Bối Chỉ Ý có chút tự do.
Cô suy nghĩ, ba mẹ mình biết cũng nhiều thật, hóa ra Hòa An còn dấu cô gọi cho ba mẹ cô những hai lần, hóa ra ba mẹ cô biết Hòa An làm gì, còn biết tại vì sao anh không đến Trung Quốc.
Ba mẹ cô là giáo viên có tiếng nghiêm trang, rất ít khi khen người, nhưng sau khi gọi cho Hòa An hai cuộc điện thoại xong, mẹ cô nói, bọn họ có ấn tượng không tệ với anh.
Anh giấu đến là kỹ, rõ ràng còn oán giận với anh những chuyện ba mẹ cô dạo gần đây gạt cô, cả chuyện trong nhà họ sẽ có khách vào ở.
Anh cứ luôn như thế, chưa bao giờ quan tâm một mình mình có thể kham được nhiều việc đến vậy không, anh chỉ quan tâm cô có bị khó xử hay không thôi.
Đương lúc anh bị ông Daisy bức đến mức không thể không lộ diện, còn không quên gọi điện thoại cho ba mẹ cô.
Người đàn ông như thế…
“Mẹ.” Bối Chỉ Ý lại mở miệng lần nữa, cảm xúc đột nhiên mất khống chế.
Cảm tình trước đó bị làm lơ đến ấm ức, đột nhiên biết được sự bất lực từ thân thế của Hòa An, hơn nữa sự đau lòng đè nặng trong lòng mãi không thể phóng thích ra được, sau khi cô gọi tiếng mẹ rồi, đột nhiên, khóc không thành tiếng.
Cô đột nhiên không muốn biện giải cảm tình của mình có bao nhiêu chân thành có bao nhiêu tha thiết, không muốn nói với ba mẹ những lời đại loại như cả đời này nếu không phải là Hòa An thì sẽ không cưới bất kỳ ai khác.
Cô chỉ là ấm ức, khóc nức nở hàm hàm hồ hồ nói các người không thể như vậy được, rồi khóc đến cuối cùng lời nói cũng nói không rõ ràng.
Cô thoái hóa thành một đứa nhóc bốn tuổi, chỉ muốn đòi kẹo, không muốn nói lý cũng không nghĩ nói lý thêm nữa.
Vũ Hoài Bình…vô cùng bất đắc dĩ.
Bà vẫn cho rằng con mình sẽ không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cô rất hiểu chuyện, có nhiều lúc dù không thể thuyết phục được cô, nhưng cô vẫn nghe theo trước đã, chờ cho mọi chuyện qua đi cô cũng thật sự hiểu ra.
Con của cả hai giáo viên, dường như trời sinh đã dán lên cái nhãn nghe lời hiểu chuyện, giáo viên nhà trẻ cũng dạy cô rằng, ba mẹ con là giáo viên, vậy nên con phải làm lớp trưởng, con không thể giành đồ ăn sáng của người khác được.
Từ nhỏ cô đã hiểu ra được là không nên để cho ba mẹ mất mặt.
Người nhà họ hiểu rõ cách giảng lý, loại chuyện chơi xấu thế này, trong ấn tượng của bà sau khi Bối Chỉ Ý đến nhà trẻ đã chầm chậm mất đi.
Cô khóc quá thương tâm, cách một đường điện thoại bà có thể nghe ra được tiếng hổn hển thở không ra hơi của cô.
Vũ Hoài Bình thừa nhận, bà có chút luống cuống.
Làn đầu tiên bà quát lớn qua điện thoại, nói dáng vẻ hiện tại của cô chả ra gì, ban ngày mà khóc lớn như thế ở công ty, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ về cô như thế nào.
Nhưng vẫn vô dụng, trả lời bà là tiếng khóc càng thêm tuyệt vọng của Bối Chỉ Ý.
Vũ Hoài Bình cực kỳ không thuần thục dịu nhẹ giọng lại, dùng ngữ điệu khi dỗ dành đứa cháu ngoại vừa mới hai tuổi nhà bọn họ, không được tự nhiên nói một câu: “Đừng khóc, nghe lời nào.”
