Bối An Dân và Vũ Hoài Bình cân nhắc cả một buổi sáng.
Hoà An bất ngờ tới đây, mặc dù lúc Bối Chỉ Ý gọi về hồi sáng không quá nhiều lời nhưng khi sắp cúp điện thoại, cô vẫn nhịn không được nói cho bà biết khẩu vị của Hoà An, thích ăn thịt, không thích ăn rau.
Sau khi cúp điện thoại, Vũ Hoài Bình có hơi cảm khái.
Đúng là con gái lớn rồi đều không quản được.
Đứa con mà mình nuôi lớn có tính cách như thế nào, hai người họ đương nhiên rõ nhất. Tuy họ chưa tỏ ra đồng ý cho phép cô và Hoà An ở bên nhau, nhưng dáng vẻ này của Bối Chỉ Ý rõ ràng là dẫn bạn trai về ra mắt.
Vũ Hoài Bình thở dài một hơi.
Chuyện duyên phận này, nếu ba mẹ ngăn cấm thì rất dễ tạo ra khoảng cách giữa mình và con. Có đôi khi, dù con mình chưa chắc là bên nhau lâu dài với đối phương, nhưng nếu ba mẹ bắt con chia tay thì nói không chừng oán hận của đứa con đó có thể kéo dài cả đời.
Cảm nhận của họ đối với Hoà An rất phức tạp.
Mấy lần gọi điện thoại trước kia, biểu hiện của Hoà An vô cùng tốt, hoàn toàn không giống như một người đàn ông đã ba mươi tuổi. Anh quá thành khẩn, cái gì cũng không giấu diếm. Vì không thể tới Trung Quốc như ước hẹn nên anh giải thích lí do kỹ càng tới mức cả họ cũng không thể bắt bẻ.
Đối với Bối Chỉ Ý mà nói, người đàn ông như vậy quá thành thục.
Huống hồ, anh đã từng trải qua cuộc đời khổ cực, còn bước ra khỏi vụ án diệt môn.
Một chút kinh nghiệm sống của Bối Chỉ Ý nếu phải so với Hoà An, cùng lắm chỉ như múa rìu qua mắt thợ.
Người như Hoà An, vừa có tiền, vừa có địa vị xã hội, lại có lý tưởng và từng trải sự đời.
Mà con gái của họ, cuộc sống đơn giản, tính cách cũng đơn giản, cô lại ít nói tới mức làm người khác phát bực. Dù thông minh nhưng cô vẫn nhạy cảm, có đôi khi còn hơi bi quan.
Nếu so với một cô gái bình thường khác thì Bối Chỉ Ý không có nhan sắc đẹp tuyệt trần, cũng không có tính cách thức thời, đối với Hoà An hào quang đầy mình quả thật một trời một vực.
Không phải họ tự ti về mình, nhưng từ xưa tới nay, trong chuyện hôn nhân phải có sự chú trọng về vấn đề môn đăng hộ đối cũng là có nguyên nhân.
Nếu như hai người khác nhau quá nhiều thì tỉ lệ có thể chung sống hoà thuận tới cuối đời là cực kỳ thấp.
Mà người như Hoà An, nếu như vứt bỏ Bối Chỉ Ý thì cuộc đời của cô chắc chắn sẽ bị huỷ.
Tới lúc đó, hai giáo viên già cả như họ thật sự không thể giúp được cô cái gì.
Giao con gái mà mình bảo vệ suốt hai mươi mấy năm cho một người đàn ông mà tới họ cũng thấy phức tạp vẫn là quá nguy hiểm.
Một khi đồng ý chuyện này thì cuộc sống về sau của Bối Chỉ Ý chỉ có thể dựa vào bản thân cô. Dù cô có tổn thương đi nữa, họ chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
“Tiểu Ý thật sự đã thay đổi rất nhiều.” Bối An Dân nhìn video phương án của Bối Chỉ Ý gửi cho hai người, lúc cái tên ‘Bối Chỉ Ý’ xuất hiện trên màn hình điện thoại, nước mắt của ông rơi đầy mặt.
Ban đầu, người kiên trì buộc cô học ngành Quan hệ công chúng chính là ông.
Thật ra nguyên nhân ông muốn như vậy không hoàn toàn là để cải thiện tính cách hướng nội của Bối Chỉ Ý mà một phần còn vì muốn cô học được cách nhìn sắc mặt để lựa lời.
Từ nhỏ, Bối Chỉ Ý đã có thể phân biệt rất chuẩn ai là người tốt với cô thật lòng. Từ khi cô còn bé xíu đã khiến ông giật mình như vậy.
Cho nên ngay từ đầu, ông mới bồi dưỡng cô học Tâm lý học.
Nhưng điểm thi Đại học của cô và điểm chuẩn của Đại học kia còn kém một chút, mà cô lại không kiên trì muốn tìm một việc không phải giao tiếp với người khác nhiều. Vợ chồng hai người họ thương lượng một đêm, tra xét một đống thông tin về ngành Đại học, cuối cùng mới chọn ngành Quan hệ công chúng.
Lúc đầu, họ nghĩ là cô sẽ thích hợp với ngành này.
