Editor: PNam Tiểu Thư
Mẹ Hứa nín khóc mỉm cười, “Đều sắp làm mẹ người ta rồi, còn chưa ra dáng của một người mẹ nữa.”
“Con học theo mẹ thôi, mẹ sao thì con thế mà.”
Ba Hứa ngồi một bên nói: “Ba thấy con là trò giỏi hơn thầy.”
Mẹ Hứa bất mãn, “Sao con không nói là con học ba con hả?”
“Con gái là áo bông tri kỷ của mẹ. Đương nhiên là con học mẹ.” Hứa Mịch làm nũng. Nói thật là Hứa Mịch không có thói quen nhìn mẹ già của mình lộ ra vẻ nhu tình sến súa, bình thường mẹ cô đều là nữ vương tung ma trảo kinh người ở nhà không a a a.
Đặc biệt nhất là thời kì mãn kinh dạo này của mẹ, tính tình bà cực kì không tốt. Ngay cả ba cô khi không có gì cũng bị dính vào ma trảo của bà nữa. Chỉ là tuy rằng bình thường dáng vẻ của ông đối với mẹ đều là không nói gì không muốn so đo, nhưng mà Hứa Mịch cảm thấy ba cô cũng chỉ muốn nhường nhịn bà thôi.
Bởi vì yêu, cho nên mới thấu hiểu nhân nhượng.
Thật ra Hứa Mịch luôn thấy hâm mộ với ba mẹ mình. Ba Hứa và mẹ Hứa đều là tự do yêu nhau. Hai người quen nhau thời còn niên thiếu, sau đó cùng nhau đùa đùa giỡn giỡn đến mức phát triển quan hệ tình cảm quá giới hạn bạn bè. Thời đại của ba mẹ cô thì về chuyện tình cảm nam nữ đó cũng rất là nghiêm túc, gia đình có cấm đoán khó khăn, tình cảm hai người thì mịt mờ không hiểu mấy, giai đoạn quen nhau nhiều nhất cũng chỉ nắm tay chút thôi.
Mẹ Hứa có hai người chị và hai người anh em trai. Lúc đó điều kiện kinh tế không tốt, con cái trong nhà thì lại nhiều, cha mẹ cũng không thể đưa hết con đến trường nổi. Vì thế sau khi mẹ cô tốt nghiệp cấp một trung học, lập tức ra ngoài làm công.
Lúc đó vừa vặn các cải cách được thi hành, giống như một bài hát vậy, có một vị lão nhân ở biên giới phía nam tìm nhân công.
Công việc ở đó thiếu người nghiêm trọng, người ở đó phân tán khắp nơi để chiêu dụ nhân công, thời cơ vừa vặn đến, mẹ Hứa nhanh chóng rời đi tham gia.
Rời đi như vậy cũng là kéo dài rất nhiều năm. Cũng may mà ba Hứa cuồng dại không đưa một người phụ nữ cặn bã nào vào mắt, kiên định canh giữ một chỗ... (chỗ này Hứa Mịch bổ não trình diễn năm trăm chữ hình dung) chờ người yêu trở về. Sau này khi mẹ Hứa trở về, tình cảm hai người không đổi, lập tức nghĩ đến chuyện dựng vợ gả chồng. Kết quả là lúc đó lại bị cha mẹ đôi bên phản đối mãnh liệt.
Cuối cùng hai người quyến tâm rời khỏi, trải qua ngàn đau dặm khổ, rốt cục người hữu tình cũng trở thành thân thuộc. Theo nguồn tin đáng tin cậy nhất (mợ nhỏ của Hứa Mịch) nói, ngày đó ba Hứa mẹ Hứa mở tiệc kết hôn chiêu đãi khách, ông ngoại Hứa Mịch đã tức giận đến mức ném đá ở cửa tiệc. Về phần bà ngoại Hứa Mịch ở đâu? Bà đã sớm qua đời năm mẹ Hứa mười ba tuổi. Vì thế chỉ còn lại một mình ông ngoại chiến đấu vô cùng hăng hái, đương nhiên cuối cùng ông chỉ có thể bại trận trở về.