Vẫn vô dụng, Bối Chỉ Ý khóc tựa như là đem hết áp lực và tủi thân hơn hai mươi mấy năm này phát tiết hết ra khóc đến tàn nhẫn, tuyệt nhiên không thắng lại được.
“Con khóc hoài thế này, không giải quyết được vấn đề.” Vũ Hoài Bình nhịn không được lại muốn giáo dục.
Bà là mẹ cô, con gái mình mười hai tháng sinh nặng đẻ đau, bà và ba nó không có sự hỗ trợ của ông bà nội ngoại hai bên, hai người ngày ấy vừa đi dạy vừa mang theo con nhỏ, giờ nó khóc thành thế này, làm mẹ sao lại không thể không đau lòng được đây.
Bà vẫn luôn đau lòng.
Đau lòng con mình nhỏ như vậy đã bị gán lên người cái nhãn ngoan ngoãn nghe lời, đau lòng con gái bị người ta ăn hiếp vẫn khổ sở gạt không cho họ biết, đau lòng con bé tuổi còn nhỏ đã học cách một mình ở nhà làm bài tập, từ nhỏ đến lớn rất ít khi khiến họ nhọc lòng.
Bà vẫn luôn đau lòng con gái hiểu chuyện quá mức.
Nhưng bây giờ xã hội khó khăn quá rồi.
Hai người bọn họ chỉ là hai giáo viên trường huyện bình thường, nóng vội theo đuổi cả đời, ba cô nhiều lắm là có thể lên làm trưởng bộ phận giáo dục, bọn họ bạn rộn quá nhiều nên không giúp được gì nhiều cho con gái mình.
Họ chỉ có thể nỗ lực dạy cô cách dừng chân trong cái xã hội này.
Bọn họ rất nghiêm khác, trước nay chưa khen con mình bao giờ, dù cho những tấm giấy khen của Bối Chỉ Ý đều được họ lồng khung đóng kín lại.
Bản thân bọn họ là những người làm giáo dục, bọn họ nào có chuyện không biết đươi áp lực của giao dục cao độ, con gái họ ít nhiều sẽ sinh ra khuyết điểm, ví như bị áp lực qua đến mức dịu ngoan, ví như tự ti quá mức.
Nhưng ít nhất thì cô đủ nghiêm túc, so với những đứa trẻ khác sẽ ngoan lý hơn, gặp phải cảnh khốn khó sẽ ít luống cuống tay chân.
Vậy nên đối với cô họ luôn yên tâm.
Mãi cho đến hôm nay cô khóc đến thế này, khuyên cách nào cũng khuyên không xong, nói gì cũng nghe không vào, trong lòng Vũ Hoài Bình mới thật sự hỏi bản thân một câu, khiến cho con gái của mình mang áp lực từ nhỏ thành thế này, có phải là không tốt hay không.
Vì để cho cô có thể phát huy được đặc điểm nghiêm túc lại tinh tế nhất, những năm này có phải họ đã làm không tốt rồi không.
“Tiểu Ý à.” Vũ Hoài Bình khó khăn mở lời, “Con đừng khóc trước đã, mẹ biết con tủi thân, mẹ cũng biết con sống ở Ma Đô không tốt, nhưng mà khóc không thể giải quyết được vấn đề.”
“Con lau nước mắt trước đã, trước mặt nhiều người như thế đứa lớn xác như con khóc thành thế này không sợ người khác tưởng con có chuyện lớn gì sao.” Tình mẫu tử dù gì cũng là thiên tính người phụ nữ, sau khi nói được hai câu dịu dàng xong, sau đó Vũ Hoài Bình liền tâm ứng tay.
Đây là con gái của bà, khóc đến thế này khiến hốc mắt bà cũng ửng đỏ theo.
Bà biết cô có nhiều ấm ức lắm, vì để cho cô có thể sống được trong cái thế giới gian nan này, bà cắn răng không rên lấy một lời, cũng chỉ hy vọng cô có thể như bà cắn răng nhẫn nhịn không rên lên.
Rốt cuộc, vẫn quá nghiêm khắc rồi.
