Hòa An có chút ngượng ngùng.
Dường như anh càng lúc càng ấu trĩ, biết rõ những lời mà Bled nói chỉ là đùa giỡn, nhưng anh vẫn cứ để ý thế đấy.
Thứ anh có thể cho Bối Chỉ Ý, quả thật không phải là tốt nhất.
Ngay cả điều hòa cũng không có, huống hồ chi là cua lông hấp.
Sinh hoạt trên đảo nhỏ không đến mức nghèo khó, nhưng là so với đô thị hiện đại, vẫn còn kém xa quá xa.
Đến cuối cùng còn biện giải cho cái lịch sử hoang đường của mình một cái công đạo, giới thiệu bạn gái cho người từng theo đuổi mình, chuyện thế này nghe quả là mười phần quỷ dị.
Tuy rằng anh trai thẳng thật, nhưng nói gì cũng rất kỳ.
“Cậu ta sắp kết hôn rồi.” Anh hiếm khi có lúc quẫn bách, “Không phải, ý anh là lúc đầu cậu ta theo đuổi anh thì không biết xu hướng giới tính của anh, giữa bọn anh không có gì cả.”
“Bled cho em xem ảnh chụp trược kia của anh.” Bối Chỉ Ý cắt ngang, không để cho anh phải khó xử.
Phương diện này Hòa An thật không rành lắm.
Chuyện lần trước với Daisy cũng thế, chỉ vì một câu nói vô tâm của anh, vốn dĩ không có chuyện gì nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu rất lâu.
“Anh có xỏ khuyên tai không?” cô tò mò.
“….” Hòa An bên kia thanh thanh giọng nói, “Có một.”
“Em thì không có….” Bối Chỉ Ý mềm mại, có chút oán trách.
Ba mẹ cô không cho cô xỏ, nói con gái thì không nên phí thời gian cho cái loại việc như thế.
Mà chính bản thân cô cũng không dám đi, nghĩ đến việc chọc một cái lỗ trên tai mình là sởn tóc gáy.
Nhưng mà…khá xinh đẹp.
Cô nhớ đến bức ảnh kia, Hòa An cười tùy ý cùng với một chiếc khuyên tai màu bạc.
“…Lần sau anh dẫn em đi bấm.” Hòa An không hiểu lắm hướng đi, nhưng lại rất phối hợp, “Tốt nhất là nên bấm vào mùa đông, nếu không sẽ rất dễ nhiễm trùng.”
“Dạ.” Bối Chỉ Ý cười, mí mắt cong cong.
Hòa An bên kia điện thoại sờ sờ lỗ tai mà lâu lắm rồi mình không để ý đến, nhiều năm lắm rồi, cơ hồ như sắp tịt lỗ đi.
“Khách sạn sinh thái đã xin BOI(*), vậy nên xin visa công tác rất dễ, có điều vẫn cần thời gian.” Anh thay đổi chủ đề, bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Ngày mai em nói Bled giúp em gửi đơn đến đây, làm xong một tháng cũng nên đi rồi.”
“Bên Thái Lan thì visa công tác hai năm xin một, có điều anh quên hỏi em, sau khi kết hôn em có ý định xin chuyển quốc tịch không? Anh nhớ rõ ở Trung Quốc không thể song quốc tịch.”
“….A?” Miệng Bối Chỉ Ý mở lớn, cô còn cho rằng Hòa An sẽ nói chuyện chính với cô nữa cơ.
“A cái gì mà a?” Hòa An không hài lòng, nhíu mày.
“Em….còn chưa nghĩ xa như vậy mà.” Bối Chỉ Ý ấp úng.
“Hai chúng ta đến Thái Lan đều mang danh người nước ngoài, muốn hợp pháp phải làm rất nhiều thủ tục.” Hòa An liệt kê từng cái một cho cô nghe, “Chuyện kết hôn ở Trung Quốc anh đã tra thử rồi, cần anh phải cung cấp chứng minh nhân dân, về phần em thì chủ cần mang hộ khẩu và chứng minh, rồi cùng nhau đến Cục Dân chính là được rồi.”
“…” Bối Chỉ Ý kinh ngạc đến độ không dám chớp mắt.
“Còn bên Mỹ thì có chút phiền phức.” Hòa An tiếp tục bày ra, “Em cần visa K1, lưu trình này cần bảy đến chín tháng, giữa lúc đó em còn phải đến bên phía Quảng Châu phỏng vấn, hơn nữa anh còn chưa nghĩ ra là chúng ta trực tiếp đi công chứng kết hôn hay là nên làm hôn lễ.”
