Hôn Hôn Em, Bé Yêu

Chương 10: Chương 10: Chương 8.1




Mặt Hách Hạ Tĩnh không biểu hiện ngồi trong nhà hàng cao cấp, khuấy cà phê đá trước mắt.

Nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, cô thừa nhận tâm tình rất phức tạp, không ngờ có ngày sẽ phải đối mặt với loại chuyện như vậy.

"Thiệu phu nhân, cám ơn cô đã đồng ý gặp tôi." Người phụ nữ đối diện nhẹ giọng nói, giọng nói rất tự tin, đôi mắt không hề che giấu nhìn thẳng Hách Hạ Tĩnh.

"Không cần khách sáo với tôi, nói quá nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp nói vào vấn đề luôn đi!" Hách Hạ Tĩnh không cười, xa lạ lại lạnh lùng nhìn cô ta.

Vừa mới tan lớp, cô liền nhận được điện thoại của người phụ nữ này, cô ta nói có lời gì muốn nói với cô.

Nói? Thành thật mà nói, cô tuyệt không có cảm giác mình và người phụ nữ này có chuyện gì tốt để nói, nhất là nói chuyện riêng như vậy.

Nhưng mà nếu đối phương kiên trì như vậy, với cá tính không thích trốn tránh vấn đề của cô, ngược lại rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ này muốn nói với cô chuyện gì.

"Như vậy tôi nói thẳng." Nhìn thái độ tỉnh táo của Hách Hạ Tĩnh, người phụ nữ cười nhạt."Tôi không muốn rời xa Sỹ Trần."

"Chuyện này chẳng liên quan tới tôi." Hách Hạ Tĩnh bình tĩnh nói.

"Nhưng anh ấy hi vọng tôi chuyển công tác tác, hoặc là rời đi."

"Chuyện này chẳng liên quan tới tôi, nói với tôi làm gì? Không phải là tôi yêu cầu anh ấy làm như vậy."

"Nhưng mà anh ấy vì cô." Ánh mắt của thư ký Thiệu Sỹ Trần phức tạp, ẩn chứa oán hận.

"Vì tôi? Cho nên cô hi vọng tôi ra mặt, vì cô cầu xin anh ấy từ bỏ quyết định này?"

"Đúng, nếu cô không để ý tôi tiếp tục đợi ở bên cạnh anh ấy, như vậy giúp làm chuyện này chỉ là một cái nhấc tay, dù sao năng lực công tác của tôi rất cần thiết với anh ấy, tôi là trợ thủ đắc lực nhất của anh ấy, không chỉ như vậy, vận chuyển buôn bán của công ty, các quan hợp tác và bí mật công ty, bao gồm nhược điểm Thiệu thị không muốn người khác biết, tôi đều rất rõ ràng, nếu như anh ấy không để cho tôi tiếp tục đợi ở bên cạnh anh ấy, tôi không bảo đảm mình sẽ làm ra hành động gì." Đôi mắt thư ký thâm trầm sắc bén, giọng điệu lơ đãng toát ra vô tình.

Hách Hạ Tĩnh giương mắt, trầm mặc không nói .

"Thật ra thì tôi không hiểu, tại sao cô không thể tiếp nhận sự tồn tại của tôi? Đối với cô mà nói, sự tồn tại của tôi sẽ không có tính uy hiếp. Thân là thư ký của anh ấy, tôi có thể trợ giúp anh ấy rất nhiều; thân là người tình của anh ấy, tôi sẽ không phá hỏng hôn nhân của cô và anh ấy. Tôi muốn , chỉ là chẳng qua là cho hắn đang một khối, có phải hay không dưới đất hóa, có phải hay không được thừa nhận, những thứ này đối với tôi mà nói đều không quan trọng, nếu tôi không có tính uy hiếp còn có thể trợ giúp anh ấy, tại sao cô không thể mở một mắt, nhắm một mắt?" Sắc mặt Hách Hạ Tĩnh không chút thay đổi, đội mắt làm người ta không thấy rõ cảm xúc.

