Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống

Chương 67: Chương 67: Giai doạn thứ hai




Khi Cậu tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong túc xá, cảm giác ấm áp từ bốn phương tám hướng truyền vào trong cơ thể Cậu.

Lấy lại bình tĩnh, Cậu phát hiện bản thân đang loã thể nằm trong một cái thùng gỗ lớn, bên trong tràn đầy chất lỏng màu nâu. Tiện tay khuấy chất lỏng quanh ngươì, mùi vị dược thảo nồng đậm xộc lên mũi. Cái mũi Cậu giật giật, trong lòng nhất thời rõ ràng.

Bằng kiến thức của Cậu, Cậu rất nhanh nhận ra đây đều là dãn cân, hoạt huyệt cùng với bồi nguyên dược tài. Hắn cảm thấy thân thể mình không còn mệt mỏi nữa, chỉ là hai chân chịu gánh nặng quá lớn nên còn hơi nhũn ra.

Mặt trên thùng gỗ có dán tờ giấy, Cậu liền nhận ra Ngọc Tiểu Cương chữ viết

“ Tỉnh lại liền đến thực đường ăn cơm “

Sau khi từ trong nước đứng dậy, Cậu mới phát hiện ngoài cái thùng gỗ to còn có cái thùng gỗ nhỏ hơn một chút, bên trong là nước sạch, hiển nhiên là cho bọn chúng tẩy rửa thân thể. Nước trong không được làm ấm, khiến cho Cậu trong lúc ngâm người không khỏi rùng mình, thần chí linh mẫn, nhất thời cảm giác sảng khoái vô cùng. Cảm giác bủn rủn toàn thân dần dần biến mất.

Đổi quần áo ra ngoài, Cậu nhất thời kinh ngạc. Không biết tự lúc nào, màn đêm đã buông xuống, bầu trời phủ kín những vì tinh tú.

Dùng sức co duỗi thân thể một chút, tiếng xương cốt toàn thân lách cách liên tiếp phát ra, khiến cho toàn thân phảng phất dãn ra, hít hai hơi không khí trong lành thật sâu thay thế trọc khí bên trong cơ thể, hướng thực đường bước nhanh tới.

Đến nơi, Cậu vẫn chưa thấy ai tới, chỉ có ánh đèn tỏa sáng yên tĩnh gian phòng. Hiển nhiên, bọn người Đường Tam cùng Tiểu Vũ vẫn chưa có tỉnh lại, Cậu bằng tu vi mạnh mẽ là người tỉnh lại trước nhất.

Nghĩ vậy, Cậu lo lắng cho tam nữ. Đang định quay ra khỏi cửa thực đường, lục tục tiếng bước chân từ ngoài vọng lại.

Đám người Đái Mộc Bạch lần lượt tiến vào.

Mỗi người nhìn nhau, đều mỉm cười. Tám người đã không phải một lần đồng cam khổ, chia hoạn nạn, cái loại cảm giác này không cần ngôn ngữ biểu đạt, chỉ cần nhìn nhau đã có thể thấy tình bạn của đối phương.

Đi tới bên bàn ngồi xuống, trên bàn ăn trong thực đường có tám phần thức ăn để riêng biệt, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn cho tám người bọn hắn.

Trên bàn đồng dạng lưu lại mẩu giấy có chữ viết của Đại sư. “Cơm nước xong, đem bát đũa rửa sạch sẽ. Dọn dẹp thùng gỗ trong phòng, thanh tẩy sạch sẽ. Không được ngủ, phải tu luyện hồn lực cho đến lúc hừng đồng. Sáng sớm tập hợp đi học.”

Người khởi động đầu tiên là Mã Hồng Tuấn, tên này mập mạp đã bị đói sắp chết ngất rồi, đâu còn nhiều lời. Hắn tay cầm thịt, tay cầm bánh bao, điên cuồng gặm. Những người khác ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, cũng nhanh chóng nhập cuộc.

Bữa cơm thập phần thịnh soạn, một chén lớn thịt bốc mùi thơm nức mũi, năm cái bánh bao lớn trắng như tuyết, còn có một chén súp, rau vào một ít hoa quả.

“Sảng khoái, rất sảng khoái, phi thường sảng khoái. “ Cả tám người đồng thời nghĩ.

Sau khi toàn bộ thể lực bị tiêu hao, bổ sung thực vật tựa hồ làm cho người ta cảm nhận được thân thể hấp thu nhanh chóng chất dinh dưỡng trong đó.

Mọi người ăn với tốc độ cực nhanh. Đặc biệt là Tiểu Vũ, đối với này mâm thức ăn, nàng không hề hiềm tị thục nữ bộ dạng. Một hồi công phu đã “ tiêu diệt “ sạch sẽ trước mắt thức ăn.

Động tác ăn của Chu Trúc Thanh cùng Ninh Dung Dung ưu nhã hơn nhiều so với Tiểu Vũ, nhai kỹ càng, mỗi một động tác càng nhìn càng thấy đẹp.

Ninh Dung Dung là thân là Thất Bảo Lưu Ly Tông công chúa, này giáo dưỡng đương nhiên phải có. Về phần Chu Trúc Thanh, đối với mâm này thức ăn, nàng thể hiện ra quả là danh xứng với thực Mẫn Công hệ Hồn sư.

Đằng sau mỗi động tác thanh tú đó lại ẩn chưa một thứ, đó là tốc độ. Nếu không phải mắt nhìn thấy vật thực trước mặt nàng nhanh chóng giảm bớt, Cậu thật sự rất khó tin rằng những động tác chậm rãi như thế mà có thể ăn với tốc độ nhanh không ngờ.

