Hồn Ký Ức

Chương 16: Chương 16: Tâm Tình.




Một buổi tối mệt mỏi trôi qua, công sức mấy tuần qua coi như được đền đáp xứng đáng, mọi thứ diễn ra hết sức suôn sẻ. Thật tốt. Nhưng bây giờ, Cố Vi Vân cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, được rời khỏi đôi giày cao gót và bộ váy nặng nề, được đứng dưới dòng nước mát mẻ của vòi sen, được nằm trên chiếc giường êm ái quen thuộc và ngủ một giấc thật ngon.

Sau khi thu dọn mọi thứ, Cố Vi Vân tạm biệt đồng nghiệp, rời khỏi Hội trường khách sạn. Lâm Chu Sơn đứng chờ sẵn phía trước, chỉ cần cô ra là có thể ngồi vào chiếc ghế êm ái đó sau mấy tiếng đi đứng mệt mỏi. Nghĩ đến thôi đã thấy thật sảng khoái...

“Có muốn đi ăn chút gì không? Làm việc cực lực thế còn gì.”

Lâm Chu Sơn đi lại, cất giọng trầm ấm. Cố Vi Vân lắc đầu, ngáp một cái như ra dấu cho anh chàng kia biết cô bây giờ chỉ muốn ngủ mà thôi.

“Được được, tớ chở cậu về.” – Chu Sơn bật cười, mở cửa xe cho cô gái nhỏ.

Xe vừa lăn bánh, Vi Vân như được thiết lập chế độ, lập tức ngủ say sưa, còn chẳng thèm thắc dây an toàn. Đến đoạn đèn đỏ, Chu Sơn lắc đầu ngao ngán, chòm người qua thắc dây an toàn cho cô bạn. Ở cự li gần, anh hoàn toàn cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể của Cố Vi Vân, trọng phút chốc như rơi vào trạng thái u mê, chìm đắm trong từng đường nét xinh đẹp của cô. Cho đến khi còi xe inh ỏi phía sau giục chạy, Lâm Chu Sơn mới hoàn hồn, ngồi lại ngay ngắn rồi cho xe chạy.

Không thể phủ nhận, ở cạnh Cố Vi Vân hai mươi mấy năm, một người như anh lại coi như không hề cảm động. Từ năm 6 tuổi, Lâm Chu Sơn đã động lòng với cô bạn nhỏ hàng ngày ở cạnh. Cùng cô lớn lên, tới 15 tuổi, anh xác định tình cảm mà mình dành cho Cố Vi Vân đã vượt qua phạm trù bạn thanh mai trúc mã. Năm 16 tuổi, anh dồn quyết tâm theo đuổi Vi Vân lại bị tạt một gáo nước vào mặt khi cô hẹn hò với Dịch Phàm lớp trên. Tâm trạng những tháng ngày quá của anh như rơi vào vực thẳm, cảm giác bị muôn vàng thất vọng bủa vây, nhưng ngoài mặt vẫn là tỏ ra bình thường: vẫn vui vẻ, lạc quan, điên khùng...

Để rồi từ đó, tình cảm của Lâm Chu Sơn anh vẫn nằm trong tiềm thức, vẫn chôn vùi trong lòng, không chạm tới cửa miệng được. Bao năm trôi qua, anh vẫn ở bên Vi Vân, anh vẫn là người cô có thể tựa vào, có thể tâm sự, có chia sẻ nỗi buồn... nhưng tâm tình này của anh, đến bao giờ Cố Vi Vân mới có thể cảm nhận được?

Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, Vi Vân ngủ bên cạnh bị đánh thức, lấy máy từ trong túi xách ra nghe.

“Alo, Cố Vi Vân nghe?”

Đầu dây im lặng vài giây, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Em tính lấy lòng Mạc Ngạ Phong thật?”

“Cố Vi Vân, em hận anh?”

Nghe giọng nói thân quen, Vi Vân tỉnh ngủ ngay, ngồi bật dậy, thân thể lập tức kháng cự day an toàn thắt trên người. Là Dịch Phàm.

