Mấy tên quân sĩ không hẹn mà cùng cởi quần áo trên người mình dâng cho An
Lăng Vương, cũng không dám nhìn thẳng vào thân thể trần trụi của vương
gia nhà mình, đồng loạt quay đầu soàn soạt làm bộ thưởng thức pháo hoa
trên không trung.
Nhan Túc lãnh binh nhiều năm, thường ở cùng một chỗ với binh sĩ dưới quyền, vào mùa đông cũng từng hạ lệnh cho quân sĩ
cởi áo bông tay không tập luyện, đã quen nhìn lõa thể từ lâu. Chỉ có
mình lần đầu ở trước mặt quân sĩ không mặc y phục, lại nói đến lần vừa
rồi còn chưa tính là mất thể diện, dù sao cũng do chính tay hắn cởi ra.
Nhưng lúc này cả ngoại bào lẫn áo trong toàn bộ đều bị người khác lột
xuống, thực sự trên mặt hắn không nén được cơn giận. Hắn đưa tay nhận
lấy quần áo quân sĩ đưa đến rồi mặc vào, nghĩ tới nữ tử kia trong một
đêm cởi quần áo của mình đến hai lần, mặc dù ngoài mặt rất bình tĩnh
thản nhiên, trong lòng sớm đã cuồn cuộn không thôi.
Hắn tuyệt đối không ngờ nữ tử này lại lợi hại như thế!
Thông thường đàn ông luyện võ đều mạnh hơn phụ nữ, nguyên nhân đại khái là
nam giới có nhiều sức lực hơn phái nữ, ở phương diện tập võ có nhiều ưu
thế bẩm sinh. Nữ tử nếu muốn hơn được nam tử, càng phải dành nhiều thời
gian nỗ lực và tập luyện hơn nam tử. Cô gái này tự mở ra một con đường,
biến tài nghệ nữ công thành võ công phù hợp, quả thực *thông tuệ đến cực điểm.
*Thông tuệ: thông minh, sáng suốt.
Tần Cửu biết
Nhan Túc không đuổi theo, nhưng vẫn chạy rất nhanh. Tiếng gió bên tai
xẹt qua rất nhanh, như có một thanh tiểu đao đang cắt lên mặt mình.
Cuối cùng nàng không kìm được vịn lấy bức tường trắng ở một bên ngã tư
đường, khom lưng “Oa” một tiếng nhổ ra một búng máu. Vai trái co rút đau đớn một hồi, có máu tươi trào ra, nàng đưa tay che lại. Cơn đau giống
như vậy kéo tới chỗ sườn phải, máu tươi tuôn ra, nàng lại duỗi tay che.
Cánh tay trái cũng có máu chảy ra, nàng lại không che tay đi.
Kì thật, nàng đã bị thương từ lâu rồi. Chẳng qua, y phục màu đỏ lựu đã che dấu màu máu tươi, mới nhìn qua nàng không thê thảm đến mức như vậy,
nàng mới có thể cười mà tiêu sái rời đi.
*Tiêu sái: phóng khoáng, thanh cao thoát tục.
Nàng vốn tưởng rằng có khả năng đánh bại hắn, ít nhất cũng có thể nguyên vẹn trở ra. Nhưng không ngờ, so với võ công của hắn, nàng còn kém không ít. Nếu không phải khi nàng dệt gấm, hắn thần người ra một lát, nàng nghĩ
mình hoàn toàn không thể lột quần áo trên người hắn xuống.
Tì Ba
nhanh chóng đuổi tới phía sau nàng, thấy được vết máu tươi trên người
nàng, vẻ mặt lo âu, nói: “Hắn không hề đuổi theo, ngài cần gì phải chạy
nhanh như vậy. Vận động một lúc thế này, máu cũng không ngừng chảy được! Tại sao ngài lại không thương tiếc chính mình như thế.”
“Chút
thương thế nhỏ nhặt này, không tính là gì, ta chịu được!” Tần Cửu kiên
cường chịu đựng, cười nói, “Ai ôi, bây giờ nên làm thế nào đây? Trời đã
trễ thế này, e rằng tối nay chúng ta không vào được hoàng cung rồi, giờ
biết đi đâu tìm nơi nghỉ trọ?” Nàng cố ý chuyển hướng chủ đề câu chuyện.
Tì Ba ngưng mi nhìn bốn phía xung quanh, cũng nghĩ mãi không ra.
Tần Cửu ngẩng đầu nhìn, thấy nơi đây chính là Linh Lung các mình so tiễn
khi nãy. Lúc này đêm đã khuya, người chơi giải đố đèn trước cửa Linh
Lung các đã tản đi rồi.
Tần Cửu chỉ vào Linh Lung các nói: “Đúng
là trời không tuyệt đường người, đêm nay chúng ta sẽ ở đây.” Nói xong,
sai Tì Ba dìu nàng đi vào trong các.
Linh Lung các không chỉ là tửu lâu, mà bao gồm cả khách điếm.
