Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 7: Chương 7: Chương 6: Diêm Vương




Mặc dù Lưu Liên không phải người đế đô, nhưng lại biết hoàng thúc Nhan Duật, thật ra không chỉ là biết, quả thực như sấm bên tai. Chỉ là hắn không biết tên tự của Nhan Duật là Ngọc Hành, hôm nay nghe nói Nhan Duật chính là Ngọc Hành, Ngọc Hành chính là Nhan Duật, hắn vì vị cô nương Tô Vãn Hương kia mặc niệm sâu sắc.

Danh tiếng của Nhan Duật, không thể so một chút với An Lăng Vương Nhan Túc. Lại nói tiếp, hoàng thúc Nhan Duật cũng là một nhân vật “danh chấn thiên hạ” của Đại Dục Quốc. Giữa chốn Lệ Kinh, gần như không người nào không biết, chẳng người nào không hay. Nhưng danh chấn thiên hạ này của hắn và An Lăng Vương danh chấn thiên hạ cũng có bất đồng thật lớn. Chính như trời đất tách biệt, nam bắc phân chia, chính tà khác biệt...

Nếu như, An Lăng Vương Nhan Túc là nam tử mà nữ tử Lệ Kinh tha thiết ước mong được gả cho, vậy Nhan Duật chính là ác ma nữ tử Lệ Kinh sợ hãi tránh xa không kịp.

Nhan Duật so với An Lăng Vương Nhan Túc thành danh sớm hơn, nếu như thế này cũng có thể gọi là thành danh.

Hắn là hoàng tử thứ bảy của tiên đế, cũng là hoàng tử nhỏ nhất của tiên đế, rất được tiên đế sủng ái. Nhan Duật quả thực cũng không phụ kỳ vọng của tiên đế, từ nhỏ đã cực kì thông minh, năm tuổi có thể làm thơ, bảy tuổi xuất khẩu thành chương, vả lại tuổi còn nhỏ mà hiểu lễ nghi biết tiến thoái. Nghe nói, khi ấy giáo viên dạy học cho Nhan Duật là Vu thái phó thường khen ngợi hắn sau này nhất định sẽ trở thành nhân tài của quốc gia.

Vu thái phó nhìn người cực chuẩn, không nghĩ rằng lần này nhìn nhầm, lại nói đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời ông nhìn lầm người.

Năm ấy Nhan Duật tám tuổi, tiên đế ngẫu nhiên bị thương hàn, ban đầu chỉ là bệnh nhẹ, nhưng khi tiên đế ở tẩm cung dưỡng bệnh lại đột ngột qua đời. Nhan Duật với tội danh hành thích vua cha bị giải vào đại lao, nguyên nhân sau cùng là tiên đế uống chén thuốc do Nhan Duật dâng lên. Tiên đế dùng thuốc nhiều lần đều có người thử trước, chỉ có lần này là tiểu hoàng tử mình yêu thương nhất bưng thuốc đến, ngài không cho người thử, nhưng chính chén thuốc này lấy đi tính mạng của ngài.

Tội thí quân sát phụ, đây là tội danh đại nghịch bất đạo. Nếu là người khác, không chỉ riêng mình bị xử cực hình, cửu tộc cũng sẽ bị tru di, may rằng trước khi ra đi tiên đế đã miễn cho Nhan Duật tội chết, Nhan Duật mới miễn được cái chết, bị giam vào đại lao Hình bộ. Nghe nói, hắn bị giam ở trong lao mấy tháng. Mãi cho đến khi tân hoàng, cũng chính là đại ca của Nhan Duật, đương kim Khánh Đế sau khi đăng cơ, mới vì Nhan Duật sửa lại án xử sai. Được biết, độc trong chén thuốc kia không phải do Nhan Duật hạ, mà là một cung nhân bỏ vào. Nhưng cho dù có sửa lại án, chén thuốc kia chung quy là do Nhan Duật tự tay dâng lên, vả lại hắn đích thân đưa từng muỗng từng muỗng vào miệng phụ hoàng, tội danh thí quân sát phụ này cũng đã hình thành trong lòng người trong thiên hạ, dù thế nào cũng không thể xóa sạch. Sau đó, trong kinh không thể tha thứ cho một hoàng tử thí quân sát phụ. Nhan Duật còn chưa trưởng thành bị Khánh Đế phong làm Nghiêm Vương, ban thưởng đất phong ở Bắc Cương.

