Trở lại ngôi nhà ở phố Quang Trạch, Tần Cửu sai Tỳ Ba giam giữ tách biệt Lưu Liên với Anh Đào.
Tần Cửu không thẩm vấn Anh Đào nữa, bởi vì nàng đã sớm biết Anh Đào đang
làm việc cho Diêu Tích Nhi, nàng ta muốn giết nàng, cũng là do tuân theo mệnh lệnh của Diêu Tích Nhi. Anh Đào thật sự hận Thiên Thần tông sâu
sắc, điểm này Tần Cửu đã tin chắc. Đương nhiên, loại thù hận này, không
chỉ vì Thiên Thần tông có lòng phản nghịch như nàng ta nói, phải còn có
chuyện khác nữa. Nếu oán hận đến thế, tại sao lại bán mạng cho Diêu Tích Nhi như vậy? Chuyện này, Tần Cửu không thể trực tiếp đến hỏi Anh Đào,
bởi vì Anh Đào còn chưa biết Tần Cửu đã biết nàng ta là người của Diêu
Tích Nhi.
Vì vậy Tần Cửu lại để cho Tỳ Ba nhốt Anh Đào và Lưu
Liên ở chung một chỗ, hi vọng Lưu Liên có thể lấy được nhiều manh mối
hơn trên người Anh Đào.
Ngày thứ hai, Tần Cửu thẩm vấn Lưu Liên.
“Liên Nhi, bây giờ mạng của Anh Đào nắm ở trong tay ngươi, ta có chuyện muốn
hỏi ngươi, trả lời được, ta lập tức thả nàng ta ra, cho ngươi làm anh
hùng cứu mỹ nhân một lần, thế nào?” Tần Cửu hỏi.
Lưu Liên trải
qua một đêm giày vò sợ hãi, rõ ràng hôm nay tiều tụy đi trông thấy, sớm
đã không còn khí thế hùng hổ dọa người ở trên xe ngựa ngày hôm qua.
Trong mắt hắn hiện đầy vẻ hoảng sợ, nhưng miệng không cầu xin tha thứ
một chút nào, vẫn khinh thường nói: “Tiểu gia mới không tin lời này của
yêu nữ gian xảo tàn nhẫn như ngươi.”
Tần Cửu khẽ thở dài một
tiếng, ánh mắt xoay chuyển, khẽ cười nói: “Thì ra Liên Nhi xem ta như
vậy. Gian xảo tàn nhẫn, nếu đã vậy, ngươi càng phải trả lời đúng sự
thật, nếu như ngươi nói một câu bịa đặt, ta sẽ bảo Tỳ Ba chặt đứt một
bàn tay của Anh Đào, nói hai câu, thì chặt hai tay, nói ba câu, thì chặt đứt cả tay và chân!”
Những lời này, Lưu Liên tin. Vẻ mặt hắn
hoảng sợ, cứng cổ nói: “Chuyện ngày hôm qua, đều là lỗi của tiểu gia.
Tiểu gia ở Linh Lung các say rượu ngã xuống đất, nhưng chưa hoàn toàn mơ hồ, nghe được Mộ các chủ nói cho ngươi biết, đã chuẩn bị xong đồng nam, muốn ngươi đến biệt viện của Chiêu Bình công chúa ở núi Cửu Mạn. Ta
tưởng rằng những đồng nam này bao gồm cả tiểu gia, liền tính lén trốn
đi, không ngờ đụng phải Anh Đào, ta liền tiết lộ chuyện này cho Anh Đào, bảo nàng và ta cùng trốn đi. Anh Đào nói chúng ta không trốn thoát
được, nàng ta bảo ta đừng sợ, nói nàng sẽ cứu ta. Anh Đào chỉ vì cứu ta, vẫn chưa phản bội ngươi, ngươi không thể giết nàng.”
Tần Cửu sớm đoán được chuyện xảy ra như vậy, nàng khẽ mỉm cười nói: “Lưu Liên tiểu
gia, nói như thế, Anh Đào vì cứu ngươi, mới muốn trừ bỏ yêu nữ ta đây?
Vậy nàng ta nói những lời bôi nhọ Thiên Thần tông, sẽ giải thích thế
nào?”
