Liên Nhi của ngày trước, Liên Nhi đơn thuần tốt đẹp có chút khờ khạo đó, rốt cuộc đã không quay về được nữa rồi.
“Liên Nhi, tại sao không vào trong sảnh chờ?” Tần Cửu đi đến trước mặt Lưu Liên, vỗ bả vai cứng đờ của hắn nói.
Lúc này Lưu Liên mới chuyển động con ngươi nhìn Tần Cửu một cái, rũ mắt nói: “Cửu gia, tôi đã xem hồ sơ ngài cần, ngài thật sự muốn điều tra vụ án của Bạch gia sao?” Trên mặt hắn là vẻ nghiêm túc chưa từng có.
Đã đến đầu hạ, ban đêm không hề tính là quá lạnh, nhưng thể chất lúc này của Tần Cửu không bằng người bình thường, vẫn cảm thấy hơi lạnh. Nàng chậm rãi đi vào trong phòng, sai Tỳ Ba đốt nến lên, ngồi xuống ghế, uống một cốc trà nóng, lúc này mới cảm thấy ấm áp một chút.
Mặc dù Lưu Liên đi theo sau Tần Cửu vào trong phòng, nhưng không ngồi xuống, đứng ở trong phòng bình tĩnh nhìn Tần Cửu, chờ nàng trả lời. Tần Cửu khẽ mỉm cười với Lưu Liên: “Liên Nhi, ngươi tin ta không?”
Lưu Liên ngẩn ra.
Nếu như là nửa năm trước, Tần Cửu hỏi hắn câu hỏi này, hắn tuyệt đối sẽ trả lời không chút do dự: Không tin. Thế nhưng, lúc này, hắn lại phát hiện, hắn tin tưởng nàng, tin tưởng không có lý do. Hắn cũng không hiểu rốt cuộc từ lúc nào, cách nhìn của hắn với yêu nữ lại có thay đổi lớn như vậy.
Lưu Liên gật gật đầu.
Tần Cửu thưởng thức một ngụm trà, lại cười nói: “Nếu thế, Liên Nhi cần gì hỏi lại.”
Lưu Liên nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ phẳng lặng. Tần Cửu hỏi: “Hôm nay ngươi đã sao chép hồ sơ vụ án của Bạch gia rồi phải không.”
Lưu Liên nói: “Tôi không hề sao chép, nhưng đã nhớ trong đầu. Đương nhiên tôi tin tưởng ngài, nhưng vẫn muốn hỏi ngài một câu, ngài sẽ sửa lại án xử sai cho Bạch gia sao? Nếu như ngài đồng ý, bây giờ tôi sẽ chép lại nội dung hồ sơ cho ngài.”
Tần Cửu bình tĩnh nhìn Lưu Liên, cười xinh đẹp nói: “Quả nhiên Liên Nhi đã trưởng thành, cũng biết lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác rồi. Được, ta dùng tính mạng của ta để bảo đảm, nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho Bạch gia.”
Mặc dù có cười nói, nhưng Lưu Liên vẫn bị câu này của Tần Cửu làm ngạc nhiên đến ngây người, hắn không hề nghĩ nàng sẽ dùng tính mạng để đặt cược. Hắn không nói gì nữa, lặng lẽ đi đến trước bàn đọc sách, Tỳ Ba thấy thế, lấy giấy và bút mực đã chuẩn bị ra, trải giấy Tuyên Thành xong, Lưu Liên cầm bút nhúng mực, dựa vào trí nhớ, bắt đầu chép lại hồ sơ lên giấy. Một lát sau đã chép lại toàn bộ hồ sơ vụ án của Bạch gia.
Tần Cửu tỉ mỉ thưởng thức trà, ánh mắt lại chăm chú nhìn lên người Lưu Liên, nhìn hắn đưa bút như nhanh thoăn thắt, nhìn bờ môi mím rất chặt của hắn, trong lòng cảm thấy nặng trịch. Đợi Lưu Liên viết xong, Tỳ Ba bê giấy Tuyên Thành tới, trải ra trên bàn trước mặt Tần Cửu.
Ánh mắt Tần Cửu nhìn chằm chằm lên giấy, di chuyển theo từng chữ một.
