Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 81: Chương 81




Hòa An nghĩ tính ít nói của Bối Chỉ Ý hẳn là được di truyền từ ba cô.

Nhà họ Bối là nhà tự xây, lầu một là phòng khách và phòng bếp, lầu hai là phòng sách và phòng dành cho khách, trang trí theo phong cách Trung Hoa, nhất là phòng sách, Hòa An vừa bước vào đã lập tức ưỡn thẳng lưng lên.

Khắp tường trong phòng sách đều được treo đầy tranh chữ, chiếc bàn giữa phòng có vài bức thư pháp nho nhỏ và mấy cây bút lông.

“Chúng tôi là gia đình truyền thống.” Bối An Dân chỉ lên hai bức thư pháp treo trên tường, “Đây là do Tiểu Ý viết.”

Hòa An người nước ngoài mặt đầy kinh ngạc.

“Sau này con sẽ làm một phòng sách cho cô ấy.” Hòa An rất nghiêm túc, anh cho rằngy đây là một sở thích rất thanh cao, trong trí nhớ của mình, ông ngoại anh cũng từng có một phòng sách như vậy.

Con cờ trong tay Bối An Ca rớt xuống, thiếu chút nữa là ông không kiềm được mà ném thẳng vào mặt Hòa An.

Chỉ mới đến chào hỏi thôi đấy, cậu còn bàn đến chuyện trang trí nhà ở luôn rồi hả?!

Người nước ngoài ai cũng thẳng thắn như vậy sao?!

“Cháu ngồi đi.” Bối An Dân hừ một tiếng, cuối cùng nhịn lại, không thất lễ.

Vợ ông đã giao nhiệm vụ khó khăn cho ông, hai người không tính là hỏi thẳng vấn đề với con gái mình, dẫu sao cả hai đều cho rằng là đàn ông thì Hòa An phải gánh vác trách nhiệm này.

Anh phải đảm đương nhiệm vụ đối mặt với sự trách cứ của ba mẹ bạn gái.

Ông đợi Hòa An ngồi xuống đối diện mình, hắng giọng rồi tiên lễ hậu binh: “Tiểu Ý đã gửi cho chúng tôi video kế hoạch cá mập mà cháu làm trong hội nghị nhà đầu tư, làm rất tốt.”

“Cô ấy rất thích hợp với ông việc này, vừa cẩn thận lại còn phân tích thị trường rất chuẩn xác.” Hòa An quan sát nét mặt của Bối An Dân rồi mới nói tiếp, “Dự án này của cô ấy đã gây ra chấn động rất lớn.”

Không chỉ ở trong ngành marketing, mà ngay cả giới khoa học kỹ thuật và bảo vệ môi trường cũng cực kỳ hứng thú.

Bối An Dân không nói gì.

Ông từ từ dọn bàn cờ tướng, bắt đầu xếp làm hai bên pháo mã — Dù sao thì Hòa An cũng không biết chơi, mình ông chậm rãi xếp bàn cờ cũng như cho bản thân thời gian.

“Tôi nói như thế này nhé, dù bị gọi là cậy già lên mặt cũng được.” Bối An Dân nhìn Hòa An, “Nếu như người làm ba làm mẹ là chúng tôi mà đồng ý cho cháu và Bối Chỉ Ý, cũng chỉ có duy nhất, hoặc cấp trên cấp dưới, hoặc bạn trai bạn gái, cháu sẽ chọn bên nào?”

Hòa An nhìn lên bàn cờ đã xếp xong xe pháo mã, “Bạn trai bạn gái ạ.” Anh lựa chọn gần như không hề do dự.

Bối An Dân nhíu mày, chờ anh giải thích.

Hòa An giải thích rất đơn giản và cũng rất trực tiếp, “Đồng nghiệp thì có thể tìm người khác, nhưng vợ chỉ một thôi.”

Khóe miệng Bối An Dân giật giật, một cần nữa kìm nén xúc động muốn ném cờ vào anh.

Vợ cái gì mà vợ hả!

“Chúng tôi vẫn chưa đồng ý để cháu và Tiểu Ý bên nhau, có biết vì sao không?” Rốt cục Bối An Dân cũng không tính khách sáo với anh nữa, bởi vì tên này dường như hoàn toàn không muốn khách sáo với ông.

