Hôn Hôn Đã Say

Chương 7: Chương 7




Editor: PNam Tiểu Hỉ

Sáng sớm ngày hôm sau, theo lịch hẹn Hứa Mịch đi cùng với Trương Mộng đến sân bay, chuẩn bị đi Hồng Kông dự tiệc mừng tuổi của con trai cô bạn Phương Diệc Mông.

Phương Diệc Mông là bạn học hồi sơ trung của Hứa Mịch và Trương Mộng. Ba người cùng nhau kết bạn với nhau vô cùng thân thiết, mối quan hệ kéo dài đến tận bây giờ.

Sau khi Phương Diệc Mông kết hôn với Lộ Tri Ngôn, thì hai người bọn họ đã quyết định định cư luôn ở Hồng Kông. Thời điểm Hứa Mịch kết hôn, Phương Diệc Mông còn đang trong thời gian ở cữ, cho nên cô ấy không thể tới tham dự lễ kết hôn của cô được. Mà thật ra thì không chỉ có một mình Phương Diệc Mông không đến hôn lễ của cô, còn có rất nhiều bạn học gần xa còn không kịp chạy đến góp mặt nữa. Cho nên đến thời điểm hiện tại thì ngoài bạn bè thân thích gần gũi ra, các bạn học ngày xưa của cô còn chưa biết cô đã kết hôn vào tháng trước rồi.

So với Hứa Mịch, hôn lễ của Phương Diệc Mông và Lộ Tri Ngôn năm đó có thể nói là vô cùng to lớn, oanh oanh liệt liệt vang dội khắp nơi. Phương Diệc Mông và Lộ Tri Ngôn yêu nhau rất nhiều năm, có rất nhiều lần xa xa rồi lại gần gần, qua bao nhiêu cái như vậy cuối cùng cũng kết hôn, nhưng không thể nói vẫn là màn lên xe trước tiên sau đó mới mua vé bổ sung*. Lộ Tri Ngôn là người Hồng Kông, Phương Diệc Mông là người thành phố A. Hai người hai nơi khác nhau, cho nên năm đó hôn lễ đã được tổ chức ở thành phố A đầu tiên, sau đó lại đến Hồng Kông làm thêm một cái hôn lễ như thế nữa. Mà Hứa Mịch và Trương Mộng ngày đó trước sau là bạn thân của Phương Diệc Mông, cho nên cả hai cô đều làm phù dâu tận hai lần.

(Lên xe trước tiên sau đó mới mua vé bổ sung*: gốc là “Trước lên xe sau mua vé bổ sung”, có ý nghĩa tương tự câu “Ăn cơm trước kẽn”.)

Nói ra thì thời gian trôi qua thật là nhanh, ngày hôm qua phảng phất hình ảnh còn hai mắt đẫm lệ luyến tiếc Phương Diệc Mông cưới chồng, bây giờ đứa con đầu của cô ấy cũng đã năm tuổi, nay lại thêm đứa thứ hai đã đến thôi nôi.

Ngồi trên máy bay, Hứa Mịch tựa đầu vào vai Trương Mộng ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì đã đến Hồng Kông.

Ra sân bay thì Lộ Tri Ngôn đã sớm cho người đến đón hai cô rồi.

Tiệc mừng tuổi được tổ chức ở một khách sạn năm sao tọa lạc tại trung tâm Hồng Kông, thời điểm năm đó hôn lễ của hai người Phương Diệc Mông cũng là được tổ chức ở nơi này. Vừa lúc khi bạn bè đến tham dự hôn lễ hầu hết đều ở luôn khách sạn này vài hôm.

Thời điểm Hứa Mịch và Trương Mộng tới khách sạn, thì đã có người đưa hai cô đến phòng tốt của khách sạn đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Hai người vừa dọn hành lý một chút, lập tức đã chạy đi tìm Phương Diệc Mông.

Một người mặc đồ nhân viên công tác dẫn Hứa Mịch và Trương Mộng đến phòng nghỉ của khách sạn.

