Lúc trở về, Phương Diệc Mông và Trương Mộng ngồi ghế sau, còn Du Ninh Trạch thì ngồi ghế phụ lái cạnh Lộ Tri Ngôn nói chuyện với anh ta. Trên đường đi, thỉnh thoảng Lộ Tri Ngôn lại lướt qua kính chiếu hậu nhìn cặp mắt đỏ hồng của người phụ nữ phía sau đang tỏ ra không có gì hướng ra ngoài cửa sổ kia.
Chở Trương Mộng và Du Ninh Trạch đến khách sạn rồi, bên trong chỉ còn lại hai người Lộ Tri Ngôn và Phương Diệc Mông. Vừa rồi thời điểm Trương Mộng bước xuống xe, Phương Diệc Mông sống chết bám theo nói đêm nay nhất định phải ngủ chung với bạn thân của mình. Đến lúc Trương Mộng cáu lên vừa đẩy vừa ghét bỏ nói: “Trong nhà còn hai đứa trẻ, cậu muốn bỏ à?” Phương Diệc Mông mới đành phải thôi.
“Lên phía trước ngồi với anh.” Xe bắt đầu chạy, giọng nói trầm thấp từ ghế lái của Lộ Tri Ngôn truyền đến.
Phương Diệc Mông ngồi yên bất động, cô xoay đầu kiên cường nói: “Em muốn ngồi ghế sau.”
Về đến nhà họ Lộ cũng đã là 11 giờ khuya. Phương Diệc Mông cúi mặt đi sau Lộ Tri Ngôn, vừa vào cửa đã nhanh chân đến phòng con trai của mình trước tiên. Bảo mẫu trong phòng còn chưa ngủ, nhìn thấy Phương Diệc Mông trở về lập tức đứng dậy chào cô: “Tam phu nhân.”
Phương Diệc Mông gật đầu đưa ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo bảo mẫu nhỏ giọng một chút. Cô đi đến bên giường con trai nhìn thằng nhóc đang ngủ, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác nhu hòa dị thường.
Đứa nhỏ một tháng tuổi thật ra còn chưa có phát triển gì cả, giống như một đứa trẻ sơ sinh không khác là bao. Tuy rằng đây là con trai nhà mình, nhưng mà Phương Diệc Mông nhìn một lát thì vẫn cảm thấy đứa trẻ này thật là xấu! Nhớ lúc mới sinh con ra, cô liếc mắt mở miệng nói câu đứa nhỏ này xấu quá, kết quả là bị Lộ Tri Ngôn giáo huấn cho một trận. Mẹ chồng cô còn nói, đừng có chê nó này nọ, kẻo không sau này lớn lên sẽ xấu như lời của cô. Lúc đó Phương Diệc Mông rất là muốn phản bác lại, nhưng mà cuối cùng vẫn phải buộc mình nhịn xuống không nói ra. Hừ, năm đó mẹ cô sinh cô ra, có mấy người khen cô đâu chứ, vậy mà bây giờ cô trưởng thành rồi xinh đẹp biết bao không phải sao. Ai biết chừng cô nói như thế sau này con trai cô trở thành mỹ nam cũng nên.
Cô dùng ngón tay phác họa lên gương mặt nhỏ nhắn của con mình, cảm giác thật là mềm mại. Tiểu hỗn đản, con xấu hệt như ba con ngày xưa!
Rời khỏi phòng con trai nhỏ, Phương Diệc Mông lại sang phòng con trai lớn Lộ Phương Tranh.
Thông thường đúng chín giờ, Tiểu Phương Tranh sẽ nằm trên giường ngủ. Nhưng mà lần này cô vào phòng, kết quả nhìn thấy một màn Tiểu Phương Tranh đang ngồi trên giường ôm Ipad.
Tiểu Phương Tranh nghe được tiếng cửa vang lên, ngẩng đầu thì nhìn thấy người đến là Phương Diệc Mông, cậu nhóc nhanh tay ném Ipad vào đống chăn, sau đó chớp chớp mắt chột dạ nhìn cô: “Mẹ.”
Phương Diệc Mông đi đến bên giường, chồm người lấy cái Ipad bị giấu trong chăn ra, cô nhìn con trai mất hứng nói: “Bông Bông, mẹ nói với con như thế nào. Chín giờ là phải đi ngủ, bây giờ đã là mấy giờ rồi, lại còn muốn lén lút chơi trò chơi như thế này hả?”
Tiểu Phương Tranh chu cái miệng nhỏ nhắn, tròng mắt chuyển mấy vòng, cậu nhóc bật dậy ôm lấy Phương Diệc Mông, giọng nói vô cùng chân thành đáng yêu: “Mẹ, con sai rồi. Con ngủ không được, cho nên mới lấy máy chơi một chút thôi.”