(*) Visa K1 là thị thực cho phép người nước ngoài là hôn phu hôn thê của một công dân Mỹ được nhập cảnh vào Mỹ và kết hôn trong khoảng thời gian 90 ngày kể từ ngày nhập cảnh.
“Lâu…như vậy sao” Bối Chỉ Ý hoàn toàn không biết cái gì là visa K1, cô chỉ bị bảy đến chín tháng dài dọa cho thôi.
“Vậy nên anh đã tải bảng kê khai về cả rồi, lần sau đến Trung Quốc chúng ta sẽ cùng nhau điền hết, bên phía anh còn cần giấy khai sinh của em nữa.” Thái độ Bối Chỉ Ý tựa như đang lấy lòng Hòa An, vậy nên anh bắt đầu dong dài.
“Giấy khai sinh?” Sao lại thấy xa lạ thế nhỉ.
“Tại sao Trung Quốc xử lý thì nhanh gọn mà đến Mỹ thì chậm vậy chứ?” Cô có đôi chút không phục.
“Không làm thị thực thì nhanh lắm, cũng chỉ là đăng ký tuyên thệ rồi lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng mà trước kết hôn anh muốn dẫn em đến Mỹ thăm thú, xin được K1 sẽ an toàn chắc chắn hơn.”
Đi K1, lấy thẻ xanh sẽ tiện hơn rất nhiều, hơn nữa khi nhận visa vợ chồng thì phải kết hôn trong vòng chín mươi ngày, anh thấy thích lắm à.
“Ồ.” Bối Chỉ Ý ngây thơ mờ mịt đáp lại trong ngây ngô.
Và hoàn toàn không hề biết bởi vì thông tin bất cân xứng mà đã bị người đàn ông của mình trực tiếp nâng lên danh vị vị hôn thê.
“Hai chúng ta mà kết hôn thì chính là một cuộc đại chiến về công văn đấy.” Tâm trạng Hòa An cực tốt tổng kết một câu.
Ha người nước ngoài, còn muốn ở lại một quốc gia thứ ba đầu tư khách sạn sinh thái, lúc anh tìm hiểu về quá trình nhìn thấy đoạn phải đợi một đến hai tháng phê duyệt là não lại đau thôi rồi.
“Trước khi sinh con cần phải chứng cho hết các giấy tờ, vậy nên…” Anh hứng thú dào dạt tiếp tục tính toán.
“…Chờ, chờ chút đã!” Bối Chỉ Ý rốt cuộc nhịn không được nữa mà cà lăm.
Hòa An tủi thân ấm ức ngậm miệng.
Bối Chỉ Ý đỏ mặt nhìn tên Bled nom thì như đang đưa cô đến cửa tiểu khu đấy, nhưng vẫn còn đang hóng chuyện nghe lén lắm.
Bọn họ vừa mới….thảo luận cái gì gì trước mặt Bled đấy ư!!!
“Em còn chưa đến nhà.” Bối Chỉ Ý quả thật rất muốn lên án anh.
Trước mặt một người đã từng theo đuổi anh, vừa nãy, hình như là cầu hôn sao?
Kết luận về cuộc hôn nhân này là một hồi đại chiến công văn?
Mấu chốt nữa hình như là cô không có cự tuyệt, đã vậy còn thảo luận nồng nhiệt….
“Anh sớm đã muốn nói, MA Đô thật phiền.” Cầu hôn vui vẻ xong rồi thì bắt đầu phụ họa với cô.
Bối Chỉ Ý cầm điện thoại xuống xe, phất tay chào Bled đang cười tủm tỉm với cô, chạy chậm về nhà mình rồi đóng cửa xong, mới thở phì phò cùng chút ão não hoán giận một câu: “Vừa nãy Bled ở đó đấy.”
Tuy rằng cô bị đề tài của Hòa An dọa sợ, mãi lâu sau vẫn chưa phát hiện ra rằng mình đang ở trên xe ông chủ, mà ông chủ này còn thích người đàn ông vừa bàn chuyện quá trình kết hôn với cô.
“Ừm, anh biết mà.” Hòa An cười hì hì.
“…” Bối Chỉ Ý mím môi không nói.
“Chỉ là vấn đề này thật ra phiền toái quá.” Hòa An còn chưa đã thèm mà tiếp tục, “Chúng ta cũng không thể chờ đến lúc sinh con rồi, còn phải tới tới lui lui.”
