Hờn Dỗi

Chương 63: Chương 63




Anh nói vậy khiến Quý Thanh Ảnh cũng ngại không dám truy cứu chuyện anh thu hút ong bướm nữa.

Cô hé môi, còn chưa kịp nói gì thì đã bị người đàn ông dùng miệng chặn lại.

“Muốn đến phòng của anh không?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Có.”

Cô đưa tay mình cho Phó Ngôn Trí, thì thầm: “Vừa rồi em ăn nhiều quá, bụng vẫn còn no lắm.”

Phó Ngôn Trí dở khóc dở cười: “Vậy thì đưa em đi dạo xung quanh một chút rồi về phòng nghỉ ngơi sau nhé?”

Quý Thanh Ảnh quay đầu, nhìn ánh nắng chói chang ngoài trời, lắc đầu từ chối: “Không đi đâu, em muốn nghỉ ngơi.”

Ngày hôm đó, hai người ăn xong cơm chiều, dạo qua một vòng những nơi Phó Ngôn Trí từng sinh hoạt khi còn nhỏ, sau đó mới quay về nhà bọn họ bên này.

Phó Ngôn Trí thấy tâm trạng của người bên cạnh rất tốt, cong môi cười: “Có phải không căng thẳng nữa rồi không?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Ba mẹ anh đều vô cùng tốt.”

Phó Ngôn Trí xoa nhẹ đầu cô: “Là vì em khiến người ta yêu thích.”

Không phải Phó Ngôn Trí tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mà đây là sự thật.

Tính cách của Quý Thanh Ảnh rất tốt, dù là với bất kỳ ai cũng lễ phép có thừa, sau khi chung đụng lâu ngày, người ta còn có thể phát hiện ra những ưu điểm của cô qua rất nhiều chi tiết nhỏ.

Quý Thanh Ảnh cong môi cười, chấp nhận lời khen của anh.

Cô quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Muộn rồi.”

Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, thấp giọng hỏi: “Tuần sau em về thăm bà ngoại à?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Anh có được nghỉ hai ngày cuối tuần không?”

Phó Ngôn Trí bật cười: “Có.”

Anh nói: “Anh cũng không bận như em nghĩ.”

Bọn họ cũng được nghỉ ngơi theo thời gian quy định, chẳng qua luôn phải sẵn sàng nhận lệnh 24/24 mà thôi, nếu có ca cấp cứu, cho dù đang trong thời gian nghỉ ngơi thì cũng phải chạy tới bệnh viện ngay lập tức.

Nhưng bệnh viện không phải chỉ có mình anh là bác sĩ, các bác sĩ cũng cần được nghỉ ngơi, cũng có không ít người xin nghỉ liên tục từ ba đến năm ngày.

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh mỉm cười: “Ok, vậy để em báo với bà ngoại.”

Phó Ngôn Trí đáp một tiếng, nhéo nhéo thịt trong lòng bàn tay cô, thấp giọng hỏi: “Bà ngoại thích cái gì?”

Quý Thanh Ảnh trầm ngâm một lát, chỉ tay vào bản thân: “Thích em.”

Phó Ngôn Trí im lặng cong môi.

“Em không nói đùa với anh đâu.”

Quý Thanh Ảnh nghiêm túc nói: “Bà thật sự thích em mà.”

“Anh biết.” Phó Ngôn Trí nghiêng đầu nhìn cô: “Anh cũng thích em.”

Quý Thanh Ảnh nghe vậy, khóe môi cong lên.

Cô không nói dối, đúng thật là cô thiếu vắng tình thương của cha mẹ từ rất sớm, nhưng tình yêu bà ngoại dành cho cô không hề ít.

Chỉ là so ra mà nói, thì hai loại tình cảm này vẫn có đôi chút khác biệt.

Nhưng trong lòng Quý Thanh Ảnh vô cùng rõ ràng, bà ngoại thật sự yêu cô.

Cho dù là khi còn nhỏ hay là bây giờ, thì người bà ngoại yêu thương nhất chính là cô.

Nhưng Quý Thanh Ảnh không thể nào dùng ngôn từ để biểu đạt, có quá nhiều chi tiết, khiến cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Sau khi về đến nhà, hai người rửa mặt nghỉ ngơi.

