Nhan Túc cau mày, chậm rãi hỏi: “Tuyền Nhi, lễ Cầu Tuyết sắp bắt đầu
rồi, sao muội còn chưa đi?” Chất giọng của hắn trầm thấp như rượu, trong trẻo như tiếng suối chảy, ôn hoà như gió mát, giọng điệu nhẹ nhàng, chỉ là, sắc mặt lại mơ hồ hiện lên một chút không hài lòng.
Chiêu
Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền chớp đôi mắt to thông minh, cười tủm tỉm
hỏi: “Nhị ca ca, huynh vẫn không muốn gặp muội như vậy sao? Không dễ gì
gặp mặt đã muốn đuổi muội đi? Nhị ca, huynh phải gấp gáp lo lắng chạy
đến lễ Cầu Tuyết như vậy, để nhìn ai thế?”
Nhan Túc xoa trán, khuôn mặt vốn ấm áp từ từ phủ lên một tầng sương lạnh.
“Muội chỉ hỏi Nhị ca ca, không có Tố Huyên lễ Cầu Tuyết còn có gì đáng xem?”
Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền lẳng lặng hỏi, đôi mắt vốn thông
minh linh động hiện ra một tia bi thương, làm cho người nhìn sinh ra đau lòng vô cùng.
Tần Cửu nghe được Chiêu Bình công chúa nhắc tới
hai chữ “Tố Huyên”, bàn tay may vá thành thạo của nàng dừng lại một
chút, rũ lông mi xuống, tầm mắt chăm chú đặt ở trên áo cánh sắp thêu
xong trong tay. Sau khi nàng trở lại Lệ Kinh lần này, đây là lần đầu
tiên nghe được cái tên này từ trong miệng người khác, nó đã trở thành
cái tên cấm kỵ của toàn bộ bách tính trong Lệ Kinh.
Mắt dài của
Nhan Túc hơi khép, thu lại hết vẻ tuyệt sắc hút hồn trong mắt, giọng nói lạnh như tiếng suối chảy thản nhiên tuôn ra, “Tuyền Nhi, đừng càn quấy, hôm nay ta không rảnh so đo với muội!”
“Càn quấy? Nhị ca, thật
không đúng lúc, ngày hôm nay muội lại rất rảnh rỗi, có rất nhiều thời
gian càn quấy.” die,..n; da. Chiêu Bình công chúa chậm rãi nói từng chữ
từng câu. Đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyển, tầm mắt chăm chú dừng ở trên khuôn mặt Tần Cửu, cười lạnh nói, “Chao ôi, muội nói Nhị ca ca không
kiên nhẫn như vậy, thì ra là muội quấy rầy chuyện tốt của Nhị ca rồi
sao? Muội mới nghe nói Nhị ca ca say mê thiên kim của Tô tướng, sao bây
giờ lại đổi người rồi?”
Nhan Túc nghiêng người dựa vào một bên
bàn nhỏ, ngón tay thon dài cầm ly trà lên, chậm rãi nếm một ngụm, không
để ý đến khiêu khích của Chiêu Bình công chúa nữa, mà điềm tĩnh thản
nhiên nghiêng đầu hỏi Tần Cửu, “Tần chưởng sự, sắp thêu xong chưa?”
“Còn thiếu một cánh hoa cuối cùng, xin điện hạ chờ chút.” Tần Cửu nhón lấy
kim thêu hoa, trên đuôi kim xâu sợi tơ màu đỏ nhạt, xuyên kim nhanh như
bay qua gấm.
“Tần chưởng sự?!” Ánh mắt của Nhan Thủy Tuyền đông
cứng lại, nhếch môi cười nói, “Thì ra ngươi chính Tần Cửu của Thiên Thần tông, cái người lén lút lẻn vào biệt viện của bản cung để tắm rửa?”