“….” Bối Chỉ Ý thật có chút muốn cúp điện thoại.
“Em không muốn sinh sớm sao?” Hòa An chú ý đến sự trầm mặc của Bối Chỉ Ý, khựng cả người, đột nhiên nhớ đến người nhà của cô hình như rất oán hận việc người nước ngoài cứ thích sinh con.
“Thật ra không sinh cũng không sao hết.” Hòa An sửa miệng, như thể chả có chuyện gì to tát, “Này đều phụ thuộc vào em cả.”
“….” Bối Chỉ Ý dựa lưng vào cửa rối rắm một hồi lâu, hai tay xoắn cả lại với nhau.
Vấn đề mà Hòa An nói đều là thực tế, nhiều giấy tờ chứng nhận là thế, nhiều chứng minh là thế, làm hết cũng đã phải hơn một năm, thật ra bọn họ cũng nên bắt đầu được rồi.
Cầu hôn không quan trọng như vậy, cô nghĩ.
Bọn họ vốn dĩ đã muốn kết hôn, cô muốn.
“Sinh.” Sau khi cả thân người đều xoắn xuýt cả rồi, bèn hạ quyết tâm.
….
Bên đầu kia bước chân Hòa An vừa trượt, nước bắn tung tóe ra khỏi ly.
“Em….” Anh nom là bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cái bàn hỗn độn, giọng nói vừa áp lực lại mang theo ý cười, “Uyển chuyển chút nào!”
‘….” Bối Chỉ Ý xấu hổ đến độ chỉ muốn vùi mình vào trong tường luôn rồi, “Em cúp!”
“Ngày mai anh sẽ share quá trình và giấy tờ cần chứng minh cho em.” Hòa An không còn chọc cô nữa, giọng nói dịu dàng đến độ Bối Chỉ Ý có thể nghe ra được cả tiếng sóng biển trong đấy.
“Dạ.” Bối Chỉ Ý gật đầu.
Bọn họ, cứ kỳ quái.
Những lo lắng ngày từ ngày đầu bên nhau, những thứ liên quan đến chướng ngại về khoảng cách quốc tịch và văn hóa, sau một tháng yêu đương đều tan thành mây khói.
Cô còn nhớ rõ Hòa An của đêm ấy một mình núp trong bóng tối lo lắng về những chuyện đấy, những điều mà đứng ở góc độ của cô thì cô sẽ rất khó xử đến nhường nào.
Cô cũng nhớ rất rõ ngày đầu tiên hai người yêu nhau, Hòa An ở bể bơi dùng sự ngợp nước để uy hiếp cô rằng chuyện tình yêu thế này không thể thử xem thôi được.
Anh nói anh thích trở thành phao cứu sinh của cô, nhưng cô phải biết được là, cái phao cứu sinh kia, là anh.
Khi đó cô còn chưa hiểu lắm ý tứ của anh là gì, sau một tháng yêu nhau rồi, anh mới hiểu được.
Hòa An vẫn luôn là người chủ động, anh kéo cô vào thế giới của mình, một thế giới rộng lớn và xuất sắc.
Anh bảo vệ cô thật chu toàn, từ tâm lẫn thân.
Anh buông tay để cô làm chuyện mà cô thích, anh kinh ngạc và cảm thán năng lực của cô, những điều mà anh cảm thán hay kinh ngạc ấy lại là những điều mà cô chưa từng chú ý đến, trước kia vẫn cứ cho rằng những gì mà mình học được cũng chỉ là tạm chuyên mà thôi, anh để cô cảm nhận được, cô xứng đáng được yêu thương. Anh khiến cô trở nên hoàn chỉnh, hoàn chỉnh như buổi đêm hôm nay, thời điểm cô và anh thảo luận về những chứng từ cần thiết cho kết hôn sau này, không hề có chút do dự nào.
Anh là người cô sẽ gả cho, mặc kệ quốc tịch, văn hóa, tuổi tác, cũng mặc kệ sẽ gặp phải sự ngăn trở của gia đình.
Có một số việc, hóa ra chỉ cần định được phương hướng, thì những trở ngại ấy cũng hóa thành phong cảnh không thể không gặp trên đường đời.
Một từ ‘sinh’ kia của cô, nói không hề uyển chuyển, không hề giống với tính cách của cô, nhưng mà, thế mà trong đời này cô lại có thể nói ra được một từ như vậy với người đàn ông mà mình thích, đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Hóa ra cô cũng có thể giống với những cô gái tươi sáng như những cô gái mà cô đã từng hâm mộ, yêu thì nói, sống vì chính mình.
