Hồn Hoa

Chương 24: Chương 24: Đại biến.​




Gió biển mang hơi muối mặn chát phả vào đất liền, mặt biển êm ả gợn lên vài con sóng nhỏ, xa xa phía chân trời, mặt trăng đỏ như máu dần hé lộ.

“Oa, trăng kìa!”

Liễu Quỳnh Nhi hai mắt mở lớn nhìn vật thể nhuộm một màu đỏ chết chóc đang nhô lên, hưng phấn như phát hiện ra kì quan cổ đại thứ tám của thế giới.

Đêm nay là đêm cuối ở Hawaii, cả lớp kéo nhau ra bãi đá ven biển ngồi hóng gió, nhân tiện gia tăng cái gọi là tình cảm bạn bè vốn nhạt như nước ốc.

“Là trăng đỏ!”

Dương Nguyệt Mỹ nhìn đến, kinh ngạc thốt lên.

Cả lớp cũng nhao nhao nhì về phía chân trời, chỉ trỏ, xôn xao bàn tán.

Trăng đỏ!

Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy, ngoài kinh ngạc còn có một phần khiếp sợ, trời có dị tượng, là tốt hay xấu nhất thời bọn họ không thể nào đoán biết được.

Người dân trên đảo cũng dần tụ tập bên bờ biển, chiêm ngưỡng ánh trăng ngàn năm khó gặp kia.

“Cậu thấy thế nào?”

Âu Thần huých cùi chỏ vào người Hạ Chấn Nam, trăng đáng nhẽ ra phải là màu vàng mới đúng chứ?

Hạ Chấn Nam lặng yên nhìn ánh trăng đỏ dần dần nhô lên, dường như máu trong người cũng đang chuyển động cực kì hỗn loạn, sắc mặt trong đêm tối mơ hồ vặn vẹo, trên trán mỏng manh một tầng mồ hôi lạnh, hơi thở đã không thể nào kiểm soát được nữa.

“Chấn Nam, chuyện gì vậy?”

Vương Khải Minh quay mặt qua, đỡ lấy cơ thể đang run lên của Hạ Chấn Nam, sắc mặt trầm xuống.

“Tớ...”

Hạ Chấn Nam thở hắt, có thứ gì đó ở trong người hắn, muốn xuyên qua da thịt mà đi ra ngoài.

Đau quá!

Âu Thần nhận thấy có điều bất ổn, cũng quay qua nhìn xem Hạ Chấn Nam đang xảy ra chuyện gì.

“A!”

Hạ Chấn Nam đau đớn hét lên, thoát khỏi tay Vương Khải Minh, lăn một vòng rớt khỏi bãi đá, mi tâm ẩn hiện ấn kí hình lá nguyệt quế ôm lấy một đoá phong lan màu đen.

“Chấn Nam!”

Lưu Ly, Liễu Quỳnh Nhi cùng nhị vương tử và mấy người ngồi xung quanh đó hốt hoảng kêu lên, nhất loạt nhảy xuống khỏi bãi đá, muốn đỡ Hạ Chấn Nam đang đau đớn run rẩy kia dậy.

Lúc này trăng đỏ đã hoàn hoàn lộ diện trước mặt mọi người, mặt biển, bầu trời, bãi cát... tất cả đều bị bao phủ bởi loại ánh sáng đỏ như máu, dường như trong không khí còn đang phảng phất mùi máu tanh chết chóc.

Hoa Huyết đứng trên phòng tổng thống nhìn lên bầu trời, mày nhíu lại, không biết là đang suy tính chuyện gì.

Y Hàn, Y Thiên yên lặng đứng sau lưng, sắc mặt lại vô cùng bình thản. Hoa tộc cứ cách trăm năm sẽ có một ngày trăng đỏ, điều đó cũng không có gì lạ, vốn chẳng cần phải lo lắng.

Nhưng nơi họ đang đứng là thế giới của loài người, không phải Hoa tộc, trăng đỏ đối với con người mà nói, chính là dị tượng.

Xấu hay tốt, còn phải đợi qua đêm nay mới có thể biết được câu trả lời.

Lưu Ly chạy nhanh đến bên cạnh Hạ Chấn Nam, ngay lúc giơ tay đỡ hắn lên thấy được ấn ki trên mi tâm, cơ thể run run lên từng đợt, lời nói ra khỏi miệng cũng run rẩy.

“Đừng lại đây.”

Mấy người kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ thế tiến tới.

Không thể để bọn họ thấy cảnh này, Chấn Nam vẫn luôn là con người, một khi bí mật bị lộ ra, cô không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Nghĩ thế, Lưu Ly sử dụng Linh Tê chú nói chuyện với Liễu Quỳnh Nhi.

“Ngăn bọn họ lại, phong ấn trên người Chấn Nam sắp bị phá giải rồi. Nhanh lên, đừng để bọn họ lại đây.”