Quý Thanh Ảnh nhìn qua bên nhà mình, hay quá, Trì Lục còn chưa về.

Cô nhướng mày, gửi cho cô ấy một tin nhắn “Cậu còn sống không?”, sau khi nhận được đáp án chắc chắn, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Tình bạn giữa các cô, chỉ cần đảm bảo đối phương an toàn là tốt rồi. Những chuyện khác, muốn nói thì nói, không muốn nói thì hai người còn lại cũng sẽ không truy hỏi nguyên do.

Ai cũng có một vùng đất riêng của bản thân mình, các cô sẽ không xâm phạm vào.

Đến thời cơ thích hợp, tự nhiên sẽ biết.

Mấy ngày sau, Quý Thanh Ảnh vội vội vàng vàng hoàn thành các đơn đặt hàng và thiết kế mới, thi thoảng còn hẹn mấy người Trì Lục và Trần Tân Ngữ ra ngoài đi dạo.

Mỗi ngày đều trôi qua vô cùng vui vẻ.

Đến cuối tuần, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí trở về Giang Thành, quay về thị trấn nhỏ.

Biết Quý Thanh Ảnh sẽ dẫn bạn trai về cùng nên bà ngoại đã bắt đầu chuẩn bị từ mấy ngày trước đó.

Ngày nào bà cũng gửi tin nhắn cho Quý Thanh Ảnh, hỏi cô Phó Ngôn Trí thích ăn gì, không thích ăn gì, tính cách như thế nào các thứ.

Khiến cho Quý Thanh Ảnh cũng căng thẳng theo.

Sau khi đến Giang Thành, Quý Thanh Ảnh đưa Phó Ngôn Trí về phòng làm việc của mình trước.

“Đúng rồi.”

Cô quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn Trí: “Em nghe dì nói, trước đây anh đã tới đây với Trăn Trăn phải không?”

Phó Ngôn Trí ngừng lại, gật đầu.

Quý Thanh Ảnh nhướng mày: “Một mình Trăn Trăn qua đây ạ? Dì nói lúc cô bé tới thì phòng làm việc đang đóng cửa.”

Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm cô một lát: “Không phải.”

“Dạ?”

Quý Thanh Ảnh hơi kinh ngạc: “Anh cũng tới?”

Phó Ngôn Trí gật đầu: “Nhưng anh cũng không ở lại lâu, anh tới đón con bé.”

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cũng không suy nghĩ nhiều.

Cô cười cười, nói tiếp lời mình định nói: “Anh nói xem nếu như lúc đó phòng làm việc mở cửa, thì có phải em sẽ biết anh sớm hơn một chút hay không?”

Thật ra Diệp Trăn Trăn rất thích nhắc tới Phó Ngôn Trí.

Mặc dù Phó Ngôn Trí hay đối xử lạnh nhạt với cô em họ này, nhưng không thể không nói, Diệp Trăn Trăn vô cùng sùng bái anh. Ngoài miệng cô bé tỏ ra rất ghét Phó Ngôn Trí, luôn cảm thấy anh không có trái tim.

Nhưng trên thực tế, sự ưu tú của Phó Ngôn Trí khiến rất nhiều đàn ông không thể sánh bằng.

Lần trước, Quý Thanh Ảnh không cẩn thận nhìn thấy có người gửi tin nhắn ân cần hỏi han cô bé.

Nhưng Diệp Trăn Trăn cũng không trả lời.

Quý Thanh Ảnh có hơi tò mò, hỏi cô bé vì sao lại không chú ý tới người kia, cô bé không định nói chuyện yêu đương thời đại học hay sao.

Câu trả lời của Diệp Trăn Trăn là tất cả các bạn ở đại học đều quá ngây thơ, hơn nữa cũng không phải thật sự ưu tú. Cô bé thích người thành thục trầm ổn một chút, nói ít làm nhiều.

Đương nhiên, phải nói nhiều hơn anh trai cô bé một chút.

Khi bên cạnh mình có quá nhiều chàng trai ưu tú, cô bé đương nhiên sẽ lấy những nam sinh theo đuổi mình ra để so sánh với họ.

Mà Phó Ngôn Trí, chính là một hình mẫu rất lý tưởng.

Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng: “Có khả năng.”

Quý Thanh Ảnh không phát hiện ra anh có gì không ổn, cúi đầu đi vào bên trong: “Hẳn là Tiểu Song và Dung Tuyết đang ở trong cả.”

Hai người đi vào, Dung Tuyết đã quen với Phó Ngôn Trí, nhưng Tiểu Song lại là lần đầu tiên gặp anh. Hai người chào hỏi, thừa dịp Quý Thanh Ảnh đi lên tầng lấy đồ, Tiểu Song đi theo sau cô ồn ào: “Chị Thanh Ảnh! Bạn trai chị đẹp trai thế!”

Quý Thanh Ảnh bật cười: “Đúng nhỉ, chị cũng cảm thấy vậy đấy.”

Tiểu Song liên tục gật đầu: “Trước đây Dung Tuyết cũng nói với em bạn trai chị đẹp trai lắm, thậm chí còn cho em nhìn ảnh, nhưng mà em vẫn cảm thấy người thật đẹp trai hơn một chút, rất có khí chất.”

Quý Thanh Ảnh bật cười, vỗ đầu cô ấy: “Đúng vậy.”

Cô hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Tiểu Song “Hả” một tiếng: “Cảm thấy thế nào gì ạ? Chị nói bạn trai chị á?”

“Ừ.”

“Đối xử tốt với chị là bọn em ưng rồi.” Tiểu Song vừa cười vừa nói: “Bọn chị định về trên trấn sao ạ?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Chị lấy chút đồ rồi đi.”

Cô nhìn về phía Tiểu Song: “Visa và hộ chiếu của em đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”

“Rồi chị.”

“Vậy là tốt rồi.” Quý Thanh Ảnh cong môi: “Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài.”

“Ok chị.”

Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí không dừng lại ở phòng làm việc lâu, sau khi cô lấy đồ xong thì hai người lái xe đi về trấn nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Quý Thanh Ảnh về trấn nhỏ mà không phải tự mình lái xe.

Khi đi tới cửa, cô quay đầu nhìn Phó Ngôn Trí: “Anh có cảm thấy rất thú vị không?”

Phó Ngôn Trí gật đầu, thấp giọng nói: “Có.”

Quý Thanh Ảnh bật cười: “Kiểu khá là dân dã ấy nhỉ.”

Phó Ngôn Trí cong môi, quay đầu nhìn cô: “Chúng ta đi vào trong chứ?”

“Không không, đi vào phiền phức lắm, hầu như mọi người đều dừng xe ở đây.”

Hai người cầm đồ xuống xe.

Tất cả đều là đồ Phó Ngôn Trí chuẩn bị cho bà ngoại, nhưng dùng lời Quý Thanh Ảnh mà nói thì thật ra không cần thiết.

Nhưng anh cứ kiên quyết nên cô cũng không ngăn cản.

Từ cổng trấn đi về nhà bà ngoại là một đoạn đường không dài nhưng cũng không ngắn.

Vừa đi được một lúc thì bọn họ gặp phải người quen trong trấn nhỏ. Người nọ chăm chú quan sát Quý Thanh Ảnh, sau đó lại nhìn Phó Ngôn Trí bên cạnh cô, kinh ngạc nói: “Thanh Ảnh?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu.

Người nọ trừng lớn mắt, chỉ vào người bên cạnh cô, hỏi: “Đây là bạn trai sao?”

Quý Thanh Ảnh tiếp tục gật đầu, giới thiệu Phó Ngôn Trí.

Không đợi Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí về đến nhà thì bà ngoại đã biết hai người tới.

Sau khi chào hỏi với người đi đường, Quý Thanh Ảnh đỡ trán nói: “Em đoán chắc bây giờ bà ngoại đã biết chúng ta tới rồi.”

Phó Ngôn Trí cảm thấy khá thú vị.

“Sao em lại nói vậy?”

“Dân cư ở đây không nhiều lắm, hầu hết mọi người đều biết em và bà ngoại, mỗi lần em về, vừa về đến bên kia là bà ngoại đã có thể biết.”

Tốc độ lan truyền tin tức rất nhanh, khiến Quý Thanh Ảnh không còn gì để nói.

