“Là do huyết hoa?”
Hạ Chấn Nam nhìn lướt qua ấn kí hình huyết hoa đỏ rực cao quý yêu mị lại mang theo nét thuần khiết khác thường trên mi tâm Lưu Ly. Hắn có nghe
mẹ nói qua Lưu Ly từ mấy tháng trước đã trở thành người hoa, chỉ là hắn
không ngờ tới cô cứ thế mà chấp nhận để cho kẻ khác tùy ý sắp đặt tương
lai của cô. Chẳng phải trước giờ cô luôn rất ương ngạnh hay sao?
Sáng nay khi thức dậy, hắn đã cảm thấy thân thể mình không giống thường
ngày. Các giác quan đặc biệt nhạy cảm với môi trường bên ngoài, bên tai
lúc nào cũng truyền đến tiếng cười cười nói nói, rất rất gần hắn. Hắn
đưa mắt nhìn xung quanh phòng, thật lạ, trong phòng chỉ có một mình hắn, tiếng cười nói đó rốt cuộc là từ đâu tới? Hắn không có thời gian để suy nghĩ tìm tòi bởi vì hắn phát hiện ra tình trạng của mình lúc này vô
cùng tệ. Áo quần trên người rách rưới lấm lem máu, cả người đầy vết
thương, càng kinh hãi hơn hắn thế mà nhìn thấy bên dưới những vết thương đáng sợ ấy là vô số những sợi dây leo đang nhúc nhích chuyển động,
chúng xanh biết trông vô cùng tươi tốt, chốc chốc còn phát ra ánh hào
quang mơ hồ, ánh sáng dịu dàng xoa dịu đi cơn đau trên cơ thể hắn.
Tối hôm qua hắn tự nhiên trở nên đau đớn, sau đó thì bất tỉnh, nửa đêm
mơ màng tỉnh dậy lại nghe thấy Y Thiên nói ra những câu vô cùng khó
hiểu. Thân phận của hắn? Hắn là ai không lẽ hắn không biết? Mười tám năm nay hắn vẫn sống với cái tên Hạ Chấn Nam, là con trai duy nhất của Hạ
Hướng và là người thừa kế tập đoàn Diamond. Có gì không đúng sao? Nhưng
hắn vĩnh viễn cũng không thể ngờ được ba mẹ hắn lại giấu hắn chuyện hắn
không phải là con người, rằng hắn chỉ là một con quái vật, nửa hoa nửa
lá. Nhìn vết thương trên người đang dùng tốc độ chậm chạp mà lành lại,
hắn dù có không muốn tin cũng không được. Đến đây hắn mới biết tiếng
cười đùa mà lúc hắn tỉnh dậy nghe được là do hai chậu cây cảnh trong
phòng mà ra, chúng là đồng loại của hắn, là thứ mà hắn chưa bao giờ ngờ
tới là chúng có thể nói chuyện, hắn nghe được là vì từ bây giờ trở đi
hắn không cần phải sống dưới lốt của con người nữa. Hắn dường như nghi
ngờ mình đã điên rồi, nếu không điên, vậy tại sao trò khôi hài này lại
ứng trên người hắn, đây liệu có phải là do hắn hoang tưởng. Nhưng không, ba mẹ hắn nói, không chỉ có hắn mà Quỳnh Nhi cũng là người hoa, càng
không thể chấp nhận được, là cô, người mà hắn yêu cũng đã bị người ta
cưỡng ép trở thành người hoa từ mấy tháng trước.
Xung quanh hắn còn bao nhiêu kẻ mang vỏ bọc của con người mà không phải
người, hắn không biết, càng không dám biết. Bởi vì hắn sợ, hắn lo lắng,
hắn hoang mang. Những thứ mà ba mẹ nói nằm ngoài tầm nhận thức của hắn,
bao nhiêu năm nay hắn đang sống rất an ổn trong cái vỏ bọc con người
này, vậy thì tại sao lại tàn nhẫn xé bỏ nó như vậy? Hắn không biết lúc
này nên đối mặt với cái thế giới mà hắn đã sống suốt mười tám năm nay
như thế nào? Càng không biết làm cách nào để chấp nhận được cái thế giới mà từ khi sinh ra hắn chưa từng đặt chân đến một lần, ngay cả một cái
khái niệm cũng không có đó. Trong hai thế giới này, hắn cũng chỉ là một
kẻ lạc lõng, hắn không thuộc về nơi nào, cũng không nơi nào có thể dung
nhập được hắn.
