Buổi tối ngày hôm sau hải đảo nổi gió to, thổi tung một góc trần nhà của công trình kiến trúc khách sạn sinh thái, không có công nhân nào thương vong, nhưng là người phụ trách của công trình kiến trúc này, suốt cả một buổi sáng và buổi tối Hòa An vẫn phải kiểm tra lại độ an toàn của sân bãi cùng với kho hàng.
Ngày thứ ba, vẫn phải đi ra biển đặt ống dẫn, ngữ cảnh giai đoạn đầu để đặt ống dẫn đã thăm dò kỹ càng, anh chỉ cần đánh giá thêm hai ngày rồi ra biển đặt khối ống dẫn này, thì đã có thể đi vào quỹ đạo rồi.
Ngày đó ra biển ngay cả điện thoại anh còn không mang, đúng giờ đồng hồ báo thức vang lên nhắc anh đến giờ cơm và giờ tập thể thao, sẽ làm anh nhớ đến Bối Chỉ Ý, còn lại bốn ngày, anh cảm thấy mình cần nhịn thêm chút nữa, xử lý cho thỏa đáng sự tình hỗn độn này, chờ đến khi Bối Chỉ Ý đến, ít nhất anh cũng không còn chật vật như bây giờ.
Dựa theo cách nói trước kia của Bối Chỉ Ý, hiện tại tơ máu nơi mắt anh cũng đủ để dọa người rồi.
Nằm trên boong tàu nghỉ ngơi, bỗng nhiên anh cầm điện thoại vệ tinh mà cười khổ.
Mộng tưởng của anh quá gian nan, ba ngày này, thật sự anh khá là chột dạ.
Thời điểm anh về hải đảo gần đến hoàng hôn, buổi chiều anh gọi cho Bối Chỉ Ý ba cuộc, cô chỉ nhận một cuộc, ngữ điệu bình thường, chỉ nói là trước khi trả phòng vẫn còn một phần hợp đồng chưa hủy được, cả buổi chiều phải tất bật để hủy bỏ phần này.
Chính sách thuê nhà ở Trung Quốc anh không rõ, vậy nên chỉ có thể xác nhận xem Bối Chỉ Ý có thật sự là có vấn đề hay không, tự bản thân anh cũng cảm thấy năng lực ngôn ngữ của mình có chút yếu ớt vô lực.
Anh cảm thấy kế hoạch tương lai của mình có chút lý tưởng hóa, sau khi hết hôn, có khả năng anh không thể yên tâm để Bối Chỉ Ý thường xuyên quay về Ma Đô, sau khi vành tai tóc mái chạm nhau rồi, anh đã không còn muốn để cô một mình rời đi nữa.
Anh cũng không muốn để bản thân một mình nữa.
Một mình anh nằm trên boong tàu dưới ánh hoàng hôn cầm tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, biểu đồ xây dựng hạng mục khách sạn sinh thái hoàn chỉnh và tỉ mỉ, cơ sở xây dựng một năm là đã thành chỉnh thể, nếu Bối Chỉ Ý ở đây hai năm rồi mang thai, vô luận thế nào anh cũng không dành đủ mười tháng ra để ở bên cô.
Chỗ này phương tiện chữa bệnh lạc hậu, Bối Chỉ Ý một khi mang thai, anh nhất định sẽ không để cô ở đây.
Mà bảo anh để Bối Chỉ Ý bụng to một mình ở Trung Quốc, dù biết ba mẹ cô cũng ở đấy, nhưng cả người anh đều không thoải mái chút nào.
Hòa An miệng ngậm bút mày nhăn.
Lại qua hai năm nữa sinh con.
Ba năm sau quả thật anh có thể trích ra được thời gian khỏi lượng công việc của khách sạn, nhưng căn cứ tình nguyện viên không thể lâu dài không ai phụ trách.
Ca-nô sắp cập bến, A Bố ở khoang điều khiển bắt đầu ca hát, Hòa An có chút bực bội.
Suy xét đến vấn đề gia đình, có thể anh không mệt mỏi đến vậy, nhưng mà những việc này vẫn cứ nhắc nhở anh, rằng Bối Chỉ Ý gả cho anh phải hy sinh biết nhường nào.