Phương Diệc Mông hừ mũi, rõ ràng không tin lời cậu nhóc, chỉ là một đứa nhỏ bao nhiêu tuổi, có chuyện gì mà không ngủ được kia chứ? Nhưng mà nhìn đỉnh đầu tròn tròn, mái tóc mềm mượt, đôi mắt to lóng lánh nước chực chờ trào ra ngoài thì Phương Diệc Mông lại mềm lòng. Cô đưa tay véo mặt con trai một phen, nhịn không được hôn mấy cái lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nó, nói: “Về sau trước khi ngủ mẹ sẽ tịch thu Ipad.”
Tiểu Phương Tranh vừa nghe thế, mặt lập tức xụ xuống, ôm Phương Diệc Mông làm nũng: “Đừng mà mẹ. Về sau con nhất định sẽ ngủ sớm.”
“Làm nũng cũng vô dụng thôi. Con có tin mẹ nói với ba con không hả?”
Cậu nhóc vừa nghe cô muốn nói với Lộ Tri Ngôn, lập tức ủ rũ làm con đà điểu.
“Giờ thì đi ngủ, đêm nay mẹ ngủ với con.” Phương Diệc Mông trèo lên giường, ôm lấy con trai mình. Cô mới không ngủ chung với con lợn chết Lộ Tri Ngôn đâu, hừ hừ.
“Quá tuyệt!” Tiểu Phương Tranh nhảy lên hôn mạnh mặt cô mấy cái. Kể từ khi ba với mẹ kết hôn xong, mẹ lúc nào cũng ngủ chung với ba, bỏ cậu qua một bên không thèm đếm xỉa.
Nhưng đáng tiếc cho Tiểu Phương Tranh, còn chưa kích động vui mừng được bao lâu, ba cậu đã đi qua ôm mẹ rời đi. Tiểu Phương Tranh mếu máo muốn tranh mẹ lại, nhưng nề hà thực lực không bằng được ba, cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn ba cướp mẹ đi.
Phương Diệc Mông dựa người vào bờ vai rộng rãi vững chắc của Lộ Tri Ngôn, cô hơi ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo, bờ môi xinh đẹp của anh. Cô tự mắng mình một tiếng, thật là không có mặt mũi gì cả, lại bị sắc đẹp trước mắt dụ dỗ. Trước kia cô chính là bị khuôn mặt đẹp đẽ này lừa gạt, mới cùng anh trầm luân như thế. Đến tận bây giờ mới biết người đàn ông này không vô hại giống vẻ bề ngoài của anh chút nào.
Lộ Tri Ngôn ôm Phương Diệc Mông đến bên giường, cô nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của anh, nhanh như thỏ nhảy ra đầu giường, một mặt nhìn anh vô cùng cảnh giác.
Lộ Tri Ngôn nới lỏng caravat, nhìn thấy bộ dạng này của Phương Diệc Mông, anh bật cười, đôi mắt dưới ánh đèn sáng rực lộng lẫy dị thường, “Phương Diệc Mông, có phải em không muốn sống nữa rồi đúng không? Anh nhớ em như thế nào, mà em lại có thể bỏ anh trơ trọi như vậy chứ?”
Phương Diệc Mông trừng mắt Lộ Tri Ngôn, “Mặc kệ em! Em không muốn sống nữa thì làm sao, anh còn xen vào việc của em nữa, em lập tức trốn nhà ra đi!”
Lộ Tri Ngôn cười lạnh, “Em thử đi, để anh xem thử em có thể bước qua cửa lớn nhà họ Lộ này hay không.”
Lời này của anh rõ ràng đã kích thích Phương Diệc Mông, cô đột nhiên nghĩ tới cô rất lâu rồi không bước qua cửa lớn của căn nhà này. Cô nghĩ đến mấy ngày nay trải qua phải chịu đủ ủy khuất khó chịu, cuối cùng Phương Diệc Mông cũng không nhịn nữa, một bên òa khóc một bên lên án: “Anh khi dễ em! Em đã như vậy rồi, anh còn mắng em nữa. Em đã nổ lực lắm rồi, anh còn không vừa lòng sao!”
Đã rất lâu rồi Lộ Tri Ngôn không thấy Phương Diệc Mông khóc thê thảm như vậy. Nước mắt cô ào ào chảy xuống, tuy rằng không biết bản thân mình đã làm sai cái gì khiến cô thành ra như vậy, nhưng nhìn đến hàng nước mắt kia của cô, Lộ Tri Ngôn đột nhiên cảm thấy mình thật sự đã phạm phải tội ác tày trời.