Phương Diệc Mông đang ngồi trên ghế sofa, một thân sườn xám xinh đẹp, tóc búi sau gáy, cổ thon dài như thiên nga ngạo nghễ, làn da trắng nõn nà, phong thái trác tuyệt như một phu nhân cao quý. Đương nhiên là, ngoại trừ cái việc cô ấy đang cắm cúi đùa nghịch cái điện thoại trong tay đến nỗi quên cả hình tượng, không nhận biết là hai người Hứa Mịch đã đến ra, thì vẫn cho Phương Diệc Mông là một cô gái tính tình yểu điệu thục nữ.

Hứa Mịch và Trương Mộng đã không gặp Phương Diệc Mông nửa năm rồi. Nhìn bây giờ cô ấy chẳng khác ngày trước là bao, thân hình nhỏ nhắn hoàn toàn không nhìn ra đã là một người mẹ vừa sinh một đứa bé. Nhìn thấy cô ấy như vậy, Trương Mộng tỏ ra đố kị mãnh liệt! Cô cảm thấy bình thường chỉ cần uống nước thôi Trương Mộng cô cũng sẽ phát béo lên, vậy mà Phương Diệc Mông đã sinh con rồi, thân hình vẫn thon gọn xinh đẹp như vậy! Ông trời thật bất công!

Ngay lập tức, Trương Mộng phóng tới ghế sofa giựt lấy chiếc di động ở trên tay Phương Diệc Mông. Bị tập kích đột ngột, Phương Diệc Mông không thừa một giây phun ra một câu chửi tục, sau đó chuẩn bị tư thế muốn mắng người, nhưng mà cô ấy vừa ngẩng đầu, phát hiện người cầm điện thoại mình là Trương Mộng, phía sau còn có Hứa Mịch đang đi tới, khuôn miệng nhỏ của Phương Diệc Mông tức thì đóng lại, cười tủm tỉm đứng dậy ôm lấy cánh tay Hứa Mịch: “Các cậu tới thật là đúng lúc quá, tớ chờ các cậu đến chúc mừng đã từ sớm rồi đó.”

Trương Mộng xem thường trợn trắng mắt, “Thật không vậy, sao tớ chỉ thấy người nào đó ôm điện thoại chơi đến vô cùng phấn khởi, hoàn toàn không để ý đến sống chết của hai người bọn này!”

“Ảo giác, cái đó là ảo giác của cậu thôi!” Phương Diệc Mông phì mũi đính chính lại, sau đó ôm chặt lấy Hứa Mịch cáo trạng: “A Mịch, cậu xem, Trương Mộng lại ức hiếp tớ.”

Hứa Mịch đứng một bên tỏ vẻ hiểu, cô gật gật đầu nói: “Trương Mộng, cậu sai rồi. Cậu biết rõ đối với Diệc Mông cái điện thoại chính là cái mạng của cậu ấy, so với cái đó, chúng ta thì tính là cái gì?”

Trương Mộng giật mình bừng tỉnh, sau đó rất nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng rồi, ngại quá, là tớ nói sai.”

Phương Diệc Mông: “...”

“Ấy, hai đứa con của cậu đâu rồi?” Trương Mộng nhìn một chút, trả điện thoại lại cho Phương Diệc Mông rồi hỏi.

“Bông Bông ở bên ngoài với ba nó, còn Ngọc Ngọc chắc đang ở nhà uống sữa, lát nữa sẽ đến sau.”

“Đúng là, hai vợ chồng các cậu thật là có duyên với khách sạn này đó, lúc nào có tiệc mừng cũng đều tổ chức ở đây sao?” Trương Mộng đánh giá căn phòng này một lát, sau đó tùy ý hỏi.

Phương Diệc Mông cười: “Đây là một trong những sản nghiệp của nhà họ Lộ đó.”

Khóe miệng Trương Mộng khẽ kéo: “Một trong những sản nghiệp?”

“Đúng vậy, quản lý khách sạn xem như là nghề phụ của nhà họ Lộ vậy. Bọn tớ đãi tiệc ở đây, thuận tiện cũng tuyên truyền quảng bá giúp khách sạn luôn, nhất cử lưỡng tiện.”