Bối Chỉ Ý không phải ngốc bạch ngọt, cô đều biết hết những điều này nhưng vẫn đồng ý kết hôn cùng anh.
Anh bực bội có chút thèm cây thuốc lá, chỉ có thể lấy trong túi ra một viên kẹo thỏ sữa trắng cho vào trong miệng.
Đêm nay anh vẫn nên ngủ thì hơn, Hòa An nhai kẹo sữa vừa nghĩ.
Phòng tân hôn hiện tại của bọn họ còn chưa quét tước sạch sẽ, anh còn muốn làm hoa đuổi trùng chung quanh phòng.
Vị ngọt kẹo sữa thoáng làm anh an tĩnh đôi chút, vò giấy trắng trong tay thành một cục nhét vào trong túi, ca nô vừa dừng ổn liền nhảy xuống tàu.
“Liên hoan tối tôi không đi, trong căn cứ còn có chút việc bận.” Hòa An hàn huyên với người phụ trách lắp ống dẫn nước, khóe mắt liếc qua A Cái đứng từ xa xa lớn ngang cái núi đang phất tay với anh.
Tên A Cái này, đen thật đấy.
Đứng từ xa chỉ nhìn thấy anh ta đang múa máy cái tay bự chảng của mình, không rõ biểu cảm trên mặt anh ta, Hòa An không thể phân biệt ra được A Cái lộ ra cái hàm răng trắng sáng như thế là đang cười hay đang hét.
Hòa An có chút hoảng hốt.
Con đường này vào lần đầu tiên anh nhìn thấy Bối Chỉ Ý, anh cũng đi qua, khi ấy, tâm tình anh hoàn toàn không tốt.
Tựa như hoàng hôn, chỉ là hôm nay tầng mây quá dày, hoàng hôn không được lộng lẫy như ngày hôm ấy.
Còn có bốn ngày, anh đếm ngược theo thói quen, nghĩ nghĩ về lại căn cứ phải gọi điện thoại lại cho cô hỏi chuyện thuê phòng, anh sải bước dài hơn, và ở phía xa xa, nhìn thấy nơi mà lần trước Bối Chỉ Ý ngồi xổm xuống, bấy giờ cũng có một cô gái đang ngồi xổm.
Anh sững sờ.
A Cái bên cạnh vẫn bày cái hàm răng trắng muốt, lần này anh đã nhận ra rồi, A Cái hẳn là đang cười.
“Miss Bối nói, cô ấy không mang phí nhập đảo.” A Cái cười hì hì nói tiếng thái, làn da ngăm đen bày cái mặt quỷ.
“Mrs Wilson.” Hòa An dạy anh ta sửa lời, “Cô ấy sắp kết hôn với tôi rồi.”
A Cái lại cười, tiếp nhận trang thiết bị lặn mà Hòa An ném qua cho anh ta, tiến lên đi vào chỗ bán vé tàu trước.
Hòa An nhanh chân đi hai bước, đứng yên trước mặt Bối Chỉ Ý.
Lần này cô còn kỳ quái hơn, trực tiếp mặc đồng phục công sở ở Ma Đô, trên chân hẵng còn mang theo đôi giày da, trên va vắt cái túi mang đi làm.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì.
“Đến lúc nào?” Hòa An cũng ngồi xổm xuống theo, gập tay gõ trán Bối Chỉ Ý, anh còn nhớ rõ hôm nay hải đảo không hề có tàu lớn.
“Một tiếng trước.” Bối Chỉ Ý khoe khoang, “Em đến đảo Lệ Bối trước, rồi thuê ca-nô.”
Cô có tiền đồ thật đấy, chỉ là lại tiếp tục quên đổi đồng Đô-la.
A Cái tuy rằng khua tay muốn cho cô vào đảo luôn, nhưng mà đột nhiên cô muốn đứng đây chờ Hòa An, cả đường bôn ba, cô cũng chỉ muốn nhìn thấy anh sau mấy ngày rồi mà thôi.
“Hợp đồng cho thuê có vấn đề?” Ngữ điệu Hòa An chợt nguy hiểm, “Họp cả buổi chiều?”