“Ừ! Chấn Nam, đây mới chính là cậu. Cần gì phải bài xích chính con người của mình chứ. Suy nghĩ thoáng một chút, sẽ tốt cho cả cậu và người
khác.”
Khuyên nhủ người khác tối kị nhất chính là nóng vội, vừa mới bắt đầu cô chỉ có thể dừng những câu nhẹ nhàng như thế này thôi.
Hạ Chấn Nam lắc đầu, ánh mắt lại rơi xuống mặt biển ngoài kia.
“Lưu Ly, cậu không phải là tớ, cậu không hiểu.”
Lưu Ly lại không cho là đúng nói.
“Tớ không hiểu? Chấn Nam, cậu không phải không biết tớ vốn dĩ là con
người, tớ là bị ép phải trở thành người hoa. Những gì mà cậu trải qua
bây giờ, tớ cũng đã từng nếm thử. Cậu còn nói tớ không biết sao? So với
cậu có khi tớ còn khó chấp nhận hơn rất nhiều, nhưng như thế thì đã sao, cậu có thể kháng cự không? Sinh ra ở đâu và trở thành cái gì không phải là thứ cậu có thể chọn.”
Cô chỉ là vô tình nhặt một bông hoa, hôn nó một cái đã trở thành như
hiện tại, cô và Hạ Chấn Nam ai đáng thương hơn ai? Hạ Chấn Nam ở đây sầu khổ, oán trời trách đất, còn cô, cô nên oán ai trách ai đây? Phải chăng cô nên tự oán chính mình xui xẻo?
Hạ Chấn Nam quay phắt trở lại, ánh mắt tức giận nhắm thẳng vào người cô.
“Đúng, tớ không thể chọn. Nhưng còn cậu, cậu có thể. Nếu như cậu nhất
quyết kháng cự lại sự dung hòa của hạt giống trong cơ thể, thì cậu đã
không nhanh như thế trở thành một người hoa, ít ra bây giờ cậu cũng sẽ
không trở nên như thế này.”
Gương mặt này cô không nên có, Lưu Ly bây giờ khiến hắn thấy xa lạ. Từng người bên cạnh hắn cứ thế mà đổi thay, hắn sợ đến một lúc nào đó chính
hắn cũng sẽ thay đổi. Hắn không muốn, cái giá khi trở thành một người
hoa, một người lá là như thế nào hắn không biết. Hắn chỉ biết, hắn rất
hài lòng với hắn của hiện tại, cần gì phải thay đổi nữa khi bản thân
không cần đến. Với hắn, như thế này đã là quá đủ. Trước đây hắn là con
người, bây giờ vẫn vậy và sau này cũng thế, hắn không cần sức mạnh đang
dần trở lại trong cơ thể, hắn không cần.
Lưu Ly không biết lúc này cô nên như thế nào trong lòng ngay cả chút mùi vị cũng không có, cô và Chấn Nam lúc nào cũng vậy, mỗi lần quyết định
ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đều nói chưa được vài câu đã muốn cãi
nhau. Cô và Chấn Nam, ngay từ đầu đã không hợp nhau rồi.
Làm sao Chấn Nam biết cô không kháng cự lại hạt giống? Cô rõ ràng có,
nhưng tình cảnh của cô không cho phép, cô có thể làm gì hơn chứ?
Không một ai có thể tưởng tượng được trong những năm tháng ấu thơ cô
phải trải qua những gì, bị chà đạp ra sao. Bọn họ sẽ không bao giờ hiểu
được cái giá lạnh của mùa đông khi trên người chỉ có mấy mảnh vải rách
rưới cũ nát mỏng manh, bụng đói cồn cào mà chỉ có thể nhìn từng người,
từng người vui vẻ quây quần bên những món ăn ngon lành nóng hổi, cười
cười nói nói. Những lúc đó bọn họ làm sao biết được nỗi nhục nhã khi
phải dành giật từng miếng ăn với chó mèo, cho dù khó ăn muốn chết, cho
dù có những lúc muốn nôn hết ra ngoài cũng phải nhắm chặt hai mắt cố
gắng nuốt xuống. Không ăn sẽ đói chết, những đứa trẻ lang thang vất va
vất vưởng bên lề đường, ngõ ngách như cô nếu chết cũng chẳng làm cho ai
rơi giọt nước mắt nào, họ sẽ không buồn đau, bởi chúng cô không là cái
gì cả. Cho nên cô phải tự thương lấy bản thân mình, nắm trong tay số
mệnh của bản thân.
