Editor: Xám
Tần Cửu cảm thấy mình đã điên rồi, mới có thể nói ra những lời ấy vào lúc này.
Không phải nàng cố ý kích thích hắn, thật sự không phải. Chỉ là khi nàng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn, bắt đầu cảm thấy đau lòng, nàng đã sớm hết hy vọng rồi, cũng đã sớm quyết định sẽ không mềm lòng nữa, cảm giác này thật sự không nên. Vậy nên, nàng nói như vậy, có lẽ là để chứng minh mình sẽ không mềm lòng, thế nhưng, nàng đã đả kích hắn rồi.
Biểu cảm trên mặt hắn vẫn lạnh băng, nhưng trong mắt hắn lại tích đầy băng tuyết và gió bão. Bất ngờ không kịp phòng ngự, người nàng bị một đôi tay ôm lấy, hoặc nói là bị siết chặt thích hợp hơn. Hắn ôm với sức lớn như vậy, bá đạo như vậy, khiến nàng gần như không thể hít thở cũng không thể chống cự. Nàng cho rằng mình sẽ bị hắn ép chết, nhưng rất nhanh hắn đã thả nàng ra, tiếp đó là một hồi trời đất ngả nghiêng, nàng bị hắn đè lên sập mỹ nhân. Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn gần ngay gang tấc. Trên mặt hắn có biểu cảm nàng chưa từng nhìn hắn, giống như một con sư tử nổi giận, mà nàng, chính là con mồi của hắn, dường như bất cứ lúc nào hắn đều chuẩn bị ăn sống nuốt tươi nàng vào bụng.
“Tần Cửu, nàng lại đổi xử với ta như vậy sao? Vì sao nàng phải giúp ta, vì sao phải cười với ta, vì sao khiến ta cho rằng mình đã có hi vọng, sau đó lại độc ác một cước đá văng ta ra.” Hắn lay lay bả vai nàng, hỏi với giọng lạnh giá.
Tần Cửu chưa bao giờ biết, Nhan Duật vẫn luôn tao nhã tà mị, lại phát điên lên. Nàng nhìn hắn lay bả vai nàng, nàng cảm nhận được tay hắn đè lên cổ nàng, nàng cảm thấy mình có chút không thở nổi, nhưng nàng không phản kháng.
Nàng nhận rồi.
Nàng đã lợi dụng hắn, cho dù bị hành hung một lát cũng đáng.
Nàng cảm thấy đã qua rất lâu rất lâu, chẳng biết từ lúc nào sức lực đè lên người nàng đã giảm bớt, nàng ho khan một tiếng, cười dịu dàng với hắn, “Ngọc Hoành, nếu như ngài hận ta thì cũng đúng, nhưng dù sao Lưu Liên hắn cũng là cháu ruột của ngài, chuyện của ta, hắn đều không biết.”
Tần Cửu không sợ Nhan Duật hận nàng, nhưng nàng sợ Nhan Duật giận lây sang Lưu Liên.
Nhan Duật không nói gì, chỉ là khi nàng nhắc đến Lưu Liên, trong nháy mắt ánh mắt vốn phẫn nộ đã vỡ nát như băng, trở nên bi thương đến tận cùng.
“Tần Cửu, ta không hề hận sự lợi dụng của nàng!” Nhan Duật lẳng lặng nói.
Đúng, điều chọc giận hắn, không phải sự lợi dụng của nàng, thậm chí hắn sẵn lòng bị nàng lợi dụng. Điều khiến hắn phẫn nộ, là trái tim của nàng, tại sao lại lạnh cứng như vậy? Tâm ý của hắn với nàng, nàng không thể không biết chút nào được, thế nhưng, nàng cố ý giả vờ, làm như không biết, nàng chỉ xem tấm lòng thành của hắn như một hạt bụi nhỏ chướng mắt bám lên người nàng, hận không thể lập tức rũ đi. Cũng có thể là xem lòng thành của hắn như thuốc cao bôi trên da chó dính lên người nàng, hận không thể lập tức bóc xuống.