Hiện tại rốt cuộc anh cũng biết được lý do tại sao mình vẫn không liên hệ được cho cô, tìm lời nói dối còn tìm người ngoài giúp.
Bối Chỉ Ý che trán cười, ngồi xổm trên đất lắc lư hai cái.
Hòa An đỡ cô lại, ngồi xổm xuống cởi đôi giày da vướng bận ra, mới chống nạnh hỏi cô: “Muốn khiêng em về căn cứ không đây?”
Bối Chỉ Ý vẫn cứ cười, tàu xe mệt mỏi, đồ trên người nhăn nhó bèo nhèo, nom thật chật vật.
Chỉ là đôi mắt cô rất sáng, từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, đã sáng lấp lánh như thế rồi.
Hòa An bị cô ngốc này làm cho nổi giận không xong, xoa đầu cô xoay người ngồi xổm lại, “Lên nào, anh cõng em về.”
Trên boong tàu anh lười nên không mở áo lặn ra, có điều xem xét đến cái trang phục nghiệp vụ biến cô như miếng dưa muối, anh lại thấy họ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.
Bối Chỉ Ý vừa mềm lại nhẹ, ghé vào lưng anh, trên người còn vươn hương hoa.
Khóe môi luôn mím của Hòa An thả lỏng đôi chút, vỗ vỗ mông Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý đỏ mặt hôn lên vành tai anh.
Khuôn mặt Hòa An nhu hòa lại đôi chút, nhích nhích người Bối Chỉ Ý cốt để cô được thoải mái hơn.
“Anh..tâm trạng không tốt sao?” Bối Chỉ Ý mềm mại hỏi bên tai anh.
Bên phía ca-nô đã cập bến xong, chung quanh an tĩnh chỉ độc mỗi tiếng sóng biển, Hòa An nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Ngủ không ngon sao?” Cái liếc nhìn đầu tiên của cô chính là tơ máu trong mắt Hòa An, còn có cả quầng thâm rất lớn.
Công phu ba ngày, anh liền biến bản thân về lại thành tên lỗ mãng.
Hòa An lại ừ tiếng nữa, lần này còn giải thích một câu: “Ngày hôm qua đảo nổi gió to, anh đến công trình kiến trúc.”
Bối Chỉ Ý ôm cổ anh, xoa xoa bờ vai của anh.
Cứng ngắc, cô có chút đau lòng.
Lúc rời đi anh nào có căng chặt thế này đâu, rõ ràng cô đã xoa anh đến là mềm mại rồi mới nhét vào máy bay cơ mà.
“Mệt sao?” Bối Chỉ Ý hỏi xong hai câu thì không nói nữa, cách căn cứ còn một khoảng, Hòa An lo cô ngủ không tốt say tàu say máy bay, chốc lại quay đầu nhìn cô, nhìn thấy cô hai mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn anh.
Anh bị cô làm cho hơi buồn cười, quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Cô nói dối sẽ chột dạ, cư như cô nhóc con đang xin anh khoan dung cho.
Thật ra, sao anh có thể trách mắng cô đây, chỉ là đau lòng thay cô chạy đi chạy lại mệt nhọc say tàu say xe, cô lại không phải người có thói quen đi được đường dài.
Cô cũng biết, vậy nên không có chút áy náy nào.
Hòa An nhéo nhéo eo cô, cảm xúc chân thật thật tốt, rốt cuộc sau ba ngày làm liên tục, đáy lòng đã kiên định.
“Em gọi cho Itani cần lấy video cá mập xanh, Itani nói với em hiện tại ở căn cứ chỉ có một mình anh, bảo em buổi tối nhớ nhắc anh phải khóa cửa kỹ nẻo.” Bối Chỉ Ý né tránh cánh tay Hòa An lại muốn véo tay cô, “Vốn dĩ sáng nay đã có thể đến nơi rồi, nhưng lâm thời mẹ em lại đưa cho một vali đồ, em phải chờ vali này đến rồi mới đi được.”
“Vali đâu?” Nghĩ đến cảnh cô ăn vận thế này còn kéo theo cái vali, Hòa An liền nhíu mày.
“Đặt chỗ A Cái ngày mai sẽ đến lấy.” Bối Chỉ Ý thốt lên thật nhẹ nhàng.