Hòa An mỉm cười, anh rất thích cách giao tiếp thế này, thẳng thẳng, không cần phải rào trước đoán sau, dù sao đều là người nhà của Bối Chỉ Ý, anh không muốn sử dụng kỹ năng giao tiếp bên ngoài với người nhà của cô.

“Cháu hiểu”, Anh rất chân thành, “Hoàn cảnh nhà cháu quá phức tạp, trước khi Chỉ Ý quen biết cháu, cô ấy chưa từng rời xa gia đình.”

Cô lớn lên trong tình yêu thương cưng chiều của ba mẹ, trước khi quen biết anh, mọi nguyện vọng của ba mẹ cô đều như là ý trời với cô.

Sau khi ở bên anh, cuộc sống của cô thay đổi đến long trời lở đất, mặc dù bọn họ đều cố gắng thay đổi mọi chuyện theo hướng tốt hơn, nhưng chuyện thay đổi như thế vẫn khiến người khác không yên lòng.

Bối An Dân lại lần nữa lâm vào yên lặng.

Hòa An phối hợp rất thành khẩn, làm cho mọi lời nói sâu xa mà ông đã chuẩn bị trước đó đều trở nên bất lực.

Bối An Dân vuốt ve con cờ gỗ trong tay, tuy rằng người đàn ông đối diện nhìn như lính đánh thuê Mỹ không biết đánh cờ tướng, nhưng lại làm cho ông có cảm giác như anh đang rất nghiêm túc chơi cờ.

Không hoảng không loạn.

Khi anh vừa bước vào cửa đã mang theo tư thái như vậy rồi.

Anh đến là để giải quyết vấn đề, chứ khong phải là để xin phép bọn họ đồng ý cho Bối Chỉ Ý bên cạnh anh.

Có lẽ là vì trước kia Hòa An từng trải qua sự khác biệt văn hóa, ngay từ đầu anh đã cho rằng sự phản đối của ba mẹ cô sẽ không ảnh hướng đến tình cảm giữa Bối Chỉ Ý và mình.

Với lập trường như thế, anh biểu đạt cực kỳ rõ ràng, hơn nữa còn truyền đạt tư tưởng này cho Bối Chỉ Ý.

Tựa như lần đầu tiên bọn họ nói chuyện điện thoại với nhau, con người tên Hòa An này, vô cùng am hiểu việc nắm giữ quyền chủ động.

Trong nhất thời, Bối An Dân không rõ lòng mình có tư vị gì.

Ông không có thói quen trò chuyện với vãn bối.

Ông và Vũ Hoài Bình đã quen với việc đối xử với giới trẻ như trẻ con, về việc giải quyết bình đẳng thế này, ông thật tình không quá am hiểu.

Bối An Dân trầm ngâm thật lâu, nhìn Hòa An vẫn đang kiên nhẫn chờ ông cất lời.

Hòa An là người trưởng thành, những chuyện anh đã từng trải qua trong cuộc sống gần như phong phú hơn nhiều so với một người làm giáo viên trong thị trấn nhỏ, tầm nhìn của anh cũng lớn hơn nhiều so với ông.

Phương thức giao tiếp cởi mở, công bằng và bình đẳng có lẽ thật sự hữu ích với bọn họ trong lúc này.

Bởi vì Hòa An không phải là người bốc phét ba hoa chích chòe, lời hứa hẹn của anh rất có trọng lượng.

“Sau này hai đứa dự định gì không?” Cuối cùng Bối An Dân không chơi cờ nữa, cầm ly trà lên uống một ngụm, hỏi đến vấn đề mà ông quan tâm nhất.

“Xây dựng cơ sở hạ tầng khách sạn sinh thái trên đảo cần khoảng chừng từ ba đến năm năm, mấy năm này cháu và Chỉ Ý sẽ ở trên đảo, đến kỳ nghĩ lễ chúng cháu sẽ về lại Trung Quốc.” Hòa An nói tiếp, “Cháu có một người bạn có lẽ sẽ định cư ở Ma Đô, đến lúc đó có lẽ bọn cháu sẽ cùng cậu ta mua một căn nhà ở đó.”

