Editor: PNam Tiểu Thư
Vốn là đang yên ổn nói chuyện, đột nhiên biến thành hình ảnh hạn chế trẻ nhỏ này, ôi chao, cũng là biến hóa nhanh quá rồi. Đây là lần đầu tiên Hứa Mịch thấy được một mặt này của Du Ninh Trạch. Cô có thể cảm nhận rõ ràng được có thứ gì đó cứng rắn đang đặt ở trên đùi mình.
Mà tay anh còn quấy rối trên ngực cô, tay còn lại thì duỗi thẳng ra sau lưng, chuẩn bị làm cái trò cởi áo ngực cô ra. Trước kia khi ngủ Hứa Mịch không có thói quen mặc áo ngực, nhưng mà từ khi kết hôn với Du Ninh Trạch rồi, cô luôn luôn mặc áo khi ngủ. Chu dù lúc mặc thật sự rất không thoải mái, nhưng mà cô không muốn bộ ngực cup D của mình không hề được che đậy đi tới đi lui trước mặt Du Ninh Trạch một cách không kiêng dề thế, nếu như chọn thì cô thà chọn không thoải mái còn hơn.
Đối với mấy loại áo ngực này Du Ninh Trạch hoàn toàn mù tịt. Mỗi lần làm chuyện đó đều không thể nào cởi ra được, lúc trước làm đều là phải tự tay Hứa Mịch hỗ trợ cởi ra. Hiện giờ tay anh ở sau lưng cô vuốt ve qua lại, nhưng không có ý định sẽ cởi áo cô ra.
Hứa Mịch nhanh chóng đè cái tay đang làm loạn sau lưng mình lại, cô thở phì phò nói: “Du Ninh Trạch, ăn uống nhầm thuốc gì rồi sao? Anh quên là ba tháng đầu không thể làm chuyện này được à?” Tuy rằng hiện giờ cô cũng rất muốn làm, nhưng mà không thể nào làm được! Hứa Mịch bị anh đốt lửa làm cho cả người như nóng hết cả lên, ngay cả bản thân cô cũng không thể chịu nổi mà.
Ngay từ đầu Du Ninh Trạch chỉ muốn ăn đậu hủ của vợ yêu mà thôi, không nghĩ tới ăn ănh một chút là không thể dừng lại được. Anh có chút ảo não thu tay về, “Anh xin lỗi, là anh không thể khống chế được.”
Hứa Mịch đẩy vai anh một chút, “Anh nặng chết được, nhích ra nhanh lên.” Cũng may Du Ninh Trạch còn bận tâm đến khả năng chịu lực của cô, không áp hết cả người lên, anh chỉ hơi đè thân trên của cô lại thôi.
Bản thân Du Ninh Trạch khó chịu muốn chết, anh không dám làm loạn, nhanh chóng kéo khoảng cách ra với Hứa Mịch. Xem ra là chuyện ăn đậu hủ này cũng không thể ăn bừa bãi được, vẫn là nên tự mình kiềm chế thì hơn.
Hứa Mịch nằm bên cạnh Du Ninh Trạch, bên tai cô truyền đến tiếng hít thở vội vàng của anh cực kỳ rõ ràng. Cô biết anh khó chịu lắm, dù sao thì đã lâu rồi hai người cũng chưa có làm, vốn là tiểu biệt thắng tân hôn, kết quả là vì đứa nhỏ trong bụng, tiếu biệt vẫn là không thể thắng nổi.
Cô nghiêng người, cẩn thận đề nghị: “Hay là chúng ta tạm thời chia phòng ngủ đi?”
Du Ninh Trạch giận dữ nói: “Em đừng mong nghĩ đến chuyện đó. Đừng tưởng anh không biết, em chia phòng là muốn độc chiếm một cái giường.”
Ý tưởng trong lòng bị vạch trần, Hứa Mịch có chút ngượng ngùng, “Khụ khụ, em chỉ là săn sóc lo lắng cho anh thôi. Dù sao thì bên cạnh có một người vợ như hoa như như em đây, tự chủ giảm xuống cũng có thể hiểu được mà.”
Du Ninh Trạch đồng ý, “Ừ, như hoa, quả thật là như hoa.”
Hứa Mịch: “Không phải, là như hoa như ngọc.”
Du Ninh Trạch cười, “Đúng vậy, đúng là như hoa.”