Cô chỉ một lòng nghĩ đến chuyện đến gặp Hòa An trong nháy mắt thôi, bây giờ tâm tình của cô tốt đến muốn bay lên trời luôn rồi.
Hải đảo vẫn là thế này.
Chỉ cần tiếng sóng biển thôi cũng đủ để cô vui vẻ.
“Hòa An.” Bối Chỉ Ý mềm mại gọi tên anh.
“Hửm?” Hòa An quay đầu.
“Chúng ta…” Bối Chỉ Ý nắm lấy áo lặn của anh, “Sau này đừng tách nhau ra nữa được không.”
Co vẫn đang nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh, chỉ là lần này còn mang theo sự khẩn cầu.
Bước chân Hòa An dừng lại.
Hơn mười phút trước ở trên thuyền, anh cũng nghĩ như thế.
Bọn họ, không cần phải tách ra nữa.
Anh không thích sự kinh hỉ thế này, người con gái của anh hết máy bay đến thuyền, mệt muốn chết đứng trước mặt anh, sợ anh không vui vẻ, trên gương mặt còn mang theo sự thận trọng và lấy lòng.
Anh không muốn lại cách cô một cái Thái Bình Dương, dùng cái điện thoại với tín hiệu coi thì tốt, nhưng thực tế lại chẳng nghe ra được qua sóng điện thoại vệ tinh rằng giọng điệu mệt mỏi vô lực ấy của Bối Chỉ Ý có thật là không có vấn đề không.
Căn cứ tình nguyện viên đã ở ngay trước mắt, Hòa An xoa xoa đầu Bối Chỉ Ý, gật đầu.
Anh nhìn đáy mắt Bối Chỉ Ý tràn ngập vui sướng, đặt Bối Chỉ Ý lên bàn làm việc của đại sảnh, còn anh thì ngồi xổm xuống.
“Anh cũng không muốn phải tách ra.” Anh nhìn cô, nói rất nghiêm túc.
“Anh rất nhớ em.”
“Nội thất phòng mình anh đã làm xong rồi, lớp sơn Chicago cuối cùng cũng cũng đã kho ráo, giờ đã dùng được rồi.”
“Nếu không tách ra.” Đáy mắt anh vươn nét hổ thẹn, “Chúng ta kết hôn mấy năm sau cũng không thể có con được.”
“Anh không thể để em mang thai một mình về Ma Đô, vậy nên nếu muốn có con, phải chờ chừng hai năm nữa.”
Anh rất khó chịu, anh muốn trao cho cô tình yêu hoàn mỹ nhất, nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể ở tại căn cứ tình nguyện viên đơn so này, bọn họ không thể có con ngay, hạnh phúc mà anh nói kém quá nhiều với cái hiện tại anh có thể cho cô.
Vậy nên tâm tình anh mới không tốt.
Vậy nên khoảnh khắc nhìn thấy Bối Chỉ Ý đột ngột xuất hiện, đột nhiên có chút khó chịu.
Bối Chỉ Ý ngồi trên bàn làm việc sửng sốt, rồi mới học thủ thế của Hòa An, ngón tay gập lại khẩy trán Hòa An một cái.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, có chút hoang mang: “Tại sao đồng hồ báo thức không reo?”
Một phút trước hẳn là thời gian nhắc nhở anh ăn cơm chiều cơ mà.
……..
Biểu cảm của Hòa An có chút trụ không nổi, ngày hôm qua anh nhét điện thoại vào bàn làm việc, hẳn lên hết pin.
Bối Chỉ Ý trừng mắt liếc anh một cái, nhảy xuống bàn làm việc quen cửa quen nẻo đi về phía kho.
Hòa An mới rồi rất mất tự nhiên, bây giờ cũng tùy bước theo sau mông cô.
Lần này đến đây cô mang rất nhiều đố, mở vali lấy ra không ít, rồi mới lựa chọn cho vào tủ lạnh mất cả buổi.
Ba ngày này Hòa An căn bản không mua qua rau củ mới, tất cả đồ ăn trong tủ lạnh đều là ca thịt đông mà Itani và Victor mua để lại trước đó.
Bối Chỉ Ý trừng mắt nhìn anh, mở bếp gas lên bắt đầu nấu cơm.
