“Ba mẹ em có khi nào sẽ trực tiếp đến đảo này tìm em không?” Hòa An thay đổi chủ đề khác.
Nếu lên đảo này, anh có chút lo lắng rằng hoàn cảnh nơi đây sẽ không làm ba mẹ Bối Chỉ Ý vừa lòng, quá sơ khai, ba tên đực rựa trong căn cứ cũng chả khác những thằng nguyên thủy là mấy, nếu không có hai người khác phái Bối Chỉ Ý và Sakura, thì có lẽ cả tháng họ còn không thèm cạo râu không thèm mang áo mất.
Bối Chỉ Ý nhìn biển rộng màu lam của sứa, chép miệng cười khẽ.
“Không đâu.” Cô có chút ngượng ngùng, lại thêm chút kiêu ngạo, “Em chỉ hỏi họ là em có thể yêu đương với người nước ngoài được không, chứ không nói là em đang yêu.”
Từ trước đến nay cô vẫn luôn nghe lời, ba mẹ cô nghĩ là trước khi muốn yêu đương cần tham khảo ý kiến của bọn họ, nên sau khi phản đối mãnh liệt rồi, đương nhiên cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Còn cô chỉ muốn xác nhận lý do ba mẹ mình phản đối, sau khi về nhà sẽ không bị kinh hoảng đến thất thố.
…..
Hòa An xoa xoa ấn đường.
Anh còn cho rằng lá gan Bối Chỉ Ý đột nhiên to ra, giờ nhìn lại thì cũng vẫn chỉ là cô nhóc với lá gan nho nhỏ kia thôi.
Khoan thai đào sâu vào tìm hiểu, anh mới phát hiện ra cô nàng hướng nội này ấy vậy mà rất thông minh, nội tâm cô có một cán cân, chuyện mình không am hiểu, theo thói quen cô sẽ nghe lời và không lắm miệng làm loạn ý cấp trên, vậy nên lúc vừa mới quen cô, không ít thì nhiều cũng sẽ cảm thấy cô mềm mại, có chút dạ dạ vâng vâng.
Nhưng thật ra đối với những chuyện mà cô hiểu rõ sẽ rất ít khi thỏa hiệp, bằng cách vòng vèo quanh co để khiến người ta đồng ý với nhận định của mình, dù đôi khi phải vòng nguyên một vòng lớn như đường cung cứu quốc.
Cô sẽ dùng tới chuyên ngành marketing mà cô hiểu rõ nhất, tìm ra điểm mấu chốt rồi tung một kích.
Lần trước lúc còn chưa biết anh có thể tiếp nhận phương án marketing mà mình đề ra hay không, cô đã dùng cái chiêu này.
Phương án mà cô làm bám rất sát với tính cách của Hòa An, chặt chẽ đến bảy mươi phần trăm, thế nhưng bề ngoài lại cố tình bày ra dáng vẻ thoạt nhìn không chút tự tin gì.
Cô nhóc này thật đúng là ngoan lắm, chỉ là từ bên ngoài thì không nhìn ra được thôi.
Có thể trở thành người được cô nhận định trong lòng, anh cảm thấy đây là một chuyện đáng vinh hạnh.
Nhưng vẫn có hơi dở khóc dở cười, chỉ chút chuyện như vậy cũng cần phải uống say chếch choáng mới dám gọi điện thoại về nhà.
Kế sách của cô làm anh những tưởng rằng cô đã thông báo một chuyện mang tầm thế kỷ nữa cơ.
“Lá gan em thật là….” Ngón trở anh gấp lại khẽ gõ lên đầu cô. Nhát gan cũng tốt, nhóc nhát gan sẽ không dễ sa vào rắc rối.
Khuỷu tay anh chống đất, ngưỡng mặt nằm trên bờ cát, đối diện với bầu trời đầy sao thở một hơi dài.