Kỳ thực, mấy năm nay, Tố Y cục vẫn luôn điều tra nghe ngóng chân tướng năm đó, nhưng khi tin tức sắp xếp xong giao đến tay Tần Cửu, vẫn thiếu manh mối quan trọng, chuyện năm đó có vài chỗ khó hiểu, Tần Cửu muốn biết, rốt cuộc trên hồ sơ này ghi chép thế nào. “Mùng tám tháng mười năm Khánh Đế thứ mười ba, đại hôn của Bạch Tố Huyên – con gái Anh Quốc công Bạch Nghiễn. Con trai Bạch Nghiễn Bạch Tố Vệ vốn đóng quân ở Tây Châu, không có thánh chỉ lại tự ý hồi kinh tiễn tỷ xuất giá. Đội ngũ xuất giá đi đến phố Thiên Môn, dòng người đông nghịt, phủ binh khiêng của hồi môn bị chen lấn ngã xuống đất, rương của hồi môn lật ra, nắp mở rộng, bên trong rơi ra đao thương kiếm kích, đều là vũ khí hành hung sắc bén. Bách tính kinh hoàng hoảng loạn, đúng lúc Thống lĩnh kiêu kỵ Viên Bá đến, phái người mở toàn bộ từng rương của hồi môn một ra, qua kiểm tra, bên trong không chứa của hồi môn như lụa là châu báu, đều là binh khí.
Hoàng đế giận dữ, sai Thống lĩnh kiêu kỵ áp giải đội ngũ này và binh tướng dưới trướng Bạch Tố Vệ, Bạch Tố Huyên đến tú lâu (lầu thêu) của Bạch phủ. Sau đó, Hoàng đế phái An Lăng Vương và Tô tướng chỉ huy Kim Ngô Vệ đến Bạch phủ kê biên tài sản, tịch biên được long bào. Vải dệt đó là gấm Hoán Hoa Lưu Thủy, cách thêu rồng bay là Kinh Hồng, đều là sáng chế của Bạch Tố Huyên.
Buổi tối ngày mùng tám tháng mười, người của Bạch phủ đều bị áp giải đến bộ Hình, chỉ có Bạch Tố Huyên, bởi Nghiêm Vương Nhan Duật nỗ lực bảo vệ, mới được giữ lại trong tú lâu.
Ngày mười hai tháng mười, vụ án Bạch thị được thẩm tra công khai ở bộ Hình. An Lăng Vương Nhan Túc, Thượng thư bộ Hình Chu Tử Thu, Tả tướng Tô Thanh, cùng thẩm tra xử lý án này.
Buổi tối ngày hai mươi mốt tháng mười, Bạch Tố Huyên sợ tội tự thiêu ở tú lâu Bạch phủ.
Ngày hai mươi mốt tháng mười kết án, Anh Quốc công Bạch Nghiễn và Bạch Hoàng hậu Bạch Nhã Khâm cùng Đại tướng quân Bạch Tố Vệ cấu kết với nhau, ý đồ mưu phản.
Hôm đó, Hoàng đế đích thân tước hết phong hiệu Anh Quốc công của Bạch Nghiễn, phong hiệu Hoàng hậu của Bạch Nhã Khâm, chức danh Tướng quân của Bạch Tố Vệ, chức danh nữ Thượng thư của Bạch Tố Huyên, phong hiệu Phu nhân Nhất phẩm của Bạch Ôn thị - thê tử Bạch Nghiễn, danh hiệu Phu nhân Tam phẩm của Bạch Tiêu thị - thê tử Bạch Tố Vệ, phán tịch thu tài sản xử trảm cả nhà, tru cửu tộc.
Ngày hai mươi hai tháng mười, Bạch Nhã Khâm sợ tội uống rượu độc trong tẩm điện.
Ngày hai mươi lăm tháng mười, toàn gia Bạch thị bị tịch thu tài sản xử trảm toàn bộ.”
Vài năm sau, một lần nữa Tần Cửu đối mặt với một đống tên người thân xuất hiện ở trước mắt, vẫn giống như đêm năm đó, cái đêm nàng cầm ngự chiếu. Thống khổ chôn sâu ở trong đáy lòng, lại một lần nữa bị lật lên.
Đã cách dòng sông năm tháng, nhưng vẫn đau đến mức không thể hít thở.
Những người có thể bị ghi vào trong hồ sơ, đều là người có chức quan lúc đó, thế nhưng còn có rất nhiều, rất nhiều người thân cũng bị tru sát.