Hòa An vẫn cứ theo sau cô.
Bối Chỉ Ý không tính để ý đến anh.
Nồi cũng phải lấy từ trong ngăn tủ ra, thế này là ba ngày rồi chưa ăn gì sao?
Hòa An cọ cọ ra phía sau cô, người nóng hầm hập dán vào cô.
“Anh thấy mình hình như sốt rồi.” Hòa An gục đầu xuống vai cô.
Bối Chỉ Ý xoay người, lần này không còn trừng măt nhìn anh nữa mà đi thẳng vào kho hàng lấy ra một cái nhiệt kế.
Anh có vẻ sốt rồi, còn không phải là ước lượng gì nữa.
Hòa An lúc này lại rất nghe lời, ngồi trên cái ghế ở đại sảnh ngậm nhiệt kế, không dám đi loạn.
39.1 độ…
Bối Chỉ Ý căn môi muốn nhét cái nhiệt kế vào lỗ mũi Hòa An luôn.
Đã thế này còn ra biển, lúc quay về còn cõng cô, rồi nói một đống chuyện không thể hiểu nổi.
Hòa An bắt đầu cởi áo lặn.
“Chỉ là nhiễm trùng thôi.” Biểu cảm của Bối Chỉ Ý khiến Hòa An trở nên ngoan ngoãn không thôi, chủ động để lộ ra vết thương bị cắt bởi tàu lá chuối tây, “Lúc về căn cứ dọn dẹp, khi dọn đến tàu lá chuối thì quên mang đồ phòng hộ rồi.”
Bối Chỉ Ý cầm nhiệt kế trong tay, mở nắp cơm mới vừa sôi trên bếp gas, trước chỉnh lửa nhỏ lại, rồi mới cầm một gói thuốc tiêu độc và bông băng.
Chỉ là cô vẫn không nói một lời, lúc sát trùng, tay chân Hòa An không chịu ngồi yên, hết dùng tay chọc mặt lại đến dùng chân cọ chân cô.
Đến giờ ăn cơm, cô múc cho Hòa An một đống cháo gà đã lọc xương ra, mặt không cảm xúc yên lặng ăn hết hai chén cháo với anh.
Giờ ngủ, Hòa An còn không kịp khoe khoang cái giường đôi siêu bự mà mình tự làm.
Bởi vì Bối Chỉ Ý tắm xong rồi, không biết lấy đâu ra miếng dán hạ sốt cho con nít, dán cái bẹp lên trán Hòa An, rồi cô bò qua bên kia giường, nằm xuống.
……
Trên trán Hòa An hẵng còn miếng dán hạ sốt hình con vịt màu xanh lam, lần đầu tiên tự khinh bỉ bản thân sao lại đi làm cái giường lớn đến vậy.
Bây giờ dù anh có duối dài tay cũng không cách nào kéo được Bối Chỉ Ý từ bên mép giường qua được.
Anh chỉ có thể dịch đến hai cái.
Trên người anh bị Bối Chỉ Ý bôi thuốc tím lên, thoạt nhìn rối tung lộn xộn.
Ôm Bối Chỉ Ý vào lòng, lại sợ mặt cô sẽ cọ trúng thuốc tím bèn xách cô như xách một con gà nhỏ lên cao, hai người mặt dán mặt.
Bối Chỉ Ý nhắm hai mắt, bất luận anh làm ra hành động gì cô vẫn không nói một lời.
“Ngày mai anh…sẽ đi sạc điện thoại mà.” Anh vuốt ve mặt Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý bất động.
Hòa An không còn cách nào.
Anh bắt lấy tay Bối Chỉ Ý cọ cọ râu mình.
Bối Chỉ Ý rụt rụt tay, vẫn không thèm trợn mắt, nhưng vào lúc này một tay khác của cô ôm lấy anh.
Hòa An nhắm mắt.
Lần đầu tiên anh mới biết, giữa vợ chồng cãi nhau cũng có thể rung động đến nhường này.
Bối Chỉ Ý chỉ ôm anh như vậy thôi, lòng anh cũng đủ chua xót rồi.
