Hôn Hoàng

Chương 1: Chương 1




Editor: Một quả cà chua

Máy bay vừa hạ cánh, hành khách lật đật nối đuôi nhau bước ra ngoài đại sảnh đợi xe đến đón.

Hoàng Nhất Diễn dừng ở khu chờ xe của sân bay tầm vài phút, di động vang lên giọng nói máy móc của nữ điều phối viên.

Điểm đến của đối phương là trung tâm thương mại Bối Dư.

Ngón tay Hoàng Nhất Diễn tạm dừng một giây trên màn hình, mắt hơi híp lại, sau đó trở về trạng thái bình thường. Đi thì đi, cũng không chắc sẽ đụng phải người kia.

Cô chấp nhận với hành trình mà hệ thống sắp xếp.

Khách hàng của cô là một người đàn ông trung niên, sau khi lên xe ông ta lại nhấn mạnh thêm một tiếng: “Đến Bối Dư!”

“Nghe rồi“. Hoàng Nhất Diễn đáp lại.

Vị khách này đến từ phương Bắc, mặc trên người ba lớp quần áo. Ông ta vừa cởi chiếc áo khoác bông bên ngoài, vừa nói: “Hôm nay trời nóng thật“.

“Ừm“. Còn không phải vậy sao, thành phố S bốn mùa đều không theo quy luật, như lúc này, trời chỉ vừa sang tháng Tư mà khắp nơi dường như bị thiêu đốt.

Lái xe ra khỏi sân bay.

Đoán chừng vị khách này là một người làm kinh doanh, trên đường đi, điện thoại chưa bao giờ ngừng reo. Phạm vi trao đổi từ trò chơi, ăn uống đến vui chơi giải trí, vân vân mây mây.

Hoàng Nhất Diễn không muốn để tâm đến chuyện riêng của khách nên bật radio.

Bản tin radio nhắc đến album vừa ra mắt của một nữ ca sĩ đình đám. Nốt cao của nữ ca sĩ này khá giống Kim Xán Xán nhưng lại không hay bằng Kim Xán Xán.

“Bác tài, tôi đang vội, cô có thể tăng tốc chút không?” Người đàn ông trung niên nói.

“Được“. Hoàng Nhất Diễn rẽ vào đường tắt, nhưng vẫn bị kẹt lại ở giữa đường.

Ông ta chẹp một tiếng, lại hỏi: “Bao giờ mới đến Bối Dư?”

Cô đáp: “Tầm khoảng 20 phút nữa“.

Hắn nói với người bên kia điện thoại: “Em yêu à, bên này đường tắt quá, chắc 20 phút sau mới đến được“.

Hoàng Nhất Diễn nghe loại xưng hô kia, ngây ngẩn cả người. Không phải tất cả đàn ông trên đời mỗi khi không nhớ được tên của người con gái mình yêu, đều sẽ dùng loại xưng hô thân mật này thay thế chứ? Ví như, bọn đàn ông gặp cô nào cũng gọi “bảo bối”, thật ra căn bản là hắn ta chẳng nhớ được ai.

Lúc đến Bối Dư đã muộn 10 phút.

Người đàn ông trung niên không nổi giận, chỉ thầm oán hận một câu về tình hình giao thông ở thành phố S rồi xuống xe.

Trung tâm thương mại Bối Dư được tạo thành bởi hai toà kiến trúc hình hộp chữ nhật nối với nhau, phía nam kinh doanh, phía bắc mở văn phòng. Công ty của người đó cũng nằm trong toà kiến trúc này.

Lúc Hoàng Nhất Diễn đang định lái xe đi thì di động truyền đến tiếng của điều phối viên. Một nữ khách hàng đứng cách chỗ dừng không quá 200m, đích đến là tiểu khu của cô.

Vừa hay có thể về nhà nghỉ ngơi. Cô nhanh chóng chấp nhận đơn đặt xe, gọi điện cho người khách đó, hỏi rõ vị trí cụ thể.