Ví dụ như, đứa cháu nhỏ còn chưa đầy tháng của nàng, nghĩa muội Bạch Tú Cẩm của nàng, thị nữ tình thân như tỷ muội hầu hạ bên cạnh nàng…
Tần Cửu xem hồ sơ xong, thần sắc trên mặt bình tĩnh không gợn sóng chút nào, nhưng trong đôi mắt phượng lại là ánh mắt rét lạnh. Một tay vốn bám vào góc bàn, vô tình dùng lực, lại bẻ một miếng góc bàn xuống.
Trong đêm khuya yên tĩnh một tiếng “Bốp” càng vang dội, Tần Cửu giống như hoảng sợ nhìn tay phải có vết chai rất nhỏ của mình. Nếu như… Nếu như năm đó cũng có công lực thế này, có phải đã sớm chạy thoát khỏi nhà lao đó rồi không, ít nhất, ít nhất có thể cứu được đứa cháu mới ra đời!
“Cửu gia, ngài cảm thấy hồ sơ này hỗ trợ cho ngài rửa sạch oan khuất của Bạch gia sao?” Lưu Liên nhìn Tần Cửu một cái, hỏi.
Tần Cửu thản nhiên nhướng mày, lại xem nội dung hồ sơ ghi lại sau đó một lần.
“Bằng chứng của vụ án này như núi, cực khó lật án, nếu không phải tôi tin tưởng, tin tưởng Huyên, tin tưởng Bạch Tố Huyên sẽ không phải người thêu long bào, tôi cũng sẽ cho rằng Bạch gia thật sự mưu phản.” Mặt mày Lưu Liên lộ vẻ đau buồn nhàn nhạt, nhưng đôi tròng mắt trong veo trong suốt lại hiện ra vẻ sắc bén. Khi hắn nói đến ba chữ Bạch Tố Huyên, giọng nói hơi ngừng lại một chút.
Ánh mắt Tần Cửu vẫn chăm chú dừng lại trên hồ sơ, không hề nghe thấy sự khác thường trong lời nói của Lưu Liên, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm lên mấy chữ viết trong hồ sơ.
“Buổi tối ngày hai mươi mốt tháng mười, Bạch Tố Huyên sợ tội tự thiêu ở tú lâu Bạch phủ. Ngày hai mươi hai tháng mười, Bạch Nhã Khâm sợ tội uống rượu độc trong tẩm điện. Ngày hai mươi lăm tháng mười, toàn gia Bạch thị bị tịch thu tài sản xử trảm toàn bộ.”
Ngày hai mươi mốt tháng mười. Ngày hai mươi hai tháng mười. Ngày hai mươi lăm tháng mười.
Nàng đọc mấy con số này, lần đầu tiên phát hiện, thì ra, chuyện hỏa hoạn xảy ra trước khi diệt môn.
Mấy ngày đó, đối với nàng mà nói, quả thực là sống một ngày mà như bằng một năm. Nàng không hề biết mình đã ở trong lâu mấy ngày, cũng không biết rốt cuộc đêm xảy ra hỏa hoạn là hôm nào. Về sau khi nửa tỉnh nửa mê dài đằng đẵng, nàng càng không nhớ rõ đã qua bao nhiêu ngày, bởi vì nàng nhìn thấy tờ ngự chiếu kia, vẫn luôn cho rằng ngày hôm đó, người thân của nàng đã không còn ở nhân thế. Vậy cho nên sau này, nàng cho rằng sau khi diệt môn nàng mới gặp hỏa hoạn. Sau đó, nàng chỉ đặt tinh lực lên điều tra vụ án, không điều tra kỹ ngày tháng cụ thể.
Bây giờ xem ra, ngày tú lâu xảy ra hỏa hoạn, lại là trước khi bộ Hình định án. Vậy thì, tờ ngự chiếu đó của Khánh Đế, tờ ngự chiếu dán trên cổng thành mà hai Kim Ngô Vệ đưa cho nàng là giả, là Hoàng đế, trước khi kết án, ngài sẽ không phán quyết hành vi phạm tội của nhà bọn họ. Tờ ngự chiếu đó, chỉ để đập nát ý chí cuối cùng của nàng. Kẻ trốn trong bóng tối kia, thì ra cũng có liên quan đến nàng, ít nhất nàng biết, kẻ đó hận nàng, bằng không, trực tiếp giết nàng là được, không cần bắt nàng trải qua tra tấn đau đớn thấu lòng.
