Tần Cửu vừa nghe được nửa câu đầu của hắn, có chút ngạc nhiên nhướng nhướng chân mày. Sau khi nghe nửa câu sau, khóe môi gợn lên nụ cười lạnh. Nhưng Nhan Duật nói
không tận mắt thấy nàng cưỡng bức bốn thiếu niên kia, lại khiến Tần Cửu
hơi bất ngờ. Vốn cho rằng nàng đánh hắn một quyền, hắn sẽ nhân cơ hội ở
chỗ này phục thù.
Nhan Túc cũng có phần bất ngờ, chuyện đêm hôm
qua, đương nhiên trong lòng hắn đã chắc chắn bốn thiếu niên kia bị Tần
Cửu đoạt thân đồng nam để tu luyện tà công. Mà hôm nay, sở dĩ sáng sớm
hắn phái người đi mời Nhan Duật đến đây làm chứng, không chỉ bởi hắn cho rằng Nhan Duật tận mắt thấy chuyện này, hơn nữa vì hắn biết Nhan Duật
giống hắn, hận Thiên Thần tông sâu sắc. Vậy nên, đối với việc Nhan Duật
vừa nói không tận mắt chứng kiến, hắn có chút khó hiểu.
“Thất
thúc, chuyện này liên quan đến Thiên Thần tông, sự kiện trọng đại, người nhất thiết phải suy nghĩ cho kĩ, chẳng lẽ người nhớ nhầm sao? Khẳng
định rằng không nhìn thấy sao?” Nhan Túc nhìn thẳng về phía Nhan Duật,
cau mày hỏi. Hắn cố ý nhấn mạnh giọng nói vào ba chữ Thiên Thần tông.
Nhan Duật cúi mắt, bên môi chợt hiện lên một chút tươi cười kì dị, “Còn chưa qua một đêm, đương nhiên phải nhớ rõ, quả thật ta không thấy.”
Nhan Túc với tay xoa nhẹ trán mình, không nhìn Nhan Duật nữa, mà quay đầu
hỏi Mạnh Hoài: “Đi hỏi một chút xem hiện giờ bốn thiếu niên kia thế nào
rồi? Trương ngự y có thể đến không?” Vốn dĩ hắn tưởng rằng có Anh Đào và hoàng thúc làm nhân chứng, sẽ rất dễ dàng buộc tội, ai ngờ, sự việc khó khăn hơn tưởng tượng của hắn, bây giờ chỉ hy vọng bốn thiếu niên kia
không xảy ra chuyện gì, có thể tỉnh lại sớm một chút, đến làm chứng.
Mạnh Hoài vội vàng sai người đi tìm Trương ngự y.
Tần Cửu nghe được lời của Nhan Túc, khẽ mỉm cười. Vốn dĩ nơi này của Mạnh
phủ doãn, cần phải có viên quan khám nghiệm tử thi, không ngờ Nhan Túc
lại gọi ngự y trong cung đến đây, có thể thấy được lần này quyết chí
muốn buộc tội nàng. Tần Cửu híp mắt cười nói: “Mạnh đại nhân, nếu mời
ngự y trong cung đến đây, không bằng mời ngự y kiểm tra thân thể của bọn họ một chút, trả lại sự trong sạch cho bản môn chủ.” Lần đầu tiên của
nam tử đã mất hay chưa, còn là đồng nam hay không, có thể biết được
thông qua kiểm tra thân thể.
Tần Cửu vừa nói ra lời này, không chỉ có Mạnh Hoài ngạc nhiên, Nhan Túc và Nhan Duật cũng cực kỳ kinh ngạc.
Không phải bọn họ không nghĩ đến phương pháp này, mà là phương pháp này vô
dụng đối với việc họ phán định Tần Cửu có tội. Bởi vì bọn họ đã chắc
chắn tội danh của Tần Cửu, đã sớm kết luận bốn thiếu niên kia không phải thiếu niên đồng trinh, cho nên nếu kết quả kiểm tra không phải thiếu
niên đồng trinh, cũng không thể chứng minh nhất định là đêm qua mất đi
lần đầu tiên vì Tần Cửu, có thể là đã mất từ lâu rồi. Nhưng ngược lại,
nếu bốn thiếu niên vẫn còn là thiếu niên đồng trinh, lại đủ để chứng
minh Tần Cửu vô tội.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng Tần Cửu lại đưa ra đề nghị dùng phương pháp này.
Nhan Duật khẽ nhếch khóe môi, như cười như không nói: “Phương pháp này rất
hay, có thể thử một lần!” Mạnh Hoài nhìn Nhan Túc, thấy hắn dùng tốc độ
cực chậm khẽ híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Cửu, vẻ mặt bình
tĩnh như nước.
“Như vậy rất tốt, Mạnh đại nhân, lập tức mời Trương ngự y đi vào kiểm tra.” Nhan Túc lẳng lặng nói.
Có nha dịch tuân lệnh đi trước truyền lời.
Lúc này trên công đường rộng lớn yên lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng hót của chim sẻ trên cây từ xa xa bên ngoài.
Không đến thời gian uống cạn một tuần trà, Trương ngự y được nha dịch dẫn
tới. Ông nhanh chóng đi đến trước công đường, nói: “Lão thần bái kiến
điện hạ, bái kiến vương gia, ra mắt Mạnh đại nhân.”
