“Ba ba đi, ba ba, người tại sao phải đi?” Nhìn bức thư trên tay, Đường Tam thì thào nói, ngay cả Cậu cũng vẻ mặt xuất thần nhìn bức thư trên tay Đường Tam.
Lão Kiệt Khắc nhìn bộ dáng thất thần của Đường Tam, cười khổ nói: “Tên Đường Hạo này đi một chút điểm báo hiệu đều không có, hôm trước ta còn tới để cho hắn làm công cụ, hắn này vừa đi, sau này chúng ta còn muốn phải tìm một gã thợ rèn mới được. Người này, thật sự là quá không có trách nhiệm rồi.”
Không khí trong căn phòng trở về trầm mặc. Nhìn vẻ mặt nặng nề của Đường Tam và Cậu, Tiểu Vũ cũng không nói gì.
“ Ai, thôi, gia gia đi về trước. Có truyện gì các ngươi cứ tìm ta “ Vẫn là lão Kiệt Khắc phá vỡ trầm mặc. Nói xong cũng bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.
Nén bi thương, Đường Tam cùng Cậu đứng dậy, tiễn lão Kiệt Khắc rời đi. Sau đó, bọn họ cũng không mở miệng, cả ba người đều thu thập gian nhà.
Theo trong nguyên tác Đường Hạo đi gặp đại sư nói truyện một tí rồi đi.
Mặt trời hạ xuống phía tây, ở không xa tiệm rèn của Đường Hạo, có hai thân ảnh đứng lẳng lặng ngồi trên tảng đá. Từng tia nắng đỏ hồng còn sót lại, chiếu lên thân họ càng tăng thêm vẻ mỹ lệ.
Không khí trầm mặc, chỉ có những thanh âm rèn đúc, đập sắt do đang Đường Tam điên cuồng rèn vũ khí từ lò rèn truyền ra.
Đột nhiên, Cậu kéo Tiểu Vũ ra ngoài trước khi đi còn quay đầu lại nói với Đường Tam.
“Ca, ta ra ngoài tí lúc về sẽ cho ca một bất ngờ”
Cậu không đợi Đường Tam nói gì thì đã nắm tay Tiểu Vũ chạy ra ngoài, lên một con dốc nào đó và quay sang Tiểu Vũ Nói:
“ Tiểu Vũ, cảm tạ ngươi vẫn luôn bên cạnh ta “
Tiểu Vũ nghe vậy sửng sốt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cậu đột nhiên bật cười, nói
“ Nói ngốc gì vậy, xem ra ba ba ngươi rời đi làm ngươi lú lẫn cả người rồi phải không? Yên tâm đi, các ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp lại thôi “
Sau đó nàng quay mặt đi, nói thầm “ Phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng “
Cậu cũng không nghe thấy nàng nói, chỉ nhìn về phía phương xa, thì thào “ Phải a, chúng ta rút cục sẽ gặp lại mà thôi “ Nói xong, Cậu cũng quét đi vẻ ủ rũ khi nãy.
Nhìn về phía Tiểu Vũ, bộ dáng mềm mại và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bị ánh hoàng hôn chiếu rọi, Cậu không khỏi nở nụ cười, trong lòng hơi xúc động. Cậu đột nhiên rút ra một hộp gỗ và nói ra một câu.
“ Tiểu Vũ, làm của ta nữ bằng hữu được không? “
Nghe Cậu đột nhiên biểu lộ, Tiểu Vũ sững sờ, lăng thần nhìn Cậu, vẻ mặt không biết phải làm sao.
“ Ta, ngươi.... “ Nàng khuôn mặt đỏ rực, nói không ra lời.
Cậu lập tức không do dự, ôm nàng vào lòng và mở ra chiếc hộp gỗ trong đó đựng một cặp nhẫn, nói “ Tiểu Vũ, ta đã quý mến ngươi từ cái nhìn đầu tiên, ngươi hoạt bát, ngươi đáng yêu, tất cả đều thật sâu đánh động ta “
Tiểu Vũ nghe lời hắn nói, trong lòng thật sâu chấn động, cũng không nói gì, để mặc hắn ôm lấy chính mình.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt của Cậu, hỏi.
“Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?”
Cậu không do dự, ánh mắt kiên định, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt đáp.
“ Vì ngươi, ta có thể cùng cả thế giới là địch. Nếu những người đó muốn động đến ngươi, vậy xin mời bước qua thi thể của ta đi “
Nhìn nụ cười nhàn nhạt của Cậu, ánh mắt chân thành kiên định, Tiểu Vũ thật sâu xúc động trong lòng, nàng ngơ ngác nhìn Cậu, còn Cậu thì lấy ra một chiếc nhẫn đeo lên tay Tiểu Vũ và một chiếc khác đeo lên tay mình. Sau đó, một giọt nước mắt lăn từ trên mi của Tiểu Vũ, nàng òa khóc, lao vào trong lòng Cậu .
Cậu ôm nàng, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh nhẵn nhụi của nàng, cũng không nói, để mặc cho nàng khóc. Trong lòng hắn thầm thề độc.
“ Ta sẽ không để cho ngươi phải rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa “
Sau đó, mắt Cậu bắn ra từng tia sát quang “ Thiên Đạo Lưu, ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều “
Tiểu Vũ khóc xong mệt nhoài, cũng nằm trong lòng hắn thiếp đi. Cùng lúc ấy, Cậu trong đầu hiện lên một đạo thanh âm lạnh lùng
“ Chúc mừng ký chủ,công lược đối tượng Tiểu Vũ đề cao với ngài hảo cảm + 20. Trước mắt Tiểu Vũ đối với ngài hảo cảm độ là 90. Nhiệm vụ “ Công lược Tiểu Vũ “ tiến độ 90/100”
Nghe được thanh âm này, Cậu nhìn Tiểu Vũ ánh mắt càng phát ra nhu hòa trìu mến, càng phát ra thương yêu. Hắn lẳng lặng ở dưới bóng chiều tà ôm nàng quay về nhà.
Khi Cậu quay về thì Đường Tam đã rèn xong, Cậu bước lên trước mặt Đường Tam và nói:
“Ca, từ nay Tiểu Vũ sẽ là muội muội của chúng ta nên Ca không cần phải ủ rũ nữa”
Đường Tam nghe vậy, thì vui mừng muốn nói gì thì Cậu Chen vào một Câu:
“Ca, ta đi ra ngoài có việc nên Ca chăm sóc giùm Tiểu Vũ nhá”
“Đi tới chừng nào” Đường Tam nói.
“Ba năm, Ca yên tâm đi lúc đệ về sẽ có quà cho mọi người. Ca nói giùm sư phụ bên kia luôn”
Khi Đường Tam nhìn thấy ánh mắt kiên định của Câu thì không biết nói gì chỉ nói một câu:
“Vậy đệ bảo trọng, ta sẽ chăm sóc giùm Tiểu Vũ khi đệ đi ra ngoài”
Cậu nghe vậy thì đưa Tiểu Vũ vẫn còn đang ngủ say cho Đường Tam và nói vài câu dăn dò rồi đi.
..........
Ba Năm sau
Trong một khu rừng có một thân ảnh mặc một bộ đen trên mặt đeo một cặp kiếng. Đó là nhân vật chính của chúng ta Đường Hạo Thiên, Cậu giết xong con quái trước mặt Cậu và nói:
“Đã đến lúc về rồi “