Hứa Mịch nghĩ, cho dù là đến tận thời đại bây giờ, câu chuyện của ba mẹ cô tuyệt đối cũng được coi như câu chuyện tình yêu rung động tâm can. Được rồi, không giống như cô, tình yêu cuối cùng còn chưa đi đến đâu, còn biến bản thân thành bộ dáng quỷ thần không nhận ra. Vì thế mà cô còn chưa có đoạn thân cận mật ngọt, đi xem mắt nhiều đến mức đờ người, cuối cùng lại gặp Du Ninh Trạch. Nhưng mà có lẽ cũng là cô may mắn, xem mắt nhiều lần như vậy, hết người trên trời rồi người dưới đất, loạn xạ một lúc lại dính vào Du Ninh Trạch anh.
Đều nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu, khả năng đều là không có tình yêu thì hôn nhân sẽ trở thành cái quái gì đây? Ít nhất trước mắt cô là không phải, sau này như thế nào thì cô không thể biết trước.
Cô chỉ biết yêu cầu của cô không cao, không cần phải oanh oanh liệt liệt, vô cùng chú trọng đến sinh hoạt cá nhân của bản thân; cô chỉ biết hiện giờ cô đang đi đến lộ trình mà mỗi người phụ nữ đều phải trải qua, cô không chán ghét nó, ngược lại thậm chí còn cảm thấy rất là thỏa mãn.
... ... ... ...
Sáu giờ hơn, Từ Khiêm ra khỏi văn phòng, lại nhìn thấy văn phòng của Du Ninh Trạch đèn đốm sáng trưng, nghĩ chút anh ta mới đi đến gõ cửa rồi tiến vào, “Còn chưa xong à?”
Du Ninh Trạch liếc nhìn Từ Khiêm một cái, tiếp tục đánh máy tính nói: “Phần cuối cùng rồi.”
Đôi mắt hoa đào của Từ Khiêm híp lại, ý tứ đánh giá Du Ninh Trạch một chút, “Ai tôi nói này, từ Hồng Kông trở về sao tôi thấy anh lạ lạ ở đâu ấy nhỉ?”
Từ Khiêm và Du Ninh Trạch là bạn trung học kiêm bạn cùng phòng đại học voiứ nhau. Thời điểm hai người còn ở đại học, cũng đã bắt đầu ra ngoài công ty làm việc dựng nghiệp. Hai người bù đắp cho nhau, những năm gần đây công ty càng làm càng lớn, hai người cũng đã trở thành doanh nhân kiệt xuất.
Nhưng đừng nhìn Từ Khiêm trước mặt người ngoài là một dạng doanh nhân tinh anh nổi trội, anh ta chính là dạng ở trước mặt người quen âm thầm trở thành chính mình.
Du Ninh Trạch không thèm ngẩng đầu lên nhìn, “Anh hoa mắt rồi.”
Từ Khiêm vuốt cằm, “Anh giấu diếm được người khác nhưng không lừa được hỏa nhãn kim tinh của tôi đâu. Lấy kinh nghiệm của tôi mà xét, vẻ mặt anh chính là được ăn no uống đủ nha.” Đôi mắt Từ Khiêm đảo đảo mấy vòng, anh ta cười xấu xa nói: “Không phải là anh ở Hồng Kông ăn vụng đấy chứ? Tôi nói đúng rồi phải không, ai bắt được anh vậy hả?”
Ở trong mắt Từ Khiêm, Du Ninh Trạch chính là người ngoài hình tinh khó hiểu sống ở trái đất. Cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, vẫn là độc thân một mình bấy nhiêu năm. Mỗi lần tiếp xúc với phụ nữ đều mang theo loại xa cách khó hiêu. Từ Khiêm lại cho rằng, Du Ninh Trạch thích đàn ông. Nhưng mà mấy người bạn nam thân thuộc bên cạnh Du Ninh Trạch cũng chỉ có mấy người. Vì thế mà có một đoạn thời gian Từ Khiêm rất là đề phòng Du Ninh Trạch, e sợ nếu một ngày nào đó anh nổi thú tính làm quá chuyện quá lời nói thì tiết khí tuổi già của Từ Khiêm anh ta cũng khó à giữ được.
Cũng may mà người đàn ông này cuối cùng cũng kết hôn, giảm bớt nguy cơ nguy hiểm quanh thân anh ta.
Du Ninh Trạch kết thúc công việc cuối cung, anh nhanh tay tắt máy tính, đứng lên sửa sang lại một chút, cầm chìa khóa và di động trên bàn, trực tiếp lách người đi ra ngoài, “Anh tiếp tục đi.”
“Này này này, chờ tôi với. Chúng ta còn chưa thảo luận xong chuyện của anh đâu, sao anh lại có thể vô tình bỏ tôi lại một mình như vậy được chứ!”