Đất phong của Nhan Duật tại Lân quan, là một nơi nghèo nàn, hoang vu cằn cỗi, hắn luôn luôn ở nơi đó đợi chờ nhiều năm, vào năm mười tám tuổi, Khánh Đế bệnh nặng, hắn được cho phép quay lại Lệ Kinh thăm bệnh hoàng huynh, sau đó lưu lại Lệ Kinh.

Nghe nói, sau khi Nhan Duật về kinh không bao lâu liền trở thành Hoa hoa công tử nổi danh nhất chốn Lệ Kinh, ăn chơi trác táng. Hắn giết thời gian đến rạp hát tán tụng đào kép, đi dạo kỹ viện bao mua hoa khôi, hành vi càn rỡ ngang ngạnh.

Lệ Kinh vốn là vùng đất giàu sang hòa nhã, thế gia công tử trong Lệ Kinh, cũng không phải chưa từng có hành vi phóng túng, nhưng những người này cho dù dám làm, phần lớn cũng đều là lén lút, ai cũng không theo kịp Nhan Duật. Hắn cũng chẳng kiêng nể, Khánh Đế từng cố gắng trông nom quan tâm hoàng đệ này, tiếc rằng khi ấy bệnh nặng, hoàn toàn không đủ tinh lực đi quản thúc hắn. Về sau, Nhan Duật lại bắt đầu hát kịch. Hắn cũng không tùy ý lẩm bẩm, mà chạy đến rạp hát, búi tóc, hóa trang, mặc hí phục, hát vài cảnh. Hát hí khúc vốn thuộc loại nghề hạ lưu, đường đường là hoàng thúc, lại chạy đến hát hí khúc, đây chính là chìm đắm trong trụy lạc đến cực điểm rồi.

Dù rằng như vậy, vẫn còn không ít nữ tử Lệ Kinh yêu thích hắn, ngay cả tiểu thư khuê các cũng có chút coi nhẹ sự phản đối của phụ mẫu, muốn gả cho hắn. Nhưng từ khi xảy ra một chuyện, những nữ tử kia cũng đoạn tuyệt ý niệm muốn gả cho hắn.

Năm Nhan Duật hai mươi tuổi, yêu thích một nữ tử. Cô gái kia tên là Bạch Tố Huyên, vốn là thiên kim Bạch gia của một trong tứ đại thế gia đương thời. Nói đến Bạch Tố Huyên, Lưu Liên cũng biết.

Sau khi nhà hắn gặp chuyện không may, hắn lang thang trên phố, ở trong tửu lâu xin cơm, đã nghe tiên sinh kể chuyện nhắc về nữ tử này. Nghe nói, ai gặp qua nàng cũng đều giật mình. Rằng nàng không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, mà còn đoan trang hiền thục giỏi giang hơn người. Khi ấy Khánh Đế vì mang bệnh nên không thể thượng triều, Bạch Tố Huyên mười bốn tuổi theo cô mẫu là Bạch hoàng hậu lên triều, giúp đỡ cô mẫu cai quản triều chính trọn ba năm.

Kì thực Bạch Tố Huyên đang còn nhỏ lại tỏ rõ tài hoa khiến thế gian kinh hãi, trên phố lén lút lưu truyền rất nhiều tập thơ do chính tay nàng sao chép. Chỉ là đọc những câu thơ này từng chữ một, lại cảm thấy trong miệng rất thơm.

Cũng không biết cơ duyên xảo hợp thế nào, Nhan Duật lại biết Bạch Tố Huyên. Nhan Duật liền quyết tâm kết hôn với nàng, cuối cùng hắn dùng đến cả thánh chỉ của hoàng huynh. Nhưng tiếc là, Bạch Tố Huyên còn chưa xuất giá, Bạch gia đã xảy ra chuyện, Bạch Tố Huyên cũng bởi vậy mà mất mạng. Lúc ấy, mọi người lại lén lút đồn đại sôi nổi, nói rằng Nhan Duật mệnh ngạnh, khắc chết phụ hoàng hắn, khắc chết Bạch Tố Huyên, thậm chí toàn thể Bạch gia là do cùng hắn kết thân, mới bị khắc phải tan cửa nát nhà.

Từ đó về sau, Nhan Duật liền được mệnh danh là Diêm Vương, nói hắn chính là một Diêm La Vương lấy đi hồn phách của người.

