Lưu Liên lập tức muốn khóc.
Lúc này hắn mới biết là Tần Cửu muốn tự ra tay.
Không phải là hắn xem thường nàng ta mà là thật quá khó để có thể bắn trúng.
Hắn không thèm quan tâm nàng ta có thể bắn trúng hay không, vấn đề là,
vì sao lại bắt hắn đứng dưới đèn, nếu như mũi tên của nàng ta bắn không
chuẩn, tên bắn trúng đầu hắn…nhưng dưới uy quyền của yêu nữ, hắn không
thể không làm theo, chầm chậm lê bước đến đứng dưới trúc đăng, khiếp sợ
nhìn Tần Cửu uyển chuyển bước đến vị trí ngoài ba trăm bước.
Lần đầu tiên hắn thật lòng cầu nguyện cho yêu nữ: Nhất định phải bắn trúng dây treo đèn.
Tần Cửu đứng giữa phố, cúi đầu quan sát cây cung trong tay mình.
Đây là cây cung mà quản sự Linh Lung các đưa cho, là một cây cung sắt lớn,
loại cung này có tầm bắn xa hơn những loại cung bình thường, có thể bắn trúng ở cự ly ngoài ba trăm bước, nhưng loại cung này nặng hơn nhiều so với cung tên bình thường.
Tần Cửu chậm rãi đặt tên lên cung,
liếc nhìn bốn phía một lượt, thấy càng ngày càng có nhiều người bị trận
ồn ào bên này hấp dẫn, tiếng bàn luận cũng ngày càng to.
“ Nữ tử này là ai vậy, sao lại to gan như thế, dám so bắn tên với An Lăng Vương?”
“ Không biết, chắc là người từ nơi khác tới, chưa thấy qua sự lợi hại của An Lăng Vương!”
“ Chậc chậc, quá không biết lượng sức rồi!”
Tiếng bàn tán theo tiếng gió không ngừng truyền tới.
Tần Cửu chậm rãi giơ cung lên, hai ống tay áo rộng màu đỏ lựu rủ xuống một
cách tự nhiên, lộ ra cổ tay trắng mịn như ngọc. Ngón tay trắng nõn đặt
lên dây cung, từ từ ngắm bắn.
Nàng híp mắt, khóe mắt nhếch lên, trong mắt ẩn hàm ý cười quyến rũ.
Qúa trình ngắm bắn này hơi dài. Ngắm bên trái, chĩa bên phải, chuyển lên trên, dịch xuống dưới…
Nàng vừa dịch xuống phía dưới, trên trán Lưu Liên đã đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng hô:” Thấp quá rồi, thấp quá rồi!” Đừng ngắm vào đầu hắn có được
không!
Có mấy lần mũi tên chuyển về phía đầu của An Lăng Vương,
Tần Cửu thấy sườn mặt hắn hạ xuống, bên khóe môi là ý cười dịu dàng
che chở, hắn đang nhỏ giọng nói với công tử mặc áo lông trắng:” Yên
tâm, chiếc đèn này là của nàng, ai cũng không thể cướp đi được!”
Thời khắc đó, nàng rất muốn buông tay, để mũi tên cứ thế bay đi.
Qua hồi lâu, Tần Cửu cuối cùng ngắm chuẩn vị trí sợi dây treo đèn, nói
chính xác, là ngắm đúng phía trên chiếc đèn, rốt cuộc có đúng chỗ dây
treo đèn hay không thì không phải là điều mắt người có thể nhìn ra.
Chiếc cung trong tay Tần Cửu rốt cục cũng cố định bất động, nàng bắt đầu từ từ kéo dây cung.
Tiếng xì xào bàn tán lập tức nhỏ lại, cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. Mọi
người đều muốn xem xem nữ tử này có thể bắn trúng hay không, tám phần là không bắn trúng.
“ A xú!” (thối đó các nàng) Trong lúc tâm trí mọi người đều đặt trên cung tiễn, một âm thanh kỳ quái đột nhiên vang lên.
Thứ phát ra âm thanh kia chính là con vẹt mỏ đỏ đang đậu trên vai Tần Cửu.
