Nhà Xe tối đen đưa tay không thấy năm ngón, chen chúc trêи giường lớn, Lâm Ngạn nằm ở giữa ngực phập phồng không ngừng, hô hấp dồn dập thở dốc. Hắn có chút thất thố vòng tay ôm cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong lồng ngực. Lòng bàn tay dán lên da thịt nõn nà, gân xanh nổi trêи mu bàn tay, có chút hoảng loạn, càng có rất nhiều khó nhịn.
Cố Viện một đường đi tới, cũng đã sớm cơ khát vô cùng.
Trong phòng Nhà Xe không lớn này, chính là có năm người đàn ông đang ngủ. Khắp nơi đều có thể ngửi được hơi thở giống đực nồng đậm. Cô không có mặc quần áo, chân vừa bước xuống đất lập tức cảm giác được thân thể nóng lên. Nơi tiếp xúc với không khí giống như bị người lướt qua, tê tê ngứa ngứa.
Chờ tới trêи giường rồi thì hơi thở nam tính càng đậm. Cô cưỡi trêи người cậu trai trẻ, tay chân cùng lúc bắt đầu cởi quần áo trêи người hắn. Có loại ảo giác như ma nữ háo sắc cưỡng gian đêm khuya.
Lâm Ngạn tuy cũng xuất thân là phi công, nhưng lại thiên hướng về kỹ thuật máy tính, hơn nữa tuổi vẫn còn nhỏ, một thân da thịt rất là non mịn, khi da thịt dán vào nhau vô cùng thoải mái.
Cố Viện chơi chơi, tay bắt đầu trượt xuống dưới. Khi nắm lấy cây gậy thô dài thẳng tắp kia bỗng có chút kinh ngạc. Chàng thiếu niên thoạt nhìn ấm áp như ánh mặt trời vậy mà lại có cây côn th*t dài siêu to, cũng vô cùng tương phản.
Một tay Cố Viện xoa bóp vật to lớn phồng lên gân xanh, một tay ở trêи cơ ngực săn chắc vỗ về chơi đùa. Sau một lúc sờ soạng lung tung, hai ngón tay vân vê rồi tàn nhẫn nhéo đầu иɦũ ɦσα dựng lên.
“Ưm...”
Lâm Ngạn chưa từng bị kϊƈɦ thích như vậy, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Kɧօáϊ cảm như điện giật từ xương cùng thoáng lên đỉnh đầu, làm hắn theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng chính là vừa động như vậy thì nơi dưới háng bị nắm lấy lại tê rần. Cơ thể gầy nhưng rắn chắc đột nhiên phát run, chỉ có thể thở hổn hển, thỉnh cầu nồng đậm trong mắt bị bóng đêm che đậy.
Cố Viện ghé vào bên tai cậu thanh niên, giọng nói gần như chỉ là hơi thở: “côn th*t rất to, tới thao chị đi ~”
Hai chân của hai người giao triền bên nhau, Lâm Ngạn có thể cảm giác được môi âʍ ɦộ đầy đặn đã sớm bị ái dịch làm sũng nước, trơn ướt sền sệt, thỉnh thoảng có ɖâʍ thuỷ nhỏ giọt, trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngọt hết sức dụ người.
Nghĩ đến hai người anh em tốt còn ngủ bên cạnh, Lâm Ngạn có chút sốt ruột, sợ thanh âm ɖâʍ thuỷ rơi xuống “xoạch xoạch” cùng với khí vị mê người phát cuồng này sẽ bị phát hiện, chỉ muốn lập tức dùng đồ vật lấp kín chỗ kia, giống như Hàng tử ngày đó vậy, đem bên dưới chị Viện Viện nhét đến tràn đầy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, côn th*t thô to để ngay khe hở giữa hai mép thịt làm Lâm Ngạn tỉnh táo lại. Hắn siết chặt eo ʍôиɠ phát lực, dùng sức đâm mở cánh hoa mềm mại, rơi vào một nơi trơn ướt chặt chẽ.
Cố Viện không dự đoán được đối phương thật sự nghe lời như vậy. Cây gậy to kia đâm vào rất mạnh, lại rất quyết đoán, tựa như hắn không hề che dấu sự yêu thích, dùng khí thế thẳng tiến không lùi đi vào trong cô.