Nữ khách hàng cố tình đè thấp giọng: “Tôi đang đứng ở cổng Đông Nam của Bối Dư”

Giọng nói này có chút quen, Hoàng Nhất Diễn khẳng định mình đã từng nghe qua. Có điều hình như đối phương cố tình che giấu nên nhất thời cô không thể xác định được. Cô chạy xe đến cổng Đông Nam chờ, lơ đãng nhìn thấy một người đàn ông.

Bước chân của người nam chậm rãi, đang bị một cô gái kéo đi. Hai người đeo cùng kiểu nón và khẩu trang. Dáng người nam cao dài thẳng tắp, tỉ lệ vô cùng cân đối. Áo khoác ngoài nửa đóng nửa mở. Nếu là cùng một loại áo khoác, cùng một kiểu ăn mặc, những người đàn ông khác chưa chắc đã toát lên khí chất nhường này.

Cô gái kia mặc một chiếc váy eo cao dệt len liền với áo, bỏ qua nón và khẩu trang, cô gái còn có thêm một cặp kính râm. Vừa nhìn thấy biển số xe, cô gái liền vẫy tay.

Hoàng Nhất Diễn chầm chậm dừng lại trước mặt cô gái.

Cô gái mở cửa sau xe, đẩy nhẹ người đàn ông vào.

Người đàn ông hơi hạ eo chui vào xe, vô tình nhìn đến vị trí ghế lái, hắn kéo thấp vành nón.

Hoàng Nhất Diễn nhìn thấy một loạt động tác này của người đàn ông từ kính chiếu hậu, cô liền đơ người.

Cô gái che chắn dưới váy cũng tiến vào, “Đến Vĩnh Hồ Sơn Trang“. Âm thanh ngọt ngào như hoàng anh xuất cốc [1]

[1] “Hoàng anh xuất cốc” ví tiếng hát, âm thanh, giọng nói hay, réo rắt, da diết như chim hoàng anh bay ra khỏi thung lũng - đại khái là khen giọng hay

Hoàng Nhất Diễn lúc này mới chợt nhớ tới, hình như cô gái ấy là ngôi sao khá nổi sắp thành minh tinh truyền hình thì phải.

Cô dẫm xuống chân ga, chậm rãi chen chúc vào dòng xe cộ.

Nam nữ sau xe suốt đường đi không nói nhiều lắm. Cô gái mấy lần muốn nắm tay người nam nhưng hắn ta lại nhân cơ hội dịch ra chỗ khác.

Lúc gần đến Vĩnh Hồ Sơn Trang, người nam đột nhiên nói muốn thay đổi địa điểm.

Giọng nói từ trong khẩu trang phát ra, chui vào tai Hoàng Nhất Diễn giống như một trận sấm rền trước khi mưa lớn. Cô gật đầu đáp: “Được“.

Cô gái thấp giọng, kéo kính râm xuống một chút, “Muốn đến nhà em à?”

“Đưa em về nhà“. Dưới vành nón người đàn ông lộ ra một đôi mắt đào hoa trong trẻo, nhìn về phía người lái xe. “Tôi thì, về nhà mình“.

Mắt cô gái hiện lên vẻ khó hiểu. Lần nữa đeo kính râm lên, ngồi thẳng thân mình.

Đối với đoạn giao tiếp của hai người ghế sau, Hoàng Nhất Diễn hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.

Đến nơi, hai tay cô gái nắm lấy tay phải của người đàn ông, “Em tới rồi“.

Người nam gật đầu, rút tay về.

Cô gái bước xuống xe, vội vàng đi vào khu biệt thư.

Trên xe chỉ còn lại một tài xế và một vị khách.

Ra khỏi khu biệt thự, đảo một vòng rồi trở lại đường lớn. Người đàn ông phía sau bỗng nghiêng nửa thân về phía trước, dịu dàng thì thầm, “Vợ ơi“.

“Ừm“. Hoàng Nhất Diễn nhìn đèn đỏ phía trước không chớp mắt, nghĩ trong lòng, hình như cũng lâu rồi cô chưa nghe người ta gọi mình hai chữ này.