Hứa Mịch: “...” Bất chợt trong đầu hiện lên nhân vật điện ảnh kinh điển Chu Tinh Trì*, lỗ mũi, con mắt, bộ mặt một dạng đều đánh khinh như hoa... Thật là muốn đập chết Du Ninh Trạch mà!
(*Chu Tinh Trì: cũng là Châu Tinh Trì, sinh ngày 22 tháng 6 năm 1962 là nam diễn viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng Hồng Kông, cố vấn chính trị của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc)
Du Ninh Trạch nằm yên một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được xốc chăn lên, giấu đầu lòi đuôi nói với Hứa Mịch: “Trời nóng quá, anh đi tắm một chút.”
Hứa Mịch chống tay đỡ nửa người dậy, nhìn bóng lưng có chút chật vật của Du Ninh Trạch không khỏi bật cười thật to: “Ừ ừ, quả thật là nóng. Nóng đến mức nhanh chóng chui vào phòng tắm.”
Du Ninh Trạch ở dưới làn nước xối xả tặng cho bản thân chút cảm giác thư thả. Trong đầu anh thầm nghĩ, đúng là dọa người thật, lại còn bị Hứa Mịch cười nhạo nữa! Sau này nhất định phải cười lại cô mới được. Tắm rửa xong, thời điểm ra ngoài thì thấy Hứa Mịch bên giường đã ôm chăn giống như đang ngủ. Anh cố gắng nhẹ nhàng xốc chăn lên chui vào trong.
Hứa Mịch chỉ mới ngủ không lâu, Du Ninh Trạch vừa nằm lên giường, cô mơ mơ hồ hồ nói: “Chờ anh lâu đến mức muốn ngủ. Mau ngủ thôi, ngày mai em phải dậy sớm để đi phỏng vấn.”
“Em phỏng vấn ở đâu?” Du Ninh Trạch nhẹ giọng hỏi. Nhưng đợi một lúc lâu sau cũng không nghe thấy câu trả lời, anh nghiêng người, bấy giờ mới phát hiện Hứa Mịch đã ngủ rồi.
Du Ninh Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên eo Hứa Mịch, giúp cô chỉnh lại chăn cho thật tốt.
... ... ...
Bởi vì hẹn nhiều công ty phỏng vấn cùng một ngày, cho nên Hứa Mịch đã chỉnh báo thức tám giờ sẽ dậy. Bình thường lúc cô thức dậy thì Du Ninh Trạch đã đi, hôm nay khó có được lúc cô dậy sớm, mới mở mắt đã có thể nghe thấy tiếng vang của Du Ninh Trạch ở trong phòng tắm.
Cô ngồi dậy, rồi lại nằm xuống. Mỗi là thức giấc là cô đều muốn ngồi lên rồi lại nằm xuống ngủ lại. Trước kia bình thường chín giờ mới đi làm, mỗi ngày tám giờ sẽ rời giường, nhưng mà Hứa Mịch lúc nào cũng chỉnh đồng hồ báo thức lúc bảy giờ rưỡi, tỉnh dậy rồi xong lại ngủ tiếp.
Lâu rồi không dậy sớm, hiện giờ đột nhiên phải như vậy khiến cho Hứa Mịch cảm thấy có chút không tiêu hóa nổi. Quả nhiên... tuần nay ngày nào cô cũng ngủ tới hơn mười giờ mới chịu dậy, bây giờ mới bảy rưỡi đã phải mở mắt, chịu không nổi là đúng.
Hứa Mịch ôm chăn, vùi mặt vào gối chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp. Một lát sau, cô lại nghe thấy tiếng Du Ninh Trạch ra khỏi phòng tắm, nghĩ nghĩ một chút lập tức quyết định giả vờ ngủ.
Híp mắt lúc lâu, đột nhiên Hứa Mịch cảm giác được Du Ninh Trạch đang đi về phía giường. Cô giật mình trong lòng, nhưng mắt vẫn không mở. Du Ninh Trạch càng lúc càng dựa gần vào cô, hình như anh đang cúi người, hơi thở mát mẻ của anh chậm rãi bao phủ xung quanh.
Anh muốn làm gì? Báo thù chuyện tối hôm qua cô cười nhạo anh sao? Muốn làm gì thì cũng phải nhanh nhanh lên một chút có được không chứ, người này sao lại chậm chạp như vậy, thật sự là khiến cho lòng cô nôn nóng đến khó chịu mà.