“Vi Vân, hôm nay em chen ngang vào cuộc nói chuyện giữa chúng tôi và Mạc tổng là có ý gì? Quen em lâu như vậy, tôi biết mục đích của em không chỉ đơn giản là vì công việc.”

Nắm tay siết chặt, Cố Vi Vân nghiến răng, giọng nói dần sắc bén lạ thường, thẳng thừng đâm một nhát vào kẻ đầu dây:

“Anh đừng quá xem trọng bản thân mình như vậy, cũng đừng tỏ ra mình hiểu rõ tôi thế nào. Tôi làm gì không cần anh quản, cũng không liên can tới anh.”

Ngoài đường, xe chạy song song, hướng một chiều mà đi, cứ vô tình lướt ngang nhau. Đời người, nếu đã có duyên có phận, ắt sẽ gặp gỡ nhau; còn đã không duyên không phận, níu kéo chỉ thêm bận lòng, vậy thì tốt nhất hãy là hai đường thẳng, mãi mãi đừng cắt nhau.

“Cố Vi Vân, chuyện bảy năm trước, chỉ là...”

“Chuyện bảy năm trước đối với tôi bây giờ chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nếu năm đó anh đã chọn rời xa tôi, dù là vô tình hay cố ý, tôi mong anh hãy giữ vững ý nghĩ đó. Dù lựa chọn đó là sai hay đúng, anh hãy tự mình chịu đựng, đừng khiến người khác phải thêm bận lòng gì điều đó nữa. Tôi cũng không còn dư sức lực để quan tâm tới nó nữa đâu. Tạm biệt.”

Cố Vi Vân cắt ngang lời của Dịch Phàm, tuôn một tràn dài rồi tắt máy ngang, không cho đối phương kịp phản ứng gì.

Lâm Chu Sơn lén nhìn cô gái bên cạnh, chú ý thấy khóe mắt cô đỏ lên, gương mặt cũng buồn rầu hơn hẳn. Anh muốn nói gì đó, muốn an ủi cô, muốn chọc cô để cô vui lên một chút, muốn xua tan cái nỗi xót xa trên gương mặt đó... nhưng đã bảy năm rồi, vẫn là không nói nên lời, chỉ có thể câm lặng mà ở bên cạnh cô mà thôi.

“Chu Sơn, cậu nói xem, có phải tớ đang hận anh ta không? Có phải tớ đang trả thù anh ta không?”

Chiếc xe vẫn duy trì tốc độ, chạy băng băng trên đường. Không gian bên trong im lặng, có chăng cũng là tiếng động cơ êm êm phát ra tiếng động. Chu Sơn nghe câu hỏi này, suy tư vài giây, rồi giọng bình thản nói:

“Vi Vân, cậu không có thời gian để suy nghĩ tới những chuyện đó, trách nhiệm của cậu bây giờ là phải vạch trần tội ác của bọn họ. Đã 15 năm rồi, anh trai cậu không thể một thân tìm ra công bằng đạo lý được, cậu phải giúp anh ấy. Chuyện Dịch Phàm, bảo cậu không đau không hận là không thể, nhưng cậu đã vì nó tốn mất 7 năm thanh xuân, chẳng lẽ cậu muốn vì nó mà khiến ba mẹ cậu chết không an lòng sao? Hắn ta cũng không đáng để cậu phải để tâm tới vậy đâu. Hiểu không, đồ ngốc.”

Ngẫm nghĩ những lời mà Chu Sơn nói, Cố Vi Vân hồi lâu cũng không trả lời, mắt dõi theo dòng xe chạy bên ngoài. Gương mặt xinh đẹp vừa rồi u buồn, đau xót... giờ lại như tiếp thêm chút sức sống bé nhỏ, khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng, đẩy trôi muộn phiền.

Ở đời, đừng nên bước vào vết xe đổ do bản thân tự gây ra. Chỉ cần trải qua một lần, con người hãy lấy đó làm kinh nghiệm để đi tiếp chứ đừng ngu muội để nó quấn lấy mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.