Phó Ngôn Trí cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thú vị thật.”

Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Chỉ cần lát nữa anh bị người ta vây xem thì đừng sợ là được.”

Phó Ngôn Trí nhướng mày, dường như rất có hứng thú với việc bị vây xem này.

Năm phút sau, hai người vừa ra khỏi chỗ rẽ thì Quý Thanh Ảnh đã thấy được người đang đứng trước sân nhà cô.

Ngoại trừ bà ngoại cô, còn có hàng xóm, tất cả đều nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh.

Bước chân của cô hơi dừng lại, có chút không biết phải làm sao: “Anh nói xem bây giờ chúng ta quay người lại còn kịp nữa không?”

Phó Ngôn Trí: “...”

“Có lẽ không kịp đâu.”

Quý Thanh Ảnh không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước.

Sau khi tới cửa, cô lễ phép chào hỏi với hàng xóm, nhân tiện giới thiệu Phó Ngôn Trí với mọi người.

“Thanh Ảnh, bạn trai cháu đẹp trai thật đấy.”

“Bà nói vậy không thấy buồn cười sao, Thanh Ảnh xinh như vậy, bạn trai sao có thể thua kém được.”

“Bạn trai của Thanh Ảnh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bạn trai của Thanh Ảnh làm nghề gì đó? Sao về nhà thăm bà ngoại còn phải mua nhiều đồ như vậy, khách khí quá rồi.”

...

Quý Thanh Ảnh bó tay, dùng ánh mắt cầu xin nhìn bà ngoại, nhờ bà giúp đỡ.

Cuối cùng, mấy người hàng xóm nhiệt tình cũng bị bà ngoại đuổi đi.

“Mau vào nhà thôi.”

Bà ngoại cười ôn hòa, nhìn Phó Ngôn Trí: “Dọa cháu sợ rồi hả?”

Phó Ngôn Trí lắc đầu: “Cháu chào bà ngoại.”

Bà ngoại cười cười: “Cháu tên là Ngôn Trí đúng không?”

Phó Ngôn Trí gật đầu: “Dạ đúng ạ.”

Quý Thanh Ảnh không chịu nổi cảnh tượng hai người này khách sáo với nhau như vậy, vội vàng nói: “Chúng ta vào nhà trước đã, đóng cửa lại rồi nói chuyện sau.”

Bà ngoại liếc cô: “Được rồi, không cho người khác tới xem.”

Quý Thanh Ảnh nhướng mày: “Đúng rồi, không cho mọi người vây xem bạn trai cháu.”

Bà ngoại bất đắc dĩ: “Biết rồi biết rồi, không cho người khác tới.”

Ba người đóng cổng sân, đi vào nhà.

Nhà của Quý Thanh Ảnh có diện tích không nhỏ, có một khoảng sân tự xây, một ngôi nhà hai tầng có gác xép, nhìn qua vừa rộng rãi vừa tinh tế.

Vừa đi vào, cảm giác đầu tiên người ta cảm thấy chính là thoải mái.

Toàn bộ kiến trúc và thiết kế đều rất giống phong cách của trấn nhỏ này.

Hai người ngồi xuống, Quý Thanh Ảnh đi rót nước cho anh, thấp giọng thì thầm với anh: “Vừa rồi anh có bị dọa không?”

Phó Ngôn Trí cong môi cười: “Không có.”

Quý Thanh Ảnh: “Em cũng không biết vì sao bọn họ có thể nhiệt tình đến vậy.”

Phó Ngôn Trí nhận lấy ly nước cô đưa cho, cười nói: “Rất thú vị.”

Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn anh: “Anh thích thật sao?”

Phó Ngôn Trí: “...”

Nói đúng ra cũng không phải thích. Anh chỉ muốn hiểu hơn về hoàn cảnh trưởng thành của cô cũng như những người cô tiếp xúc.

Quý Thanh Ảnh nhìn sắc mặt của anh thì biết ngay anh không thật sự cảm thấy thích.

“Thi thoảng như vậy một lần cũng được.”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Em biết rồi.”

Bà ngoại rất yêu quý Phó Ngôn Trí.

Vừa vào nhà chưa được nửa tiếng, anh đã khiến bà ngoại khen ngợi mình không dứt lời.