(Nhất cử lưỡng tiện: làm một việc mà được hai cái lợi.)

Trương Mộng: “...”

Khóe miệng Hứa Mịch co rút mấy cái, tuy rằng biết nhà họ Lộ rất có tiền, nhưng mà không nghĩ tới tiền lại nhiều đến mức như vậy. Khách sạn năm sao sang trọng thế này mà chỉ là một nghề phụ thôi sao? Lúc trước khi Phương Diệc Mộng kết hôn với Lộ Tri Ngôn, Trương Mộng đã giễu cợt rằng cô ấy thật biết chọn người giàu có. Hiện giờ xem ra, người giàu có này cũng không phải là giàu có bình thường.

Phương Diệc Mông không nói nữa, xoay đầu nhìn lên nhìn xuống, liếc mắt mấy lần đánh giá Hứa Mịch, “Hừm, kết hôn rồi quả thật là không giống lúc trước chút nào nha. Phụ nữ chỉ cần có như vậy thôi, Trương Mộng cậu nhìn xem, hiện giờ trên người A Mịch đâu đâu cũng bắt đầu tản ra hơi thở của phụ nữ nha.”

Trương Mộng nhíu mày, khuôn mặt bày ra vẻ nghiêm nghị giải thích thay cho Hứa Mịch: “Cậu đừng nói bừa, cho dù A Mịch đã kết hôn nhưng trước sau thì cậu ấy vẫn như một thôi. Hơi thở phụ nữ ở đâu ra, hơi thở đó khô cạn từ rất lâu rồi.”

“Ồ ồ, là tớ nói sai rồi.” Phương Diệc Mông nghe xong kinh ngạc, còn làm bộ rất nghiêm túc giơ hai tay lên xin lỗi.

Hứa Mịch: “...”

... ...

Lúc bắt đầu tiệc, bởi vì Phương Diệc Mông là chủ, cho nên cô ấy muốn đi cùng với Lộ Tri Ngôn kính rượu mọi người. Bấy giờ hai người Trương Mộng và Hứa Mịch đều ngồi ở bàn tiệc ăn mừng lớn khác.

Trong bàn này đại đa số đều là bạn học trước kia của Phương Diệc Mông. Trong số đó Hứa Mịch và Trương Mộng cũng quen biết được mấy người. Cho nên không khí trong bàn ăn cũng rất là hòa thuận vui vẻ.

Đối với người không mấy thân quen, từ trước đến nay Hứa Mịch rất ít khi nào trao đổi qua lại. Chào hỏi qua mấy người trên bàn xong, Hứa Mịch và Trương Mộng câu được câu không trò chuyện, một lúc sau lại yên lặng, không chen chân vào các đề tài mà mọi người đưa ra.

Đúng lúc này, bỗng nhiên người phụ nữ ngồi cạnh Hứa Mịch quay sang cô nói: “Ôi, cô gái xinh đẹp này, tại sao tôi nhìn cô lại có chút quen quen ấy nhỉ?”

Hứa Mịch quay đầu nhìn người phụ nữ đó, liếc nhìn mấy cái, trong đầu không ngừng tìm tòi trong trí nhớ của bản thân, cuối cùng xác định mình không có quen biết với người phụ nữ này, cô lập tức cười nói: “Hình như cô nhận nhầm người rồi.”

“A, tôi nhớ ra rồi, cô rất giống với bạn lớp trưởng trước kia của tôi!” Người phụ nữ kia vỗ đầu mình một cái, giống như là giật mình nhớ ra, sau đó rất nhanh lại bày ra vẻ mặt ngượng ngùng chêm thêm một câu: “Ôi, bất quá cô đẹp hơn cô ta rất nhiều. Cô ta rất béo, vừa rồi mới nhìn thấy nụ cười rộ lên của cô quả thật có chút giống với cô ta đó nha.”

Hứa Mịch nghe xong thì rũ mi, đôi mắt tối đi chỉ nhàn nhạt đáp: “À.”