Anh vội đến bên cạnh Phương Diệc Mông, một phen ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa. Em đã lớn thế này rồi, sao lại còn khóc nhè nữa.”
“Đều tại anh cả.” Phương Diệc Mông ồ ồ khóc, còn bôi hết nước mắt nước mũi lên bộ tây trang của Lộ Tri Ngôn.
“Ừ, đều tại anh.”
“Vừa rồi anh còn hung dữ với em nữa oa oa.”
“Ừ, là anh không đúng.”
“Anh còn không cho em bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Lộ.”
“Ừ, anh thu lại câu nói đó.”
...
... ... ... ...
Hôm nay công ty có một phần dược liệu muốn chế thành sản phẩm, cấp trên đưa ra yêu cầu lần này Hứa Mịch sẽ là người đi quản lý, cô phải đi đến vùng ngoại thành để giám sát quy trình làm dược liệu.
Nguồn hàng bên kia chín giờ sẽ đến khu chế phẩm, Hứa Mịch ở đây phải gấp rút chạy đến đó cho đúng giờ. Từ nhà cô đi đến nơi ngoại thành đó cũng là hơn nửa giờ đồng hồ lái xe, bởi vì không muốn trễ giờ, cho nên Hứa Mịch đã thức dậy từ lúc sáu giờ rưỡi sáng, khi bảy giờ chạy ra ngoài thì Hà Thăng đã đậu xe trước cửa đợi cô rồi.
Sau khi lên xe chào hỏi trợ lý riêng của mình là Hà Thăng, Hứa Mịch lập tức điều chỉnh ghế phụ lái thấp xuống, trực tiếp nằm xuống nhắm mắt ngù bù.
Ngủ ở ghế phụ lái đến mức say sưa, thẳng đến khi trợ lý đẩy vai gọi cô dậy, thì Hứa Mịch mới choáng váng mơ mơ màng màng mà thức tỉnh.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi của sếp mình, Hà Thăng nhanh chóng lấy chai nước đưa cho Hứa Mịch, “Đến nơi rồi, sếp uống chút nước cho có tinh thần đi.”
Hứa Mịch thở nặng vuốt vuốt hai bên huyệt thái dương, cất giọng như đang bị cảm: “Cảm ơn.”
Ngủ trong xe thật ra rất là khó, ghế cứng cáp cũng không sánh được với giường êm, cho nên chỉ mới nằm có một lúc mà Hứa Mịch lại cảm thấy toàn thân mình đâu đâu cũng ê ẩm đau nhức, càng ngủ nhiều thì đầu càng đau hơn. Vốn dĩ khi sáng thức dậy, bản thân cô đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng rồi. Tối hôm qua lại chẳng tài nào ngủ được, thức đến tận một giờ sáng mới có thể chợp mắt, mà chìm sau vào giấc mộng lại mơ thấy những thứ tàm phào, làm cho tinh thần của cô khi tỉnh lại xuống đến âm độ. Mà lúc tỉnh rồi thì Hứa Mịch nát óc cũng không thể nào nhớ được mình đã mơ thấy cái gì.
Hà Thăng đi theo Hứa Mịch làm việc cũng đã nửa năm rồi. Hứa Mịch làm việc rất tốt, tác phong chuyên nghiệp lại có tài, đối với mọi người cũng vô cùng thân thiết gần gũi, điều này khiến cho anh ta cực kỳ cực kỳ thích vị thủ trưởng này của mình. Nửa năm qua làm việc với cô, thật ra hai người cũng đã thân thiết và vui vẻ.
Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Hứa Mịch rất tệ, dưới mắt còn có thâm quầng, một bộ tiều tụy khác hẳn ngày thường. Ai ôi, đây là lần đầu tiên Hà Thăng nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Mịch, “Sếp Hứa, thân thể cô không được thoải mái sao?”
Hứa Mịch uống một ngụm nước, dòng nước lướt qua cổ họng, cảm thấy dễ chịu một chút cô mới nói: “Chắc là tối hôm qua bị cảm lạnh, cho nên có chút đau đầu thôi.”
“Vậy đợi bao giờ xong việc, cô xin phép về nhà nghỉ ngơi đi.” Hà Thăng lo lắng nói.
“Ừ, tôi cũng muốn như thế. Nhưng mà trên công ty tôi còn rất nhiều việc chưa hoàn thành xong.” Hứa Mịch thở dài duỗi thắt lưng một cái, cô cười nói: “Không có việc gì đâu, chút nữa ngủ thêm một giấc nữa là khỏe thôi.”