Một người như vậy, phàm là nữ tử được hắn coi trọng, đương nhiên không phải may mắn mà là bất hạnh rồi.

Nay nữ tử bất hạnh này, chính là Tô Vãn Hương.

“Chỉ không biết Tô Vãn Hương xui xẻo đó là ai?” Lưu Liên thở dài một tiếng.

Tần Cửu chăm chú nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời, trong mắt phượng tựa như bao phủ một tầng sương mỏng, ánh mắt lưu chuyển che giấu biểu tình đang bộc lộ, làm cho nàng khi nhìn qua có một tia mờ mịt.

Lưu Liên nhịn không được nghĩ thầm, nếu để yêu nữ gặp Diêm Vương, không biết sẽ thế nào? Tốt nhất là yêu nữ bị khắc chết, như vậy hắn liền tự do rồi.

Đột nhiên hắn cảm thấy mình và Tô Vãn Hương đáng thương như nhau, đều là bị yêu nghiệt nhìn trúng.

“Liên nhi, ngươi đi nhặt chiếc hoa đăng kia đem đến đây.” Tần Cửu khôi phục tinh thần, trên mặt lại hiện ra ý cười lười biếng.

“Đã bị đốt thành như vậy, còn nhặt lên làm gì?” Lưu Liên mặc dù không muốn, lại ngoan ngoãn như cũ đi lấy theo phân phó của Tần Cửu, hắn thật sự không hiểu vì sao hoa đăng này lại khiến cho yêu nữ yêu thích như vậy, đốt thành thế này rồi còn muốn, cũng không phải do nàng làm ra.

Tần Cửu cười mỉm nhìn Lưu Liên ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhặt phần tàn dư của hoa đăng, nhưng dư quang nơi khóe mắt lại liếc về phía An Lăng Vương.

An Lăng Vương Nhan Túc cũng nhìn bầu trời một lát, đôi mắt trước giờ không dính tâm tình nhiễm một phần kinh ngạc, cuối cùng hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sắc sảo. Nhưng vào lúc này, có ba quân sĩ băng qua đám người bước nhanh tới bên cạnh Nhan Túc.

Ba quân sĩ kia đều mặc y phục đen buộc giáp, bên ngoài khoác áo choàng màu đỏ sậm, bên hông đeo trường đao.

Tần Cửu vừa nhìn thấy ba quân sĩ nọ, mắt dài nhu mị liền híp lại.

An Lăng Vương chắc để cho tiện gặp mặt riêng cừu y nữ tử, cho nên ra ngoài chỉ dẫn theo một người hầu. Hiện giờ ba quân sĩ này, là người dưới tay hắn. Người đứng giữa ba gã quân sĩ cúi đầu bẩm báo với An Lăng Vương tin tức gì đó. An Lăng Vương mắt dài híp lại, chợt nhìn về phía Tần Cửu, môi mỏng lạnh lùng bất ngờ để lộ chút ý cười, mang theo một tia chế giễu, mang theo chút sát ý lạnh lùng.

Mới vừa rồi, bất kể Tần Cửu bỡn cợt hắn ra sao, cũng chưa từng nhìn thấy trong mắt hắn có sát ý. Nàng thầm kêu không ổn, đón lấy bộ khung rời rạc của hoa đăng Lưu Liên nhặt lên, lấy khăn tay gói lại, giao cho Tì Ba cất kĩ bên người, xoay người đi về phía chiếc kiệu dừng ở bên đường.

“Cửu gia, không xem pháo hoa sao?” Lưu Liên còn chưa xem đủ, vội vàng hỏi.

Tì Ba lạnh lùng nói: “Xem nữa thì mạng cũng mất, còn không mau lên kiệu!”

Lưu Liên sửng sốt, Tì Ba và hắn đều là người hầu của yêu nữ, tuy rằng, nam nhân mặt than này cả ngày lạnh mặt ôm kiếm không nói tiếng nào, nhưng không thể phủ nhận được, hắn là kẻ có võ công cao nhất trong số người hầu của yêu nữ.

Hắn cũng nói vậy rồi, Lưu Liên nhớ lại dọc đường đi có vài lần ám sát nguy hiểm, lòng vẫn còn sợ hãi, liền gấp gáp chạy về phía cỗ kiệu.

Hoàng Mao dường như cũng nhận ra nguy hiểm, vỗ cánh đuổi theo Tần Cửu, lập tức chui vào trong tay áo rộng thùng thình của Tần Cửu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.