Quý Thanh Ảnh vẫn luôn biết, chỉ cần Phó Ngôn Trí muốn người làm cho người nào đó thích mình, dù người đó là ai thì đối với anh cũng dễ như trở bàn tay.

Anh bẩm sinh đã có loại mị lực và năng lực này.

Cho dù là người lớn hay bạn cùng chăng lứa, thậm chí là trẻ con, chỉ cần anh muốn, thì anh đều có thể khiến bọn họ yêu quý mình.

Người đàn ông này ưu tú như vậy đấy.

Giờ cơm trưa, Phó Ngôn Trí vốn định xuống bếp giúp đỡ nhưng lại bị Quý Thanh Ảnh kéo lại.

Cô lắc lắc đầu, chỉ nói: “Anh nghỉ ngơi đi, để em đi làm đỡ cho.”

Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Để anh đi là được rồi.”

“Không cần.” Quý Thanh Ảnh chỉ chỉ vào bóng lưng của bà ngoại: “Bà muốn nấu bữa cơm em thường ăn cho anh, muốn chia sẻ với anh những gì em thích.”

Phó Ngôn Trí ngừng lại, xoa xoa đầu cô: “Được, vậy để anh giúp bà làm cơm tối.”

Quý Thanh Ảnh cong môi cười: “Vâng, em đi giúp bà đây, anh cứ đi dạo đi.”

“Được.”

Quý Thanh Ảnh đi vào phòng bếp.

Mặc dù bà ngoại tuổi đã cao, nhưng tay chân vẫn vô cùng linh hoạt. Hơn nữa, sau trận bệnh lần trước, Quý Thanh Ảnh cũng không cho bà làm nhiều việc, vậy nên mỗi ngày bà chỉ cùng chơi mạt chược với các bà bạn già, hoặc xem phim truyền hình, ra ngoài tản bộ rèn luyện sức khỏe. Cho dù là tinh thần hay cơ thể, bà đều ngày càng tốt lên.

Bà ngoại nhìn Quý Thanh Ảnh: “Sao không ở lại với Ngôn Trí?”

Quý Thanh Ảnh “Dạ” một tiếng, mỉm cười nói: “Cũng không phải là người xa lạ, cần gì ở cùng bà.”

Cô đến bên bà ngoại làm nũng: “Cháu muốn ở với bà.”

Bà ngoại liếc nhìn cô: “Đã bao lớn rồi mà còn làm nũng?”

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, đúng lý hợp tình nói: “Cho dù lớn thì vẫn là cháu ngoại của bà mà, sao lại không thể làm nũng?”

Bà ngoại bị cô chọc cười.

“Mắt nhìn người không tồi.”

Quý Thanh Ảnh nhướng mày, tự tin nói: “Cái đó là đương nhiên, bà ngoại đã thấy mắt nhìn người của cháu kém bao giờ chưa?”

Bà ngoại không thèm để ý tới cô.

Bà bỏ nguyên liệu hầm canh vào nồi, sau đó lại chuẩn bị làm món ăn khác.

“Là bác sĩ có phải bận lắm không?”

“Cũng bình thường ạ.”

Bà ngoại hiểu rõ, thở dài nói: “Kỳ thật chỗ nào của Ngôn Trí cũng khiến bà hài lòng, bà chỉ lo lắng công việc của thằng bé bận rộn quá, không có nhiều thời gian để ở cùng cháu thôi.”

Cánh tay đang nhặt rau của Quý Thanh Ảnh khựng lại, cô rũ mắt xuống: “Bà ngoại, cháu biết bà đang lo lắng chuyện gì.”

Cô nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói: “Đúng là anh ấy không có nhiều thời gian nghỉ ngơi lắm, nhưng anh ấy sẽ dành toàn bộ thời gian của mình cho cháu.”

Chỉ cần Quý Thanh Ảnh cần, ngoài giờ làm việc, Phó Ngôn Trí có thể cho Quý Thanh Ảnh toàn bộ thời gian của mình.

Thứ Quý Thanh Ảnh muốn chỉ đơn giản là thế này.