Mộ Vu Phi mượn ngọc bội từ Chiêu Bình công chúa, nhưng cũng không nói cho
Chiêu Bình công chúa biết mượn vật này để làm gì. Sau đó Tần Cửu không
dùng miếng ngọc bội kia, đã cố ý dặn dò Mộ Vu Phi, bảo hắn bịa ra một lý do hắn dùng ngọc bội khác. Cho nên, Chiêu Bình công chúa không hề biết
đêm đó Mộ Vu Phi mượn ngọc bội là vì đưa Tần Cửu đến biệt viện, vậy nên
cũng không biết Tần Cửu và Mộ Vu Phi quen nhau.
Tần Cửu khẽ mỉm
cười nói: “Ta mới tới Lệ Kinh, không hề biết biệt viện kia là của công
chúa . Nếu biết, nhất định sẽ không làm như vậy, kính xin công chúa thứ
tội!”
Chiêu Bình công chúa hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay bản
cung không có thời gian rảnh rỗi khởi binh hỏi tội với ngươi.” Ánh mắt
tinh ranh khẽ lướt qua, chăm chú dừng ở trên người Lưu Liên, “Tên tiểu
bạch kiểm* này là nam sủng của ngươi sao, ngươi đi xuống. Còn cả Ngọc
Băng, ngươi cũng xuống đi! Mau mau nhường chỗ cho bản cung, bản cung có
chuyện muốn nói với Nhị ca.”
*Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo ẻo lả (thường mang nghĩa châm chọc).
Lưu Liên đang xem cảnh tượng náo nhiệt, không ngờ khói lửa chiến tranh đột
nhiên cháy đến đầu mình, còn bị mắng thành tiểu bạch kiểm. Nhất thời vẻ
mặt như đưa đám, nói: “Chiêu Bình công chúa, tôi không phải nam sủng.”
Hoàng Mao dựa ở trong lòng Tần Cửu, nghe thấy từ nam sủng này rất mới mẻ, vừa chơi đùa sợi chỉ thêu đính châu ngọc, vừa nói: “Nam sủng, A Xú là nam
sủng!”
“Không phải!” Lưu Liên quay đầu, cực kỳ hung dữ quát Hoàng Mao.
“Nam sủng!” Hoàng Mao khinh thường liếc xéo Lưu Liên một cái, tiếp tục nói.
Lưu Liên tức giận đến vò đầu, Chiêu Bình công chúa phì cười nói: “Tiểu bạch kiểm, làm nam sủng uất ức như vậy hả, ngươi xuống xe nhanh lên.”
Ngay sau đó, Lưu Liên oan ức gánh cái danh nam sủng, khóc không ra nước
mắt mà trèo xuống xe ngựa. Ngọc Băng nhìn Nhan Túc, thấy Nhan Túc khẽ
gật đầu, cũng chui ra khỏi xe ngựa.
Chiêu Bình công chúa thong
thả vào trong xe ngựa, chậm rãi ngồi xuống đệm gấm hình tròn ở bên cạnh
Tần Cửu, ánh mắt lướt qua áo cánh Tần Cửu đang thêu, trong đôi mắt đen
như mực chợt phát ra ánh sáng cực lạnh, nàng nhíu mày hỏi: “Nhị ca ca,
huynh muốn tặng chiếc áo cánh này cho Tô Vãn Hương?”
Biểu cảm
trên khuôn mặt tuấn tú của Nhan Túc vẫn thâm trầm lẳng lặng như cũ, chỉ
có sắc mặt dường như vì câu hỏi của Chiêu Bình công chúa mà hơi hiện lên một tia xanh mét. Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn lướt qua Chiêu Bình, híp mắt nói: “Không sai!”
“Ha. . . . . . Ha. . . . . . Ha, ha ha ha
ha ha. . . . . .” Chiêu Bình công chúa buồn bã nhìn Nhan Túc mà cười,
đầu tiên là một tiếng, sau đó lại trở thành một tràng, cười đến mức nước mắt gần như chảy xuống, “Nhị ca ca, huynh được lắm!” Chữ “được” này, là nàng nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.
