình, hay vẫn là không màng sống chết mang theo danh lợi mà đi.

Chỉ cần ông ruột cô ta có thể nhường một bước, thì cô ta có thể đến được vị trí người thừa kế rồi, kết quả vẫn là thua cuộc.

Bọn họ quả thật là người một nhà, là loại người mà không cần xét nghiệm DNA vẫn có thể chắc chắn rằng người một nhà ấy.

“Ông ta đưa ra điều kiện gì với cậu?” Daisy kề sát vào người anh đè thấp giọng hỏi.

Đôi con ngươi màu xanh xám nhìn thoáng qua cô ta, rồi mới kéo ửa phòng đàm phán ra.

“Đi thong thả.” Anh nghiêng thân mình, tránh khỏi cô ta.

Daisy nhìn một màn chung quanh.

Lúc rời đi, vẫn không quay đầu nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.