Lưu Liên hừ lạnh nói: “Thiên Thần tông các ngươi nhìn trúng tư chất luyện võ của Anh Đào, để bắt nàng ta gia nhập Thiên Thần tông,
bèn sát hại cả gia đình nàng, chỉ giữ lại đệ đệ của nàng. Nói là nếu
nàng ta xử sự không tốt, sẽ xuống tay với đệ đệ của nàng.”
Tần Cửu nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt.
Đệ đệ!
Đệ đệ ư!
Nàng nhắm mắt lại, trước mặt hiện lên một khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn, một đôi mắt đen sinh động, ngây ngô gọi nàng là tỷ tỷ.
Ánh mắt Tần Cửu mơ hồ, nàng bưng ly trà lên, mượn làn hơi dày của nước trà, che đi ánh nước trong mắt.
Nói như vậy, Anh Đào gia nhập Thiên Thần tông là vì bị ép buộc, đệ đệ của
nàng ta ở trong tay Diêu Tích Nhi, cho nên nàng mới nghe theo mọi lời
của Diêu Tích Nhi.
Tần Cửu chậm rãi đặt ly trà xuống, híp mắt
nói: “Vẫn còn có chuyện như vậy sao? Sao ta chưa từng nghe nói qua, chắc hẳn tông chủ cũng không biết. Nếu như chuyện này là thật, ta nhất định
bẩm báo tông chủ, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Lưu Liên nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng hỏi: “Vậy có thể tha cho Anh Đào hay không?”
Vẻ mặt Tần Cửu nghiêm lại, trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng chẳng thể
trách Anh Đào có thành kiến với Thiên Thần tông chúng ta như vậy, chuyện này có thể tha thứ, lát nữa ngươi đi thả Anh Đào ra đi. Có điều, ngươi
nhớ nói cho nàng biết, nếu như còn có lần sau, chắc chắn nàng ta sẽ phải chết.”
Lưu Liên nghe vậy vui mừng đến luống cuống, “Nói như vậy, Cửu gia, ngài... thật sự muốn tha cho Anh Đào?”
Tần Cửu cười một tiếng nói: “Liên Nhi, năm nay ngươi cũng mười bảy rồi. Có
một số chuyện, không nên chỉ dùng tai nghe, còn phải dùng mắt nhìn nữa.”
Lưu Liên kinh ngạc nhìn Tần Cửu, đánh giá ý tứ những lời này của nàng.
“Ngươi lui xuống đi!” Tần Cửu nói xong, lười biếng nhắm mắt lại.
Lưu Liên đứng đó hồi lâu không nhúc nhích.
“Ngài... Ngài cũng không giết tôi?” Lưu Liên hỏi thật cẩn thận.
Tần Cửu mở mắt, liếc xéo hắn hỏi: “Thì ra Liên Nhi hi vọng bị giết thế này. Nếu vậy, ta vừa mới nhớ tới một phương pháp giết người...” Lời còn chưa dứt, Lưu Liên đã nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Cửu gia, vừa rồi nô tài chưa nói gì hết. Vậy nô tài sẽ lui xuống ngay.” Nói xong, giống như con thỏ nhảy tót ra ngoài.
Trên hành lang bên ngoài căn phòng ấm áp, Hoàng Mao đang lim dim đậu ở trên lan can để phơi nắng.
Tâm tình Lưu Liên đang tốt, không nhịn được sờ sờ lông trên đầu Hoàng Mao.
Hoàng Mao lập tức tỉnh dậy, lông vũ khắp người dựng đứng lên, ngoẹo cổ nói: “Cút ngay, đừng chạm vào lông của tiểu gia ta!”
Lưu Liên choáng váng.
Từ khi nào Hoàng Mao cũng thành tiểu gia vậy.
*
Chuyện của Anh Đào và Lưu Liên bị Tần Cửu gác lại như vậy. Về phần Anh Đào
phải khai báo chuyện này với Diêu Tích Nhi ra sao, thì phải là chuyện
của nàng ta, nhưng Tần Cửu nghĩ, nhất định Anh Đào sẽ giấu diếm chuyện
này.
Sau khi Tần Cửu lành vết thương, liền đến Ti Chức phường làm việc mỗi ngày.
Ti Chức phường chia ra thành Châm Công cục, Chức Nhiễm cục, Thải Mãi cục*.
*Châm Công cục: bộ phận chế tác y phục trong cung.
Chức Nhiễm cục: bộ phận dệt nhuộm những gấm vóc mà vua chúa và người trong cung sử dụng.