"Cô biết hôn nhân của Sỹ Trần cha mẹ cũng là loại quan hệ này sao?" Thư ký nhẹ giọng nói, dáng vẻ thong dong tự tin, giống như là rất hiểu rõ anh, lại giống như cô ta mới thích hợp là nửa kia của anh.

"Loại quan hệ nào?" Hách Hạ Tĩnh lạnh nhạt nhẹ giọng hỏi thăm.

"Giống như loại quan hệ này của chúng ta." Thư ký tự tin khẽ mỉm cười."Cha mẹ của Sỹ Trần chỉ vì lợi ích mà kết hợp, nhưng mà bọn họ không có tình cảm, bởi vì hôn nhân liên quan đến quan hệ của công ty hai nhà, bọn họ không thể giống như người bình thường khi không hợp không thương liền ly hôn, cho nên bọn họ nói xong điều kiện, chỉ cần không bị truyền thông phát hiện, bọn họ có thể hưởng thụ cuộc sống tự do, không chỉ có thể có nhiều người tình và sinh hoạt cá nhân, coi như muốn có quan hệ cùng đối phương, bên kia cũng không có tư cách hỏi tới."

Hách Hạ Tĩnh nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. "Như vậy. . . . . . Có gì khác biệt với không kết hôn?"

"Tôi mới vừa nói qua rồi, hôn nhân của bọn họ là xây dựng trên cơ sở không tình yêu, giống như cô và Sỹ Trần." Chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt Hách Hạ Tĩnh cứng lại.

"Thật ra thì cô nên biết, hôn nhân mà buộc người đàn ông sống chung cả đời với người phụ nữ mình không yêu đây là chuyện đáng buồn cỡ nào, đương nhiên, đối với cô mà nói cũng là một loại hành hạ." Cô tuyệt đối không thừa nhận Sỹ Trần yêu người phụ nữ trẻ tuổi này, tuyệt đối không!

"Nhưng nếu như cô nghĩ, cô cũng có thể để mình không có cùng phương thức sống, có thể để cho mình khoái hoạt hơn, cũng để cho đối phương giải thoát, chuyện như vậy, sao lại không làm? Nếu như cô nguyện ý, vậy là tốt rồi. . . . . ."

"Cô biết tôi là ai sao?" Hách Hạ Tĩnh đột nhiên cười lạnh.

"Hả?" Thư ký sửng sốt một chút, không hiểu vì sao cô đổi chủ đề.

"Tôi hỏi cô, cô biết tôi là ai sao?"

"Tôi đương nhiên biết, cô là Hách Hạ Tĩnh."

"Đúng, tôi là Hách Hạ Tĩnh, đường nhiên, tôi là vợ của Thiệu Sỹ Trần, cũng là một trong những người thừa kế mới của gia tộc Hách Hạ." Ánh mắt cô nhìn thư ký càng lúc càng lạnh, giống như một đầm nước sâu, làm người ta đoán không ra suy nghĩ của cô.

"Cho nên?" Thư ký không hiểu ý cô nói.

Hách Hạ Tĩnh cười khẽ một tiếng, trong mắt trở nên lạnh lùng sắc bén kinh người, giống như một đại tiểu thư cao ngạo.

"Vậy cô là ai? Cô có tư cách gì nói những lời này với tôi? Tại sao nói những yêu cầu này với tôi? Cô lấy thân phận gì đối mặt tôi? Phụ nữ của Thiệu Sỹ Trần? Người tình? Tiểu tam? Thư ký? Hay là bà quản gia? Dựa vào thân phận của cô, có quyền gì, có quyền gì nói những điều này với tôi?"

Chậm rãi dựa vào thành ghế phía sau, cô nhếch mép lên, lạnh lùng nhìn thư ký.

"Nói khó nghe một chút, bằng thế lực của nhà Hách Hạ, chỉ cần tôi nguyện ý, tùy thời có thể làm cho cô biến mất, nhưng mà làm như vậy có ích lợi gì? Cô không có tính uy hiếp với tôi, cô muốn Thiệu Sỹ Trần, chính mình tự nghĩ biện pháp, có thể nghĩ được biện pháp để cho anh ấy gật đầu đồng ý tiếp tục để cho cô ở bên cạnh, tôi sẽ không nói hai lời, vị trí chủ nhân cũng nhường cho cô, nếu như Thiệu Sỹ Trần là loại đàn ông sẽ vì một người tình mà tổn thương vợ con, dù yêu nữa, tôi cũng không cần."