Nhan Túc thản nhiên hỏi: “Trương ngự y, nói về tình hình thân thể ông kiểm tra được của bốn thiếu niên kia đi.”
Trương ngự y trầm giọng bẩm báo: “Điện hạ, vi thần kiểm tra thân thể của bốn
thiếu niên, phát hiện bọn họ đều trúng một loại thuốc kỳ quái, cho nên
rơi vào hôn mê, giống như lâm vào tình cảnh nguy cấp. Lão thần cho bọn
họ uống Tỉnh Não hoàn, không đến một nén nhang, ba người đều sẽ tỉnh
lại. Tinh lực trong cơ thể dần dần khôi phục, không có chút tình trạng
khác thường nào.”
Nhan Túc nhướng mày, ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt khi rõ ràng khi âm thầm.
Nhan Túc đã ngừng chảy máu mũi, dựa vào ghế lười nhác hỏi: “Vậy bọn họ không phải là đồng nam sao?”
“Bẩm vương gia, bốn thiếu niên đều là đồng nam!” Trương ngự y trầm giọng nói.
Bởi vì lời này, trên công đường lại rơi vào chết lặng.
Một lát sau, Nhan Duật nghe vậy vỗ tay mà cười, trong tiếng cười có vài phần ý tứ sâu xa khiến người ta không thể đoán được.
Vẻ kinh ngạc lướt qua khuôn mặt trang nghiêm lạnh lùng của Nhan Túc lần
thứ hai, ánh sáng trong con ngươi dài hẹp ngưng tụ cực nhanh, giống như
hóa thành thanh kiếm sắc xuyên qua không khí đâm về phía Tần Cửu.
Tần Cửu chậm rãi đứng dậy, vươn ngón tay trắng nõn phủi phủi y phục, nhìn
thẳng vào đôi mắt sáng lạnh lùng nghiêm nghị của Nhan Túc, đôi môi cong
lên, mắt cười sáng lấp lánh trong nháy mắt. Nàng chậm rãi quay đầu hỏi
Mạnh Hoài: “Tiểu nữ có thể đi được chưa?”
Mạnh Hoài không thể tin nổi nhìn Tần Cửu, liếc mắt nhìn Nhan Túc, lại liếc nhìn Nhan Duật, thấy hai người đều không phản đối, đành phải nói qua quýt: “Nếu bốn thiếu
niên đã không có việc gì, Tần môn chủ có thể tự mình rời đi.”
Tần Cửu lại đứng yên không di chuyển, nếu đuổi nàng đi dễ như vậy, thì nàng không phải là Tần Cửu.
Nụ cười bên môi nàng biến mất, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Túc, hỏi:
“Điện hạ, lần này ngài gióng trống khua chiêng bắt giữ bản môn chủ như
vậy, lại công khai thẩm án ở nơi này, sớm đã tạo thành tổn hại vô cùng
lớn đối với danh tiết của bản môn chủ. Phải biết rằng bản môn chủ chưa
thành gia thất, vốn dĩ đến Lệ Kinh là muốn gả cho một gia đình khá giả,
xảy ra chuyện này, sợ rằng bản môn chủ không thể thuận lợi gả ra ngoài.
Điện hạ, vậy ngài nói bây giờ phải làm sao đây?”
Mắt dài của Nhan Túc híp lại, màu mắt âm u mãnh liệt thâm trầm.
“Ý của Tần môn chủ, là đổ lỗi cho bản vương?”
“Tiểu nữ nào dám chứ. Chỉ xin điện hạ trả lại thanh danh trong sạch cho tiểu
nữ, nếu thanh danh của tiểu nữ vì vậy mà bị hủy hoại, nếu như không ai
thèm lấy, còn phải phiền điện hạ làm mối mà!” Tần Cửu liếc xéo khiêu
nhích nhìn Nhan Túc, tươi cười như hoa nói.
Nhan Túc giống như
nghe được chuyện buồn cười nhất, nụ cười nơi khóe môi như ẩn như hiện,
nhưng không tràn lên đáy mắt chút nào, “Ngươi còn có trinh tiết sao? Đã
sớm mất từ tám trăm năm trước rồi. Câu Hồn Hồng Y! Ngươi cho rằng lần
này bản vương không nắm được nhược điểm, chính là ngươi trong sạch sao?”
Tần Cửu nghe thấy bốn chữ Câu Hồn Hồng Y, nụ cười bên khóe môi chợt lạnh,
“Điện hạ lại biết rất nhiều về bản môn chủ nhỉ!” Tần Cửu giễu cợt nói.
“Mạnh đại nhân, bãi đường đi!” Nhan Túc thản nhiên nói.
Tần Cửu chậm rãi đi ra khỏi công đường, ánh nắng ngoài cổng rực rỡ, chiếu
lên y phục. Trên người ấm áp, nhưng trong lòng lại u ám lạnh lẽo.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, biết rằng từ hôm nay trở đi, nhất định chuyện
đêm qua sẽ truyền khắp Lệ Kinh, sợ rằng danh tiết của nàng sẽ không vì
không bị buộc tội mà có chút chuyển biến tốt.
“Ngươi đừng đi trước, đứng lại!” Phía sau có người hét lớn.
Tần Cửu chậm rãi xoay người, nhìn Nhan Duật dạo bước đến, cười tủm tỉm đi
tới trước mặt hắn rồi dừng lại, “Ta đứng lại rồi, ngài muốn làm gì?”