Tiếng ngọc bội vang lên đinh đang một hồi, Nhan Duật được bốn thị nữ vây quanh khoan thai bước từng bước đến gần.
Bốn thị nữ kia, mặc kiểu dáng trang phục thị nữ giống nhau, y phục một màu xanh, nhưng màu xanh lại khác nhau, từ nhạt đến đậm, sắc xanh rõ ràng.
Bốn thị nữ kia, đều rất đẹp, vả lại vẻ đẹp cũng không giống nhau, áo xanh đậm nhạt không đều, mặc ở trên người bọn họ, phong vận đều khác biệt.
Người được các nàng vây quanh giống như sao quanh trăng sáng là Nhan Duật, mặc một bộ bào rộng đen huyền thêu hoa đỏ, bên hông đeo đai tơ vàng cẩn ngọc, trong vẻ kiêu ngạo ngông cuồng lộ ra hào hoa phú quý.
Hắn đi đến rất từ từ, trên cả công đường, dường chỉ có mình hắn sáng rực chói mắt.
Tần Cửu híp mắt nhìn chằm chằm đoàn người này dần đi đến gần, thị nữ như hoa như ngọc, chủ tử tuấn mỹ khuynh thành, vào thời khắc này trong mắt Tần Cửu đều không nhìn thấy, nàng chỉ có thể thấy được cặp mắt kia của Nhan Duật.
Đó là một đôi mắt thế nào!
Đuôi mắt hơi xếch cao, mang theo một chút tà mị và kiêu ngạo ngông cuồng.
Đáy mắt sâu mà đen, càng sâu hơn vực sâu vạn trượng, càng đen hơn đêm tối không trăng.
Điều cốt yếu nhất là, cặp mắt kia rất sáng, có thể so với đá ngọc lóng lánh, phong vận giữa lúc sóng mắt lấp lánh lưu chuyển khiến người khác không cách nào hình dung, là một loại mị hoặc lòng người.
Sớm đã không phải là đôi mắt không có chút thần thái, hết sức trống rỗng như đêm qua.
Trong nháy mắt, trong đầu Tần Cửu trống rỗng.
Nếu như bây giờ hắn là kẻ hói người câm, hay thiếu tay đứt chân, hoặc là trên đầu có một cái sừng dài, sau lưng mọc nhiều đuôi, thậm chí, hắn hoàn toàn trần trụi đi tới đây, nàng cho rằng nàng cũng sẽ không phản ứng mạnh mẽ như vậy!
Rõ ràng là giả mù với bà cô đây!
Một đôi mắt thế này, sao có thể là mắt mù?
Mỗi một cảnh tượng trong ôn tuyền đêm qua lại hiện lên nhanh như chớp trong đầu nàng một lần nữa, đột nhiên nàng cảm thấy mình giống như một quả pháo bị châm ngòi, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Hắn giả bộ mù nhìn sạch nàng, đến cuối cùng, nàng còn tốt bụng đưa cho hắn chậu mẫu đơn kia. Sau đó, ngày hôm nay, hắn lên công đường để chứng minh tối qua nàng thật sự cưỡng hiếp bốn thiếu niên kia.
Trên đời này, còn có người nào vô liêm sỉ hơn Nhan Duật không?
Có không?
Tần Cửu liếc mắt nhìn Nhan Duật, dường như trong mắt có thể bắn ra lưỡi đao băng giá, tựa hồ từng đao đều đâm trên người Nhan Duật.
Nhan Duật lại giống như hoàn toàn không cảm nhận được sát ý trong ánh mắt Tần Cửu, hắn lại cong môi cười nhạt đáp lại Tần Cửu.
Tầm mắt của hai người gặp nhau, ánh mắt Nhan Duật dường như biết nói chuyện, lời nói ra đều lời ngon tiếng ngọt. dfienddn lieqiudoon Nếu như có người không nhìn thấy vẻ mặt của Tần Cửu mà chỉ thấy nét mặt của hắn, nhất định sẽ cho rằng lúc này Tần Cửu đang đắm đuối đưa tình với Nhan Duật , nhất định sẽ cho rằng hai người đang liếc mắt đưa tình.