Người phụ nữ kia giống như là không nhìn ra sự khác thường của Hứa Mịch, ngược lại cô ta còn lôi kéo người bạn bên cạnh mình, “Lí Phỉ, cậu nhìn xem, cô ấy có phải rất giống với lớp trưởng Hứa Mịch của chúng ta ngày xưa không?”

Cô gái tên Lí Phỉ kia nhìn Hứa Mịch một cái, sau đó nói: “Làm ơn đi, có chỗ nào giống đâu chứ. Cái cô Hứa Mịch kia béo vô cùng, sao có thể so với cô gái này được chứ hả? Cô gái này không biết còn đẹp hơn Hứa Mịch kia biết bao nhiêu lần đâu.”

Cô ta vừa nói xong, Hứa Mịch lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người kia, cô cao giọng nói: “Tôi chính là Hứa Mịch.”

Hai người kia nghe xong tức thì phát hoảng, khuôn mặt cả hai hơi tái ra. Nụ cười trên mặt người phụ nữ ngồi cạnh cô cứng ngắt, vẻ mặt xấu hổ hơi cúi đầu xin lỗi: “Thật… thật ngại quá. Tôi cứ tưởng là tôi nhận nhầm người.”

Hứa Mịch không thèm để ý đến hai người phụ nữ đó, cô quay đầu nói với Trương Mộng một tiếng, cô cần phải đi toilet.

Đợi cho Hứa Mịch đi rồi, mặt Trương Mộng lập tức lạnh xuống, cô lườm hai người kia một ánh nhìn sắc lẽm, cười khẩy nói: “Ngay cả một sợi lông của Hứa Mịch các cô còn kém xa, vậy mà còn không biết xấu hổ đi luyên thuyên sau lưng người ta?” Nếu không phải hôm nay là tiệc do Phương Diệc Mông chủ trì, cô đã sớm lật bàn nổi bão cho hai người này biết điều rồi!

“Cô!” Người tên Lí Phỉ giận dữ trừng mắt Trương Mộng, bộ dạng không ngờ được ở trước mặt nhiều người như vậy, Trương Mộng lại dám làm cho cô ta xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

... ...

Ở trong toilet, Hứa Mịch dùng nước lạnh tạt thẳng lên mặt. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người phụ nữ trong gương, những giọt nước nhỏ dài trên mặt, đôi mắt ửng đỏ lên, vẻ mặt vô cùng chật vật.

Hứa Mịch dùng tay sờ lên mặt gương trước mắt, miết từng bộ phận khuôn mặt mà tấm gương đang phản chiếu. Dung mạo xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, thân hình mỹ lệ, dáng người thon thả yểu điệu. Có ai biết được, khối thân thể này đã từng rất béo, béo đến mức không thể nhìn ra đó là một người con gái?

Tuy rằng đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng đã qua nhiều năm như vậy chuyện này lại bị người khác nói ra như thế, đó thật sự hệt như hành động xé toạt vết sẹo xấu xí của cô ra vậy.

Đã rất nhiều năm rồi cô không tham gia các lần tụ hội bạn học, cũng rất hiếm khi gặp mặt các bạn học trước kia. Hiện giờ, đã có ai nhận ra cô chính là con bé béo ú Hứa Mịch năm xưa đâu? Cho dù bây giờ Dư Đồng Nam có đến nhìn thấy cô, phỏng chừng anh ta còn không biết cô là ai nữa kìa.

Hứa Mịch thở dài, chuyện ngày xưa đã trôi qua rồi, bây giờ nói lại cũng chẳng được ích gì. Tuy thế nhưng lúc này gặp lại những người ngày xưa từng quen biết, quả thật đối với cô mà nói thì tương đối là kích động đó.

Đang trong trạng thái mê mang, bỗng nhiên chuông điện thoại trong túi vang lên, Hứa Mịch nhanh chóng lấy ra, nhìn thấy là cuộc gọi từ Du Ninh Trạch. Cô lập tức tiếp máy: “Em đây.”

Giọng nói trầm thấp của Du Ninh Trạch từ đầu dây bên kia truyền đến: “Em đang ở đâu?”

