Trở về Sử Lai Khắc học viện, mọi người lại bắt đầu cuộc sống bình thường.
Ăn, ngủ, huấn luyện, đi Đấu Hồn Tràng... Mọi việc như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Mấy ngày trôi qua, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Bất quá, có một việc đáng chú ý là Đại sư – Ngọc Tiểu Cương đã đến.
Nguyên lai, ngay ngày hôm sau bọn Cậu trở về, Đại sư đã đến tới Sử Lai Khắc học viện.
Sau một hồi trao đổi với Phất Lan Đức, Ngọc Tiểu Cương cũng đã tiếp nhận đảm nhiệm lão sư tại Sử Lai Khắc học viện.
Đái Mộc Bạch đám người cũng rất tò mò Đại sư là nhân vật ra sao, mới có thể bồi dưỡng ra quái vật giống như Cậu còn có Đường Tam.
Nhưng tận mắt trông thấy chân nhân, ngoại trừ Tiểu Vũ, Đường Tam cùng Cậu ba người, tất cả mọi người trong nháy mắt thất vọng, bao gồm cả Triệu Vô Cực.
Tại bọn họ trong tưởng tượng, Đại sư chắc hẳn là một bậc cường giả thực lực siêu tuyệt, vóc người to lớn cường tráng, trên người luôn tỏa ra mạnh mẽ khí tràng.
Nhưng chỉ thấy Đại sư là một nam tử ước chừng năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần khôn.
Trọng yếu nhất là thực lực của hắn... chỉ có 39 cấp bậc Hồn Tôn. Nhất thời làm Sử Lai Khắc bọn họ không khỏi khinh thị.
Nhưng chỉ qua vài ngày, bọn người Sử Lai Khắc đã nhìn Đại sư với ánh mắt khác, tôn kính, thậm chí sùng kính.
Kiến thức cả đời của Ngọc Tiểu Cương như mênh mông vô tận, những nghiên cứu về giới Hồn Sư của hắn cũng làm Sử Lai Khắc bọn họ khiếp sợ.
Từng lời chỉ điểm của hắn cũng làm cho bọn họ có những tiến bộ cực lớn, bất kể là kỹ xảo chiến đấu, còn là chiến thuật, hay về vũ hồn tri thức.
Bây giờ Triệu Vô Cực bọn họ mới biết, tại sao Đường Tam bọn họ lại đối với Đại sư sùng bái như vậy. Thậm chí, khi biết hắn là một trong Hoàng Kim Thiết Tam Giác vang danh một thời, ngay cả Triệu Vô Cực nhìn hắn ánh mắt cũng bao hàm một tia tôn kính. Dù sao, ở cái thế giới cường giả vi tôn này, thực lực cao tiếng nói lớn hơn cả. Nếu chỉ một mình Ngọc Tiểu Cương thì cũng không coi vào đâu, nhưng nếu Hoàng Kim Thiết Tam Giác tập hợp lại, kể cả Phong Hào Đấu La cũng cần phải kiêng kị một, hai.
Hôm nay, Đại sư triệu tập bọn họ lại tại thao trường. Hắn nhìn đã đến đông đủ tám người, bỗng nhiên hỏi
“ Các ngươi có biết Hồn Sư quan trọng nhất là gì không? “
Mọi người trầm ngâm sau đó Đường Tam nói.
“ Lão sư, là hồn lực? “
Ngọc Tiểu Cương nở nụ cười, lắc đầu.
Cậu vẻ mặt suy tư, đáp “ Là thân thể “
Ngọc Tiểu Cương hai mắt sáng lên, vẻ hiếu kỳ “ Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? “
Cậu nhìn hắn “ Ta cho rằng, một vị Hồn Sư chỉ có hồn lực cao tuyệt vẫn chưa đủ, đồng thời hắn cũng cần phải có thân thể cứng cỏi. Thân thể càng mạnh hồn lực duy trì cũng càng lâu. Hơn nữa, thân thể càng mạnh, niên cấp Hồn hoàn khả năng hấp thu cũng càng lớn. “
Ngọc Tiểu Cương hai mắt càng sáng, vỗ tay cái độp “ Rất tốt, nếu các ngươi đã biết được thân thể tầm quan trọng, như vậy ta cũng không cần nhiều lời “
Sau đó hắn chỉ mấy viên nham thạch đằng sau mình.