Ngành Quan hệ công chúng bây giờ đã không nhất thiết phải trực tiếp liên lạc với đối phương. Những người ngồi trong phòng làm việc để phân tích mục tiêu và hoạch định dự án cũng rất nhiều.
Mà công việc này, Bối Chỉ Ý lại rất am hiểu.
Chỉ có điều, Bối An Dân đoán được ban đầu, nhưng không đoán được sau đó.
Ở đâu có người, ở đó có giang hồ. Mặc dù cô am hiểu công việc như vậy, nhưng với tính cách nhượng bộ của cô lại khiến cô không thể bộc lộ tài năng trong công việc đầy tính cạnh tranh này.
Mãi tới khi ông nhìn thấy video kia.
Đó đúng là phương án mà con gái của ông có thể làm ra, tuy nhìn không có tính công kích nhưng lại có thể đánh vào lòng người.
Trong việc Bảo vệ môi trường này, rốt cục con gái của ông cũng có thể toả sáng rực rỡ như ông đã từng ao ước.
Ông hiểu con gái của mình chỉ có thể phát huy toàn bộ năng lực trong môi trường không có áp lực công việc, cho nên ông cũng biết, những gì mà người tên Hoà An trẻ tuổi này đã cho cô có lẽ đã nhiều hơn sức tưởng tượng của họ.
Nhưng ông cũng hiểu vợ mìmnh đang lo lắng chuyện gì.
Giao quyền chủ động trong chuyện quan trọng như hạnh phúc cả đời của con gái họ thế này cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt, họ vẫn không dám mạo hiểm.
“Cứ chào đón cậu ta thật tốt cái đã.” Bối An Dân vỗ vỗ tay của Vũ Hoài Bình vẫn đang rối rắm, “Nếu như thằng bé ổn trọng và thành khẩn giống như trong điện thoại và yêu con gái mình thật lòng thì mạo hiểm một lần vì hạnh phúc của con cũng đáng mà.”
Nhưng nếu Hoà An không giống như vậy, ông thà làm người cha ác độc cũng phải chia rẽ họ.
Thà bị con gái oán trách cả đời còn hơn phải nhất thời mềm lòng, để rồi cô phải sống tha hương nơi đất khách quê người, không có gì trong tay.
…
Sau khi trưởng thành, Hoà An chỉ tới Trung Quốc đúng hai lần.
Lúc bà ngoại anh còn sống, gia đình anh sẽ tới Trung Quốc thăm họ mỗi năm một lần. Mặc dù lần nào cũng bị ông ngoại đuổi ra cửa nhưng ba anh vẫn luôn kiên trì với truyền thống này.
Lúc anh hai mươi tuổi, bạ ngoại qua đời, cùng năm đó, ông ngoại cũng mất theo.
Mẹ anh đổ bệnh một trận, nhà anh cũng không trở về Trung Quốc mỗi năm một lần để thăm họ nữa.
Sau khi trưởng thành, Hoà An một mình lén tới Trung Quốc, sau khi tìm được huyện thành nơi ông bà ngoại từng ở lại bỗng phát hiện nơi đó đã sớm khác xa so với ký ức của anh.
Khu thành già cỗi bị phá huỷ toàn bộ, chút ký ức thơ bé đáng thương của anh cũng không có cách nào giúp anh tìm được nhà của ông bà ngoại nữa.
Lần thứ hai tới, là vì công việc. Toàn bộ hành trình của anh chỉ có chạy qua chạy lại giữa công ty hợp tác và khách sạn. Không tìm thấy dấu tích của ông bà ngoại, cảm mến của anh về Trung Quốc gần như giảm thành số 0.
Hoà An chỉ đơn thuần xem Trung Quốc như một nơi mình phải công tác xa nhà mà thôi.
Nhưng lần này…
Anh mở cốp xe mượn của bạn ra, trong cốp xe là những thứ anh mua sau khi tra trên mạng về những gì nên mua khi ra mắt ba mẹ bạn gái. Bên cạnh là người phụ nữ của anh, tối hôm qua anh còn ngủ sập giường trong phòng trọ của cô…
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, nhìn thấy tên của huyện thành kia, anh liền cảm nhận được sự cảm mến diệu kỳ.
Quanh đi quẩn lại, người phụ nữ cuối cùng mà anh tìm được lại có quê nhà trùng với quê của mẹ anh.
Hoà An rất vụng về vừa nghe Bối Chỉ Ý hướng dẫn đường đi không theo quy tắc giao thông nào, vừa lái chiếc xe vào con đường nhỏ hẹp. Tới giữa nội thành, anh có hơi mới lạ ngắm nhìn bức tường lát gạch men đủ loại màu, dở dở ương ương như lan can thời Rome.
Ở đây, nhà và nhà nằm rất sát nhau, vì có người lạ tới nên nhà nào cũng mở cửa số để ngó ra ngoài.
Anh nhìn thấy ở trước dãy nhà màu xanh lam phía cuối đường có hai bóng dáng của đôi vợ chồng trung niên đứng ngoài cổng. Vì khoảng cách còn xa nên anh không nhìn rõ được nét mặt của họ.