Không hiểu vì sao, Hứa Mịch phát hiện vốn dĩ ban đầu bản thân không có buồn bã lắm, nhưng khi vừa nghe được giọng nói của Du Ninh Trạch, cô lại cảm thấy vô cùng buồn bã khổ sở. Hứa Mịch nhắm mắt, hít sâu một hơi đáp: “Em đang ở toilet.”

Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói có chút thất vọng của Du Ninh Trạch: “À, vậy sao?”

Hứa Mịch nhận ra giọng điệu kì lạ của anh, cô hơi nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?” Bình thường Du Ninh Trạch hay gọi cho cô vào buổi tối, ban ngày căn bản hai người sẽ không có thời gian gọi điện.

Du Ninh Trạch cười nói: “Anh vừa nhìn thấy một người trông rất giống em, không nhịn được cho nên gọi điện thoại hỏi em một chút.”

Hứa Mịch nghe thế cười nhạo: “Anh đang ở thành phố B, làm sao có thể nhìn thấy em được, em đang ở Hồng Kông đó.”

Bỗng nhiên Du Ninh Trạch hô lên, anh có chút kích động hỏi gấp: “Hồng Kông? Không phải em nói hôm nay em tham dự tiệc mừng tuổi của con bạn em sao?”

“Ừm, bạn em ở Hồng Kông, cho nên hôm nay em đến Hồng Kông để tham dự đây.” Hứa Mịch lấy khăn giấy trong túi ra, nhìn vào gương vừa lau mặt vừa nói.

“Em đợi anh một chút.”

“Hả? Này!” Chưa kịp nói gì mà đã tắt điện thoại rồi. Nhưng mà bây giờ Hứa Mịch cũng chẳng dám gọi lại, con người Du Ninh Trạch này nhất định là công việc bận rộn đến ngập đầu rồi, cô thở ra một hơi, ném điện thoại vào trong túi lại. Mà sao, nghe lời anh nói giống như đang tra khảo cô vậy nhỉ?

Mặc kệ anh, Hứa Mịch phì mũi nhìn vào gương sửa sang bản thân lại một chút, sau đó chậm chạp bước ra ngoài.

Nào ngờ chân mới vừa ra khỏi toilet, đột nhiên Hứa Mịch bị một lực kéo qua một bên, cô còn chưa kịp phục hồi tâm trạng kinh hoàng, lại nghe được giọng nói mừng rỡ mà quen thuộc.

“Hứa Mịch!”

“A!” Hứa Mịch ngạc nhiên nhìn Du Ninh Trạch đang tủm tỉm đứng trước mặt mình, nhất thời cô không thể nào thốt lên được một lời. Anh ấy không phải là đang ở thành phố B sao, hiện giờ sao lại ở đây?

Du Ninh Trạch mím môi cười, nhìn khuôn mặt phát ngốc của Hứa Mịch, tâm tình anh lập tức tốt lên hẳn. Anh bước lên mấy bước, đôi mắt sáng xinh đẹp cong như nửa vầng trăng, “Sao đó? Có phải nhìn thấy anh em vui đến mức choáng váng rồi không?”

Trong giọng anh có mấy phần vui mừng, có mấy phần ấm áp, Hứa Mịch giật mình một cái, trí não lập tức phản ứng lại kịp. Cô giận dữ đấm một quyền vào vai Du Ninh Trạch, không hiểu được vì sao trong lòng lại mừng rỡ, thế nhưng ngoài mặt vẫn không vui mắng: “Sao anh lại xuất quỷ nhập thần như vậy hả!”

Dáng người Du Ninh Trạch cao ngất, mặt mày anh tuấn tú, nụ cười rộ lên bên môi hiện lên hai cái lúm đồng tiền thật sâu, anh nhìn khuôn mặt giận dữ của Hứa Mịch, lại cảm thấy toàn thân như sắp bay lên trời. Anh đứng đó, chỉ nhìn cô mà không nói một lời, giống như cho dù nhìn cô như thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy không đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.