Người đàn ông lấy ngón trỏ đẩy cao vành nón, “Thật ngại quá, anh lại bất cẩn đùa quá trớn“.

“Chó không bỏ được thói quen ăn phân mà [2], em hiểu được.” Cô nghe ra chẳng đau lòng chút nào, cũng không ghen ghét, giống như đang nói chuyện phiếm.

[2] Đại ý là chị chửi anh, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thói hư tật xấu quen rồi thì không bỏ được

Người đàn ông tháo khẩu trang, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai lai láng khiến chúng sinh điên đảo, “Vợ à, em thật tốt. Anh yêu em“.

“Cảm ơn“. Chữ “yêu” nói ra từ trong miệng hắn, chính là chữ rẻ mạt nhất trần đời. Đa phần phụ nữ nghe xong sẽ cảm thấy lâng lâng sung sướng, còn cô chỉ thấy phản cảm.

- ---------------

15 phút sau, xe chạy vào Vĩnh Hồ Sơn Trang. Cảnh vật cũng như tên gọi, tiếp giáp hồ nước xanh ngát, lâm viên cũng được thiết kế theo phong cách Portofino.

Thành phố này tấc đất tấc vàng, từng toà nhà cao tầng mọc lên không ngừng, nối đuôi nhau tít tắp kéo dài ra tận biển. Mỗi năm đắp biển, khu vực hạ tầng ven bờ lại càng được mở rộng. Năm kia căn phòng nhìn ra cảnh biển, mà hiện giờ nhìn ra chỉ thấy được phía sau một toà nhà cao ốc vừa xây. Nếu ở những căn phòng thấp hơn nhìn ra biển, chắc đến mông [3] còn chẳng có để ngắm, chỉ có thể nhìn đầu gối thôi.

[3] Phía trên tác giả dùng từ cái mông, ý chỉ phía sau, đoạn này tác giả chơi chữ

Năm trước Ninh Hoả có ý định cọc tiền, định thuê một căn nhà ở ven biển, sau đó liền từ bỏ.

Vĩnh Hồ Sơn Trang là một khu bất động sản cao tầng quy mô nhỏ được các nhà đầu tư nước ngoài thời kỳ đầu xây dựng. Nơi này không thích hợp với dân văn phòng sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ về nhà. Nhưng Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn đều làm nghề tự do, cuộc sống cũng tự tại thoải mái.

Nơi này được xem là chỗ trú chân của họ, gọi nôm na là nhà tân hôn. Nếu Hoàng Nhất Diễn nhớ không lầm thì Ninh Hoả đã không về nhà hơn một tháng.

Đến trước cửa khu nhà, Hoàng Nhất Diễn dẫm phanh, “Đến nơi rồi, có thể thanh toán bằng qua điện thoại được không?” Cô chỉ thiếu chưa phun ra hai chữ “quý khách“.

“Giữa chúng ta đừng nên tính toán chi li thế chứ“.

“47 tệ, tiền mặt cũng được“.

Ninh Hoả khẽ kêu một tiếng, dùng WeChat phát một phong bao lì xì giá 200 tệ cho cô, “Vợ yêu vất vả rồi, khi nào về nhà anh sẽ đấm lưng cho em“.

Hoàng Nhất Diễn nhận bao lì xì. Nhìn thấy hắn nửa ngày cũng không chịu xuống xe, cô nói: “Anh lên trước đi, em còn muốn đi chở khách“.

“Cùng nhau lên không được sao“. Hắn tựa người ra sau ghế, tay phải thoải mái gác lên chỗ để, đôi mắt sâu kín dưới vành nón nhìn cô.

Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ ở quê cô cũng giống vậy, vừa gần gũi lại xa cách. Cô nhìn chằm chằm con đường phía trước: “Xuống xe!”

“À.” Hắn thu tay, kéo mạnh vành nón, lại đeo khẩu trang. Sau khi xuống xe, hắn thò người vào bên trong, “Vợ ơi ăn cơm không?”

