Anh mặt mày thâm thúy, lúc rũ mắt xuống nhìn cô, trong đáy mắt không có quá nhiều cảm xúc đặc biệt.
Ngữ khí nhàn nhạt, khiến cho người ta nghiền ngẫm suy nghĩ không biết lời anh vừa hỏi có ý gì.
Quý Thanh Ảnh ngừng lại, chậm rì rì nói: “Nếu em nói em đang đếm số lông mi của anh thì anh có tin không?”
“...”
Phó Ngôn Trí không lên tiếng.
Như để chứng minh mình thật sự chỉ đếm lông mi, cô rất bình tĩnh mà bổ sung một câu: “Lông mi của anh so với đại đa số nữ giới còn dài hơn.”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, người trước mặt thần sắc bình tĩnh, hoàn toàn không hiểu “thẹn thùng” là gì.
Anh hơi dừng lại, đang muốn nói thêm gì đó, bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
- --- Là nữ đoàn trên đài đổi quần áo, mặc áo sơ mi trắng oversized, nhảy trên ghế.
Dáng người các cô nàng quyến rũ, khiến cho người xem liên tục thét chói tai.
Quý Thanh Ảnh bắt được cơ hội, lập tức chuyển chủ đề: “Phó Ngôn Trí, anh cảm thấy sao?”
“Cái gì?”
Có thể là do vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Quý Thanh Ảnh vừa nói vừa nhìn: “Vũ đạo trên đài.”
“Không biết.”
“?”
Quý Thanh Ảnh nghẹn lại, đối với anh tỏ vẻ cạn lời.
Cô quay đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện anh đã sớm thu hồi ánh mắt.
Giống như không có một chút hứng thú nào với vũ điệu nóng bỏng trên đài.
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm anh, kinh ngạc hỏi: “Anh không thích xem loại biểu diễn này à?”
Phó Ngôn Trí bất đắc dĩ nâng mắt: “Ừ.”
Quý Thanh Ảnh: “... Không phải nói đàn ông đều thích thể loại này à?”
Cô nhỏ giọng nói chuyện, nên Phó Ngôn Trí nghe không rõ.
“Ừm?”
“Không có gì ạ.”
Quý Thanh Ảnh cong cong khóe môi, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình quá là tốt, còn tìm được một bảo vật như thế này.
“Em khen anh hành xử khác người.”
Phó Ngôn Trí: “...”
Anh lãnh đạm liếc cô, không tiếp lời.
Quý Thanh Ảnh cũng không thèm để ý đến anh, tiếp tục nhìn lên sân khấu.
Hai người yên tĩnh trở lại.
Quý Thanh Ảnh chuyên chú nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, Phó Ngôn Trí thì nhìn điện thoại. Cô ngẫu nhiên liếc mắt một cái, nhìn thấy một đoạn tiếng Anh nền trắng chữ đen.
Quý Thanh Ảnh nhìn thấy rõ ràng mấy từ này, biết luôn là anh đang xem cái gì.
- -- Anh đang xem tài liệu y học.
Toàn là tiếng Anh.
Quá giỏi.
Đợi cho đến khi nữ đoàn biểu diễn ở quán bar kết thúc, ba người lên đường về nhà.
Công việc của Diệp Trăn Trăn còn chưa làm xong, sau khi bàn bạc với Quý Thanh Ảnh, hai người định thức đêm làm tiếp.
Phó Ngôn Trí nghe hai người nói chuyện, giọng nói thanh lãnh hỏi: “Thức đêm?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Theo yêu cầu của con bé thì cần phải đẩy nhanh tiến độ mới xong được, mà em chỉ có hai ngày này là có thời gian rỗi để dạy nó thôi, nên chỉ có thể thức đêm.”
Cô ghé mắt nhìn Diệp Trăn Trăn: “Em chịu được không?”
Diệp Trăn Trăn gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ.”
Cô ấy nhìn Quý Thanh Ảnh, có chút tò mò: “Học tỷ Quý, ngày kia chị phải bận rộn công việc ạ?”
“Ừ.”
Quý Thanh Ảnh cười cười: “Chị nhận việc chỉ đạo trang phục cho một bộ phim điện ảnh, phải chạy đến chạy đi theo đoàn phim, thời gian ở nhà chắc là không nhiều lắm.”
Nghe vậy, mắt Diệp Trăn Trăn sáng rực lên: “Thật tuyệt quá, là phim gì thế ạ?”
“Tạm thời chị phải giữ bí mật.”
Diệp Trăn Trăn hiểu rõ, nhẹ gật đầu: “Thật tuyệt quá, sau này có phải là có thể đi đến rạp phim xem không ạ?”