Rõ ràng là Du Ninh Trạch muốn làm chuyện xấu, hiện giờ Hứa Mịch thật sự rất muốn mở mắt xem thử. Ôi chao, được rồi... cũng là cô tò mò, rất muốn biết anh đến cùng là muốn làm gì cô.
Hứa Mịch chờ chờ một lúc, đột nhiên gò má bị một mảnh ấm áp mềm mại phủ lên... Du Ninh Trạch hôn cô rất nhẹ, như là sợ đánh thức giấc ngủ của cô vậy, anh chống tay bên gối, tận lực dịu dàng đến mức như một con chuồn chuồn lướt cánh.
Xét tư thái của Du Ninh Trạch, hình như anh làm việc này rất nhiều lần, cho nên bây giờ mới quen thuộc như vậy.
Trời ạ, chẳng lẽ trước nay mỗi buổi sáng anh đều đánh lén cô như vậy sao? Bình thường cô ngủ rất sâu, thật sự không phát hiện ra gì cả.
Ôi, Hứa Mịch ngượng ngùng trợn tròn mắt trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô được người khác đối đãi ôn nhu như vậy. Cho dù cô có mặt dày cách mấy, đột nhiên phát hiện ra chuyện này cũng không thể không thẹn thùng được.
Thẳng đến khi nghe được tiếng cửa mở ra rồi đóng vào bên ngoài, Hứa Mịch mới dám mở mắt. Cô xoa xoa mặt, đứng dậy đi lấy gương soi một chút. Thật sự là cô đẹp đến mức như vậy sao, cho nên khi ngủ cũng có thể trở thành mỹ nhân, để mặc cho anh hôn đến tỉnh? Ông trời, không được tự kỷ nữa, thật là ghê tởm quà mà.
... ... ...
Thời điểm Hứa Mịch rời khỏi nhà là lúc chín giờ. Vừa chuẩn bị bấm nút thang máy, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, Hứa Mịch lấy điện thoại ra, là Du Ninh Trạch gọi tới.
“Đã dậy rồi sao?”
Giọng nói trầm thấp của Du Ninh Trạch truyền đến, Hứa Mịch nhịn không được nghic tới thời điểm buổi sáng anh cẩn thận dè dặt hôn cô. Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa, Hứa Mịch hừm hừm đáp: “Đã dậy từ sáng sớm rồi mà.”
Du Ninh Trạch: “Anh còn tưởng em muốn ngủ nướng, cho nên mới gọi cho em nói em rời giường.”
Hứa Mịch đi vào thang máy, xoa bóp đầu một chút, “Em đang đi ra ngoài.”
Du Ninh Trạch dặn dò: “Khoảng cách từ hai công ty em phỏng vấn không xa mấy, em ngồi tàu điện ngầm có thể là hai mươi phút. Ra khỏi tàu điện ngầm thì gần đó có một quán ăn tên là Lộ viện trong lòng chợ, ở đó có cháo cút nấm thơm chính tông, em có thể dùng bữa sáng ở đó.”
Thang máy “đinh” một tiếng, đã xuống lầu một. Hứa Mịch vừa đi ra khỏi thang máy vừa nói: “Khó trách buổi sáng hôm nay anh không chuẩn bị bữa sáng cho em, hóa ra là vì đã sớm có ý định để em ra ngoài.” Sau khi cô chuyển đến thành phố B, căn bản là mỗi sáng Du Ninh Trạch đều chuẩn bị bữa sáng cho cô cực kỳ chu đáo. Những món ăn anh gọi đến nhà đều hợp khẩu vị của Hứa Mịch. Không khỏi không nói, Du Ninh Trạch rất chú ý đến bữa ăn, bữa sáng một tuần mỗi ngày mỗi khác, hơn nữa đều tinh xảo ngon miệng, ăn rất tuyệt.
Có lần Hứa Mịch đề nghị với Du Ninh Trạch, anh không nhất thiết phải vì cô mà mỗi ngày đều tốn tiền mua đồ bên ngoài mang về nhà. Kết quả Du Ninh Trạch lại nói, lúc trước khi không có cô ở đây anh cũng dùng bữa sáng như vậy, cho nên cô không cần nghĩ nhiều. Lời nói của Du Ninh Trạch triệt để đánh bay băn khoăn của Hứa Mịch, thậm chí có khi còn nhất trí với ý tưởng của anh nữa.