Bối Chỉ Ý ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn anh, thoạt nhìn anh có chút men say, mày hơi chau và có vẻ hơi mệt.
Lần đầu tiên cô nhìn trộm anh thì anh cũng như vậy đây. Nhắm mắt thả lỏng người, nhưng cô lại thấy anh hẳn là rất mệt, quầng thâm nơi đáy mắt rất đậm, anh cũng đã từng nói qua, chất lượng giấc ngủ anh không được tốt.
Bối Chỉ Ý cắn môi, lén lút dịch mông lại gần, duỗi tay dùng hai ngón trỏ và cái thay anh xoa xoa ấn đường.
Ngón tay dùng lực khá nhẹ, cẩn thận đè xuống hai cái, thấy Hòa An không có phản ứng gì thế là dứt khoát đổi một tư thế thoải mái, duỗi cả hai tay giúp anh mát xa phần đầu.
Hòa An trợn tròn mắt.
“Chỉ khi nào em uống rượu vào mới chủ động như thế này sao?” Nói đến đây, anh thật lo lắng bản thân mình sẽ biến cô thành quỷ rượu.
Bối Chỉ Ý nhấp miệng cười, mí mắt cong cong.
Hòa An kéo thẳng lại tấm áo sơ mi trải trên nền cát, rồi mới vươn tay vỗ vỗ bả vai của mình, “Muốn chủ động thêm chút nữa không?” Hai tay Bối Chỉ Ý cứng đờ.
Hòa An nằm nơi đấy nhìn cô khẽ cười, thoạt nhìn không chút để tâm là chỉ chọc cô thôi.
Nhưng tư thế của anh thoạt có chút căng chặt, góc cánh tay giang ra tựa như là muốn ôm lấy cô, nhưng vừa làm được nửa lại đột nhiên nhớ đến tính cách thẹn thùng của cô thế là ngừng ngay giữa không trung.
Bối Chỉ Ý sửa lại làn váy mình, tìm một ví trí thích hợp trên áo sơ mi của Hòa An rồi mới nằm xuống theo, đầu gối lên cánh tay Hòa An, chính xác thì là dùng cái tư thế kinh điển của những cặp đôi ôm nhau ngủ.
……
Hòa An cứng luôn rồi.
Còn Bối Chỉ Ý nhìn lại không mấy là xấu hổ, sau khi nằm lại ổn định rồi thì dùng hai tay tiếp tục mát xa đầu cho anh.
Tay cô rất nhỏ, vừa thon vừa mềm, lúc mát xa cứ như cào vào lòng anh làm nó ngứa ngáy lắm.
“Em…” Hòa An nghèo từ.
Rượu thật sự tốt à…..
Anh lại hơi muốn lần đi mua đồ tiếp theo, sẽ biến cái tầng hầm căn cứ thành hầm rượu rồi đây.
“Em thế này….anh sợ anh sẽ không nhịn được mất.” Ngón tay và tóc cô trêu chọc tim gan anh, mà Hòa An vốn đã có chút men say vào giờ phút này vô cùng hối hận, hà cớ gì mà ban nãy lại trêu chọc cô.
Anh căn bản không thể ngờ tới, Bối Chỉ Ý thật sự nằm xuống.
Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt nhìn anh.
“Bây giờ đang là bên ngoài mà….” Cô thật không thể tin nổi.
Ôi trời ơi!
Cái gì mà không nhịn được chứ?!
Hòa An hoàn toàn cạn lời luôn.
Trên bờ cát bốn bề vặng lặng cùng với ánh sáng phảng phất từ những con sứa lam thế này, nào có thể gọi là bên ngoài?!
Mình anh nằm đó nhìn trời sao giãy dụa nửa ngày trời, trong sự giao chiến giữa người và trời về vấn đề có nên dạy hư Bối Chỉ Ý hay không.
Nhưng vì hạnh phúc của mình sau này, anh vẫn muốn ám chỉ.