Quý Thanh Ảnh bật cười: “Hẳn là có thể.”
Sau khi ba người về đến nhà, Phó Ngôn Trí dặn dò Diệp Trăn Trăn hai câu, thì tùy ý để cô ấy đi.
Sau khi Diệp Trăn Trăn vào nhà, anh rũ mắt nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: “Cái kia làm phiền cô rồi.”
“Không phiền đâu ạ.”
Quý Thanh Ảnh mặt mày tươi cười nói tiếp: “Nhưng có phải em có thể tìm anh đòi thù lao không?”
Phó Ngôn Trí: “...”
Anh nâng mắt một chút, lẳng lặng nhìn cô.
Cặp mắt kia, không có quá nhiều thâm ý hay cảm xúc, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt cô nhìn vào.
Quý Thanh Ảnh bị anh nhìn, không hiểu sao có chút khẩn trương.
Cô mím môi, biểu tình nghiêm túc nhìn anh: “Em nói đùa thôi.”
Cô chỉ chỉ: “Em rất sẵn lòng dạy con bé.”
Phó Ngôn Trí thấp giọng trả lời: “Tôi nghe con bé nói cô không yêu cầu nó nộp học phí?”
Quý Thanh Ảnh cười cười, đơn giản nói: “Chuyện này cũng chẳng tốn sức, em cũng không dạy cho nó nhiều lắm.”
Phó Ngôn Trí gật đầu, nói: “Sau này có gì cần giúp đỡ thì nói với tôi.”
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: “Được ạ.”
Phục vụ tới tận cửa, cô đương nhiên sẽ không từ chối.
Mặc dù việc cô giúp Diệp Trăn Trăn cũng không phải vì Phó Ngôn Trí, nhưng nếu có thể một công đôi việc, thì dại gì mà không làm.
Cả đêm này, Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn về cơ bản đều không ngủ.
Ngoại trừ Diệp Trăn Trăn nửa đêm chịu không nổi mà ngủ một tiếng, thì các cô đều bận rộn cả đêm.
Sườn xám làm thủ công hoàn toàn không hề dễ dàng như trong tưởng tượng, phải lấy số đo, vẽ bản thiết kế, cắt may, mỗi một bước đều cần tự thân vận động.
Lúc khâu vá, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì sẽ xuất hiện sai lầm, có khả năng sẽ phải làm lại từ đầu.
Một đêm qua đi, kim giờ dịch chuyển nửa vòng.
Ánh dương ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng, một bộ sườn xám được hình thành.
Làm xong bước cuối cùng, Quý Thanh Ảnh mặc sườn xám lên người ma nơ canh, nháy mắt làm cho cả căn hộ đều sáng lên.
Bộ sườn xám treo ở nơi này, làm cả căn phòng trở nên tươi đẹp.
Khoảnh khắc bộ sườn xám được hoàn chỉnh, cơn buồn ngủ của Diệp Trăn Trăn trong nháy mắt bay biến mất.
Cô ấy kinh hỉ nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: “Học tỷ Quý! Thật là đẹp quá!”
Trong mắt Quý Thanh Ảnh đựng đầy ánh sáng, cô nhìn nhìn, dịu dàng cười nói: “Chúc mừng em, làm tốt lắm.”
Diệp Trăn Trăn kích động không thôi, một tay ôm lấy cô: “Cảm ơn chị, học tỷ Quý!”
Quý Thanh Ảnh cười, cô có thể lý giải được tâm tình kích động của cô nàng.
“Không cần cảm ơn chị, phần lớn đều là em hoàn thành mà, chị chỉ dạy em một chút kiến thức cơ bản thôi.”
Diệp Trăn Trăn lắc đầu, vừa định nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
Quý Thanh Ảnh sửng sốt: “Để chị mở cửa.”
“Em đi WC ạ.”
Phó Ngôn Trí nhìn người mở cửa, ánh mắt dừng trên mặt cô một lát: “Đang bận à?”
“Cũng không bận lắm ạ.”
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?”
Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, đưa đồ trong tay cho cô: “Ăn bữa sáng xong rồi lại tiếp tục.”
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, nhận lấy bữa sáng cầm trong tay rồi nhìn nhìn.
“Em cảm ơn ạ.”
Phó Ngôn Trí không nhiều lời, thấp giọng nói: “Bận rộn xong thì đưa Diệp Trăn Trăn về giúp tôi, tôi đi làm trước.”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh đối với thái độ lạnh lùng vô tình của anh tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Được ạ.”
Sau khi nhìn Phó Ngôn Trí đi vào thang máy, Quý Thanh Ảnh mới đóng cửa lại.