Tần Cửu nắm chặt tay, rồi buông ra, lại nắm chặt tay, rồi lại buông ra, thở ra một hơi, mới áp chế được luồng khí hung bạo trong suy nghĩ trong lòng.
Nhan Duật đi tới trước mặt Tần cửu rồi đứng lại, môi mỏng cong lên, vô lại cười một tiếng, hơi ngạc nhiên nói: “Thì ra ngươi, sao lại không cẩn thận để bị bắt như vậy?”
Tần Cửu nỗ lực ép mình cúi đầu xuống, không nhìn vào hai tròng mắt gợn sóng mênh mang của hắn, nàng nghĩ nàng còn nhìn hắn một lần nữa, đoán chừng kim thêu hoa trong tay sẽ không nghe lời mà bay ra ngoài đâm mù mắt hắn. Nàng vẫn chưa hồ đồ, nơi này là công đường, nếu như bây giờ đánh nhau với Nhan Duật, người chịu thua thiệt chỉ có thể là bản thân. Nhưng nàng nhớ kỹ món nợ này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm hắn đòi lại.
“Mời Nghiêm Vương ngồi lên ghế trước công đường!” Kinh phủ doãn Mạnh Hoài vội vàng cung kính nói.
Nhưng ngay đến lông mi Nhan Duật cũng chẳng nâng lên một chút, chỉ để ý đến việc mình muốn làm, cúi người xuống trước mặt Tần Cửu, đến gần nói nhỏ bên tai Tần Cửu: “Ngươi còn chê tiểu vương ta già không?”
Nhan Duật chưa nói dứt lời, hắn vừa nói vậy, Tần Cửu lại nhớ đến chuyện hắn tự nói mình là trai tân đêm qua. Thì ra đến lúc này, người này vẫn nhớ đến câu đêm qua Tần Cửu nói “Chê hắn già”.
Tần Cửu áp chế lửa giận trong lòng, ngẩng đầu khẽ mỉm cười với Nhan Duật, nụ cười này như hoa quỳnh mới nở, mang theo vẻ kiều mị mê ly.
“Vương gia đang ở độ tuổi thanh xuân, đương nhiên là không già!” Tần Cửu nghiến răng nói từng câu từng chữ.
Nhan Duật tựa hồ hết sức hài lòng với lời đáp của Tần Cửu, hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Nếu như là người không biết hắn, nhất định sẽ bị khuôn mặt tươi cười mê người lúc này của hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đáng tiếc, Tần Cửu sớm đã nhìn thấu bản chất của con người vô sỉ này. Lúc này nàng thà nhìn một cái đầu heo cười, cũng chẳng thèm liếc hắn một cái.
Tần Cửu hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.
Lúc này Nhan Duật mới hài lòng đi đến trước công đường.
Trước công đường đã sớm chuẩn bị ghế ngồi cho hắn, Nhan Duật cúi người chăm chú nhìn ghế ngồi trong chớp mắt, hàng lông mày dài khẽ nhíu lại.
Bốn thị nữ thấy vậy, vội vàng tiến lên, một cô lấy chiếc khăn ra lau ghế, một cô trải đệm gấm mới tinh lên trên, một cô dâng ly trà, một cô quỳ xuống để đấm bóp chân.
“Điêu Thuyền, đây là lần đầu tiên chúng ta đến công đường, chơi rất vui ha.” Đấm chân vừa đấm bóp vừa nói.
“Đúng vậy, chơi rất vui, Ngọc Hoàn, cô nói có đúng không?” Nữ tử dâng trà cười tủm tỉm nói.
“Đúng vậy. Chỉ không biết nữ tử này phạm tội gì nhỉ?”
“Nghe nói là tội cưỡng hiếp.”
“Có thật không? Chiêu Quân?”
“Nghe Tây Thi nói vậy.”
“Chao ôi, còn có nữ tử như vậy hả!”
Bốn người không coi ai ra gì, bắt đầu nói chuyện phiếm, bầu không khí trang nghiêm uy phong trên công đường trong nháy mắt đã tan biến gần hết.
--- --------
Ban đầu mình nghĩ “Tú Hoa châm” của Tần Cửu là tên riêng của vũ khí nên đã viết hoa, nhưng từ giờ mình sẽ sửa lại thành “kim thêu hoa” nhé. Xin lỗi mọi người vì sai sót này T_T