Với khả năng của cô nếu không có Hoa Huyết, nói đúng hơn là hạt giống
thì làm sao có thể nắm trong tay số mệnh của bản thân. Là một đứa trẻ mồ côi luôn bị người khác coi thường, xa lánh, cô có thể làm gì để thực
hiện mong ước nhỏ nhoi ấy? Hoa Huyết cho cô hạt giống, đem cuộc sống của cô đảo lộn, nhưng cũng đã vô tình đưa cô đến gần vạch đích mà cô luôn
muốn đạt được. Khi hắn không cần cô làm kí chủ nữa, cô sẽ hoàn toàn được tự do, có thể làm theo ý thích của mình. Cuộc sống đó vui vẻ biết bao
nhiêu, chỉ tưởng tượng thôi cô cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.
Sau khi cô giết chết tên đàn ông suýt chút nữa đã cưỡng bức cô tối hôm
ấy, cô nhận ra nếu cô không có sức mạnh này kết cục của cô đã vô cùng
thê thảm, chưa biết chừng sẽ bị tên kia giết chết. Đừng trách cô quan
trọng hóa vấn đề, đâu ít người sau khi bị cưỡng hiếp cũng trực tiếp mất
mạng. Cho nên, bắt đầu từ lúc đó cô mới chính thức chấp nhận hạt giống,
để nó trở thành một phần của cơ thể mình. Cô cần phải tự bảo vệ bản
thân, phải cho người khác biết cô không dễ bị bắt nạt, một khi đụng chạm đến cô không chết cũng sẽ phải bị ám ảnh suốt đời.
Nhưng những điều này chỉ cần mình cô biết là đủ, người ngoài cũng chỉ là người ngoài, cô sẽ không nói ra, cô không cần người khác thương hại.
“Như thế này thì đã sao? Có gì không tốt?”
Người được trưởng thành trong vòng tay yêu thương che chở như cậu sẽ
vĩnh viễn không hiểu được tớ cần thứ mà cậu không muốn chấp nhận kia bao nhiêu.
“Có thể trong lòng cậu Hoa tộc chẳng là gì cả, nhưng ba mẹ cậu thì khác, đối với họ Hoa tộc không chỉ là quê hương mà còn là gốc rễ máu thịt. Để bảo vệ cậu, họ đã phải từ bỏ đi cái quyền được trở về nhà, ích kỉ sống
sót một mình trong day dứt. Khi cậu ra đời cũng là lúc Hoa tộc lâm vào
đại nạn, nếu không vì cậu ba mẹ cậu đã không phải trốn tránh ở thế giới
loài người. Có lẽ ba mẹ cậu sẽ giống như ba mẹ của Quỳnh Nhi xả thân bảo vệ Hoa tộc, bảo vệ tôn nghiêm tín ngưỡng của bản thân.”
“Nếu bây giờ ba mẹ cậu được trở về Hoa tộc, gặp lại những người khi xưa
từng cùng họ thề phải sống chết bên nhau cùng bảo vệ Hoa tộc thì liệu ba mẹ cậu có thể ngẩng cao đầu mà nhìn những người đó hay không? Trong
lòng ba mẹ cậu vẫn luôn ám ảnh một điều, họ là kẻ tham sống sợ chết, chỉ vì hạnh phúc của riêng mình mà đem trọng trách gánh trên vai gạt qua
một bên.”
Lưu Ly không quản Hạ Chấn Nam có nghe lọt tai hay không, một mình nói tiếp.
“Chấn Nam, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu, cậu không chỉ có một mình, cậu còn
người thân, còn ba mẹ. Cậu ở đây bày ra vẻ mặt sống dở chết dở, có từng
nghĩ xem ba mẹ cậu sẽ thấy thế nào không? Cậu nghĩ rằng họ vui vẻ khi
giấu cậu từng ấy năm sao? Cậu đã trả ơn cho những lo toan, bất đắc dĩ
của ba mẹ cậu như thế nào? Phải chăng chính là thế này, ngồi đây không
chịu chấp nhận sự thật, căm ghét chính cội nguồn của bản thân?”
Hạ Chấn Nam ngẩn người, nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, tai ù lên, đầu cũng
ong ong. Hắn hiểu những gì cô nói, nhưng hiểu là một chuyện, có chấp
nhận được hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. Hắn không biết tại sao, nhưng hắn không thích việc bản thân không phải là con người. Từ
cái chết của Thi Thi cho đến những chuyện xảy ra với Lưu Ly, hắn cảm
thấy ghê rợn. Có lẽ hắn sống trong thế giới loài người quá lâu, từ trong cốt tủy đã không còn là bán nhân hoa diệp rồi.