Bà nghe được bên kia Bối Chỉ Ý rốt cuộc đã bình ổn đôi chút, nhẹ nhàng thở hắt ra, cuối ùng đã không còn dùng miệng lưỡi của một người giáo viên: “Thì bởi vì mẹ và ba con không đồng ý cho con yêu đương, nên con mới khóc như vậy ư?”
Bà không tin con gái mình lại yếu ớt thế này, cái mà bà lo lắng, là trong khoảng thời gian này Bối Chỉ Ý đến Ma đô lại có điều uất ức mới.
“Hòa An rất rất tốt.” Bối Chỉ Ý rốt cuộc cũng khống chế được cảm xúc của chính mình, dựng đầu dựng não, trước tiên giải thích chuyện mình để tâm nhất, “Anh ấy thật sự thật sự rất tốt.”
“…” Vũ Hoài Bình có chút cạn lời, nhưng lại không dám nói gì đó quá nghiêm khắc quá kích thích đến cô, “Mẹ với ba con đâu có nói người ta không tốt đâu nào.”
Bối Chỉ Ý ủ ê một hồi.
Đầu óc cô vẫn còn lộn xộn, chuyện trước đó đánh vào tiềm thức quá sâu, phát tiết một hồi lại nhận được điện thoại trong nhà, nói toàn những lời cô không thích nghe, lúc cô khóc là vì hoàn toàn không khống chế được chính mình.
Nhưng cô không ngờ rằng mẹ mình thế mà lại mềm lòng trước, câu nói vừa nãy mẹ biết cô tủi thân kia, vừa nói xong nháy mắt cô liền quân lính tan rã.
Lá gan cô lớn hơn một chút, lại quý trọng chút khoảng thời gian bình thản thế này, vậy nên cô bèn nuốt xuống câu nói muốn cùng anh ấy kết hôn, thay đổi thành một câu nói uyển chuyển khác: “Vậy thì tại sao…không cho bọn con ở bên nhau?”
Hòa An có thể là người tốt nhất mà cả đời này cô có thể tìm được, không ai khác nữa.
“Dù tính là chúng ta đồng ý để con gả xa, những những chuyện mà hiện tại nó làm đấy, quá phức tạp.” Vũ Hoài Bình nghe được tiếng nói ấm ách lẩm bẩm của con gái nhà mình, lòng càng thêm chua.
Bà….đã sắp hai mươi năm nay, không nghe được giọng điệu và cảm xúc của cn gái khi làm nũng rồi.
Bối Chỉ Ý nấc thành tiếng.
Đầu óc cô bây giờ không có cách nào nói cho ba mẹ biết rốt cuộc chuyện nhà Hòa An là như thế nào, cô chỉ có thể mơ mơ hồ hồ cảm nhận được, ba mẹ cô luôn là không gì không thể làm được.
Vũ Hoài Bình nói gì vẫn là hiểu rất rõ con gái mình, Bối Chỉ Ý trầm mặc đủ để bà ý thức được một chuyện: “Hôm nay con mới biết chuyện nhà họ ư?”
Khó trách vừa nãy nhận điện thoại giọng lại thành như thế.
Bối Chỉ Ý lại muốn khóc, hít một hơi thật sâu mới nuốt xuống nước mắt chực rơi.
“Anh ấy…không phưc tạp.” Cô vội vàng giải thích, sợ bản thân sẽ bỏ qua cơ hội hiếm khi Vũ Hoài Bình mềm lòng, “Anh ấy rất tốt rất tốt, không phức tạp chút nào.”
Bối Chỉ Ý chuyên về xã giao có khả năng biện giải, giỏi lột tơ vạch kén tìm ra được tung tích của chân tướng từ kẻ địch, trước mặt mẹ mình, lại nghèo từ chỉ có mỗi rất tốt rất tốt.
Ngoại trừ rất tốt ra, cô không tìm ra được từ thứ hai để hình dung, cô muốn mẹ cô hiểu rõ được rằng Hòa An tốt đến nhường nào, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ứ trong cuống họng, cuối cùng lúc nói ra, dường như chơi xấu chỉ nói được mỗi từ rất rất tốt.
“Con không cần đi xem mắt.” Bối Chỉ Ý mang theo tiếng nức nở, dùng từ không cần, chứ không phải là không muốn.