“Không“.

“Anh sẽ nấu cơm cho em, hay là lên nhà ăn cơm rồi hẵng đi?“. Giọng nói chứa ý cười.

Hoàng Nhất Diễn không đáp lại, ấn nút tiếp nhận đơn đặt xe.

Di động truyền đến thông báo về hành trình của một hành khách.

Ninh Hoả một tay đặt trên cửa xe, “Tạm biệt vợ“. Hắn đợi 2 giây, không hề có đáp, thế nên đóng cửa xe lại.

Hoàng Nhất Diễn lái đến vòng xoay quay đầu xe, cách chỗ hắn đứng ngày càng gần.

Hắn một tay đút túi, một tay hơi kéo khẩu trang, đôi mắt không biết đang nhìn về hướng nào.

Nhìn thấy phiền, cô dời mắt đi.

- ---------------

Hoàng Nhất Diễn làm xong công việc, thuận theo đường lớn chạy xuống, lại loanh quanh trong thành phố. Biết Ninh Hoả đang ở nhà, dù có thức trắng đêm cô cũng không muốn về.

Hướng này rẽ qua chính là Hồng Oa. Đây là quán bar ba tầng mở cửa đã mười mấy năm, tiếng thơm đồn xa.

Lúc Tổ Hợp Kim Hoàng thành danh, Hoàng Nhất Diễn đã biểu diễn tại Hồng Oa. Cô là tay ghi-ta kiêm hoà thanh, còn Kim Xán Xán thì hát chính.

Khi Kim Xán Xán biến mất, nhóm này liền tan rã. Hiện giờ Hồng Oa đã thay một ban nhạc mới.

Hoàng Nhất Diễn đến gần quầy bar, ngồi xuống.

Anh chàng Bartender ở quầy bar vừa pha chế vừa lắc lư thân người theo điệu nhạc. Đang “feel” thì hắn nheo mắt lại, đánh giá Hoàng Nhất Diễn.

Cô lớn lên xinh đẹp. Mái tóc ngắn ngang vai hơi xoăn, áo sơ mi màu xanh nhạt rộng thùng thình cùng với một chiếc quần jean cơ bản, cánh tay lộ ra chỉ bằng một nửa chu vi của ống tay áo. Muốn đánh giá mắt cá chân của cô nhưng bị quầy bar chặn lại.

Hắn buông ly rượu trên tay, khuỷu tay chống lên quầy bar, “Này, chị là Đại Hoàng trong Tổ Hợp Kim Hoàng đúng không?”

Đại Hoàng là tên gọi do Kim Xán Xán đặt cho cô, cũng là danh xưng lúc ở Hồng Oa.

Hoàng Nhất Diễn không ngờ anh chàng Bartender ở quầy bar lại nhận ra mình. “Ừm“.

“Chị không đeo kính, em suýt chút nữa đã không nhận ra“. Nói xong hắn chỉ vào mã QR trước quầy bar, “Tự mình gọi đi“.

“Ừm“. Hoàng Nhất Diễn chọn một ly rượu mạnh.

“Nhận được rồi, À, có chuyện này, nghe nói chị vì kết hôn đã tách khỏi ban nhạc“. Năm ngoái Hoàng Nhất Diễn kết hôn. Mà mối hôn sự này đến bất ngờ, ban nhạc tan rã cũng khá đường đột, khiến anh chàng Bartender không khỏi liên tưởng hai việc với nhau.

“...”

“Thời gian này thế nào rồi?” Anh chàng Bartender một bên vừa pha rượu, một bên nói chuyện phiếm.

Hoàng Nhất Diễn không trả lời.

Anh chàng Bartender đánh hơi thấy gì đó, không tiếp tục truy hỏi. Hắn đẩy một ly Negroni đến trước mặt cô, “Rượu này vị quất, uống vào miệng có chút đắng, sau đó từ từ dịu đi thì mới thấy ngọt“.