Bối Chỉ Ý hé miệng, có hơi căng thẳng kéo góc áo của anh, “Đó là ba mẹ em.”
Cô nhìn thoáng qua, sau đó lại thì thầm bên tai anh, “Ba em nhuộm tóc rồi, còn mẹ đang mặc áo khoác mà bà thích nhất.”
Sự căng thẳng của cô giảm đi một chút, cô an ủi anh như an ủi chính mình, “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ba mẹ của cô đều rất nghiêm túc cho lần gặp mặt này, không hề có sự qua loa, cho nên nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Tất cả những ai hiểu rõ Hoà An sẽ không cảm thấy anh là người xấu.
Bối Chỉ Ý vẫn luôn ra vẻ trấn định, lúc này mới có hơi thả lỏng mà cười. Chiếc xe tới gần hơn, cô thấp giọng nỉ non, “Hình như mẹ em đã gầy hơn một chút rồi…”
Hoà An quay đầu, vươn tay kéo tay nhẹ tay cô.
Anh cũng dần thả lỏng.
Hai từ ‘về nhà’ này, nhờ câu nói vừa rồi của Bối Chỉ Ý mà anh đã thấy cảm xúc hơn.
Đôi vợ chồng trung niên xa lạ đứng ở cuối đường cũng dần rõ ràng hơn.
Đó là ba mẹ của Bối Chỉ Ý, dáng vẻ của cô giống ba hơn, đều sở hữu một đôi mắt hạnh hơi tròn và bờ môi rất mỏng.
Họ đang nắm tay đứng trước cửa nhà màu xanh lam, dáng vẻ mong chờ.
Sau lưng họ là ánh đèn vàng ấm áp, rất có không khí gia đình hòa thuận ấm áp.
…
Rất nhiều năm sau này, ba mẹ của Bối Chỉ Ý vẫn luôn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Hoà An.
Đây là một người ngoại quốc.
Tuy họ đều biết mẹ của anh là con gái nhà họ Khâu, biết dòng máu chảy trên người anh có một nửa là dòng máu Trung Quốc nhưng khi anh vừa xuống xe, họ đều giật nảy mình.
Anh rất khác với người mặc Âu phục dày gia trong buổi kêu gọi đầu tư mà Bối Chỉ Ý gửi video qua. Anh là một người ngoại quốc có bắp thịt rắn chắc, dáng vẻ rất giống như lính đánh thuê như trong phim nước ngoài.
Mặc dù anh cười rất hiền lành, vừa thấy họ liền ‘chào chú, chào dì’.
Mặc dù trong cốp xe của anh đầy ắp thực phẩm bổ sung, rượu và thuốc lá nhưng chỉ bằng một cánh tay, anh cũng ôm hết được, mặt mày lại không hề biến sắc.
Mặc dù tiếng Trung của anh chuẩn tới mức người khác nghe được cũng không nghĩ anh là người Mỹ, cộng thêm nụ cười chân thành của anh càng khiến người khác cảm thấy tốt hơn so với người trong điện thoại.
Nhưng mọi thứ đều không thể che giấu được sự thật là đứng bên cạnh anh, Bối Chỉ Ý có chút xíu.
Cánh tay của anh…
Vũ Hoài Bình bất động thanh sắc nhìn thoáng qua.
Nếu cái tay đó mà nhấc một cái thì con gái của bà sao giữ được mạng?
“Vào nhà trước đi.” Vũ Hoài Bình hết sức chuyên nghiệp mà che giấu suy nghĩ quỷ dị vừa xuất hiện trong đầu, chuẩn bị dẫn người nước ngoài này vào nhà.
Mấy người thân thiết với gia đình họ sắp vươn cổ ra hóng tới gãy rồi.
“Sao con đen đi nhiều quá vậy?” Câu tiếp theo của bà là nói với con gái mình, vô cùng quen thuộc mà dạy dỗ cô, “Kem chống nắng đâu mà không thoa?”
Bối Chỉ Ý lúng túng gãi đầu.
Lúc sắp vào nhà, Vù Hoài Bình kéo Bối Chỉ Ý lại, tạo ra một khoảng cách với Hoà An và Bối An Dân.
“Vóc người của cậu ta…” Vũ Hoài Bình cau mày như biểu thị sự bất mãn sâu sắc, “Bình thường tính nó thế nào?”
…
Bối Chỉ Ý trợn mắt.
Cô đương nhiên biết ẩn ý của mẹ mình. Sau khi nói xong câu đó, bà còn cảnh giác nhìn cánh tay của Hoà An một chút.
Bối Chỉ Ý có hơi không ngờ. Cô phát hiện mình chưa từng nhìn mẹ mình từ góc độ này.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoà An, ý nghĩ của hai người giống nhau như đúc.
“Con tìm một người to con như thế làm sao mẹ yên tâm nổi chứ?” Vũ Hoài Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận tét mông Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý lại cười.
Đúng là mẹ ruột của cô mà…
Thì ra khi đổi góc nhìn một vật liền có thể nhìn thấy sự khác biệt của nó…