Thời tiết tháng ba có chút lạnh, hôm nay lại có cơn mưa nhỏ, gió thổi quan từng trận lạnh cóng, mới vừa bước xuống xe, Hứa Mịch đã bị gió “yêu thương” cho run cả người.
Hứa Mịch kiểm kê xong nguồn hàng, sau đó phân phó cho quản lý đóng gói mặt hàng. Thời điểm hiện nay công ty Thịnh Thái đang phát triển rất là phát đạt, khắp nơi sản phẩm đều có nhãn công ty này, công ty bọn họ cần rất nhiều dược liệu để hỗ trợ các sản phẩm thuốc dành cho mùa lạnh, phải nói số lượng rất là khủng khiếp. Lần này Thịnh Thái muốn hợp tác cùng với công ty cô, đối với một công ty phát triển như vậy, tự nhiên bên cô cũng rất coi trọng đợt giao hàng số lượng lớn này.
Nhu cầu hiện thời của Thịnh Thái rất là cấp bách, hơn nữa số lượng khổng lồ như thế này, việc giao hàng cũng muốn đẩy nhanh tốc độ. Khi đóng gói xong, người bên kia lập tức muốn chuyển hàng đi, các trình tự quản lý hàng hóa cũng bị giảm bớt mấy phần, Hứa Mịch không dám để ra sơ xuất, cho nên toàn bộ quá trình cô đều ở kho một bên giám sát, nhìn từng rương từng rương hàng được đóng gói tốt rồi chuyển lên xe container, nhất định không được một lỗi sai nào.
Sau khi xong thảy, Hứa Mịch lại đi một vòng nhà máy xem qua các quy trình làm dược liệu của mọi người.
Mọi việc đi vào ổn thỏa thì thời gian cũng đã đến giữa trưa, Hứa Mịch và Hà Thăng ở lại nhà máy ăn cơm luôn. Thức ăn ở nhà máy chế dược rất phong phú, khẩu vị rất ngon, hình thức bày biện của vô cùng bắt mắt. Nhà máy này còn có nhà ăn chuyên môn dành cho quản lý cấp cao trong công ty và lãnh đạo công ty.
Hà Thăng thấy sắc mặt Hứa Mịch tái nhợt, tỏ vẻ lo lắng đặc biệt gọi thêm cho cô một bát canh. Bất quá hôm nay Hứa Mịch thật sự chẳng có khẩu vị gì cả, cô uống được hai ngụm lại muốn bỏ thìa xuống.
Hà Thăng buồn cười nói đùa: “Sếp Hứa, cô không ăn cái gì hết là muốn đắc đạo thành tiên sao?”
Hứa Mịch liếc mắt lấy khăn giấy lau miệng, sau đó nửa thật nửa giả nói: “Đúng vậy, tôi đang giảm béo đây.” Vừa dứt lời Hứa Mịch mới phát hiện ra giọng nói của mình giống như là được nói ra từ mũi vậy, khàn khàn mất hết sức lực, chết thật, chắc chắn là bị cảm rồi.
Thời điểm buổi chiều trở về công ty, đầu Hứa Mịch choáng váng lợi hại, toàn thây tay chân rã rời, hơn nữa bụng còn ẩn ẩn đau đớn.
Hứa Mịch chịu không nổi, cuối cùng nói với Hà Thăng: “Chúng ta đi bệnh viên.”
“Được.”
Khi đến bệnh viện, Hà Thăng cẩn thận đưa Hứa Mịch lấy phiếu kiểm tra. Anh ta gấp rút đưa cô đến ghế ngồi, sau đó đợi theo số thứ tự khám bệnh, Hà Thăng lại ân cần đưa cô vào phòng khám.
Theo lời bác sĩ, đúng là cô có cảm nhẹ, nhưng mà vị bác sĩ đó nói một lúc, cuối cùng lại không kê đơn thuốc cho Hứa Mịch, ngược lại viết giấy bảo cô sang khoa sản phụ xem xét một chút.
Lúc nghe bác sĩ nói sơ qua hiện trạng của mình, Hứa Mịch mới nhớ tới dì cả của mình rất lâu rồi chưa tới ghé thăm. Bình thường kinh nguyệt của cô rất không đồng đều, bởi vì các tác động bên ngoài, cho nên Hứa Mịch cũng chẳng quan tấm chuyện này cho lắm.
Nhưng mà... đến tận bây giờ, được biết mình bắt buộc phải đến khoa sản phụ, đầu óc Hứa Mịch lập tức lâm vào trạng thái u mê.
Vào khoảnh khắc tâm hồn Hứa Mịch bay đến tận trời cao, cô bị Hà Thăng đỡ đến khoa sản phụ...