Không phải là cô không thể làm gì, mà ngược lại, cô hầu hết có thể thu xếp những việc khác. Còn về thời gian, trước đây cô cũng nghĩ tới việc tìm một người có thể ở bên mình mỗi ngày, cùng cô ăn cơm, cùng cô làm những chuyện mình thích.

Nhưng sau khi gặp được Phó Ngôn Trí, cô phát hiện quan điểm trước đây của mình sai rồi.

Người cô muốn tìm không phải là một người có công việc nhàn hạ, có thể thường xuyên ở cạnh cô. Người cô muốn là người có thể dành mọi thời gian của mình ở ngoài giờ làm việc cho cô, để ở cùng cô.

Lấy ví dụ, một người có mười sáu tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, nhưng anh ta chỉ muốn ở bên bạn tám tiếng đồng hồ. Mà một người khác chỉ có tám tiếng để nghỉ ngơi, nhưng lại tình nguyện dùng cả tám tiếng đồng hồ ấy để ở cạnh bạn.

Mặc dù thời gian hai người dành cho bạn là như nhau, thậm chí người ở vế trước sẽ càng dễ dàng hơn.

Nhưng nếu để cho Quý Thanh Ảnh chọn lựa, cô sẽ chọn người ở vế sau.

Bởi vì người để cô chọn lựa, chính là Phó Ngôn Trí.

Chỉ cần là Phó Ngôn Trí, dường như cô sẽ không thèm để ý tới việc thời gian anh có thể dành ra để ở cùng cô là bao nhiêu, bởi vì toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của anh đều dành cho cô.

Mà loại tự tin mù quáng này, là Phó Ngôn Trí cho cô.

Bà ngoại nghe cô bênh vực anh như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi được rồi, bà ngoại cũng chưa nói gì cả mà.”

Bà thấp giọng nói: “Chỉ cần thằng bé đối xử tốt với cháu là được rồi.”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Anh ấy đối xử với cháu tốt lắm luôn, giống như bà ngoại đối xử với cháu vậy á.”

Bà ngoại liếc yêu cô: “Cái miệng ngọt gớm.”

Trong phòng bếp tĩnh lặng một lát.

Quý Thanh Ảnh vừa định đề cập tới chuyện sắp tới mình phải bay ra nước ngoài một chuyến thì bà ngoại nói: “Trước đây không lâu mẹ cháu có về đây.”

Bà ngoại nhìn cô: “Nó nói với bà một vài chuyện về cháu.”

Quý Thanh Ảnh: “Ồ.”

Bà ngoại dở khóc dở cười: “Thôi được rồi, bà biết cháu không muốn nhắc đến nó, nó chỉ nói một chút về chuyện công việc của cháu thôi.”

Quý Thanh Ảnh gật đầu.

Bà ngoại cảm khái nói: “Bà ngoại nói với cháu, không phải là vì muốn cháu tha thứ cho nó, mà chỉ hi vọng những ký ức khi còn nhỏ sẽ không phải là ác mộng của cháu nữa.”

Bà xoa xoa đầu Quý Thanh Ảnh, nhẹ giọng nói: “Sau này A Ảnh nhà chúng ta sẽ ngày càng có nhiều người yêu quý hơn.”

Lông mi Quý Thanh Ảnh run rẩy, mấp máy môi trả lời: “Cháu biết.”

Cô duỗi tay ôm bà ngoại, cười nói: “Bây giờ cũng đã có rất nhiều người yêu thương cháu rồi, cháu cũng không phải đồ sao chổi.”

“Đúng vậy.”

Bà ngoại nghiêm túc gật đầu: “A Ảnh nhà chúng ta là một ngôi sao may mắt, được rất nhiều người yêu quý, bọn họ không thích cháu là lỗi của bọn họ.”

Quý Thanh Ảnh bị dáng vẻ bênh vực người mình của bà ngoại chọc cười, cong môi đáp lời: “Cháu biết rồi bà.”

Sau khi ăn cơm xong, bà ngoại muốn nghỉ ngơi một lát, sau đó ra ngoài chơi mạt chược.

Quý Thanh Ảnh hiểu rõ, lôi kéo Phó Ngôn Trí về phòng mình.

Thời điểm này, không thích hợp ra ngoài để bị người ta vây xem.

