Hôn Hôn Đã Say

Chương 5: Chương 5




Editor: PNam Tiểu Hỉ

Rất kinh người, không cần dài dòng đã sớm buộc chặt trạng thái tinh thần của Hứa Mịch. Du Ninh Trạch ở trên người cô điên cuồng đốt lửa, nhưng mà phút chót lại không tiến vào.

Hứa Mịch cảm thấy khó chịu, miệng khô lưỡi đắng chịu không được mà thúc giục: “Anh có sao không đó?”

Chờ đến thời điểm cuối cùng Du Ninh Trạch cũng tiến vào, cái đau đớn của Hứa Mịch chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau đó cô lập tức cảm nhận được sự thoải mái sảng khoái lan rộng khắp tứ chi, đầu óc tinh thần đều tập trung ở một chỗ dưới thân.

Du Ninh Trạch nằm ở trên người Hứa Mịch, nhìn thấy cô nhíu mày, nhưng vẻ mặt không giống như khó chịu lắm. Anh mỉm cười, lấy tay vuốt lên hàng mày đang nhăn lại của cô, sau đó Du Ninh Trạch đỡ thắt lưng của cô lên, bắt đầu ra vào mạnh mẽ.

Hứa Mịch nghiêng đầu, bàn tay nắm chặt lấy drap giường, trong cơ thể không ngừng tích tụ khoái cảm. Cô gắt gao cắn răng, cô sợ rằng cô sẽ không khống chế được mà kêu ra tiếng.

Đàn ông đúng là không tầm thường, chuyện phòng the phỏng chừng là trời sinh không cần phải học. Ngày hôm qua còn mơ màng không tìm được lối vào, bây giờ lại cứ như một lão sắc lang đói bụng, trực tiếp thuận lợi ra ra vào vào đánh thẳng vào tận người cô.

Nếu hôm nay không phải Du Ninh Trạch đều ở cùng một chỗ với Hứa Mịch, cô thật sự sẽ hoài nghi rằng anh đã lén lút đi tìm người dạy học.

Bóng đêm bao trùm hết căn phòng, hòa vào tiếng máy lạnh “ù ù” chỉ có âm thanh thở dốc dày đặc và tiếng động mờ ám nơi tư mật của đôi nam nữ.

Ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, vài tia ánh sáng bên ngoài len lỏi xuyên thấu rèm cửa sổ, mơ hồ rơi xuống mặt giường trong phòng.

Hứa Mịch nhịn không được quay mặt nhìn anh, tuy rằng anh đang ở trên người cô, trong bóng đêm tối tăm này cô không thể nhìn rõ được biểu cảm của Du Ninh Trạch, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy thần thái của người đàn ông này. Bóng đen làm mờ gương mặt anh, tạo nên cảm giác thần bí khó tả, ngũ quan dường như càng thêm nhu hòa ấm áp. Khắp cơ thể nhận ra sự kích thích tột cùng rõ ràng, điều này làm cho Hứa Mịch không biết được trong thân mình nơi nào là nơi phát ra loại cảm giác đó.

Cô cảm nhận được bàn tay tinh tráng rắn chắc đang ôm lấy thắt lưng của mình, Hứa Mịch vươn tay, ôm chặt lấy Du Ninh Trạch, bộ ngực bởi vì động tác của anh mà phật phồng lắc lư không ngừng.

Làm sao vận mệnh lại có thể kỳ quái như vậy, vốn rằng chỉ là hai người xa lạ, nay lại ở chung một chỗ, còn cùng nhau tận hưởng chuyện thân mật nhất trên đời này.

Hứa Mịch phát hiện được, đôi mắt đen như mực trong bóng tối kia vẫn luôn luôn nhìn cô, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Hứa Mịch chính là ngay tại thời điểm chìm sâu vào đôi mắt xinh đẹp đó đạt đến cao trào.

Du Ninh Trạch ngã thân trên người cô, bản thân bên trong vẫn không muốn lấy ra. Hứa Mịch thở nặng, đẩy người anh một cái: “Anh nặng quá.”

Hứa Mịch có lẽ không biết, vừa trải qua cao trào ân ái, cho nên giọng nói khàn khàn của cô vô cùng gợi cảm, trong đó dường như còn mang theo chút lưu luyến.

Du Ninh Trạch xoay người nằm xuống bên cạnh Hứa Mịch, anh nghiêng người ôm lấy cô, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trong bóng tối, anh không nhịn được hôn lên mặt cô mấy cái rồi cười nói: “Anh đây cũng muốn giảm béo với em.”