Mà lúc này, máu trong người cô cũng đang sôi lên, mạch máu như muốn vỡ tung, dây leo trong người không ngừng vươn ra, xuyên thấu qua da thịt. Lưu Ly cảm nhận được đau đớn, gương mặt vặn vẹo khó coi, ánh mắt thẫm lại, dần chuyển sang màu tím đặc trưng của người mang trong mình sức mạnh của huyết hoa.

Xem ra, hôm nay người phải chịu khổ không chỉ có mình Hạ Chấn Nam.

Liễu Quỳnh Nhi nghe thấy lời Lưu Ly nói, trong lòng cũng sợ run, phong ấn làm sao có thể vô duyên vô cớ mà giải trừ? Chẳng lẽ là do trăng đỏ?

Liễu Quỳnh Nhi không dám nghĩ tiếp, nhanh tay ngăn cản đám người đang tiến về phía Hạ Chấn Nam và Lưu Ly.

“Quỳnh Nhi?”

Âu Thần, Vương Khải Minh khó hiểu lên tiếng.

“Đừng đi qua đó.”

Sắc mặt Liễu Quỳnh Nhi tái nhợt, cơ thể cũng bắt đầu có phản ứng, tuy nhiên chỉ là nhẹ run lên.

Ngay cả cô cũng bị? Nhưng hình như nhẹ hơn Chấn Nam rất nhiều, có lẽ là do trong người cô không có phong ấn.

Đứng ở đây lâu cũng không phải là cách hay, nhỡ cô cũng giống như Chấn Nam, chẳng phải là sẽ to chuyện sao?

Phải làm sao bây giờ? Cô không có cách nào có thể khiến đám người này rời đi.

Bên tai lại vang lên tiếng hét đau đớn của Hạ Chấn Nam, đám người gạt hai tay đang giang ra cản đường của Liễu Quỳnh Nhi sang một bên, tiếp tục đi về phía trước.

May mắn, Hạ Chấn Nam lúc lăn xuống còn lộn thêm vài vòng trên cát, lúc này đã ra tới rìa của bãi cát, áo quần trên người bị sóng biển tấp vào bờ làm cho ướt sũng.

Khoảng cách xa như vậy, vừa vặn bọn họ không thể thấy rõ bên này đang diễn ra chuyện gì, có chạy đến cũng phải mất một hai phút.

Liễu Quỳnh Nhi bị bỏ lại ở đằng sau, như một cơn gió, trong chớp mắt đã đứng chắn trước mặt đám người, giọng nói trầm xuống.

“Mấy người chỉ cần bước thêm một bước, đừng trách tôi ra tay độc ác.”

Cô cũng là người hoa, dù không thể giết đám người trước mặt, nhưng làm bọn họ bị thương thì hoàn toàn có thể. Để giữ kín bí mật này, dù có là bạn thân cô cũng sẽ không nương tay.

Đám người ngẩn ra, Quỳnh Nhi là đang cảnh cáo bọn họ sao? Nếu bọn họ bước thêm một bước, có phải sẽ bị cô gái thường ngày vẫn hay hi hi ha ha cười đùa xử lí?

Âu Thần dừng lại bước chân, chơi với nhau từ nhỏ, bản lĩnh của Quỳnh Nhi cậu biết rất rõ, một khi đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ làm tới cùng.

Lại nhìn đến Chấn Nam đang đau đớn không ngừng kêu gào đằng kia, không lẽ Chấn Nam xảy ra chuyện gì mà cậu không biết? Nhưng tại sao Lưu Ly lại ở đó, còn không cho mọi người lại gần?

Nghi hoặc cứ như thế lớn dần, còn chưa hỏi ra miệng, Vương Khải Minh đã lên tiếng.

“Chấn Nam bị làm sao? Còn cả Lưu Ly?”

Sức khoẻ Chấn Nam vô cùng tốt, tự nhiên bị như vậy, nhất định là có chuyện giấu mọi người. Hơn nữa Lưu Ly bình thường không mấy quan tâm tới Chấn Nam, nay lại có hành động như vậy, làm sao hắn có thể không nghi ngờ?

Liễu Quỳnh Nhi không biết phải giải thích như thế nào, đành xuống nước cầu xin, sắc mặt nhợt nhạt dưới ánh trăng đỏ càng thêm suy yếu, cô không biết mình có thể trụ đến khi nào.

“Xin mọi người đừng đến đó, xem như vì tớ, vì Chấn Nam, vì cả Lưu Ly có được không?”

“Nếu như tớ kiên quyết đến đó thì sẽ như thế nào?”

Âu Thần nhìn giọt nước long lanh đang lăn dài trên gò má Liễu Quỳnh Nhi, đưa tay lên lau đi.

Trong trí nhớ của hắn, Quỳnh Nhi rất mạnh mẽ, muốn thấy một giọt nước mắt của cậu ấy còn khó hơn so với lên trời.

Liễu Quỳnh Nhi đẩy tay Âu Thần ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói.