Đôi môi thư ký khẽ run, hình như không nghĩ tới người phụ nữ trẻ tuổi mới hai mươi mốt tuổi này thế nhưng có thể nói ra những lời vô tình lại giễu cợt người như vậy.

"Ngược lại, hành động không bình thường của cha mẹ Thiệu Sỹ Trần, tại sao cô cảm thấy đây là chuyện lớn? Một đôi vợ chồng người có tình, có người yêu, ở bên ngoài làm bừa làm loạn, chính là không đúng, tại sao đến miệng cô lại biến thành hành động chính xác? Xin hỏi, người nhà của cô cũng là như thế sao?"

"Đây chính là thói quen và cách sống của người có tiền." Thư ký nheo mắt, không chịu yếu thế nhấn mạnh.

"Thật xin lỗi, cha mẹ của tôi không phải như vậy, xin không cần nhìn cả vấn đề từ một phía, cảm thấy cuộc sống của người có tiền trên toàn thế giới đều hỗn loạn như vậy.

Cha mẹ của tôi yêu thương lẫn nhau, ánh mắt của bọn họ chưa bao giờ rời khỏi đối phương, ở bên ngoài, đối với bọn họ chuyện có người tình là chuyện buồn cười và không nên tồn tại, bởi vì bọn họ thân là vợ chồng còn có con, trách nhiệm của bọn họ phải giáo dục con của mình, bọn họ sẽ không để cho mình dính phải loại tai tiếng làm người ta cười chê này."

Hách Hạ Tĩnh bưng cốc lên, uống một hớp cà phê, khẽ cười."Tôi rất ngạc nhiên, chẳng lẽ trước kia cô không có có đi học? Trường học không có dạy cô cái gì gọi là luân lý và đạo đức sao? Vợ có thể tùy ý ăn vụng, chồng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt? Cô học ngành gì? Là tốt nghiệp trường nào? Tôi thật sự nghĩ là muốn hỏi các thầy giáo của cô một chút, giáo dục quan niệm như vậy cho một đứa bé là chính xác sao? Nếu như cô cảm thấy mình không sai, như vậy tôi hỏi cô, cô có thể, cô dám hào phóng thừa nhận với mọi người cô muốn làm người tình Thiệu Sỹ Trần sao? Muốn làm tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vĩnh viễn bị người đời chê cười? Cô cảm thấy nếu như cha mẹ của cô biết con gái mình là loại thân phận này, bọn họ sẽ cảm thấy rất vinh quang, rất kiêu ngạo sao?"

Thư ký ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn chằm chằm Hách Hạ Tĩnh. " Đây là cô đang uy hiếp tôi?"

"Đúng! Tôi đang uy hiếp cô, hơn nữa còn là quang minh chánh đại uy hiếp."

"Tại sao cô làm như vậy?" Nghĩ tới điều gì, thư ký khẽ cắn răng, "Bởi vì cô có nhà Hách Hạ đứng sau, mà có thể tổn thương người như vậy?"

Hách Hạ Tĩnh chậm rãi rũ mắt xuống, giống như đang suy tư, sau đó kiên định giương mắt."Đúng, bởi vì tôi là Hách Hạ Tĩnh nhà Hách Hạ, cho nên tôi có tư cách uy hiếp cô, cũng bởi vì tôi là vợ của Thiệu Sỹ Trần, càng có tư cách uy hiếp cô, nói rõ một chút, không phải cô cũng cảm thấy là nhìn tôi còn ít tuổi, cảm thấy có thể dễ dàng sắp đặt, cho nên mới dám đến yêu cầu tôi những chuyện này? Cô đã dám, thân phận địa vị của tôi cao hơn cô, lại có cái gì không dám hay sao?" Rốt cuộc là ai tổn thương người nào, chẳng lẽ cô không nhìn ra được?