Tần Cửu híp mắt lại, cười tủm tỉm nói: “Hả, vậy thì là gì? Lẽ nào vẫn là vì đêm ở ôn tuyền? Nếu như ngài cho rằng ta đã cưỡng ép ngài, nếu như ngài cảm thấy mình đã lỗ vốn, vậy thì ngài cũng có thể đòi lại. Nói thật, ta thật sự không ngờ ngài lại là đồng nam tử.”
Ánh mắt của Nhan Duật híp lại lần nữa, trong mắt có ngọn lửa đến từ địa ngục đang nhảy múa, khiến lòng người run sợ, “Bỏ thuốc cho ta, một giấc mộng xuân, khiến ta cho rằng đã ân ái với nàng rồi, Tần Cửu, nàng cho rằng ta thật sự ngu xuẩn như vậy sao? Được, nàng luôn miệng nói ta có thể đòi lại, vậy thì đêm nay ta thật sự muốn đòi lại.” Khóe môi hắn hiện lên một nét cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó mà hình dung, bàn tay phất qua, mở y phục trươc mặt nàng ra.
Tần Cửu không hề nhúc nhích, để mặc hắn cởi bỏ y phục của nàng, tản mát. Nàng chỉ mỉm cười nơi khóe môi, nhìn hắn bằng ánh mắt quyến rũ.
Quả nhiên hắn đã biết từ lâu, nàng không nên sơ ý, hiệu lực của thuốc mê đó khá mạnh, nhưng từ khi biết hắn đích thân giết được Trương Ngọc Lan, nàng đã biết, có lẽ đối với hắn lượng thuốc đó hơi ít một chút, nói không chừng hắn đã tỉnh lại từ sớm rồi. Bây giờ xem ra, quả thực là vậy.
Nàng nhìn đủ loại cảm xúc đan xen trong mắt hắn, cuộn trào mãnh liệt, tụ lại thành một dòng sông dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm nàng. Nàng nhìn hắn cúi người hắn, nhìn hắn hung hang cắn một miếng lên bờ vai trần của nàng.
Hắn không hôn nàng, mà là cắn — — nàng.
Hắn cắn không chút lưu tình, Tần Cửu không nhịn được kêu khẽ một tiếng.
Hắn rất nhanh ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn dấu răng rướm máu trên bả vai nàng, đưa ngón tay thon dài ra nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, “Đau lắm sao? Rốt cuộc nàng cũng biết đau sao?” Hắn hỏi với giọng khàn khàn.
Tần Cửu cười, rực rỡ quyến rũ tột cùng, giống như đóa hoa nở rộ nhất.
Đương nhiên nàng biết đau, nàng đã trải qua đau đớn hơn, chút đau này hoàn toàn không tính là gì.
Nụ cười không để ý chút nào của nàng khiến trái tim của Nhan Duật có chút hoảng loạn, hắn từ từ buông nàng ra, ngồi thẳng người dậy.
Tần Cửu xoay người xuống khỏi sập mỹ nhân, tiện tay giật áo choàng Nhan Duật treo trên giá xuống, bọc lên người mình, ngẩng đầu thờ ơ hỏi: “Ngài chắc chắn thật sự không muốn?”
Môi mỏng của Nhan Duật cong lên, cười mị hoặc, “Ta muốn, nhưng không phải bây giờ. Tần Cửu, ta sẽ chờ, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện.” Hắn cười tao nhã tà mị như thế, một lần nữa đã khôi phục phong độ Nghiêm Vương nên có.
Tần Cửu dịu dàng mỉm cười, rất nhanh đã mặc y phục xong, chậm rãi đi đến bên cửa, nhưng tay đưa đến nắm đấm cửa thì dừng lại. Nàng quay đầu nói với Nhan Duật: “Có chuyện này, có lẽ ngài vẫn chưa biết nhỉ, hình như Thượng Tư Tư rất có ý với ngài, diện mạo nàng ta khuynh thành, lại có võ nghệ, có lẽ ngài nên cân nhắc một chút.”