Cái phao cứu sinh Hòa An này, không chỉ cứu được bản thân cô đang trên bờ vực chết đuối, mà còn dạy cô bơi lội.
Dạy cô nghênh đón cảnh khốn cùng, tiếp thu khốn cảnh, rồi giải quyết khốn cảnh.
***
Những ngày tách ra kỳ thật cũng không tính là chậm, hai người có rất nhiều chuyện cần làm, Bled không định che giấu gì với Bối Chỉ Ý, anh ta muốn trước khi Bối Chỉ Ý đi sẽ dạy cô hết tất cả những gì mình biết.
“Hai người giải quyết nhanh nhanh một chút, An sẽ có thời gian quay về Mỹ tham gia hôn lễ của anh rồi.” Lúc nghỉ ngơi Bled nom rất thích thú cho cô xem ảnh hụp, là bạn trai anh ta, hôn lễ họ mời rượu, ngày hôm đó anh ta muốn mọi người phải mặc Âu phục.
“Nếu em cảm thấy đẹp thì anh cho em một số điện thoại để liên hệ.” Thấy Bối Chỉ Ý nhìn chằm chằm vào bó hoa cưới trên sơ đồ bố trí hôn lễ đến hai lần, Bled liền đẩy mạnh tiêu thụ ngay, “Tên An này có chút tập tính ăn chơi trác loạn, thích tiêu tiền bậy, cửa hàng này tương đối có lợi, hàng ngon giá rẻ em có mua về sài cũng không đau lòng.”
Bối Chỉ Ý mím môi, đỏ mặt lưu lại phương thức liên hệ vào điện thoại mình.
Mấy ngày nay cô lại phát hiện ra bản thân mình có chút thay đổi kỳ quái—– da mặt vẫn cứ mỏng thế đấy, dù là ai trêu chọc thì mặt sẽ nhanh chóng hồng lên rồi bắt đầu tìm chỗ nào đó thu nhỏ sự tồn tại của mình, nhưng lá gan cô lại lớn hơn.
Chuyện thế này cô lại lưu lại không chút chùn tay, hơn nữa còn mặt đỏ share cho Hòa An.
Đêm hôm qua, cô thậm chí còn rất có tiền đồ cự tuyệt tính toán của Hòa An muốn xấu xấu hổ hổ yêu cầu cô gọi điện thoại cái kia, cúp điện thoại không chút nương tay.
Cô đỏ mặt nhìn thoáng qua bó hoa cưới, bó linh lan nho nhỏ màu trắng, hơi rũ xuống như hình lục lạc. Cô còn nhớ ý nghĩa của hoa linh lan: Có được hạnh phúc.
Cô lại vụng trộm gửi ảnh bó hoa linh lan này qua cho Hòa An, nửa tiếng sau, trong văn phòng xuát hiện một anh trai đưa hoa đến.
…..
Bối Chỉ Ý cầm bó hoa linh lan rung rinh trong gió, đã thế tên Bled cười như tiếng heo kia còn chen một chân qua mạnh bạo dẫm.
“Em có biết cái sinh vật gọi là thẳng nam ấy à….” Anh ta lau nước mắt sinh lý vì cười quá đà, “tuyệt đối không hề biết cái bức ảnh em gửi qua là hoa bó đâu, nói không chừng họ còn không biết hoa bó là cái gì, cậu ta chỉ cho rằng em muốn hoa thôi.”
“Má ơi, mùa này một bó linh lan phải hơn ngàn đó nha! Ha ha ha ha ha ha!” Bled tây trang cam vàng đủ sắc cười to rồi nghênh ngang rời đi.
Để lại một mình Bối Chỉ Ý nghêch mặt cúi đầu lấy di động ra, nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Cảm ơn, em thích lắm.”
Một phút đồng hoa sau Hòa An mới đáp lại, “Nói thật, hoa này khá là đắt.”
“…” Bối Chỉ Ý yên lặng cắm lại bó hoa mà có lẽ là bó quý nhất đời cô, chụp ảnh, lưu lại, cất giữ.
Cô hẳn là nên nghe lời anh nói, cách xa Bled ra.
Ở bên anh lâu quá rồi, thỉnh thoảng se quên mất kiểu thẳng nam này, cách lãng mạn biết bao xa….