“Không cần, vốn dĩ anh đã là da bọc xương không có bao nhiêu cân, bây giờ giảm xuống lại chẳng còn chút xương cốt.” Hứa Mịch vòng tay ôm eo anh lại, “Anh nên đi tăng cân đi.”

Không biết có phải là vì đã là vợ chồng, hay là có lý do quang minh chính đại được phát luật bảo hộ hay không, Hứa Mịch cảm thấy mỗi lần ôm Du Ninh Trạch cô đều sinh ra cảm giác rất là an toàn. Ôi, người đàn ông này là của cô, anh sẽ không biến thành của ai khác cả.

Du Ninh Trạch mặt mày thoải mái: “Em giúp anh tăng.”

“Anh nghĩ thật là đẹp.”

... ... ...

Buổi sáng ngày thứ hai, Du Ninh Trạch bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Điện thoại từ phía Từ Khiêm gọi đến.

Anh cầm điện thoại chạy nhanh ra ban công rồi tiếp máy.

“Alo?” Bởi vì bị đánh thức đột ngột, cho nên giọng nói của anh không được tốt lắm.

“Du Ninh Trạch! Nếu như hôm nay anh còn chưa trở về công ty, tôi liền chết cho anh xem.” Tử Khiêm ở đầu dây bên kia rống to một câu.

“Biết rồi.”

Du Ninh Trạch tắt nhanh điện thoại, trở lại phòng ngủ, lúc này Hứa Mịch cũng đã tỉnh giấc.

“Anh đánh thức em à?” Du Ninh Trạch xốc chăn lên, leo lên giường ôm lấy Hứa Mịch.

“Không có, em có đặt đồng hồ báo thức. Không phải anh nói là đi vào buổi sáng hả, chẳng lẽ lại còn muốn ngủ nữa?”

Đầu Du Ninh Trạch chôn ở bả vai Hứa Mịch cọ cọ, giọng nói vô cùng rầu rĩ: “Anh thật không muốn đi.”

“Tốt lắm, vậy anh đừng đi nữa.” Hứa Mịch cười nói.

“Anh sắp phải đi rồi, em còn vui vẻ như vậy, đúng là vô lương tâm...”

“Chẳng lẽ anh muốn em biến thành Mạnh Khương Nữ nước mắt thành sông hả?”

̣(Được biết TQ ngày xưa có truyền thuyết nàng Mạnh Khương khóc thương chồng đến nỗi làm sụp đổ Trường Thành. Trong Biến văn của nàng có đôi chỗ nhắc đến Tần Vương và “Du Lâm Trường Thành” , cũng có các bản khác nói về nơi Phạm Hỷ Lương - nơi mà chồng nàng xây Trường Thành, có liên quan rất nhiều với nhau. Ngoài ra rõ nhất, ở nơi Hồng Thạch Bản Câu (ở Bao Đầu) hiện giờ còn có một lỗ hổng, tương truyền rằng đó chính là đoạn Trường Thành nơi mà nàng Mạnh Khương đã khóc đổ trên đường vạn lý để tìm chồng.

Phần này mình chỉ biết được đôi câu như thế, nếu các bạn muốn biết rõ hoặc chỉnh sửa lại cho chính xác thì gõ tìm GG và nhắc mình, mình sẽ chỉnh sửa lại cho đúng.)

“Anh sẽ phải rời đi một thời gian. Bên kia công ty đang cần tiếp nhận đơn hàng lớn, anh phải chạy về đó, thật sự xin lỗi em.” Du Ninh Trạch nhìn Hứa Mịch vô cùng lưu luyến, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là đêm xuân ngắn ngủi.

“Em biết rồi, chẳng phải hôm qua anh đã nói hết với em rồi sao. Hơn nữa, anh cũng đã nghỉ một thời gian rất lâu, cũng phải đến lúc trở lại đi làm rồi. Cái này thì có gì mà phải xin lỗi em chứ.” Nói thế, nhưng Hứa Mịch cũng cảm thấy vô cùng buồn bã. Vừa mới kết hôn chưa bao lâu lại phải xa cách. Vốn dĩ hai người đã không có thời gian bên nhau, bây giờ Du Ninh Trạch lại phải rời đi, hai người cứ như vậy mà không có thời gian ở chung với nhau. Cũng là hôm qua bởi vì phải chuyện này mà Du Ninh Trạch vô cùng rầu rĩ, tuy rằng cả cô cũng chẳng thể nào vui vẻ, nhưng Hứa Mịch vẫn động viên an ủi anh.