“ Có thấy kia mấy viên nham thạch không, mỗi người đeo lấy một viên, sau đó chạy từ học viện tới Tác Thác Thành 10 vòng. Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, nếu có một người không hoàn thành trừng phạt này, vậy thì tất cả đều nhịn đói đi. “
“ Còn có không được sử dụng hồn lực “ Dừng một chút lại bổ sung.
Nghe Đại sư nói như vậy, mọi người hơi giật mình, nhất là Ninh Dung Dung tam nữ, trên mặt đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thân là nữ hài tử, các nàng thể chất sao mà có thể so với đám nam nhân.
Mọi người lần lượt cột lên lưng mình. Đến phiên Cậu, hắn đang chuẩn bị cột như mấy người khác, đột nhiên bị Đại sư gọi lại
“ Khục khục, của ngươi không phải ở bên này, mà là bên đó “ Ngọc Tiểu Cương ho vài tiếng, sau đó chỉ về phía đối diện hắn.
“ Không phải chứ “ Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn vẻ mặt kinh khủng, bụm miệng nói. Chỉ thấy phía mà Ngọc Tiểu Cương chỉ, liền nằm một tảng đá lớn, lớn cỡ hòn non mộ khoảng chừng. Dù là nhìn cũng có thể cảm thấy sức nặng của nó cũng là gấp năm, sáu lần những kia viên nham thạch.
Cậu vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười như không có việc gì, đem tảng đá cột trên lưng. Diện tích cùng thể trọng làm hắn hơi trùng xuống, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên bất biến.
Ngọc Tiểu Cương nhìn Cậu biểu hiện, ánh mắt càng là hài lòng đánh giá đệ tử này của hắn, không chỉ thiên tư trác tuyệt, lại rất khắc khổ, chăm chỉ nghiên tập các loại tri thức mà mình truyền thụ cho hắn. Dù có thấy khó khăn trước mắt nhưng cũng thản nhiên đối mặt, không chịu từ bỏ.
Trong mấy cái giỏ tre, trừ bỏ Cậu thì Đái Mộc Bạch, Đường Tam các loại nam hài tử trong giỏ tre thì có 3 tảng đá lớn, còn tam nữ thì nhỏ hơn một chút. Trong đó nhỏ nhất là Ninh Dung Dung, thân là Phụ Trợ hệ hồn sư nàng, thể chất thực ra rất yếu đuối. Nếu trong giỏ đều là từng viên đá giống như những người khác, nàng có thể không kiên trì nổi.
Mọi người thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ, vị Đại sư này cũng không quá mức bất cận nhân tình.
“Không cho dùng hồn lực dưới tình huống chạy khoảng cách dài cộng thêm phụ trọng, trừng phạt này liệu có nặng quá không? Tính ra là tương đương mấy trăm dặm, đừng nói giữa trưa, cho dù khi trời tối đen, chỉ sợ bọn chúng cũng không hoàn thành được. Không nghĩ tới ngươi so với ta còn nhẫn tâm hơn.” Phất Lan Đức không biết từ lúc nào đã đi tới bên người đại sư, giọng nói có chút lo lắng.
Đại sư lạnh nhạt nói: “Chỉ có cam chịu vất vả, mới có thể hơn người. Ta đã cẩn thận tính toán trạng thái thân thể bọn chúng để có thể vắt kiệt sức lực của bọn chúng. Huống chi, ngươi cho rằng bọn chúng ăn bữa sáng tốt như vậy, ăn mà không phải trả tiền ư?Nếu không phải trải qua gia đoạn đồng cam cộng khổ, bọn chúng làm sao có thể chính thức tin tưởng đem lưng của mình giao cho đồng bọn?”
Phất Lan Đức giơ hai tay lên, ra dấu đầu hàng, “Được rồi, nghe lời người. Giao cho ngươi quản lý đi. Ta biết so với ta thậm chí ngươi còn coi trọng mấy đứa nhỏ này hơn, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một lần nữa, kinh phí học viện có hạn.”
Đại sư liếc Phất Lan Đức một cái, “Vậy thì ngươi cứ chờ xem“.