Từ nhỏ cho tới bây giờ, phòng cô vẫn luôn giữ nguyên như cũ, không hề thay đổi, bên trong còn có rất nhiều đồ vật cũ kỹ.

Sau khi vào phòng, cô cười cong cong đôi mắt, nhìn Phó Ngôn Trí: “Sao nào, có phải phòng em đáng yêu lắm không?”

Phó Ngôn Trí quay đầu, tầm mắt đặt lên tấm ảnh treo tường cách đó không xa: “Đúng vậy.”

Anh chăm chú nhìn bên kia.

Quý Thanh Ảnh cũng nhìn theo tầm mắt của anh, cười nói: “Đó là ảnh bà ngoại rửa rồi treo lên cho em, nói là muốn giúp em lưu giữ kỷ niệm.”

Cô tháo tấm ảnh xuống đưa cho Phó Ngôn Trí: “Đây là em lúc học cấp ba, có phải đồng phục trường em xấu lắm không?”

Phó Ngôn Trí cúi đầu.

Cô gái trong ảnh bây giờ vẫn vậy, nhưng vẫn có chút khác nhau. Cô của khi đó trông ngây thơ hơn một chút, nhưng nụ cười không hề tươi tắn, dáng vẻ trông hơi lười nhác.

Quần áo đồng phục rộng thùng thình mặc trên người cô vẫn có thể phác họa dáng người hoàn hảo của cô.

Thấy anh trầm mặc, Quý Thanh Ảnh duỗi tay chọc chọc cánh tay anh: “Đang hỏi anh đấy.”

Phó Ngôn Trí đột nhiên bật cười, thấp giọng nói: “Không xấu.”

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh khó tin nói: “Thế này mà còn không xấu sao?”

Phó Ngôn Trí nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Em mặc gì cũng đẹp cả.”

“...”

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, trái tim lại đập liên hồi.

Mặt cô nóng lên, lặng lẽ cong môi: “Ồ.”

Cô vô cùng mất tự nhiên nói: “Hình như lời anh nói cũng hơi có lý thật.”

Phó Ngôn Trí cười một cái, cúi đầu nghiêm túc ngắm nhìn ảnh chụp từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ của cô.

Thật ra cũng không có nhiều lắm.

Quý Thanh Ảnh không phải người thích chụp ảnh, hơn nữa cũng chỉ có một người thân là bà ngoại, khi còn nhỏ, lúc đi học nhà trường sẽ tổ chức vài hoạt động gia đình cho ba mẹ và con cái, khi đó những phụ huynh khác sẽ cầm camera chụp ảnh cho con họ, nhưng bà ngoại hầu như đều không chuẩn bị.

Sau khi cô lớn hơn một chút, bà ngoại mới ý thức được chuyện này. Nhưng lúc đó, Quý Thanh Ảnh đã không còn thích chụp ảnh nữa.

Sau khi xem ảnh xong, hai người đến bên ban công nghỉ ngơi.

Quý Thanh Ảnh chỉ vào phố xá phía đối diện, tươi cười nói: “Chỗ này buổi tối sẽ đẹp lắm, những chiếc đèn lồng màu đỏ đó đã được treo lên từ lúc Tết năm trước, cho đến mãi Tết năm sau mới được gỡ xuống, sau đó người ta sẽ treo cái mới lên.”

Phó Ngôn Trí nhìn theo ánh mắt cô, rồi lại quay đầu nhìn cô: “Lần trước em về thì bị trúng gió ở chỗ này à?”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra lần trước trong lời anh là lần nào.

Cô gật đầu: “Vâng, lúc đó em đang nhớ tới anh.”

Phó Ngôn Trí hơi khựng lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Anh cũng vậy.”

Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn: “Dạ?”

Cô chớp chớp mắt, dường như không thể tin được: “Anh cũng vậy cái gì?”

Phó Ngôn Trí đột nhiên bật cười, ôm cô vào lòng, cánh môi cọ qua vành tai nóng bừng của cô, nhẹ nhàng lưu luyến hôn lên, để lại cảm giác ướt át.

Anh nói: “Nghĩ tới em.”

Cơ thể của Quý Thanh Ảnh cứng đờ, cả người ngây ngốc.

“Lúc ấy?”

“Ừ.”