Lỗ nhỏ đã vài ngày không làm vô cùng chật hẹp, bất chợt bị cắm vào như vậy nên cũng rất đau.
Cố Viện cố nén xúc động muốn kêu to, bàn tay vốn nắm côn th*t bị một lượng lớn ɖâʍ dịch dính vào, không cẩn thận trượt qua một bên. Trong lúc hốt hoảng dường như túm được thứ gì đó, nhưng tâm trí cô đều nằm ở chỗ hoa huy*t bị đầu nấm cực lớn mạnh mẽ căng ra kia, nên trong lúc nhất thời không chú ý đến.
Lần đầu tiên Lâm Ngạn làm loại chuyện này, côn th*t mới vừa thọc vào đã bị siết chặt lấy. Vách thịt như có sinh mệnh, cái miệng nhỏ mấp máy ʍút̼ lại đây, lộn xộn lại chặt chẽ, vừa như ɖu͙ƈ cầu bất mãn, vừa như cực lạc nhân gian. Quy đầu tê dại không thôi, chỉ muốn ngay tại chỗ điên cuồng đâm thọc cho đến lúc phun ra.
Nhịn không được, hoàn toàn nhịn không được.
Hắn cuối cùng biết, vì cái gì mà trêи hôn lễ ngày hôm đó, cho dù làm trò trước mặt bọn họ, Hàng tử vẫn làm điên cuồng như dã thú. Tư vị mất hồn như vậy, ai có thể chịu được.
Lại lần nữa nghĩ đến trường hợp ngày đó, tính háo thắng của đàn ông xông lên. Một giây trước khi mất khống chế, trong đầu Lâm Ngạn chỉ có một ý niệm, tốc độ của hắn không thể chậm hơn Hàng tử.
Nếu Cố Viện biết ý tưởng của cậu thanh niên chỉ sợ là muốn đánh chết hắn. Nay đã khác xưa, hiện tại hoa huy*t này còn chưa có cắm mở ra đâu, cây hàng của tên này lại siêu to. Nếu ngay từ đầu côn th*t đã mạnh mẽ cắm làm, vậy chính là muốn mạng đó.
Gân xanh phồng lên khảm nhập thật mạnh vào đường đi, góc cạnh cứng rắn bừa bãi lôi kéo thịt mềm. Khuấy đảo xoay tròn gì cũng đều không có, ngay từ đầu côn th*t lớn trắng trợn lộ liễu thọc vào rồi rút ra. Quy đầu đột nhiên đánh vào chỗ sâu trong hoa huy*t, lực đạo thật lớn cơ hồ như muốn làm người ta vỡ nát.
Cố Viện bị nện hai mắt trắng bệch, chỉ dùng hết một tia sức lực cuối cùng, kéo chăn trêи giường cắn vào trong miệng. Lòng bàn tay cũng không tự giác nắm chặt, có chút không biết thân đang ở nơi nào.
Cô phát không ra thanh âm, nhưng trong não lại đang không ngừng thét chói tai ——
A... muốn nứt ra... côn th*t lớn căng quá to... sắp bị xé nát...
Ưm... a... cọ tới rồi... có cái gì đó... những gân xanh với mạch máu phồng cứng lên đó... cọ loạn khắp nơi... vừa đau vừa tê...
Quá nhanh... hắn căn bản không hiểu thao như thế nào... đồ lỗ mãng!
Trong đại não không ngừng kêu gào, dưới kϊƈɦ động và áp lực như vậy, đỉnh đầu đầy mồ hôi, mật nước dưới hạ thể càng ngày càng nhiều. Thân thể Cố Viện bắt đầu phát run, có loại cảm giác bị cắm xuyên qua.
Không biết qua bao lâu, thẳng cho đến khi đường đi chặt chẽ bị thọc mềm hoàn toàn, rốt cuộc Cố Viện từ trong nức nở tìm được một tia lý trí, mới phát hiện chăn bông đã sớm ướt đẫm. Cô thở sâu, muốn chỉ đạo tên nhóc chỉ biết làm bừa này một chút, thì đột nhiên phát hiện ——
Trong lòng bàn tay đang túm một đồ vật, vừa cứng vừa nóng, trạng thái hình trụ...
Vậy mà lại là một cây ƈôи ȶɦịt lớn!
Đây là... ai?
*** 30 ***