“Học tỷ Quý, ai thế ạ?”
“Anh trai em.”
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, lại nhìn về phía cửa lớn bên kia: “Anh em tới làm gì ạ?”
“Đưa bữa sáng.”
Diệp Trăn Trăn không thể tin nổi nhìn đồ vật cô đặt trên bàn trà, cất cao âm lượng: “Anh em từ khi nào trở nên tốt bụng như vậy?”
“...”
Quý Thanh Ảnh nhịn cười: “Trước kia anh em không tốt bụng à?”
Diệp Trăn Trăn lắc đầu: “Cũng có thể xem là như thế ạ, không tốt cũng không xấu, quá lạnh lùng.”
Tính cách Phó Ngôn Trí từ nhỏ đã lãnh đạm, cho dù là ai đi chăng nữa, thì cũng đối xử như nhau.
Diệp Trăn Trăn đã sớm không còn ôm hi vọng gì với ông anh mình, việc bị phũ trở thành thói quen.
Đột nhiên không kịp đề phòng 'bị' anh quan tâm một chút, cảm thấy quai quái.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Quý Thanh Ảnh bảo cô ấy kết thúc công việc.
Đợi sau khi bận rộn xong rồi, trong nhà yên tĩnh lại một chút.
Quý Thanh Ảnh ngáp một cái, sau khi đưa Diệp Trăn Trăn về nhà, thì cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi lên giường ngủ bù.
Lúc cô tỉnh lại, Trần Tân Ngữ đã mang theo cơm chiều tới.
“Sao bây giờ cậu còn ngủ thế?”
Cả người Quý Thanh Ảnh giấu trong chăn, rầu rĩ trả lời: “Buồn ngủ thì ngủ thôi, bây giờ mấy giờ rồi?”
“6 giờ chiều rồi, cậu nói xem?”
Quý Thanh Ảnh: “...”
Cô “Ôi chao” một tiếng, nhắm hai mắt lại: “Tớ ngủ thêm một tiếng nữa.”
“Không được.”
Trần Tân Ngữ kéo cô từ trong chăn ra, nghiêm túc nói: “Cậu nhanh dậy đi, nếu không buổi tối lại không ngủ được.”
Cô ấy nhìn sắc mặt của Quý Thanh Ảnh, nhíu nhíu mày: “Giữa trưa cậu bận đến tận mấy giờ?”
“Hơn 10 giờ.”
Trần Tân Ngữ bất đắc dĩ: “Tớ biết cậu muốn giúp đỡ em gái của bác sĩ Phó, nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải nghĩ cho mình một chút chứ? Mấy đêm trước cậu cũng thức khuya, đã chịu đựng bao nhiêu ngày rồi hả? Cậu có nghĩ cho bản thân mình không hả?”
Trước đó vì để cho sườn xám theo kịp tiến độ của đoàn làm phim, cô đã liên tục hơn một tuần không được nghỉ ngơi tốt.
Quý Thanh Ảnh ảnh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Không phải.”
“Cái gì không phải?”
Trần Tân Ngữ đi mở cửa sổ.
Quý Thanh Ảnh lại lần nữa nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà rồi nói: “Tớ giúp con bé không phải vì nó là em gái của Phó Ngôn Trí.”
Động tác trên tay Trần Tân Ngữ dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Tớ biết.”
Cô ấy mím môi, đến gần mép giường của cô: “Tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ấy: “Tớ biết cậu muốn nói gì.”
Trần Tân Ngữ: “...”
Cô ấy nghẹn lại, lời nói đã chuẩn bị tốt đến bên miệng lại xoay mấy vòng, cuối cùng vẫn thay đổi: “Sao cậu biết được tớ muốn nói gì?”
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ấy.
Trần Tân Ngữ bình tĩnh nói: “Tớ muốn nói là, cậu biết Tam Thanh không?”
Quý Thanh Ảnh xốc chăn lên, xuống giường: “Ừ.”
Tam Thanh là local brand xa xỉ, có rất nhiều công ty con, thời trang là lĩnh vực chủ lực của công ty này.
Trần Tân Ngữ gật đầu: “Gần đây Tam Thanh đang chuẩn bị một cuộc thi dành cho nhà thiết kế mới, không hạn chế số lượng người đăng kí.”
Cô ấy đứng ở cửa phòng tắm: “Tớ cảm thấy cậu nên thử xem sao.”
Quý Thanh Ảnh không hé răng.
Chờ sau khi đánh răng xong, cô mới nói: “Tớ không có thời gian.”
“Cậu sao lại không có thời gian? Thời gian đều phải sắp xếp mới có.”