Phó Ngôn Trí không phải người thích nhớ lại quá khứ, nhưng không thể không thừa nhận, buổi tối hôm đó cùng Lâm Hạo Nhiên ra ngoài ăn cơm, lúc nhìn thấy ảnh chụp cô đăng lên, anh cũng đúng lúc đang nghĩ tới cô.

Nghĩ tới cái người không chào không hỏi mà cứ thế đóng quân trong lòng anh, sau đó lại xoay người thoải mái rời đi.

Khi nhìn thấy mấy tấm ảnh kia, trong đầu anh cứ thế mà hiện lên hình dáng của cô.

Phó Ngôn Trí là một người rất cẩn thận với bất cứ chuyện gì. Khi chưa chắc chắn một trăm phần trăm, thì anh sẽ không quá chủ động.

Không phải là anh không có tình cảm, mà là anh phải suy nghĩ cẩn thận.

Lúc trước anh không đáp lại Quý Thanh Ảnh ngay từ đầu là bởi vì anh không biết sự yêu thích này của cô có thể kéo dài đến bao giờ.

Có thể là do hoàn cảnh gia đình và môi trường trưởng thành tác động, Phó Ngôn Trí vẫn luôn mong muốn có một quan hệ tình cảm kéo dài mãi mãi cho đến già.

Bắt đầu rồi sẽ không có kết thúc.

Đó cũng là nguyên nhân lúc ấy anh sẽ nhân nhượng, nhưng lại không cho Quý Thanh Ảnh cơ hội.

Anh muốn nhìn thử xem cô có thể kiên trì được bao lâu.

Chỉ cần cô xác định muốn tiến về phía trước, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện muốn rời đi.

Giai đoạn đó là khoảng thời gian để hai người nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình. Mặc dù cách làm không đúng lắm, nhưng đó là nguyên tắc mà Phó Ngôn Trí luôn giữ vững.

Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh.

“Không phải khi đó anh đang ăn cơm với bác sĩ Lâm sao?”

Phó Ngôn Trí gật đầu: “Ừ.”

Quý Thanh Ảnh bật cười, không nhịn được dò hỏi: “Vậy nên trong lúc anh ăn cơm với anh ấy thì nghĩ đến em?”

Phó Ngôn Trí cười nhẹ: “Ừ.”

Anh nói: “Sau khi nhìn thấy ảnh chụp em đăng lên thì anh đã muốn tới đây nhìn xem.”

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh có chút đắc ý: “Vậy nên bác sĩ Phó à, hóa ra anh đã thích em từ khi đó rồi à?”

Phó Ngôn Trí cúi đầu hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: “Có hơi thích.”

Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Chỉ là hơi thích thôi chứ không phải rất thích à?”

Phó Ngôn Trí trầm tư một lát: “Khi có cảm giác với ai đó, anh sẽ cho người đó cơ hội.”

Đổi lại là những người khác, anh đã bóp chết hi vọng của họ từ trong trứng nước.

Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười: “Vậy xem ra em cũng may mắn đấy chứ.”

Phó Ngôn Trí nhéo nhéo vành tai của cô, không tiếp lời.

Im lặng một lát, Quý Thanh Ảnh đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, trước đó em nghe bác sĩ Lâm nói, ngày đó chúng ta gặp nhau ở quán bar, anh ấy đã làm một thử nghiệm với anh.”

Phó Ngôn Trí gật đầu: “Ừ.”

Quý Thanh Ảnh tò mò: “Anh ấy nói anh không bao giờ nhìn một cô gái xa lạ quá ba giây, là thật hay giả vậy?”

“Không đến mức đó.”

Phó Ngôn Trí giải thích: “Chỉ là anh không quá để ý tới họ thôi.”

“Cho dù là cô gái xinh đẹp cũng sẽ không ạ?”

Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm cô một lúc: “Cũng không phải là toàn bộ những người xinh đẹp.”

Quý Thanh Ảnh nhướng mày: “Vậy ai là trường hợp ngoại lệ?”

Phó Ngôn Trí cười một cái, nựng cằm cô, sau đó lại hạ một nụ hôn lên môi cô: “Cậu ta có từng nói với em, khi cậu ta dùng em để thử nghiệm anh, anh đã nhìn em rất lâu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.