“Cuộc sống trên đảo nhỏ khá hoang sơ, nếu Chỉ Ý muốn về với cuộc sống đô thị ở Ma Đô thì có thể quay về bất cứ lúc nào, và cũng có thể đến công ty bạn con để làm việc, hồ sơ của em ấy vẫn đang nằm ở công ty đấy.”

“Năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, môi trường công ty tư nhân cũng khá thoải mái, đồng nhiệp lại không quá phức tạp, vô cùng phù hợp với cô ấy.”

Bối An Dân không nói chuyện, Hòa An tạm dừng một chút rồi nói tiếp.

“Sau năm năm khách sạn sinh thái hoạt động sẽ bắt đầu có lợi nhuận, khi đó bọn cháu lại đến hòn đảo khác lại bắt đầu kế hoạch xây dựng khách sạn mới.” Hòa Anh nhìn thoáng qua bàn cờ tướng vẫn chưa động vào kia, châm chước một chút, “Cháu vẫn còn chút tiền tiết kiệm, chờ khi lợi nhuận khách sạn sinh thái ổn định, bọn cháu sẽ xem xét đến việc mua một hòn đảo trung tâm trong khu quần đảo, có điều chuyện này tạm thời cháu vẫn chưa nói với Chỉ Ý, cụ thế muốn mua hay không, sẽ phụ thuộc vào quyết định của cô ấy.”

Miệng Bối An Dân lệch sang một bên.

Ông hỏi và Hòa An trả lời, nhưng mức liên quan hình như chưa đúng cho lắm, cái ông muốn biết là cuộc sống của hai người ở nơi đất khách, hoạt động bảo vệ môi trường chắc chắn sẽ không phải là mô hình có lợi nhuận cao, nhìn có vẻ như Hòa An dự định sẽ làm công việc này đến suốt đời, thế nên ông mới lo lắng con gái mình đi theo anh sẽ phải chịu khổ.

Biển xanh trời trong quả thật rất đẹp, nhưng những hòn đảo kia không internet, giao thông khó khăn, chắc chắn điều kiện sống sẽ rất gian khổ, bậc cha mẹ thật ra cũng không hy vọng con mình phải làm chuyện vĩ đại gì, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng ngồi trong văn phòng máy lạnh, đó mới là điều bọn họ mong muốn.

Nhưng câu trả lời của Hòa An là, anh có thể sẽ mua một hòn đảo.

Ngữ điệu rất chân thành, tựa như lúc anh nói rằng bản thân sẽ mua một căn hộ ở Ma Đô để Bối Chỉ Ý tiện quay về.

…..

Thiếu chút nữa thì ông đã quên anh chính là nhà tư bản, cho dù đã trải qua chuyện xấu như vậy, nhưng lạc đà dù có gầy vẫn to hơn ngựa.

Chuyện ông lo lắng nhất là về kinh tế đã không còn là vấn đề nữa rồi.

Không phải Hòa An khoe khoang tiền bạc, theo kế hoạch của anh, mua đảo nhỏ là trích từ phần tiền lời của khách sạn sinh thái, cuộc sống của hai người về sau sẽ không có quá nhiều lo toan.

Đối với tương lai, anh chính là đi một bước làm một bước, hơn nữa khởi đầu cũng rất thuân lợi.

Bối An Dân cúi đầu uống một ngụm trà.

“Chúng tôi không hy vọng sau này Tiểu Ý sẽ gả vào nhà giàu.” Bối An Dân nhìn Hòa An, thẳng thừng nói rõ lập trường của ông và Vũ Hoài Bình ra, “Tôi và mẹ Tiểu Ý đều là giáo viên bình thường, tiền lương mỗi tháng không được bao nhiêu, tiền hàng tháng Tiểu Ý gửi về nhà, chúng tôi đều giữ lại cho con bé.”

“Nhưng cho dù là thế thì tiền chúng tôi tiết kiệm cũng không đủ để mua một căn phòng tám mươi mét vuông ở vùng ngoại thành Ma Đô.”

“Thế giới của chúng tôi hoàn toàn khác xa với thế giới mà cháu xây dựng trên đảo, động một tý là mua nhà mua đảo, đẩy Tiểu Ý đến một thế giới như vậy, cũng đồng nghĩ với việc sau này dù cho con gái chúng tôi có xảy ra chuyện gì thì tôi mà mẹ Tiểu Ý hoàn toàn không có biện pháp.”