Con vẹt này rất đẹp, là một con vẹt đầu phượng, cả người được bao phủ bởi
lớp lông vũ trắng muốt, trên đỉnh đầu vài nhúm lông vũ vàng nhạt bay bay tựa như đang đội vương miện, nó ngạo nghễ ưỡn ngực đậu ở đầu vai của
Tần Cửu, đôi mắt như ngọc trai đen nhìn chằm chằm Lưu Liên.
Vẹt biết nói không phải là chuyện lạ, nhưng tất cả mọi người đều không biết tại sao lúc này con vẹt này lại hét: A xú!
Lưu Liên lại muốn khóc!
Từ sau khi hắn đi theo Tần Cửu, yêu nữ trời đánh này liền đặt tên cho hắn
là Lưu Liên ( sầu riêng). Lúc đầu hắn còn thấy cái tên này rất hay, sau
này mới biết tên của hắn và Tỳ Ba ( sơn tra), Anh Đào, Lệ Chi ( vải) đều là tên của một loại hoa quả, nghe nói loại quả này phát ra một mùi rất
thối. Về sau, đoán chắc tám phần là yêu nữ dạy con vẹt gọi như thế, chỉ
cần nhìn thấy hắn nó sẽ hét lớn: A xú!
Còn ai đen đủi hơn hắn không? Chủ tử ức hiếp hắn thì thôi đi, sao ngay cả con vẹt của nàng ta cũng bắt nạt hắn chứ!
Hắn cắn răng, mắng lại :” Hoàng Mao”
Tên của vẹt yêu là Phượng Hoàng, cái tên này là đặt theo cái đầu phượng của nó. Ngoài ra, nó còn có một cái tên mà chỉ Tần Cửu mới được gọi, đó là
Hoàng Mao, do đầu nó có mấy nhúm lông vũ màu vàng.
“ Hoàng Mao!” Lưu Liên phẫn nộ.
“ A xú!” Vẹt yêu vỗ cánh kêu.
“ Hoàng Mao!”
“ A xú!”
“ Hoàng Mao!”
“ A xú!”
…
Quản sự Linh Lung các cuối cùng không thể nhịn được nữa, tiến lên phía trước hỏi Tần Cửu:” Cô nương, ngươi có bắn hay không?”
Tần Cửu nhếch môi cười nói” Đương nhiên là có!”
Nàng giơ tay vuốt ve con vẹt trên vai, nhẹ giọng nói:” Hoàng Mao ngoan!”
Con vẹt nghe thế thu cánh lại, ưỡn đầu lên.
Tần Cửu lại giương cung ngắm bắn lần nữa, gió đêm thổi qua, y phục rộng rãi phiêu dật lay động theo gió, nhìn nàng giống như một đóa hải đưởng đỏ
đung đưa theo gió đêm. Nàng híp mắt, nụ cười duyên dáng nơi khóe môi
biến mất, tựa hồ như có sát khí lạnh lẽo chuyển động quanh thân nàng.
Chân Lưu Liên run cầm cập, tự nhủ trong lòng, chỉ cần nàng ta buông dây, hắn sẽ lập tức ngồi xổm xuống.
Tất cả mọi người đều khẩn trương theo từng động tác của nàng.
Nhưng đúng lúc này Tần Cửu lại hạ cung xuống.
“ Chiếc cung này ta không kéo được!” Nàng vô cùng rầu rĩ nói.
Mọi người xung quanh cười ầm lên. Mồ hôi trên trán Lưu Liên nhỏ xuống từng
giọt, hắn có thể nói không quen người này không. Quản sự Linh Lung các
tức tới mức nói lắp:” Ngươi… ngươi… Vậy ngươi đừng bắn nữa.”
Sao Tần Cửu có thể để ý tới lời của hắn chứ?
Nàng ném cung tên xuống đất, lấy một chiếc khung thêu hoa hình quạt tròn từ
trong tay áo ra, bên trên căng một miếng lụa màu trắng thêu một đóa hoa
mạn đà la đang nở ( mạn đà la là hoa của địa ngục đó các nàng), tươi đẹp diễm lệ tới mức làm cho người ta tưởng như ngửi thấy hương thơm của nó.