Anh, một thằng đàn ông 30 khỏe mạnh trên mọi phương diện, có ý định kia cũng là chuyện thường, nói những lời thế này với bạn gái có ý định đi đến hôn nhân, là phi thường bình thường.
Bối Chỉ Ý mặt không thay đổi nghiêm trang xoa ấn đường cho anh.
“Ngoan ngoãn nằm thôi, đừng lộn xộn nào.” Anh thấy giờ phút này bản thân đang phát ra ánh sáng lấp lánh của kẻ thánh nhân rồi.
Thời khắc hoa đẹp trăng sáng thế này, lại mạnh mẽ dời đề tài.
Anh….tiếc nuối lắm đó~
Anh biết cô thích anh đến nhường nào, biết cô dù trong bất kỳ tình huống thế nào cũng tín nhiệm anh ra sao, anh nói gì, cô tuyệt đối sẽ tin đến bất chấp.
Vậy nên nếu đêm nay anh hôn cô, cô sẽ đồng ý.
Anh biết cô sẽ đồng ý, trước đến nay cô không từ chối người khác, càng đừng nói đến chuyện sẽ từ chối nh.
Anh chắc chắn mình sẽ cưới cô, tuy rằng hiện tại anh cho rằng tâm lý của mình vẫn chưa đạt đến giai đoạn có thể kết hôn, nhưng mà anh đã lên kế hoạch rồi, sau khi bọn họ kết hôn sẽ sinh hoạt như thế nào.
Anh không phải là một người vô trách nhiệm, đời nay anh chạm vào mình Bối Chỉ Ý cũng là đủ lắm rồi.
Nhưng mà….
Vẫn rất tiếc nuối.
Không phải nhận định thì có thể bội ước được.
Không phải sau khi thề non hẹn biển rồi, thì có thể muốn làm gì làm với người con gái sẽ chẳng phải giờ nói không với anh.
Anh đã đáp ứng với cô sẽ chờ đến khi ba mẹ cô đồng ý.
Cô bảo thủ như vậy, cần phải uống hết một ly rượu vang đỏ mới lấy đủ dũng khí nói ra vài câu với người trong nhà, rồi vì chút dũng khí này mà cô đắc chí cả đêm.
Anh chờ.
Giống như đêm nay vậy, chờ cô chủ động thêm chút nữa, thân mật thêm chút nữa.
***
“Hôm nay anh và bọn họ ký xong phương án khách sạn sinh thái, em cũng đã xem rồi nhỉ.” Hòa An nhắm mắt lại tận hưởng tiếng sóng biển, thay đổi một đề tài không dính ý kiều diễm.
Hôm nay cùng cô đến nơi này chủ yếu là muốn nói về vấn đề này, kết quả lại bị sự chủ động hiếm khi có được của cô làm cho sớm nắng chiều mưa mất rồi.
“…..Dạ.” Bối Chỉ Ý mẫn cảm phát hiện ra vấn đề được chuyển hướng khá đột ngột, ngẩng đầu liếc mắt nghi hoặc nhìn Hòa An. Lại bị Hòa An đang tức đến hồ đồ ấn về, ấn xong còn thuận tay vuốt nhẹ hai cái lên tóc cô.
“Em có ý tưởng gì không?” Giọng điệu nói chuyện mang chút bực tức so với động tác trên tay anh tựa như là của hai người vậy, Bối Chỉ Ý bắt lấy tay anh, mặt đỏ ửng kéo xuống.
“Ý tưởng gì cơ?” Cô hỏi với chút sợ hãi, không hiểu lắm đề tài lúc này sẽ đi về hướng nào.
“Có ý gì cần nghi vấn không?” Hòa An rốt cuộc cũng vuốt phẳng chút tâm tư lưu manh trong lòng, xem nhẹ nhiệt độ Bối Chỉ Ý dính vào người anh cùng với đường cong nơi cơ thể cô.