"Cô không tin nếu như cô thương tổn tôi, tôi sẽ làm ra chuyện tổn thương Sỹ Trần?" Tay thư ký nắm thành quyền, trong mắt thể hiện quyết tâm ngọc đá cũng vỡ.

Hách Hạ Tĩnh bình tĩnh vươn tay với cô."Xin cứ tự nhiên."

"Cái gì?" Thư ký sững sờ.

Hách Hạ Tĩnh cười cười với đối phường. "Cô nghĩ làm sao thì làm như thế đi, chuyện không liên quan đến tôi, cô muốn tổn thương anh ấy, tôi cũng chẳng sao cả, đây là anh ấy gây họa, nên tự mình gánh chịu, coi như cô tổn thương anh ấy thì như thế nào? Như vậy thì được anh ấy? Vậy cô cho là nói như vậy, tôi sẽ suy nghĩ cho anh ấy, nhẫn nhịn tất cả? Tôi không thể nào làm như vậy, bởi vì tôi tuyệt đối không sợ cô làm ra bất cứ chuyện gì."

Cô dừng lại một lát, "Cô có năng lực tổn thương anh ấy, tôi không có năng lực làm mọi chuyện trở lại bình thường sao? Cô có năng lực đối kháng thế lực nhà Hách Hạ sao? Cô nói tôi lợi dụng quyền thế chèn ép cô, tôi không phủ nhận, bởi vì tôi thật sự đang làm chuyện này, hơn nữa làm rất thuận tay, không cảm thấy phải xin lỗi bất luận kẻ nào. Hôm nay là cô tới tìm tôi, không phải là tôi tìm cô gây chuyện, quá khứ của cô và Thiệu Sỹ Trần, tôi mặc kệ, bởi vì đây là chuyện của hai người, nhưng bây giờ nếu anh ấy là chồng của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy." Nhìn người phụ nữ trước mắt có vẻ tức giận và không cam lòng với cô, Hách Hạ Tĩnh chỉ có thể cười tự giễu một tiếng.

"Nếu như cô hi vọng lấy được, thật ra thì cô không phải nên tới tìm tôi, chỉ có một tình huống có thể làm cho tôi không quan tâm, đó chính là không còn quan hệ với anh ấy, chỉ cần từ vỏ hôn nhân với tôi, không còn là chồng của tôi, cô thích ở chung với anh ấy hay thế nào đều không quan trọng."

"Cô biết không? Tôi ghét nhất loại người có tiền như các người." Thư ký căm hận nhìn cô chằm chằm."Anh ấy vốn phải là của tôi!"

"Là tự cô buông tha, không phải sao?" Hách Hạ Tĩnh sâu kín thở dài một hơi, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nếu như ba năm trước đây cô đồng ý gả cho anh ấy, hôm nay sẽ không có sự tồn tại của tôi, tôi càng không thể nào trở thành người không may, không giải thích được vì sao bị cô ghét. . . . . . Không, tôi và cô hoàn toàn sẽ không biết. . . . . . Cho nên nói, rốt cuộc ai mới là người vô tội nhất đây?"

Trở thành Thiệu phu nhân . . . . . . Cô không thể nào suy nghĩ rốt cuộc là ngày thứ bao nhiêu, bởi vì tâm tình không bình tĩnh. Loại chuyện vớ vẩn này, tại sao phải xảy ra với cô? Thành thật mà nói, cô không hiểu nổi.

Bởi vì cô là con nhà có tiền, bởi vì trong cuộc sống tương lai của cô nắm giữ quá nhiều quyền lợi và ích lợi, cho nên những thứ này cô nên đối mặt?

Tại sao cô không thể có cuộc sống bình thường? Tại sao trước hai mươi mốt tuổi cuộc sống bình thường mà từ khi kết hôn bắt đầu thay đổi hoàn toàn?

Cô không hiểu. . . . . . Thật không hiểu.

Tại sao cô không được cha mẹ sinh ra như người bình thường? Mặc dù bọn họ không có cuộc sống bình thường, cũng có thể tự tại tùy ý trôi qua như vậy?

Không hiểu. . . . . . Cô thật không hiểu !