Vũ Hoài Bình trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau, thở dài một hơi.
“Khi nào thì cậu ta đến Trung Quốc?” Rốt cuộc bà vẫn mềm lòng, đó là con gái bà, khóc đến độ bà tâm phiền ý loạn, “Con dẫn nó về đây.”
“Chúng ta không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, nhưng nếu con nói nó rất rất tốt, vậy chúng ta gặp nhau một lần.”
“Các con nói hết những quy hoạch về tương lai hai đứa cho chúng ta nghe, trước đến nay chúng ta không phải là những người không nói lý lẽ.”
“Mẹ và ba con.” Vũ Hoài Bình dừng một lát, “Mơ ước lớn nhất cũng chỉ là hy vọng có thể gả con cho một người tốt.”
“Không cầu áo gấm cơm ngọc, nhưng ít nhất cũng phải cơm áo không lo, bình bình an an.”
“Từ trước đến nay chúng ta đâu cầu con lấy kẻ có tiền, cũng không mong con sẽ thành công trong sự nghiệp, con hiểu rồi chứ?”
Bối Chỉ Ý liều mạng gật đầu, nước mắt nước mũi đầy mặt.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Vũ Hoài Bình chau mày, “Con cũng đâu có phải là do chúng ta nhặt được từ thùng rác, một người đàn ông thực sự xem con như cục vàng, lại chính trực có trách nhiệm, vậy chúng ta làm gì có lý do nào để không cho các con ở bên nhau.”
“Nhưng ít nhất thì, con cũng phải để cho chúng ta nhìn thấy mặt người ta.”
“Ba con và mẹ có lẽ đã già rồi, không theo kịp thời đại, nhưng nhìn mặt xem người vẫn còn chuẩn lắm.”
“Người con sẽ lấy, ít nhất cũng phải để chúng ta yên tâm gả con đi, đây là hiếu đạo.” Vũ Hoài Bình nói đến đây, giọng cũng dần nghẹn ngào.
“Mẹ ơi…” Bối Chỉ Ý lại nhịn không được,
“Đừng có khóc, lớn như vậy rồi, ông chủ của con cho con chỗ phát tiết là vì nhìn trúng con, bằng lòng cho con mặt mũi, nhưng con đừng có đem mặt mũi thành may mắn.” Không khí hòa hoãn, Vũ Hoài Bình bắt đầu khôi phục lại dáng vẻ ngày thường trong vô thứ, “Khóc một lần là đủ rồi, có được cái công phu khóc lóc này, không bằng giải quyết vấn đề hiện tại đi.”
“Các con hẹn thời gian đi, về phía dì Chu bên kia hủy hẹn, nếu mà còn giống như lần này, vì chuyện khác mà không gặp được mặt, thì nhà chúng ta sẽ không cho cơ hội lần ba đâu.”
“Chuyện của con, tuy rằng không được ưu tiên lên đầu, nhưng tuyệt đối không thể vĩnh viễn bị xếp ở vị trí thứ hai được.” Vũ Hoài Bình bắt đầu nghiêm khắc, “Con quen thói nhường nhịn, nhưng con phải nhớ kỹ giữa nam nữ, có một số việc tuyệt đối không thể nhường nhịn.”
Bối Chỉ Ý hít mũi vâng vâng dạ dạ.
Mãi đến khi cúp điện thoại, cô vẫn như đang lọt vào sương mù.
Cô cho rằng hôm nay mình sẽ náo loạn với ba mẹ, bắt đầu từ lúc nghe thấy hai từ xem mắt, cô đã cảm thấy hôm nay mình sẽ không khống chế được tính tình rồi.
Lại không nghĩ đến cuối cùng lại….lại được giải quyết như thế.
Hòa An nói, bên phía ba mẹ em, từ trước đã không phải là vấn đề.
Tim cô xoắn đến đau, anh vẫn luôn biết, nhà họ trước kia, chắc hẳn….cũng rất hạnh phúc nhỉ.
Có thể dạy được một người đàn ông của gia đình còn thân sĩ như Hòa An, mẹ anh, chắc hẳn cũng rất dịu dàng nhỉ…