Bối Chỉ Ý sửng sốt đôi giây.
“Anh biết em có ý.” Hòa An cười cười vỗ về đầu cô, “Lúc em đưa tư liệu về vấn đề này, anh thấy em muốn nói lại thôi.”
Phỏng chừng là sợ chậm trễ tiến độ của anh nên vẫn chưa nói ra.
“Em…”Trong nháy mắt Bối Chỉ Ý liền tiến vào trạng thái vô phòng thi bị thầy giám thị, chỉ thiếu điều ngồi thẳng eo chắp tay ra sau lưng nữa mà thôi.
“Khách sạn sinh thái trên đảo này, có khả năng sẽ là trọng tâm công việc của anh trong vài thập niên tới đây, vậy nên anh muốn nghe ý kiến của em.” Hòa An nằm thật thích ý, vốn là tiếng sóng biển cùng không gian không chút ánh sáng cũng đã đủ trấn an anh trước giờ rồi, huống hồ chi bên cạnh còn có Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý học anh nằm thẳng xuống.
Phương án nọ quả thật là cô có ý tưởng.
Nhưng mà là cái ý tưởng không quá được tán đồng.
Cô vẫn không nhắc đến, một là vì Hòa An không phải người có thể dễ dàng nghe người khác khuyên, cái nữa là, tự sâu bên trong xương cốt cô cái tính không dám xung đột trực diện đã hằn sâu bén rễ.
Nhưng Hòa An nói, sau này nó sẽ là công việc trọng tâm của anh.
Cô chau chặt hàng mi.
“Anh đầu tư ba mươi phần trăm, nhưng chỉ cần hai mươi phần trăm cổ phần, mười phần trăm còn lại anh dùng để mua phiếu cho quyền phủ quyết.” Cô cẩn thận châm chước dùng từ.
“Ừm.” Hòa An gật đầu.
Bối Chỉ Ý cắn môi.
Ở nơi lãng mạng thế này, chỉ vài phút trước thôi hai người còn anh anh em em, cô đã vất vả nhường nào mới gom hết tất cả dũng khí để trình bày vài vấn đề mở với gia đình mình, hết thảy những gì xảy ra trong tối hôm nay, vốn đã có thể dùng từ hoàn mỹ để miêu tả.
Thế nhưng mà, anh lại chầm chậm từ tốn chuyển sang một vấn đề nghiêm túc như thế, đã vậy còn thấy rất rõ, anh không hề có ý định sẽ buông tha cô.
“Nhưng phương án này của anh có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Cô ngước lên nhìn sao trời, “Mọi người ai cũng biết phương án này rất có lời, nhưng mà trên thực tế thì anh lại là người được chia hoa hồng ít nhất.”
Đó là phương án đơn phương bị áp chế, Hòa An đơn độc chiếm hai mươi phần trăm cổ phần công ty, nhưng lại phụ trách toàn bộ lời lỗ, anh là bên A, thoạt nhìn thì rất máu mặt, nhưng trên thực tế lại hưởng lợi ít nhất.
Khách sạn sinh thái này, ăn nên làm ra anh không nhất định sẽ nhận được đánh giá tốt, nhưng làm không tốt, một mình anh ôm.
Kiểu phương án này, anh còn không biết xấu hổ mà đi hỏi cô xem có vấn đề gì không à.
Bối Chỉ Ý im lặng.
Bấy giờ cô không còn cảm thấy biển lam sứa kia đẹp đến thế nữa rồi.
“Còn nữa không?” Hòa An ấy thế mà còn cố tình chọc vào chỗ tức giận của cô nữa chứ.
Bối Chỉ Ý dịch đầu ra xa áo sơ mi của anh, không muốn để ý đến anh nữa.
“Em còn trốn nữa là anh kẹp cổ em ngay đấy.” Hòa An lại bắt đầu chơi trò vô lý rồi.