Nàng rút nan trúc cố định khung thêu ra, uốn thành hình cung tên, buộc sợi
tơ lên hai đầu, làm thành một chiếc cung, sợi tơ trở thành dây cung.
Nàng lấy mũi tên vừa nãy đặt lên sợi tơ, cười tươi như hoa nói:” Ta dùng cái này!”
“ Ngươi đang đùa giỡn mọi người…” Quản sự vẫn chưa nói xong Tần Cửu đã giương cung lắp tên, không cần ngắm bắn, “ vèo” một
tiếng bắn trúng dây mảnh.
“ Lạch cạch”, hoa đăng rơi vào lòng Tần Cửu.
Mọi người xung quanh đều im lặng. Chỉ có Phượng Hoàng giương cánh bay đi,
ngay tại lúc hoa đăng sắp rơi, nó đã ngẩng đầu thong thả mà bước.
Kết quả này thật ngoài dự đoán, hơn nữa diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người đều chưa phản ứng kịp. Sau phút ngỡ ngàng, mọi người không nhịn được vỗ tay hoan hô.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Tần Cửu đi tới, y phục phấp phới theo gió, động tác duyên dáng.
“ Liên Nhi, cầm đèn, chúng ta đi!” Nàng nhếch môi cười nói.
“ Xin dừng bước!” Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ sau lưng.
Tần Cửu híp mắt liếc sang, chỉ thấy An Lăng Vương bước nhanh đuổi theo nàng.
Dù có bước nhanh đến mấy, cước bộ của hắn vẫn rất ổn định, giống như con
người hắn, lúc nào cũng tính toán kĩ lưỡng, tựa như tất cả mọi thứ đều
nằm trong lòng bàn tay hắn. Hắn càng đến gần nàng, áp lực vô hình càng
mạnh hơn.
Tần Cửu giương nhẹ khóe môi, đây chính là An Lăng Vương.
Dường như hắn chỉ cười với người trong lòng. Trong mắt người khác, hắn là một phán quan mặt lạnh, một khi đã xác định phải giết chết ngươi thì nhất
định hắn sẽ không buông tay, cho đến khi ngươi tan thành tro bụi mới
thôi!
“ Xin hỏi Vương gia có chuyện gì sao?” Tần Cửu nhanh nhẹn
xoay người lại, chuỗi ngọc đỏ trên chiếc trâm san hô đung đưa theo động
tác của nàng, trong sự lộng lẫy lộ ra mấy phần u diễm.
Nhan Túc nhíu nhẹ lông mày, lạnh lùng nói:” Bây giờ chiếc đèn này là của cô nương, không biết ngươi có bán không?”
“ Có chứ!” Tần Cửu không cần nghĩ đã nói.
“ Bao nhiêu?” Nhan Túc hỏi.
Tần Cửu liếc mắt nhìn chiếc đèn hoa đăng trong lòng Lưu Liên, có chút do
dự:” Nên bán với giá bao nhiêu đây? Chiếc đèn hoa đăng tốt như thế
này...”
Nhan Túc lạnh lùng nhướng mày, chuẩn bị tiếp nhận công phu sư tử ngoạm của Tần Cửu.
“ Đáng tiếc ta không thiếu tiền, đành không bán nữa vậy!” Tần Cửu buông tay xuống nói.
“ Vậy ngươi thiếu cái gì?” Nhan Túc híp mắt hỏi.
“ Ta thiếu cái gì nhỉ?” Tần Cửu quay sang hỏi Lưu Liên bên cạnh.
“ Thiếu nam nhân!” Lưu Liên lập tức trả lời.
Tần Cửu liếc nhìn Nhan Túc, nhếch môi cười:” Nghe thấy chưa? Vương gia đồng ý đổi không?”
Con vẹt của nàng ở phía trên đèn chơi chán rồi, thình lình bay vào trong
lòng Tần Cửu, học theo nàng nói:” Vương gia đồng ý đổi không? Đồng ý đổi không?”