“Mặc dầu con gái đã trưởng thành rồi, cánh cứng rồi sẽ muốn bay đến thế giới lớn hơn ở bên ngoài.”

“Nhưng mà ở Trung Quốc này ấy, bậc làm cha mẹ, tâm tâm niệm niệm hơn nửa đời người đều vì đứa con, ai lại thật sự yên tâm để con nhỏ rời xa phạm vi bảo vệ của mình được chứ.”

“Tiểu Ý…” Bối An Dân cười khổ, “Một đứa bé có tâm nhãn.”

“Cháu đừng thấy con bé từ nhỏ đến lớn luôn nghe lời tôi và mẹ nó sắp xếp, nhưng trong lòng con bé vẫn rất hiểu rõ, con bé nghe lời chúng tôi chẳng qua là vì những lúc ấy nó không có sự lựa chọn nào tốt hơn mà thôi.”

“Con bé thất nghiệp đăng ký làm tình nguyện viên, quen biết rồi kiên trì yêu đương, chuyện này dù chúng tôi có phản đối thế nào cũng không có hiệu quả.”

“Cho nên đây chẳng qua là lần đấu tranh cuối cùng mà thôi.”

“Ấn tượng của tôi và mẹ con bé với cháu không tệ, nhưng nói thật ra thì, ngoại trừ điệu kiện bên ngoài của cháu quá tốt ra thì chúng tôi không tìm được chỗ nào không tốt để phản đối.”

Bối An Dân nhìn Hòa An, giọng điệu thong thả lại rõ ràng, “Cháu không phải là người chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu thấu, những chuyện cháu từng nhiều hơn so với những người trẻ mà tôi từng gặp, nhưng tôi biết, cháu rất thẳng thắn với chúng tôi, tôi cũng rất cảm ơn sự thẳng thắn này của cháu.”

“Giao Tiểu Ý cho cháu là kết luận mà tôi và mẹ con bé thảo luận rất lâu, đã bao đêm rồi mẹ con bé chưa được ngủ ngon giấc.”

“Tuy rằng nhà chúng tôi không hiển hách, nhưng nếu cháu khiến con bé khóc lóc trở về, thì tôi và mẹ nó sẽ tìm cháu để đòi lại công đạo.”

“Bất kể cháu ở chỗ nào, bất kẻ khi ấy địa vị xã hội của cháu cao ra sao, chỉ cần cháu ức hiếp con gái chúng tôi, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cháu.”

“Chúng tôi sẽ là một nhà mẹ để ổn định cho Tiểu Ý, là đường lui cho con bé, tôi hy vọng cháu có thể nhớ rõ dù cho Trung Quốc có xa đến chừng nào, thì con bé vẫn là một đứa trẻ của nhà này.”

Những lời này có thể nói là rất thẳng thắn và cũng cực kỳ nghiêm khắc, sau khi ông nói xong lại cúi đầu uống một ngụm trà.

Dẫu lời cảnh cáo như thế với Hòa An mà nói, có lẽ chẳng có sức uy hiếp nào.

Nhưng đây chính là tất cả những gì bọn họ có thể làm.

Nếu Bối Chỉ Ý và anh tách ra, nhà bọn họ vẫn là nhà của cô, vẫn nghiêm khắc như trước, sẽ vờ như không biết về quá khứ mà cô từng trải qua, sẽ cố gắng chữa lành vết thương của cô dưới đôi cánh ba mẹ.

Chỉ là ông muốn nói với Hòa An, con gái của ông, không phải không có đường lui.

Lời cảnh báo như thế đối với Hòa An tuy rằng có chút tàn nhẫn, anh đã không có gia đình, ông nói như vậy, tương đương với việc đâm một con dao vào nơi khó chịu nhất trong lòng anh.

Nhưng đó là đứa con gái duy nhất của ông, dù có đóng vai ác, ông vẫn sẽ làm.

Nếu anh tốt với Bối Chỉ Ý, thì hai người bọn họ cũng không để ý đến chuyện có thêm một đứa con.

Nhà của Bối Chỉ Ý, cũng có thể trở thành nhà của anh.

Thời gian hẵng còn dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.