Thải Mãi cục: bộ phận chọn mua gấm vóc dùng làm y phục trong cung.
Tần Cửu là chưởng sự của Ti Chức phường, quản lý quản sự của ba cục phía
dưới. Trong đó quản sự của Châm Công cục và Chức Nhiễm cục đều là nữ
quan trong cung, một người tên Ninh Thục, một người tên Lý Tương Dung.
Quản sự của Thải Mãi cục là một thái giám, tên Tào Phúc Thuận.
Ba cục của Ti Chức phường ngày ngày đều rất bận rộn, nhưng cái chức chưởng sự này của Tần Cửu đúng là một chức quan nhàn hạ, mỗi ngày chỉ cần đi
một chuyến là được.
Hôm nay, Tần Cửu đến Chức Nhiễm cục dạo một vòng, nhìn thấy một xấp lụa trắng đang dệt ở bên trong Chức phường.
Xấp lụa trắng này dệt từ hai lớp tơ, vải dệt rất dày, chất vải êm ái ấm áp mềm mại, màu sắc trong suốt như ngọc.
Đối với việc dệt nhuộm thêu thùa, Tần Cửu có thể nói là người trong nghề
của người trong nghề, vừa sờ lên xấp lụa trắng kia, trong lòng khẽ xúc
động, lẽ nào tơ dệt của xấp lụa trắng này là noãn tơ đến từ Vân Thiều
Quốc?
Vân Thiều Quốc nằm ở phía nam Đại Dục, sông hồ trong nước
trải ngang trải dọc, khí hậu ôn hòa, thích hợp cho trồng dâu nuôi tằm,
vậy nên Vân Thiều Quốc sản xuất rất nhiều tơ lụa. Mà loại noãn tơ này,
lại là đặc sản của Vân Thiều Quốc, do một loại noãn tằm sống ở vùng
nhiệt độ thấp nhả ra, loại tơ này không giống những tơ tằm khác, sờ lên
thấy lạnh, mà là tơ tằm mang theo chút ấm áp, rất thích hợp làm y phục
mùa đông. Nhưng loại tằm này rất khó nuôi, cho nên số lượng noãn tơ cực
thấp, đến nỗi ngàn vàng cũng khó cầu được loại tơ lụa ấm áp này, cũng
chỉ có người trong hoàng thất của Vân Thiều Quốc mới có duyên nhận được.
Nàng trời sinh sợ lạnh, năm đó vô cùng muốn lấy được một kiện noãn quyên này để làm thành y phục, nhưng cuối cùng không có duyên nhận được, không
ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy ở Chức Nhiễm cục.
“Lý quản sự,
tơ dệt của xấp lụa trắng này là sản vật noãn tơ từ Vân Thiều Quốc sao,
chẳng biết Thải Mãi cục mua được như thế nào?” Tần Cửu có chút kinh ngạc hỏi quản sự Lý Tương Dung của Chức Nhiễm cục đang theo sát sau lưng
nàng.
Tuổi của Lý Tương Dung cũng không lớn, dáng vẻ cùng lắm
hơn hai mươi tuổi, mày liễu mắt hạnh bẩm sinh, nhìn qua rất thông minh
lanh lợi. Nghe được câu hỏi của Tần Cửu, vội cất tiếng đáp rõ ràng: “Tần chưởng sự, Tào công công cũng không có bản lĩnh mua được loại noãn tơ
này, nghe nói đây là tơ An Lăng Vương điện hạ đưa tới, muốn Chức Nhiễm
cục chúng tôi dệt thành lụa trắng hai lớp, rồi lại đưa tới Châm Công cục để chế tác y phục.”
“Thì ra là An Lăng Vương đưa tới, nói như
vậy, nhất định là ngài ấy muốn cắt may y phục cho mẫu phi của ngài,
ngươi cần phải đốc thúc thật tốt mới đúng.” Tần Cửu cười tủm tỉm nói.
“Lần này Tần chưởng sự đoán sai rồi, gần đây Nhàn Phi nương nương lễ Phật,
người không mặc loại y phục này đâu, y phục này là An Lăng Vương làm cho Tô tiểu thư. Ngày hai mươi tháng Giêng là lễ Cầu Tuyết nổi danh Lệ
Kinh, ngài mới tới Lệ Kinh, chắc chắn không biết lễ Cầu Tuyết rồi!”
Tần Cửu híp mắt, lễ Cầu Tuyết, nàng biết quá rõ!