“Hoặc là tớ sẽ đánh ngất cậu, hoặc là...”

Nói đến đây, Liễu Quỳnh Nhi chợt im lặng, nhìn về phía Chấn Nam, Lưu Ly và cả ánh trăng đỏ trên bầu trời quỷ dị đến thất thần. Một lát sau mới tiếp tục vế sau của câu nói đang dang dở.

“Hoặc là tớ, Chấn Nam, Lưu Ly sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.”

Còn cả chú Hạ và cô Phong Lan nữa. Bí mật này bị phát hiện, những người hoa như cô sao có thể an ổn sống tiếp ở thế giới loài người, dù muốn hay không, cũng chỉ còn con đường quay trở lại Hoa tộc.

Thấy Âu Thần, Khải Minh và cả đám người đều mang vẻ mặt không tin Liễu Quỳnh Nhi thêm vào một câu.

“Thật đấy! Không tin cứ thử bước tiếp, tớ nhất định sẽ đem những gì vừa nói biến thành sự thật.”

Đám người im lặng nhìn Liễu Quỳnh Nhi, thật lâu cũng không thấy giống đang đùa mới miễn cưỡng tin là sự thật.

Cứ như thế nghi hoặc trong lòng bọn họ lại nhiều thêm.

Ngay cả Âu Thần, Vương Khải Minh cũng đã dừng bước, những người còn lại không có lí do để đi tiếp, đành trơ mắt đứng nhìn Hạ Chấn Nam đau đớn kêu la.

Liễu Quỳnh Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm được.

Ở bên này, thân thể Hạ Chấn Nam đã loang lổ máu tươi, dây leo trong người không ngừng đâm thủng da thịt mà bò ra bên ngoài, trong miệng cũng là có dây leo đang không ngừng tràn ra.

Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.

Ngay cả Lưu Ly đã từng thấy qua cảnh tượng còn đáng sợ hơn thế này cũng không ngừng run rẩy. Một người mới phút trước còn lành lặn, phút sau đã không thể nào nhìn ra hình dáng, đám dây leo bò trên bãi cát, máu chảy xuống rơi vào trong biển nước, không những không bị hoàn tan mà con hoá thành vô số đoá phong lan đen trôi dập dềnh trên mặt nước.

“A!”

Lưu Ly kinh hãi hét lên, đưa mắt nhìn xuống đôi chân đang bị dây leo bò ra từ trong người Chấn Nam quấn lấy, còn có đôi mắt đang nhắm chặt của hắn đột nhiên mở ra nhìn cô như đòi mạng.

Mạch máu trong người Lưu Ly gần như đã nổ tung, những luồng khí ma quái kia ở trong người cô không ngừng chạy loạn, ấn kí trên mi tâm nở rộ hút hết ánh sáng từ trăng đỏ vào trong.

Cùng với lúc đó, thứ dây leo từ lâu đã phá da thịt của cô mà chui ra ngoài cũng đã nảy nở, trên mỗi dây leo kết thành một nụ hoa nhỏ xíu, không đầy một phút đã nở ra vô số đoá hoa màu đỏ như máu, cũng giống như ấn kí trên mi tâm, hút hết ánh sáng của trăng đỏ vào trong, càng nhìn càng thấy chúng tràn trề sức sống.

Ánh trăng sắp sửa lên đến đỉnh đầu, màng đêm đen kịt bị nhuốm đỏ trở nên mung lung không rõ ràng, cũng vì thế mà những gì diễn ra ở đây đều không bị đám người kia nhìn rõ.

Lưu Ly cắn chặt răng không cho phép bản thân kêu lên tiếng nào, nỗi đau xé da cắt thịt này đúng là không thể nào diễn tả bằng lời, cô chỉ biết mình bây giờ rất đau, cả ruột gan cũng như bị ai đó dùng dao cứa vào từng nhát, mồ hôi lạnh trên người chảy ra đầm đìa.

Chịu đựng không bao lâu thì cơ thể cũng ngã ngay xuống nền cát, hơi thở mong manh yếu dần, hai mắt từ từ khép lại.

Gương mặt Hoa Huyết bỗng nhiên nhăn lại, tay ôm lấy ngực thở hổn hển, trong đầu thoáng hiện gương mặt của Lưu Ly.

“Chủ nhân!”

Y Hàn, Y Thiên kinh hô lên, nhanh chóng đi đến đỡ lấy Hoa Huyết.

“Ta không sao?”

Hoa Huyết đẩy tay hai người ra, hắn cảm nhận được Lưu Ly đang đau đớn, nhanh chóng liên kết với đoá hoa trên tay cô, sắc mặt đại biến.

“Không ổn.”

Hoa Huyết vừa nói xong, thân hình cũng bay ra khỏi cửa sổ, hướng về phía Lưu Ly mà bay đến.

Y Hàn, Y Thiên nhìn nhau, nháy mắt phi thân bay ra khỏi cửa sổ, biến mất vào màn đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.