Hứa Mịch biết, hôn nhân ở cách xa nhau như vậy quả thật là không đáng tin, trong hai người bọn họ nhất định phải có một người chịu nhường một bước. Hoặc là cô đi thành phố B cùng với Du Ninh Trạch, hoặc là anh sẽ chuyển công tác đến thành phố A với cô. Bất quá bây giờ nói chuyện này thật ra còn là hơi sớm, bọn họ tiến hành kết hôn quá vội vàng, việc này muốn giải quyết hẳn là phải cần một thời gian ngắn nữa mới có thể nói qua.

“Được rồi, đứng dậy thôi. Đã tám giờ hơn rồi, anh lại lề mề thì đến chín giờ còn chưa đi. Chờ đến khi anh vừa về thành phố B cũng phải là buổi chiều.” Hứa Mịch đẩy đẩy Du Ninh Trạch ra. Từ thành phố A trở về thành phố B cũng là năm, sáu giờ đồng hồ đi xe.

“Cho anh ôm một lát nữa.”

Du Ninh Trạch giống như con gấu Koala bám chặt lấy người Hứa Mịch, cuối cùng cô cũng không chịu nổi mà mềm lòng, “Rồi rồi, cho anh mấy phút, ôm xong thì lập tức đứng lên.”

Hứa Mịch cho rằng Du Ninh Trạch chỉ là ôm một lát thôi, ai biết anh ôm ôm như thế nào lại không chịu an phận, môi bắt đầu hôn chỗ này rồi hôn chỗ khác. Cứ hôn hôn ôm ôm như vậy, làm cho Hứa Mịch cảm nhận được dưới đùi mình bị cái vật gì đó của anh cọ cọ đâm đâm. Thời điểm cả thân anh giống như dính vào người cô, Hứa Mịch nhất thời cứng người, trời ạ, cái này sao lại cứng đến như vậy.

Nhưng mà không đợi cho tinh thần Hứa Mịch phục hồi, Du Ninh Trạch lập tức tiến vào.

Vì thế hai người bắt đầu nháo loạn, nháo nháo một lúc thì đến chín giờ.

Trước khi đi Du Ninh Trạch vẫn quyến luyến đứng đó mà nói: “Anh đi rồi, em về nhà ba mẹ ở một thời gian đi. Một mình em ở đây, anh rất lo.”

Hứa Mịch đứng trước cửa nhà cười nói: “Anh không nói em cũng sẽ về, em mới không chịu ở đây một mình đâu.”

Đợi Du Ninh Trạch đi rồi, Hứa Mịch trở lại phòng ngủ, ngã người lên giường, cô tính toán ngủ bù một giấc. Kết quả lăn qua lộn lại lúc lâu, cô cũng không thể nào chợp mắt được. Nằm trên drap giường, trên giường còn giữ lại hơi thở của hai người sau khi hoan ái, thế nhưng người ở nhà đã chỉ còn mỗi mình cô.

Hứa Mịch ôm chăn ngồi dậy, nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác khó chịu. Vừa rồi cô dây dưa với anh đôi ba câu, như vậy có thể kéo dài thêm chút thời gian hai người ở bên nhau vui vẻ một lát. Có ngốc thế nào cũng là tốt hơn bây giờ, bản thân một mình ở nhà cảm giác thật là nhàm chán. Cái gì mà tính cách phải đoan trang cao quý hả! Hiện giờ cô hối hận muốn chết rồi, quả thật là đáng khinh bỉ mà!

... ... ... ...

Sau khi kết hôn, Hứa Mịch phát hiện ra sinh hoạt thường ngày của cô cũng không có gì biến đổi quá nhiều. Ban ngày thì đến công ty làm việc, tối đến thì trước sau như một ở nhà một mình. Nếu không phải là tối cô sẽ nhận được điện thoại từ Du Ninh Trạch, cùng anh nói chuyện một chút, thì quả thật Hứa Mịch sẽ cho rằng cô chưa có kết hôn, cô vẫn không biết đến người đàn ông tên Du Ninh Trạch này.

Vốn dĩ Du Ninh Trạch không phải là người nói nhiều, hơn nữa hiện giờ hai người cũng chỉ là đang trong giai đoạn phát triển tình cảm, cho nên dù đã kết hôn rồi nhưng khoảng thời gian trò chuyện điện thoại thường rất ngắn. Bất quá theo thời gian thì số lần gọi điện thoại ngày càng tăng nhiều hơn, số phút nói chuyện cũng theo đó mà từ ngắn hóa dài.

Cuối tuần, Hứa Mịch với Trương Mộng cùng nhau đi ăn lẩu. Trương Mộng đã sớm hẹn với cô, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian đó Hứa Mịch còn đang ở thời kỳ lo lắng kết hôn, cho nên một khoảng thời gian lâu sau đến bây giờ mới có dịp gặp nhau.