Bởi vì cô cảm thấy, nếu sáng nào cũng phải dậy sớm làm bữa thì rất là phiền, thời gian thì không có, tâm trạng thì không tốt, cho nên tốt nhất vẫn là ra ngoài mua đồ ăn thì hơn. Về mặt này, Hứa Mịch lại rất khâm phục mẹ mình. Mỗi ngày đúng bảy giờ sáng, mẹ Hứa sẽ thức giấc đi chuẩn bị bữa sáng cho ba Hứa và cô. Một nhà ba người sẽ cùng ăn sáng, sau đó đường ai nấy đi đi làm. Phải nói... người mẹ là vĩ đại nhất!
Du Ninh Trạch cười cười: “Thật ra hôm qua anh đã tự nhắc mình rồi, nhưng mà sáng nay lại ngủ quên.”
Hứa Mịch: “...”
Du Ninh Trạch: “Phỏng vấn xong nhớ nói kết quả cho anh nhé. Hai công ty em phỏng vấn cũng cách công ty anh không xa mấy, giữa trưa gọi cho anh, anh sẽ đến đón em ăn trưa chung.”
Hứa Mịch ra khỏi tiểu khu: “Đến lúc đó nói sau, giờ em đi trước.”
... ... ... ...
Hứa Mịch đến hai công ty phỏng vấn, kết quả cũng không nằm ngoài dự tính của cô cho lắm. Ban đầu hai công ty đó đều tỏ ý rất vừa lòng cô, dù sao thì Hứa Mịch cũng có tư chất kinh nghiệm trải qua một thời gian làm việc ở công ty lớn. Nhưng mà về sau khi biết cô là phụ nữ có thai, thời gian tới có ý định muốn nghỉ sanh thì sắc mặt nhân viên phỏng vấn không được tốt cho lắm.
Ra khỏi công ty phỏng vấn, Hứa Mịch nhàm chán đi dọc đường bộ. Cô cảm thấy giống như hiện giờ cô đang trở về đoạn thời gian mấy năm trước, đoạn thời gian mà cô loanh quanh khắp nơi để tìm việc. Mới ra ngoài xã hội, tâm tình lúc đó hệt như bây giờ, vô cùng vô cùng mạnh mẽ; sau khi tìm đến công ty phỏng vấn, bị từ chối rồi mà vẫn tự tin cam chịu.
Khi đó còn cảm thấy, nếu như đãi ngộ công ty không đủ yêu cầu của bản thân, thì như thế nào sẽ không đến công ty đó phỏng vấn. Nhưng mà lại không biết, nếu như đãi ngộ của công ty đối với nhân viên đạt mức cao, không có một yêu cầu nào không vừa với bản thân, nếu như chính mình làm việc không tốt, chắc chắn chỉ có hai con đường, một là lùi chân xuống dưới, hai là rời khỏi công ty.
Cho nên mới nói, chính bản thân phải tự biết năng lực của mình, tự biết được vị trí thích hợp, địa điểm công tác thích hợp. Hiện giờ Hứa Mịch là phụ nữ có thai, điều này là không thể thay đổi được. Mà một số công ty hiện nay lại không có đối ngộ tốt với phụ nữ mang thai, điều này cũng chẳng thể nào thay đổi. Chỉ mới phỏng vấn hai công ty mà thôi, tâm tình Hứa Mịch cũng không vì vậy mà lên xuống không ổn định. Hiện tượng xã hội đối đãi không công bằng như vậy cũng rất nhiều, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Ra ngoài xã hội nhiều năm như vậy, Hứa Mịch đã sớm học được cách thu liễm tâm tư của bản thân lại, không phải như trước kia lúc nào cũng mạnh mẽ phơi bày ra ngoài. Lúc trước ở công ty cũ, cô từ tầng nhân viên thấp nhất đi lến vị trí tổng giám đốc điều hành, thời kỳ học tập luyện tập gì đó đều là tự bản thân cô vận động, làm sao hiện giờ chỉ vì một chút mà không vui được chứ?
---
Editor có lời muốn nói: Bởi vì có mấy trang web cop truyện điên cuồng đến mức khiến cho PNam cảm thấy khó chịu, cho nên xin các tình yêu thông cảm, trong khoảng 10 chương thì sẽ có 2-5 chương PNam làm ảnh, không biết làm vậy có đỡ hơn không nhưng mà tâm tình PNam tốt lên rất nhiều. Mong mọi người thông cảm.