Lưu Liên nghĩ thầm: Sợ rằng quản sự của Linh Lung các không để yêu nữ trọ ở chỗ này, suy cho cùng, đúng là yêu nữ đã cởi quần áo của An Lăng Vương
trước mặt mọi người.
Quản sự Linh Lung các đang sai bảo gã sai
vặt thu lại hoa đăng trong các, thấy mấy người bọn họ đi rồi còn quay
lại, nhanh chóng bước đến nghênh đón, nói: “Các vị muốn ở trọ sao? Mời
lên lầu trên!”
Lưu Liên kinh ngạc nhíu mày, nghĩ thầm, từ sau khi đi theo yêu nữ, hình như hắn trở nên ngốc nghếch rồi, rất nhiều chuyện
đều nghĩ không ra. Nếu là một chủ quán bình thường, chắc chắn sẽ không
đối địch với An Lăng Vương để cho yêu nữ ở trọ, chẳng lẽ Linh Lung các
này không lễ độ cung kính với An Lăng Vương như vẻ bề ngoài?
Đoàn người cần ba gian phòng hạng sang, Tần Cửu một phòng, Lưu Liên và Tì Ba một phòng, Anh Đào và Lệ Chi một phòng. Ngoài ra, Tần Cửu lệnh cho Tì
Ba cầm bạc trả cho kiệu phu rồi đuổi đi.
Phòng của Tần Cửu ở lầu
ba, từ cửa sổ phía trong nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy hậu viện của
Linh Lung các. Ở nơi ánh đèn u đạm chiếu xuống, thấy được một hồ nước
khổng lồ trong hậu viện, bởi vì trời lạnh nên kết thành băng, ánh sáng
nhàn nhạt lạnh lẽo lóng lánh.
Anh Đào bưng nước ấm, Lệ Chi cầm thuốc trị thương, hai người một trước một sau đi vào.
Anh Đào có gương mặt dài, vóc người nhỏ gầy, diện mạo xinh xắn. Lệ Chi
khuôn mặt tròn tròn, có một đôi mắt to cực kì linh động, dáng điệu khả
ái.
Tần Cửu nghiêng người trên giường, để mặc Anh Đào cởi bộ quần áo trên người nàng ra, lại rửa sạch sẽ vết thương trên khắp cơ thể
nàng, rắc kim sang dược lên, lúc này máu mới ngừng chảy. Lệ Chi lại lấy
ra một chiếc bình sứ nhỏ, nói: “Cửu gia, vẫn nên bôi một chút “Vô Ngân
cao” nữa, tông chủ đã cố ý dặn dò, sau khi Cửu gia bị thương nhất định
phải thoa, nếu không sẽ để lại sẹo.”
Tần Cửu nhận lấy “Vô Ngân cao”, thản nhiên nói: “Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ tự bôi, các ngươi lui ra đi.”
Ánh mắt Lệ Chi chăm chú sâu xa, cẩn thận nói: “Vậy Cửu gia nhớ nhất định phải bôi, ngộ nhỡ trên người có sẹo...”
Tần Cửu mắt phượng nhíu lại, thản nhiên nói: “Sao hả, ngươi vẫn chưa yên tâm?”
Lệ Chi bị hàn quang trong ánh mắt Tần Cửu dọa sợ, vội vàng cúi đầu nói:
“Nô tì không dám!” Nói xong, cùng với Anh Đào lui ra ngoài.
Tần
Cửu cầm chặt “Vô Ngân cao”, khẽ mím làn môi anh đào, dụng lực trong tay, gần như bóp nát bình sứ. Nhưng cuối cùng nàng không bóp, chỉ thuận tay
ném bình sứ lên trên bàn, nhưng dù thế nào cũng không chịu bôi.
Tiếng đồng hồ nước từ phía xa truyền đến, ở trong màn đêm, hiện ra thê lương mà *du trường.
*Du trường: ngân nga, kéo dài.
Tần Cửu cực kì mệt mỏi, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Nàng lấy ra chiếc hoa đăng bị thiêu còn sót lại mấy cành trúc mà Lưu Liên
nhặt về, loay hoay ở dưới đèn một hồi. Cành trúc đã cháy sạch, hoàn toàn biến dạng, cháy đen dị thường. Tần Cửu loay hoay một lát, tay liền dính một vết ố đen. Nàng cầm lấy một tấm khăn lụa, thấm nước vào lau từng
cành trúc.
Lau xong cành trúc cuối cùng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mấy hàng chữ trên cành trúc đến xuất thần.
Cành trúc đã bị đốt cháy, hiện ra vài hàng chữ lờ mờ: Lòng chàng như thân
trúc, lòng thiếp tựa gấm hoa. Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau.
Đó là nét chữ của nữ tử, thanh tú phóng khoáng đầy ý vị.
Từng nét từng vạch, đều nhìn ra được là do dụng tâm điêu khắc mà thành.
Ai có thể nghĩ tới, ở trên bộ khung bọc ngoài của chiếc đèn trúc tinh xảo này, lại có khắc mấy hàng chữ như vậy.