Trương Mộng uống một ngụm bia, liên tục vỗ ngực nói: “Đến bây giờ tớ cũng không thể tin được là cậu kết hôn đó. Mấy năm nay bị ép buộc như vậy, cuối cùng cũng cậu cũng kết hôn rồi, bà đây thật sự là không chạy theo kịp ấy.”

“Tớ với cậu cũng giống nhau thôi, hiện giờ trong lòng vẫn còn đang bị đả kích đây, tớ cũng chẳng thể nào tiếp nhận nổi sự thật là mình đã kết hôn, chuyện này quả thật là không chân thật. Nhưng mà nói cho cậu biết nha, tận đáy lòng tớ cảm thấy sau này hai người chúng tớ rất có khả năng sẽ dẫn đến chuyện ly hôn, dù sao thì cuộc hôn nhân này bọn tớ không có tình cảm để lấy làm trụ cột...”

“Cái này là cái quỷ gì hả. Tớ không nghĩ như vậy đâu, cậu là một người truyền thống như vậy, kết hôn chính là chuyện cả đời, nhất định hai người bọn cậu sẽ không phải cầm đơn ly hôn mà ra tòa.”

“Ừm.” Không thể không nói, lời Trương Mộng đã đánh vào được tâm lý của Hứa Mịch. Cô cảm thấy Trương Mộng nói rất đúng, tuy rằng bề ngoài cô luôn tỏ ra là tiêu sái không thể khống chế được, nhưng thật ra trong tận xương máu cô chính là một người vô cùng truyền thống, “Tớ cũng chỉ nghĩ lại mà thôi. Thật ra hiện giờ tớ đang cố gắng học chấp nhận sự thật này đây, ha ha. Tớ cũng muốn học cách bảo vệ cuộc hôn nhân này cho chu toàn...”

“Bày ra cái trò học hỏi làm gì, cậu tứ tính toán như vậy cũng chẳng có ích lợi gì đâu. Nếu như thật sự là chồng cậu yêu thương cậu, nhất định anh ta sẽ không để cậu phải khổ tâm. Mà nói, mấy người yêu trước kia của cậu thật là không có duyên gì với cậu nhỉ, qua lại lâu như vậy mà cuối cùng cậu lại đi theo Du Trạch Ninh.” Trương Mộng từng chứng kiến những năm tháng thanh xuân có chút hoang đường của Hứa Mịch, cũng nhìn thấy màn lột xác từng ngày của Hứa Mịch, quả thật là cô cũng có chút cảm khái.

Hứa Mịch không thèm để ý ném đồ vào trong nồi nước lẩu nói: “Chẳng qua chỉ là hai ba người mà thôi, ở đâu ra mấy người. Còn nữa, chồng tớ tên là Du Ninh Trạch, không phải là Du Trạch Ninh.”

Trương Mộng ngước mắt lên nhìn Hứa Mịch, xác định trên gương mặt cô không có gì khác thường, mới nói tiếp: “Ba mẹ chồng của cậu không ở thành phố A hả?”

“Ừ, bởi vì phải đi công tác, cho nên sau khi hôn lễ kết thúc thì bọn họ đã lập tức trở về thành phố B, thời gian của bọn họ rất là gấp rút.”

Trương Mộng quay đầu nói với người phục vụ đứng bên cạnh: “Cho tôi thêm một mâm não heo.”

Khóe miệng Hứa Mịch theo lời cô ấy mà giật mạnh: “Cậu mê não heo như vậy hả?”

“Hừ, bà đây thích.”

Đúng hai phút sau người phục vụ bưng một mâm não heo lên, Trương Mộng cảm thấy mỹ mãn đổ hết não heo vào nồi, tiếp tục nói với Hứa Mịch cách một làn hơi khói: “Vậy bây giờ chẳng phải cậu rất thích ngẩn người sao? Kết hôn xong rồi cậu lập tức trở thành một bà vợ đáng phiền phức, chỉ có thể một mình ở nhà mà ngốc.”

Nhìn mâm não heo kia, Hứa Mịch ghét bỏ chau mày: “Đúng rồi, mẹ tớ là người cao hứng nhất ấy. Hai năm nay làm lớn ầm ĩ, tới bây giờ chuyện đau đầu nhất có thể giải quyết xong, đứa con gái đã gả ra ngoài nay lại một mình trở về nhà mà ở.” Cô nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Ba mẹ chồng của tớ đều là giáo sư, dạy học ở trường đại học B, tư tưởng cũng có thể nói là đã được khai sáng, ở chung một chỗ với bọn họ chắc cũng không dễ gây mâu thuẫn gì đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.