(Bán nhân hoa diệp: một nửa người hoa, một nửa người lá)
Thời gian không còn nhiều, Hoa Huyết vừa dùng Linh Tê chú nhắc nhở cô
chỉ còn hơn mười lăm phút nữa, thời gian trôi qua thật nhanh. Lưu Ly
không suy nghĩ nhiều, tập trung đem linh lực tụ lại ở hai bàn tay, không để Hạ Chấn Nam kịp suy nghĩ cô đang làm gì đã đưa luồng linh lực đó vào người cậu ta. Trải qua tối hôm qua, linh lực trong người cô đã lớn hơn
rất nhiều, các luồng khí chạy loạn trong cơ thể trước đây cũng gần như
an tĩnh lại. Hơn nữa, Huyết Vương nói cô có năng lực hồi sinh, khả năng
chữa trị vết thương vì thế mà cũng nhanh hơn người khác rất nhiều lần.
Trên người Hạ Chấn Nam đầy vết thương như thế, dù cậu ấy có muốn cũng
không thể ra ngoài, để Vương Khải Minh và Âu Thân thấy được tình trạng
của cậu ấy thể nào cũng lớn chuyện. Cho nên, để giảm bớt rắc rối, cô nên hi sinh một chút linh lực quý giá của bản thân mà giúp cậu ấy trở về
nguyên dạng như tối hôm qua, trước khi trăng đỏ xuất hiện.
Cả người Hạ Chấn Nam bao trùm trong luồng ánh sáng đỏ nhu hòa, miệng vết thương lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng khép
lại, nhanh chóng kết vảy sinh ra một tầng da non. Chỉ sau vài phút toàn
bộ vết thương trên người Hạ Chấn Nam đã biến mất, da thịt không khác gì
so với hôm qua, đau đớn trên người cũng không còn tồn tại, cứ như tất cả chỉ là một giấc mơ.
Hạ Chấn Nam lần đầu tiên thấy được người hoa sử dụng linh lực không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, cảm nhận được thay đổi trên người càng kinh
ngạc hơn. Sức mạnh của Lưu Ly nhu hòa tươi mát làm người ta thoải mái
muốn đắm chìm trong đó. Đến khi Hạ Chấn Nam giật mình nhận ra Lưu Ly
đang làm gì thì Lưu Ly đã thu linh lực lại, ánh tím trong mắt nhợt nhạt
phai dần, đóa huyết hoa nở rộ rực rỡ trên mi tâm cũng thu nhỏ lại trở về với hình dạng ban đầu.
“Lưu Ly, cậu...”
Hạ Chấn Nam muốn nói gì đó nhưng nửa ngày hắn cũng không biết mình nên nói cái gì, nghẹn lại ở cổ thật khó chịu.
Lưu Ly chỉ cười mà không nói, cô hình như hiểu mà cũng không hiểu Chấn Nam định nói cái gì. Rồi Chấn Nam sẽ quen thôi!
Hai người cứ như vậy nhìn ra biển, Hạ Chấn Nam có lẽ đang suy nghĩ những gì cô nói, thời gian cứ thế mà lặng lẽ trôi qua. Mấy phút cuối cùng Lưu Ly mới lên tiếng.
“Chấn Nam, tớ và mọi người sẽ trở về ngay bây giờ. Cậu cũng về cùng đi,
thời gian của cậu còn rất nhiều, lúc này cậu không thể chấp nhận nhưng
ai biết sau này sẽ như thế nào?”
Lưu Ly đứng dậy, hít vào một hơi cuối cùng hương vị của biển.
“Về thôi, trễ là không kịp chương trình học đâu đó.”
Lưu Ly đứng dậy đi vào trong, khi sắp ra đến của phòng thì bị Hạ Chấn
Nam gọi lại, cô biết sẽ thế này mà. Chấn Nam thích mềm mỏng, nếu mà cứ
ép cậu ấy không những không được gì mà còn làm hư chuyện. Những gì nên
nói cô cũng đã nói hết rồi, cậu ấy không phải là người cứng đầu, thời
gian sẽ giúp cậu ấy hiểu ra bản thân nên làm gì và làm như thế nào.
“Lưu Ly...”
“Chuyện gì?”