Nhan Duật đột nhiên ngẩng đầu, mắt phượng nguy hiểm híp lại, cười mị hoặc với Tần Cửu, “Đột nhiên ta hối hận rồi. Bây giờ ta lại muốn rồi, chẳng phải nàng nói muốn hầu ta một đêm sao? Đến đây đi!”
Hắn nói xong lập tức sải bước đi về phía Tần Cửu.
Tần Cửu sững sờ, xoay người ra sức kéo cửa ra, dáng người uyển chuyển mà chạy ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhan Duật nhìn cánh cửa đóng rất chặt, khóe miệng nhếch lên thành ý cười, mà ánh mắt hắn, lại thê lương giống như dã thú đã bị thương.
88888888
Đổ một cơn tuyết nhỏ, Lệ Kinh thật sự trở nên lạnh lẽo, vạn vật đìu hiu.
Mấy ngày nay, bởi vì trời lạnh, ngày ngày Tần Cửu vùi mình trong noãn các, thế nhưng, nàng không hề bỏ lỡ tin tức bên ngoài. Mỗi ngày, Tố Y cục đều sẽ mang đến cho nàng tin tức trên triều đình và trên giang hồ. Tỳ Ba sẽ chọn lọc tin tức một lượt, chọn ra tin hữu dụng cho nàng xem.
Một ngày nọ, Tỳ Ba đưa đến tay Tần Cửu một phong thư, sau khi xem xong, lông mày Tần Cửu nhíu lại thật sau, “Tin tức này, tại sao đến hôm nay mới tra ra?”
Tỳ Ba khoanh tay nói: “Mấy ngày nay, Tố Y cục vẫn luôn bận nghe ngóng hành tung của Liên Ngọc Nhân và Nhàn phi, hoàn toàn chưa từng chú ý đến chuyện bên đế lăng. Mãi đến hôm nay, mới biết, bên đế lăng đã sớm xảy ra chuyện. Đêm ngày mười lăm, Nhàn phi đã cầm kim bài đến đế lăng, cưỡng ép đưa Tịnh thái phi từ trong đế lăng đi.”
Tần Cửu đặt khung thêu hoa trong tay xuống, nàng đột nhiên nhớ ra, biểu cảm bi thương thảm thiết của Nhan Duật đêm hôm đó, khi mình làm rơi vỡ vòng tay của Tịnh thái phi,. Lúc đó, e rằng hắn đã biết Tịnh thái phi đã xảy ra chuyện rồi, vòng tay là đồ vật duy nhất của mẫu phi hắn, nhưng đã bị nàng làm vỡ. Nhìn hắn mệt mỏi như thế, chắc là đã đi tìm nơi ở của Nhàn phi và mẫu phi hắn.
Nhiều năm qua Tĩnh thái phi vẫn luôn sống ở đế lăng, vốn dĩ đã chờ được cơ hội lại nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng không ngờ, lại bị Nhàn phi ép rời đi.
“Chắc hẳn trong lòng Nghiêm Vương rất khó chịu, Cửu gia có muốn đi thăm hắn không.” Tỳ Ba thấy mày đen của Tần Cửu nhíu lại, như có điều suy nghĩ, bèn đề nghị.
Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, dùng ngón tay gõ mặt bàn, thản nhiên nói: “Nhàn phi đưa Tịnh thái phi đi, đương nhiên là dùng bà ấy làm con tin để làm gì đó. Bởi vậy có thể thấy, Tịnh thái phi sẽ không có nguy hiểm gì, Nghiêm Vương cũng biết điều này, hẳn là hắn sẽ không lo lắng quá, chúng ta vẫn không nên đến quấy rầy hắn.”
Tỳ Ba thấy vẻ mặt Tần Cửu vẫn như thường, không nhịn được mặt hiện âu lo.
Tần Cửu cúi đầu, cầm kim thêu hoa lên, cúi đầu tiếp tục thêu hoa.