“Sau này sẽ không thế nữa.” Anh thành thật xin lỗi, không hề ghẹo cô, “Chúng ta sẽ không tách nhau ra, vậy nên nhất định sẽ không thế nữa.”
Bối Chỉ Ý trợn mắt nhìn anh, giang hai tay ôm lấy anh.
“Có đau không?” Lá chuối tây thật sự rất sắc, vết thương bên cánh tay ah thật sự rất sâu, thế nhưng tiêu độc anh cũng không thèm làm, bây giờ sưng đỏ đến nhiễm trùng.
Cô tức giận muốn cắn anh.
Chỉ có ba ngày thôi mà anh biến bản thân thành cái dạng này đây.
Hòa An không trả lời, anh chỉ ôm Bối Chỉ Ý càng thêm chặt hơn, miếng dán hạ sốt hoạt hình trên mặt làm anh cảm thấy thoải mái, cô gái mềm mại trong lồng ngực, làm anh cảm thấy an toàn.
Có nhẽ là đau đi, lúc ấy anh chỉ tùy tiện lau lau chút máu rồi tiếp tục làm việc.
Năm năm qua đã dưỡng thành thói quen, muốn bỏ phải cần chút thời gian.
Nhưng quả thật anh muốn sửa lại, bây giờ anh đã không còn một mình, anh không thể ép bản thân mình thành cái bộ dạng này, anh còn có Mrs Wilson của anh nữa.
“Giường lớn quá.” Anh có chút ão não, toàn thân buồn ngủ thả lỏng, giọng điệu nghe trầm thấp đến gợi cảm.
Bối Chỉ Ý lúc này thật sự véo anh, chỉ là không dám dùng sức quá lớn, nhưng mặt lại đỏ.
Đã là lúc nào rồi mà đầu óc anh còn suy nghĩ mấy chuyện linh tinh thế nữa.
Hòa An cười.
“Tốt thật.” Anh ôm cô, nhắm mắt đánh cái ngáp.
Tốt thật đấy.
***
Thời điểm đàn cá mập xanh di chuyển đến khu bảo hộ đã là cuối năm đấy.
Bối Chỉ Ý rốt cuộc cũng nhận được visa công tác của mình, hai người họ đến Trung Quốc lãnh giấy kết hôn, mà đăng ký bên nước Mỹ, họ cũng dự dịnh là sẽ làm vào mùa xuân năm sau.
Trên hải đảo lại có thêm một nhóm tình nguyện viên mới đến nữa, có người xa lạ, cũng có bạn già của Bối Chỉ Ý là Victor, Itani và Sakura.
Victor cuối cùng vẫn không tái hôn với vợ cũ của anh ấy, vợ anh ấy nói rằng cô không thích thân phận đã kết hôn, vậy nên hai người chia con cái ra, tuy rằng với tình hình như thể học giả Victor không mấy hài lòng, nhưng mà cưới cũng nhiều hơn rồi.
Sakura vừa tròn mười tám liền vụng trộm đi tìm Itani, cùng với tên Bắc Âu lãng mạn đó một khắc củi khô bốc lửa nếm thử trái cấm, kết quả người nhà Sakura còn đáng sợ hơn người nhà Bối Chỉ Ý, ba Sakura thậm chí còn rút cả vỏ đao ra.
Bọn họ nháo đến gà bay chó sủa, hôn lễ của Hòa An và Bối Chỉ Ý thế mà lại đến rất nhanh.
Thời điểm đàn cá mập xanh rời đi, bọn họ lại đến khu bảo hộ một chuyến.
Cả đám cá mập vốn dĩ sẽ phải sa thân trong thị trường vây cá, chúng không hề biết rằng sinh mạng của mình vừa từ đường huyền quan quay về, cũng hoàn toàn không biết, rằng có một nhóm người, đã vì chúng nó mà sức cùng lực kiệt.
Đối với nhân loại chúng ta vẫn duy trì cái khoảng tò mò, một khi xâm lấn gia viên của chúng thì chúng vẫn cứ phấn khởi mà phản kháng.
Đến lúc chúng đi rồi, cũng không hề quay đầu lại ngắm nhìn xem những người đã cứu chúng.
Sinh hoạt của chúng, là ở nơi biển cả trời xanh.
————————-HOÀN CHÍNH VĂN————————