Hạ Chấn Nam đứng bên cạnh cửa nối ra ban công đối diện với cô đưa tay sờ lên mi tâm, muốn nói rồi lại thôi. Hắn không biết phải mở lời với cô
như thế nào.
Lưu Ly bật cười, không cần Chấn Nam nói cô cũng đã hiểu. Lúc trước chẳng phải cô cũng giống như thế sao, chỉ khác lúc đó cô hỏi thẳng với Hoa
Huyết còn Chấn Nam thì một chữ cũng không nói được. Lưu Ly di chuyển
bước chân đi đến gần Hạ Chấn Nam, ngón tay mang theo vầng sáng đỏ ẩn đi
ấn kí hình lá nguyệt quế ôm ấp một đóa phong lan đen. Cô bây giờ mới để ý tuy phong ấn trong người Chấn Nam đã bị phá vỡ nhưng gương mặt cùng khí chất trên người không hề thay đổi, vẫn đẹp trai phóng khoáng như xưa,
đâu giống cô chứ, hễ gặp phải người quen liền mang đến một loạt ánh mắt
kinh ngạc lẫn khó tin. Hai...
“Được rồi đó, đi thôi.”
Hạ Chấn Nam vẫn đứng yên tại chỗ, mím chặt môi một lúc mới nói.
“Tớ sẽ về nhưng sẽ không chấp nhận chuyện đó.”
Lưu Ly hết nói nổi, cậu không chấp nhận thì có thể thay đổi được gì à?
“Được rồi. Đi nhanh, hành lí mẹ cậu để trong tủ ấy.”
Đứng trước cửa phòng Lưu Ly thờ phào nhẹ nhõm, nhận thấy ánh mắt dò hỏi của Phong Lan đành lắc đầu.
Phong Lan cũng không trông mong gì hơn, chỉ cần Chấn Nam ra ngoài là được rồi, bà sẽ từ từ khuyên nó sau.
“Chấn Nam, cậu không sao chứ? Tối hôm qua cậu...”
Hạ Chấn Nam cắt ngang lời nói của Vương Khải Minh, không biến sắc trả lời.
“Tớ không sao? Tớ sẽ nói cho các cậu biết sau.”
Biết sau? Ngày đó có lẽ sẽ không bao giờ tới, hắn làm sao có thể nói cho Khải Minh và Âu Thần biết hắn không phải con người.
Vương Khải Minh và Âu Thần nhìn nhau, trong mắt thoáng qua phức tạp.
Chấn Nam chưa từng giấu họ điều gì, lần này rốt cuộc vì sao lại không
nói. Còn cả Lưu Ly, đột nhiên sao lại trở nên xinh đẹp như vậy? Trong
này nhất định có bí ẩn, từ ngày xảy ra cái chết của Thi Thi đến nay mọi
chuyện đều trở nên kì lạ. Đầu tiên là cái chết vô cùng giống nhau của
Thi Thi và hơn ba mươi mạng người trong thành phố, tiếp đến là án mạng
ma cây giết người khiến Lưu Ly mất giọng nói sau đó khỏi hẳn trong một
thời gian ngắn, hiện tượng lốc xoáy kì lạ trong vườn trường, cho đến dị
tượng trăng đỏ tối qua, cả sự thay đổi không thể tưởng của Lưu Ly vào
sáng nay hay tránh né của Chấn Nam. Tất cả đều không có câu trả lời rõ
ràng, giống như đang có một bàn tay vô hình nào đó ở sau bức màn đen dựt dây điều khiển. Tuy không muốn tin, nhưng bàn tay đó hình như mang một
sức mạnh siêu nhiên nào đó mà ở đây chỉ có hai người họ không biết.
“Lưu Ly, lại đây.”
Tiếng nói không được phép cự tuyệt của Hoa Huyết vang lên phá tan suy
nghĩ của nhị vị vương tử, ánh mắt không vui của hắn lướt qua cô, hắn
không quên ở đây còn có hai người đối với Nhược Hy của hắn có tình cảm
không nên có.
Lưu Ly nhún nhún vai bước đến đứng bên cạnh hắn. Hoa Huyết này lại phát bệnh gì rồi?
Nhóm người lấy Hoa Huyết và Lưu Ly dẫn đầu đi đến sân bay phía sau khách sạn, ở đây đã có phi cơ chờ sẵn.
Bốn người Hạ Chấn Nam, Liễu Quỳnh Nhi, Vương Khải Minh và Âu Thần đi
cuối cùng, nhìn bóng dáng hai người đi đầu nhỏ giọng nghị luận.