Hoàng Nhất Diễn nếm thử một ngụm. Di động run lên. Cô nhìn qua, là Ninh Hoả.

Cô không nhận.

Sau khi chuông dừng, Ninh Hoả lại gửi một đoạn tin nhắn qua WeChat. “Vợ ơi, anh nấu đồ ăn khuya đợi em về“.

Nếu không phải hôm nay gặp Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn thật sự quên mất mình là người đã kết hôn. Anh chàng Bartender đã nhắc nhở cô, cô kết hôn được một năm rồi.

Đầu hạ năm ngoái, khí trời oi bức. Đến nỗi sống chết trên đời cũng không bằng khí nóng xì xèo như bốc khói. Nắng nóng, Ninh Hoả, hai thứ này giống như ruồi bọ, vo ve vo ve khiến cô đau đầu. Ninh Hoả nói rất nhiều, cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc phất tay thì nghe hắn nhả ra một câu: “Hoàng Nhất Diễn, chúng ta kết hôn đi“.

Cô và Ninh Hoả ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Trước hôm nay, hai người đã hơn một tháng không gặp mặt. Lần ăn cơm với nhau gần nhất, đã là Tết Nguyên Tiêu.

Giao thừa năm nay cô về quê, đến mùng Hai mới lên lại.

Sau đó bởi vì con trai của một người bạn tốt kết hôn, ba mẹ Hoàng mới ở lại thành phố S uống rượu mừng. Uống rượu mừng xong, hai người lại muốn cùng con gái đón Nguyên Tiêu. Nhiều ngày không nhìn thấy Ninh Hoả, hai người lớn trong lòng không thoải mái, kín đáo phê bình chàng rể này.

Hoàng Nhất Diễn nghe xong những lời đó, “Dạ dạ vâng vâng” đáp lại. Cô quay qua lấy điện thoại nhắn cho Ninh Hoả, “Tết Nguyên Tiêu về nhà, ba mẹ em tới“.

“Tuân lệnh“.

Ninh Hoả không chỉ trở về mà còn mang theo tôm hùm, tổ yến, vi cá.

Mẹ Hoàng ngượng ngùng, ân cần hỏi han.

Ba Hoàng thì lạnh lùng liếc ngang chàng rể đẹp mã.

Ninh Hoả đủ lễ, không quên chào hỏi thân thiết: “Con chào ba vợ, chào mẹ vợ ạ“.

Thiếu chân thành, chẳng lọt tai, ba Hoàng hừ mũi một cái.

Cơm nước xong, Ninh Hoả nhận một cuộc điện thoại, nói tạm thời có việc nên đi luôn.

Ba Hoàng lúc này không nhịn được “Hừ” một tiếng thật mạnh.

Hôm sau, Ninh Hoả cũng không xuất hiện.

Mẹ Hoàng hờ hững trách móc con gái, “Chồng cả đêm không về ngủ, con cũng không hỏi han lời nào sao?”

Hoàng Nhất Diễn gửi WeChat hỏi Ninh Hoả, có thể về nhà tiễn ba mẹ mình ra ga tàu không.

Hắn trả lời: “Anh hiện không ở thành phố S, đang chụp ngoại cảnh“.

Hoàng Nhất Diễn: “Hiểu rồi“.

Cô giải thích với ba mẹ, nói công việc Ninh Hoả bận rộn, không có thời gian.

Nhị vị người lớn cùng lúc xụ mặt.

Trên đường ra nhà ga, mẹ Hoàng hỏi: “Vì sao lại muốn gả cho loại đàn ông này?”

Xe ngừng trước đèn đỏ, Hoàng Nhất Diễn cố phân tích từ đầu đến chân của Ninh Hoả. Khi đèn xanh sáng lên, cô nghẹn ra ba chữ: “Đẹp trai ạ!”

Sắc mặt ba Hoàng tối sầm, “Người da mặt mỏng như chúng ta vốn dĩ không hiểu nổi, cũng không so được với loại da mặt dày“.

--- Hết chương 1 ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.