Cậu trợn mắt há hốc mồm vẻ mặt làm Chu Trúc Thanh cảm thấy thật không tiện, trên mặt không khỏi bay lên hai đóa hồng vân.

Sau khi ăn xong, mọi người cùng thu thập bát đũa. Cậu sau đó còn phải giúp Tiểu Vũ, Ninh Dung Dung cùng Chu Trúc Thanh ba nữ thu thập thùng nước thuốc sau đó mới trở về ký túc xá.

Hỏi mới biết Tiểu Vũ tam nữ là được trong thôn nữ hài giúp bọn họ rửa ráy. Bởi vì không tiện cùng một đại nam nhân tắm chung một phòng nên thùng nước tắm của Chu Trúc Thanh cũng liền được dời sang Ninh Dung Dung hai nữ ký túc xá.

Bước vào ký túc xá, Cậu liền ngửi thấy một luồng thơm ngát, Cậu không khỏi hít một hơi thật sâu.

“ Thơm quá! “

Ba người sau nghe Cậu, đều khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu, trừng mắt nhìn phía Cậu.

Lấy Cậu da mặt làm sao có thể thẹn thùng, trực tiếp đem làm mị nhãn đón nhận, sau đó còn trừng mắt trở lại các nàng.

Dọn dẹp xong, Cậu cùng Chu Trúc Thanh cũng không ở lại lâu, trở về bọn họ ký túc xá.

Một đêm không nói chuyện.

.............................................................................

Ngày hôm sau, lúc Cậu tỉnh dậy thì đã là bình minh. Quét mắt nhìn căn phòng, liền thấy Chu Trúc Thanh vẫn còn đang tu luyện.

Thấy nàng không có dấu hiệu tỉnh lại, Cậu liền lặng lẽ ra khỏi cửa, tu luyện Tử Cực Ma Đồng, sau đó đi ăn điểm tâm.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Sử Lai Khắc tám người cơ hồ cùng lúc chạy đến thao trường.

Đại sư gật đầu, ánh mắt theo thói quen đảo qua mặt từng người một.

“Hành động ngày hôm qua của các ngươi làm ta rất hài lòng. Từ trên người các ngươi, ta thấy được tinh thần không từ bỏ. Là đồng bọn, như thế nào mới có thể làm cho mọi người yên tâm giao hậu tâm của mình cho người khác? Phải là hai chữ tín nhiệm. Các ngươi làm tốt lắm, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên các ngươi đã hoàn thành rất tốt bài khảo hạch ngày hôm qua.”

Đại sư đối với đám đệ tử huấn luyện rất đơn giản.

Mỗi ngày hai canh giờ đối chiến, tình huống đối chiến mỗi ngày cũng không giống nhau, song đấu tiến hành theo tổ hợp ngẫu nhiên, có khi lại là một chọi một, có khi một đấu hai, hai đấu hai, thậm chí là ba đấu ba, bốn đấu bốn.

Trong khi đối chiến, mỗi ngày Ngọc Tiểu Cương lại đưa ra một ít yêu cầu đặc thù, tỷ như cho phép sử dụng hồn kỹ dạng gì, không cho phép sử dụng cái gì, hoặc phương thức hạn chế nào đó, làm cho bọn họ khá biệt khuất, nhưng kỹ xảo chiến đấu cũng tăng lên một cách nhanh chóng.

Sau khi chấm dứt huấn luyện đối chiến, thì tiến hành huấn luyện thể năng. Giống như ngày đầu tiên, lúc huấn luyện không cho phép sử dụng hồn lực, đồng thời phải là tám người cùng nhau hoàn thành. Phương pháp huấn luyện thể năng Đại sư có thể tăng dần lên. Đơn giản nhất là chạy mang phụ trọng, còn có phương pháp leo núi mang phụ trọng, nhưng bất luận là phương pháp nào cũng làm cho đám Sử Lai Khắc quái vật có chịu đựng tới cực hạn. Trải qua một đoạn thời gian, bọn chúng đã quen với việc tỉnh dậy trong thùng gỗ có chứa dược thuỷ.

Huấn luyện ma quỷ mặc dù gian khổ, nhưng Đại sư lại không có tiết kiệm, trong phương diện ẩm thực, mang khả năng cao nhất thoả mãn khẩu vị của mọi người.

Sau ba tháng, đối với hồn lực của bọn Cậu cũng không tăng lên nhiều, trong đó chỉ có hồn lực của Mã Hồng Tuấn tăng lên một bậc mà thôi. Nhưng trong ba tháng huấn luyện cực hạn như vậy, tố chất thân thể thay đổi rất nhiều.

Sử Lai Khắc học viện, phòng làm việc của viện trưởng.

“Ta đã nói với ngươi rồi, mặc dù ta không muốn quấy rầy ngươi dạy bảo lũ tiểu quái vật của chúng ta, nhưng ta không thể không nói với ngươi, tiền của học viện đã bị ngươi xài hết“.

Phất Lan Đức vẻ mặt buồn bã, có chút bất đắc dĩ nói ra những lời này. Thân là một gã Hồn Thánh cường đại, nhưng bởi vì sự cao ngạo của bản thân mà bị tiền tài ước thúc, thật là đau đớn.

Đại sư gật đầu, sắc mặt cứng ngắc không thay đổi như cũ, nhàn nhạt nói: “Ta biết rồi.”

Phất Lan Đức nhìn hắn định nói gì, nhưng thấy vẻ mặt bất biến Ngọc Tiểu Cương, thở dài, phất tay bỏ đi, để lại một mình người sau vẻ mặt đăm chiêu

“ Có lẽ nên bắt đầu giai đoạn thứ hai “ Đại sư Ngọc Tiểu Cương lẩm bẩm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.