Cô ấy nhìn chằm chằm Quý Thanh Ảnh: “Tớ cũng không phải là muốn cậu tham gia cuộc thi toàn quốc kia mà, chẳng lẽ ngay cả một cuộc thi như thế này cậu cũng không muốn thi?”
Cô ấy không đợi Quý Thanh Ảnh phản bác, nói thẳng: “Chẳng lẽ cậu định cả đời này không tham gia thi đấu nữa?”
Quý Thanh Ảnh vừa định nói chuyện, đã bị Trần Tân Ngữ cản lại: “Hay nên nói là cậu đã từ bỏ ước mơ của cậu rồi?”
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu.
Quý Thanh Ảnh khom lưng rửa mặt, sau khi dùng nước rửa sạch bọt trên mặt, lau khô bằng khăn sạch xong, cô mới nhìn về phía Trần Tân Ngữ.
Hai người giằng co một lát, cô rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Không có.”
“Không có thì đăng kí đi.”
Cô ấy trực tiếp chỉ đạo: “Cậu chỉ cần vẽ một bản thiết kế là được rồi, những cái khác tớ sẽ làm giúp cậu.”
Không phải cô ấy nhiều chuyện, cũng không phải cô ấy muốn bức Quý Thanh Ảnh.
Nhưng nếu cô ấy không bức Quý Thanh Ảnh, Quý Thanh Ảnh có lẽ cả đời sẽ dậm chân tại chỗ.
Đứng nguyên một chỗ không phải không tốt, chỉ là, Trần Tân Ngữ biết cô muốn cái gì, biết nội tâm cô khát vọng cái gì, cũng biết khúc mắc của cô là gì.
Cô ấy không muốn nhìn thấy một Quý Thanh Ảnh như vậy.
Từ khi cô nhận công việc chỉ đạo trang phục của bộ phim này, Trần Tân Ngữ biết đây là một bước đột phá.
Cô ấy nhìn chằm chằm Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: “Nếu sau khi tham gia cuộc thi của Tam Thanh mà cậu vẫn không có suy nghĩ khác, thì cuộc thi cả nước kia, tớ sẽ không ép cậu tham gia nữa.”
“Cậu suy nghĩ lại cho thật kĩ, trước ngày mười lăm thì cho tớ một câu trả lời chắc chắn là được.”
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi ăn cơm xong, Trần Tân Ngữ liền rời đi.
Lúc Phó Ngôn Trí về đến nhà, thời gian đã không còn sớm nữa.
Anh vừa từ trong thang máy bước ra, liền nhìn thấy một người đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Trên người cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, lộ ra mắt cá chân trắng trẻo, chân đi dép lê. Mái tóc dài được buông lỏng, rũ xuống, che hơn nửa khuôn mặt.
Bởi vì dáng người cô khá gầy, nên nhìn qua rất điềm đạm đáng yêu.
Nghe thấy tiếng động đằng sau, Quý Thanh Ảnh rời mắt khỏi điện thoại, ngửa đầu nhìn anh.
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: “Sao lại ở đây?”
Quý Thanh Ảnh “A” một tiếng, chậm rì rì nói: “Vừa rồi có một cơn gió thổi qua, làm cửa nhà em đóng lại.”
Phó Ngôn Trí quay đầu, nhìn về khóa mật mã trên cửa.
Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn theo, nổ sung: “Em khóa trái cửa để chuẩn bị đi ngủ, nên dù có mật khẩu cũng không mở được.”
Sau khi Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới “Ừm” một tiếng: “Vậy sao không gọi cho thợ sửa khóa?”
Quý Thanh Ảnh chớp mắt nhìn anh: “Em không có số điện thoại của thợ sửa khóa. Hơn nữa giờ cũng đã 10 giờ tối, thợ sửa khóa chắc cũng nghỉ rồi.”
Cô cắn môi dưới, mang theo một chút cẩn thận nhìn anh: “Em có thể ở nhờ nhà anh một đêm được không? Em sẽ không quấy rầy anh đâu, em ngủ sô pha là được rồi.”
“...”
Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm cô một chút, cúi đầu mở cửa.
Đẩy cửa ra, đi vào hai bước, anh quay đầu nhìn người vẫn đang ngồi xổm trước cửa, giọng nói nặng nề: “Vào đi.”
-
Tác giả có lời muốn nói:
Ở chung một phòng get!!!
Nào các bảo bối mau tới đặt cược xem Quý mỹ nhân của chúng ta có phải ngủ ở ghế sô pha không, hay là sẽ bị đuổi ra ngoài, hay vẫn là ngủ trên giường đây!!!