“Quỳnh Nhi, cậu nói đi Lưu Ly sao lại trở nên như vậy. Đừng có nói là không biết.”
Liễu Quỳnh Nhi liếc xéo Âu Thần, hỏi cô cũng vô dụng.
“Tớ không được phép nói. Cậu cứ xem như Lưu Ly vừa trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân đi.”
“Cậu nghĩ tớ có thể sao?”
Đơn nhiên là không. Ngay cả cô cũng không thể nói gì đến Âu Thần.
Vương Khải Minh ở bên cạnh xen vào một câu.
“Anh ta rốt cuộc có thân phận gì?”
Lúc trước khi anh ta tặng siêu du thuyền cho Lưu Ly hắn đã thấy anh ta
không tầm thường, hiện tại ngay cả chú Hạ và cô Phong Lan cũng đối với
anh ta vô cùng cung kính. Đường đường là chủ tịch và phu nhân của một
tập đoàn lớn, người có bối phận khủng bố như thế nào mới có thể khiến họ cúi đầu khom lưng chứ? Hắn nghĩ mãi cũng không ra.
Đó là còn chưa nói đến ba người đi theo anh ta, người được xem là chị
nuôi của Chấn Nam thân thủ nhanh nhẹn, lúc ra tay lạnh lùng không nể
tình, trông cứ như là sát thủ. Hai anh em sinh đôi kia cũng không hề kém cạnh ai, nhìn từ khí chất bên ngoài cho đến ánh mắt sắt bén như muốn
đem người khác xẻ làm đôi kia cũng đủ biết họ chẳng phải dạng người
lương thiện gì.
Chưa hết, theo như quan sát lúc sáng của hắn. Khi nhìn người khác ánh
mắt của anh ta lạnh lùng hững hờ nhưng khi nhìn qua Lưu Ly lại dịu dàng
một cách khó tin. Hắn nhớ mấy ngày trước ánh mắt của anh ta khi nhìn Lưu Ly không như thế này. Chỉ sau một đem mọi thứ đều thay đổi, thật khiến
hắn tò mò trong một đêm đó rốt cuộc đã xảy ra những gì.
“Cậu biết để làm gì? Đừng suy nghĩ lung tung rồi làm ra hành động gì
điên rồ, bớt quan tâm anh ta và Lưu Ly đi. Tò mò sẽ hại chết cậu đấy. Âu Thần, ngay cả cậu cũng vậy, Lưu Ly không phải là người mà cậu có thể để ý đến.”
Bởi vì Lưu Ly là “hoa” đã có chủ rồi. Khải Minh có thể nhận ra ánh mắt
của Thánh chủ khác thường sao cô không thể chứ, cô tin rằng những người
khác cũng thế, chỉ có Lưu Ly là người trong cuộc vẫn mù mờ không rõ
thôi. Thánh chủ đối với Lưu Ly có tình cảm không biết là tốt hay xấu,
nhưng chỉ cần người đàn ông khác để mắt đến Lưu Ly, lấy tính cách của
Thánh chủ nhất định những tên đàn ông đó sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Ngước nhìn Hạ Chấn Nam, Liễu Quỳnh Nhi trầm trong nói.
“Cậu so với Âu Thần càng không thể. Với năng lực của cậu hiện tại, ngay cả tư cách để đứng cạnh Lưu Ly cũng không có.”
Tuy rằng tàn nhẫn nhưng đó là sự thật.
Hạ Chấn Nam cũng ngước mắt nhìn Liễu Quỳnh Nhi, trong đầu hắn không hiểu vì sao lại vang lên tiếng nói của Quỳnh Nhi, có lẽ là do một loại năng
lực nào đó của người hoa tạo ra.
“Đừng quên Lưu Ly bây giờ là ai.”
Hạ Chấn Nam không thể giống như Liễu Quỳnh Nhi dùng Linh Tê chú để nói chuyện, chỉ có thể dùng miệng để mở lời.
“Không cần nhắc, tớ rõ ràng.”
Hắn không quên, mẹ nói Lưu Ly bây giờ là Thiếu chủ của Hoa tộc, ở Hoa
tộc cô chỉ nhỏ hơn Thánh chủ. Tất nhiên là vẫn ngang hàng với vị công
chúa U Linh gì đó, còn cả hội đồng trưởng lão. Nhưng dựa trên thân phận
thì cô đã đè đầu cưỡi cổ vô số người hoa rồi.