***

Người phụ nữ bên trong cửa sổ, trầm tĩnh giống như có chuyện cô không để ý.

Người phụ nữ bên trong cửa sổ, cho đến khi đối tượng nói chuyện với cô rời đi, vẫn không hề tính toán rời đi, lẳng lặng ngồi tại chỗ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Cách chỗ cô ngồi một chút, có một người đàn ông sắc mặt u ám, nhấp nhẹ cánh môi ẩn chứa u buồn và lo lắng không thể hình dung.

Anh ngẩng đầu lên, ngắm nhìn người phụ nữ vậy không còn nụ cười, vợ của anh.

Xem ra cô rất không vui vẻ, khuôn mặt của cô mang theo nặng nề, ánh sáng trong mắt không sáng ngời giống trong ký ức của anh.

Nhìn cô như vậy, anh lại tự trách.

Anh không nghĩ tới chuyện sẽ làm cô tổn thương nhiều như vậy. . . . . . Anh vẫn cho rằng mình tính không sai, bởi vì dù sao đó cũng là chuyện đã qua. . . . . . Dù sao đây chính là những việc trải qua khi lớn lên, mỗi người đều có cuộc sống của mình. . . . . .

Nhưng mà bây giờ quá khứ của anh lại đè trên người của cô, trong mắt cô ưu sầu, cô mất đi nụ cười, cô chỉ là một người mới hai mươi mốt tuổi, cô trong sáng như vậy. . . . . . Vô tội! Anh bắt đầu hối hận, hối hận mình mang cho cô loại tổn thương khô g nên có này.

Một người ngồi cách đó không xa, có một người đàn ông nhìn tờ báo, từ đầu tới cuối hắn không có động tác, chỉ là lẳng lặng làm chuyện của mình.

Vậy mà chẳng biết tại sao, nhìn người đàn ông này dường như khẽ cong môi một cái, giống như là lấy được tin tức tốt gì làm người ta hài lòng mà mỉm cười. . . . . .

Lúc Hách Hạ Tĩnh kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, đã hơn bảy giờ.

Bình thường Thiệu Sỹ Trần về đến nhà là tám giờ, cho nên cô xác định mình tuyệt đối sẽ không về muộn hơn anh.

Cô vốn cho rằng như vậy, cho nên khi đứng ở ngoài cửa phát hiện đèn trong nhà đang sáng, thật sự sợ hết hồn.

Cố chống thân thể mệt mỏi, cố ý mỉm cười vui vẻ, cô mở cửa nhà ra.

"Sỹ Trần, em đã trở về."

Cô định mỉm cười đối mặt với người đàn ông trong phòng, nhưng mà bước vào phòng khách, rõ ràng cảm nhận được không khí rất lạnh, cô đanh mặt, nghi hoặc nhìn hai người xuất hiện trong phòng khách, cùng với chồng của mình.

"Tiểu Tĩnh, tại sao trễ như thế mới về đến nhà? Ạnh đang định gọi điện thoại cho em." Thiệu Sỹ Trần đang mang bộ mặt sa sầm khi nhìn thấy vợ mình thì sững sờ trong nháy mắt nâng lên nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt cũng sáng lên.

"Thật xin lỗi, em đi ăn cơm cùng nhóm bạn, nói chuyện phiếm tán gẫu muộn quá, cho nên mới. . . . . ." Bừng tỉnh từ trong mờ mịt, cô nhìn thấy chồng cô rõ ràng mỉm cười trong mắt cũng lộ vẻ yên tâm, mặc dù sinh lòng nghi ngờ, nhưng mà bây giờ không có thời gian hỏi thăm, toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người của đôi nam nữ xa lạ này."Sỹ Trần, hai vị này là?"

"Tôi còn đang suy nghĩ, thân là vợ về muộn, còn ra thể thống gì? Nói chuyện phiếm với bạn cũng nên có giới hạn, chồng tan việc trở về trong nhà ngay cả một món ăn cũng không có, làm vợ thế nào?" Người đàn ông lớn tuổi lạnh nhạt nói, nhìn Hách Hạ Tĩnh, lộ ra vẻ mặt bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.