“Tô Vãn Hương trong cung, có động tĩnh gì không?” Tần Cửu cầm kim thêu hoa hỏi.
Tỳ Ba cúi đầu nói: “Ngày ngày giặt đồ, cũng không nói chuyện với người khác, đến giờ không phát hiện ra khác thường gì.”
Tần Cửu nheo mắt lại, “Bảo Thái cung phụng phái người theo dõi chặt một chút. Người nhà của Bạch Tú Cẩm – nghĩa muội ta, vẫn không có tin tức gì sao?”
Mấy ngày trước, khi Tần Cửu nói dối Nhan Duật tự xưng mình chính là Bạch Tú Cẩm, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, mặc dù rất khó tưởng tượng, nhưng nếu như là thật, vậy thì thật sự khiến ta không rét mà run.
Bạch Tú Cẩm là thiên kim của Thôi Vu Hàn – tri kỷ của phụ thân nàng, năm đó, Thôi Vu Hàn vì chịu tội nên bị lưu đày đến đất bắc, đã phó thác ái nữ Thôi Minh Minh của mình cho Bạch gia. Để che giấu tai mắt người, phụ thân đã sửa tên cho nàng, gọi là Bạch Tú Cẩm, cũng nhận nàng làm nghĩa nữ.
Mấy ngày nay, Tần Cửu sai Tỳ Ba phái người đến đất bắc tìm gia đình Thôi Vu Hàn năm xưa bị lưu đày đến đó, lại bặt vô âm tín.
“Chuyện đã qua nhiều năm, hơn nữa đất bắc nghèo khổ, có lẽ gia đình đó đã sớm chết ở đất bắc rồi. Đất phong của Nghiêm Vương ở đất bắc, nói không chừng có thể nhờ Nghiêm Vương hỏi thăm một chút.” Tỳ Ba đề nghị.
Tần Cửu không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục thêu hoa. Đây là một bức tranh hoa cúc, đóa hoa màu vàng óng nghênh phong ngạo tuyết, chỉ còn lại một cánh hoa cuối cùng, nhưng lại không cẩn thận đâm vào ngón tay, một giọt máu đỏ tươi rơi lên hoa cúc vàng óng, nhuộm hoa cúc thành một mảng đỏ hồng. Lông mày Tần Cửu nhíu chặt, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Bức họa này là Thượng Sở Sở hỏi xin nàng, không lâu nữa Thượng Sở Sở sẽ phải theo Thượng Tư Tư và Nhạc Mẫn trở về Vân Thiều quốc. Lần này Nhạc Mẫn đến đây, ngoài chúc thọ ra, còn có một sứ mệnh, đó chính là dựa theo ý của nữ hoàng Vân Thiều quốc trao đổi hôn sự của Thượng Sở Sở với Khánh Đế, quyết định hôn sự của Lưu Liên và Thượng Sở Sở vào tháng ba năm sau. Trước khi sắp trở về nước, Thượng Sở Sở đỏ mặt xin Tần Cửu một bức tranh thêu. Mắt thấy bức tranh thêu đã sắp thêu xong, không ngờ lại dính phải máu tươi.
“Tỳ Ba, sứ giả của Vân Thiều quốc đã quyết định ngày mai về nước rồi sao?” Tần Cửu nhíu mày hỏi.
Tỳ Ba gật gật đầu, “Đúng là ngày mai, có phải Cửu gia muốn đi tiễn bọn họ?”
Tần Cửu vuốt ve tranh hoa cúc trong tay, e là không kịp thêu lại một bức tranh khác cho Thượng Sở Sở rồi, xem ra, đành phải vẽ một bức họa để thay thế.
“Tỳ Ba, mài mực đi, ta muốn vẽ tranh.” Tần Cửu nói.
Tỳ Ba gật đầu.
Hoàng Mao không biết từ đâu đã bay trở về, miệng liên tục kêu: “Cháy rồi! Cháy lớn rồi! Hỏa hoạn rồi!”