“Ba năm, Tố Tố vừa
mới đi chưa quá ba năm, huynh đã đi tìm niềm vui mới rồi. Muội không
trách huynh, dẫu sao huynh cũng phải lấy vợ sinh con. Nhưng sao huynh có thể đi tặng quà cho một nữ tử khác ở đây, ở trong vùng biển Hương Tuyết này như vậy? Sao có thể đi lấy lòng một nữ tử khác vào ngày này, vào
ngày lễ Cầu Tuyết này?” Trong lòng Chiêu Bình công chúa chua xót vô
cùng, lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt đã lăn xuống như mưa, chảy xuống
má, làm ướt lụa trắng che ở trên mặt, “Nếu như, huynh đã quên lễ Cầu
Tuyết hàng năm đều là Tố Tố đứng thứ nhất, nếu như huynh đã quên điển cố nguồn gốc của ngày lễ này. Lẽ nào, huynh cũng đã quên đây là nơi hai
người gặp gỡ lần đầu tiên, là nơi hai người đính ước, mỗi một đóa hoa
mai ở nơi này, đều đã chứng kiến mối tình si của Tố Tố đối với huynh,
vậy mà huynh...huynh lại nhẫn tâm, vào ngày này, ở nơi này, đi tặng quà
cho một nữ tử đứng thứ nhất khác? Sao có thể? Nhị ca ca, sao huynh có
thể như vậy?”
Sắc mặt của Nhan Túc hơi biến đổi, hắn muốn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Chiêu Bình, nhưng cuối cùng không hề vươn tay
ra, mặc cho nước mắt của nàng rơi lã chã xuống. Mắt hắn híp lại, trong
mắt chỉ có sắc đen sâu không thấy đáy. Hắn mở miệng, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tuyền Nhi, trước mặt Tần chưởng sự, muội cứ nói ít vài
câu đi!”
Giọng điệu nói chuyện của hắn không có chút dao động
nào, mà hờ hững, cứ như, tất cả những điều kia không có chút xíu liên
quan gì với hắn.
Chiêu Bình công chúa ngẩng khuôn mặt đầy nước
mắt lên, đôi mắt sáng như làn thu thủy hung hăng trừng mắt nhìn Nhan
Ttúc, lạnh lùng nói: “Trước mặt người khắp thiên hạ ta cũng phải nói,
Nhan Túc, huynh . . . . . Huynh vô liêm sỉ!”
Ánh sáng trong đôi
mắt mênh mang của Nhan Túc vụt chuyển động, hắn nâng ly trà lên, rũ lông mi xuống uống một ngụm trà, ở trong làn hơi nước mờ mịt híp mắt nhìn
Chiêu Bình công chúa, thản nhiên nói: “Tuyền Nhi, Nhị ca biết tình cảm
của muội và nàng rất tốt. Nhưng những chuyện đó đã qua lâu rồi, nàng
cũng đã đi được ba năm. Chuyện cũ đã qua, muội làm ầm ĩ như vậy thì có
thể thay đổi điều gì? Rõ ràng muội biết phụ hoàng không muốn nhắc lại
chuyện năm đó, nhưng muội lại luôn luôn nhớ mãi không quên. Vì chuyện
năm đó, thậm chí muội còn ly hôn với phò mã. Muội làm như vậy, rốt cuộc
có tác dụng gì chứ? Tuyền Nhi, ta khuyên muội, quên đi! Cả nhà họ Bạch,
cuối cùng vẫn là... Trừng phạt đúng tội!”
Đầu ngón tay của Tần
Cửu đột nhiên bị kim thêu hoa đâm trúng, một giọt máu từ từ thấm ra
ngoài, có chút đau nhói. Nàng ngậm ngón tay vào trong miệng, dùng đầu
lưỡi chậm rãi liếm giọt máu thấm ra.
Nàng híp mắt, khóe môi từ từ hiện ra một nụ cười nhạt đến mức gần như không thể nhìn ra.