Sở dĩ kẻ đó không giết nàng sau khi diệt môn Bạch gia của nàng, là vì muốn dùng cái chết của nàng để định án.
Trong vụ án của Bạch gia, tấm long bào kia cũng là vật chứng quan trọng nhất, nhất định bộ Hình sẽ cần khẩu cung của nàng, cho nên vẫn chưa kết án, nhưng nàng chết đi, lại là sợ tội tự thiêu, bộ Hình đã thuận tình hợp lẽ để kết án rồi.
Tim Tần Cửu như rơi vào hầm băng, khóe môi lại hiện ra nét cười lạnh, thì ra là như vậy!
“Vụ án này, quả thực chứng cứ như núi, nhưng muốn lật án cũng không phải không thể.” Tần Cửu híp mắt nói. “Liên Nhi, kế tiếp có rất nhiều chuyện cần ngươi làm.” Tần Cửu chậm rãi quay mặt sang, nhìn Lưu Liên chằm chằm thấp giọng nói.
Lưu Liên trịnh trọng gật đầu.
888888888
Rất nhanh đã đến tháng sáu, chuyện của Khang Dương Vương đã không còn là chủ đề trà dư tửu hậu của mọi người nữa, chủ đề mới nhất là gần đây Nghiêm Vương Nhan Duật nhận được thịnh sủng. Phải nói vốn dĩ Nghiêm Vương đã nhận được thịnh sủng, khi hắn vừa mới vào kinh thành, Khánh Đế đã muốn giao cho hắn một chút thực quyền, chỉ là, vị vương gia này không hề cảm kích, không hề tiếp nhận, mà vào mấy ngày sau đó, biểu hiện càng ngày càng phóng đãng phong lưu, rất làm mất mặt Khánh Đế. Nhưng rõ ràng Khánh Đế cực kỳ sủng ái vị đệ đệ nhỏ tuổi này, mặc dù thường xuyên trách cứ, nhưng không hề chính thức trách phạt. Gần đây, Khánh Đế càng muốn giao hội Thu Mộ - Đại hội chiêu mộ anh hùng vào mùa thu mỗi năm một lần vào tay Nhan Duật.
Hội Thu Mộ của triều đình tiến hành vào tháng tám hàng năm, chia làm hai phần. Một phần là chiêu mộ binh lính bình thường do Thượng thư bộ Binh Hầu Tuấn chủ trì. Phần còn lại là đại hội mời gọi anh hùng hảo hán trên giang hồ do An Lăng Vương Nhan Túc chủ trì.
Thượng thư bộ Binh Hầu Tuấn hiện giờ vốn dĩ cũng là do một tay An Lăng Vương đề bạt, khi Khánh Đế chấp thuận đã sớm có lòng đoạt lại quyền lợi chiêu mộ của hội Thu Mộ từ tay Nhan Túc. Nhưng phóng mắt nhìn khắp triều đình và dân chúng, hoàng thân võ nghệ cao cường lại uy danh cực cao cũng chỉ có Nhan Túc có thể đảm nhiệm trong trách.
Lần này vì tháng tám có chuyện đại hôn của An Lăng Vương và Tô Vãn Hương, Khánh Đế bèn đẩy hội Thu Mộ lên tháng bảy, cũng có ý giao quyền lợi chủ trì đại hội vào tay Nhan Duật, trên triều đã gặp phải sự phản đối của một số đại thần, nói bản thân Nghiêm Vương võ nghệ không cao, làm sao có thể chủ trì hội Thu Mộ, hơn nữa làm sao có thể tuyển chọn anh hùng hảo hán cho triều đình.
Mấy ngày nay Nhan Duật vẫn luôn không vào triều đã bắt đầu vào triều, nghe thấy chúng thần phải đối, hắn nói một cách quái gở: “Mặc dù võ nghệ của bản vương không cao, nhưng việc thẩm định chọn lựa nhân tài cho triều đình, lại không dám qua loa, về mặt võ nghệ, cho dù bản vương không biết, nhưng thuộc hạ của bản vương lại có người biết.”
Tô tướng Tô Thanh cười lạnh nói: “Nghiêm Vương, thuộc hạ của ngài, đừng nói thắng được An Lăng Vương đại nhân, e rằng cho dù là Tạ đại nhân cũng không thắng được đâu?”
Nhan Duật híp mắt nói: “Thật ra điều này cũng không chắc chắn.”