Editor: Xám
Đến giờ Tần Cửu sẽ không quên, lời cuối cùng đầy cuồng loạn của Tô Vãn Hương vào ngày hôm đó ở trong lao.
Nàng ta nói: “Bạch Tố Huyên, ngươi chờ đấy, tất cả những điều ngươi làm, có lẽ đều là làm đồ cưới cho người khác. Ngươi, và cả nghiệt tử của Bạch Nhã Khâm, các ngươi đều sẽ không được chết dễ dàng!”
Câu nói này, Tần Cửu tin. Bởi vì, dưới tình huống Bạch Tú Cẩm biết nàng chính là Bạch Tố Huyên, hận là không thể lột sống nàng, câu này, tuyệt đối không thể là nguyền rủa, mà là lời thật lòng dưới cơn cực hận cực giận của nàng ta.
Trong lòng Tần Cửu rất rõ, người đó là ai.
Liên Ngọc Nhân!
Có thể nói, tất cả những điều Bạch Tú Cẩm làm, không có Thiên Thần tông giúp đỡ phía sau, dựa vào chính nàng ta cũng hoàn toàn không làm ra được. Người sau lưng Bạch Tú Cẩm chính là Liên Ngọc Nhân, huyết án của Bạch gia, hắn là kẻ sáng tác phía sau bức màn. Bạch Tú Cẩm tiếp xúc với hắn, hoặc ít hoặc nhiều biết được một số chuyện của Thiên Thần tông, có lẽ, câu này của nàng ta, rất có ý nghĩa sâu xa. Hình như nàng ta rất chắc chắn Tần Cửu sẽ thất bại, vậy thì sẽ chứng tỏ, nàng ta biết một ít kế hoạch của Liên Ngọc Nhân.
Dĩ nhiên, từ trước đến giờ Tần Cửu không dám coi thường Liên Ngọc Nhân này, chỉ cần hắn còn sống, nàng vĩnh viễn sẽ không yên tâm. Vậy nên, cho dù thế nào, Tần Cửu đều phải tìm cách trừ khử hắn, thế nhưng, thiên hạ rộng lớn, nàng không hề biết hắn ẩn thân ở đâu. Có điều, cho dù là lên trời xuống đất, nàng cũng nhất định tìm được hắn.
Dạo gần đây, cho dù là trọng thần trong triều, hay là bách tính bình dân, sự chú ý đều đặt lên chiến tranh giữa Bắc Diệp quốc và Đại Dục, đã sớm lơ là Thiên Thần tông còn có dư nghiệt. Nhưng từ đầu đến cuối Tần Cửu lại không dám khinh thường, thậm chí, nàng còn suy đoán, Bắc Diệp quốc đột nhiên gây chiến với Đại Dục, có khả năng cũng có liên quan đến Thiên Thần tông, mặc dù, nàng không biết chân tướng của câu chuyện là thế nào, nhưng nàng lại có thể khẳng định, Thiên Thần tông và Bắc Diệp quốc tuyệt đối là có cấu kết. Từ việc Thiên Thần tông buôn lậu binh khí đến Bắc Diệp quốc là có thể nhìn ra.
Một ngày nọ, từ sáng sớm Tần Cửu đã đến ngự thư phòng để gặp Lưu Liên. Lưu Liên cực kỳ siêng năng, mỗi ngày hạ triều, còn phải triệu tập chúng thần đến ngự thư phòng nghị sự. Hiện giờ, có thể nói là hắn cực bận, ngoài xử lý quốc sự dân tình còn phải lo lắng chiến tranh đất bắc. Lúc nàng đến, nhóm thần tử nghị sự cuối cùng vừa mới lui ra khỏi ngự thư phòng.
Nhìn thấy Tần Cửu đi tới, vẻ mặt nghiêm túc Lưu Liên đã duy trì cả một ngày cuối cùng đã lộ ra chút ý cười. Có lẽ cũng chỉ có ở trước mặt Tần Cửu, hắn mới thể hiện ra một chút dáng vẻ thiếu niên nên có. Lệnh cho cung nữ dâng nước trà, Lưu Liên liền gạt toàn bộ cung nữ thái giám lui ra.
Tần Cửu mỉm cười nói: “Điện hạ, nghe nói, ngày nào cũng có thần tử dâng thư muốn ngài sớm ngày đăng cơ, chẳng biết điện hạ dự định vào ngày nào?”
Lưu Liên khá âu sầu mà thở dài một tiếng, “Tỷ tỷ, tỷ đừng trêu ta nữa. Vẫn cứ gọi là Liên Nhi đi, ngày đã định vào tháng hai năm sau.” Thật ra, Lưu Liên không hề định đăng cơ nhanh như vậy, nhưng ngày nào cũng có đại thần dâng thư thỉnh cầu với lý do nước không thể một ngày không vua, không thể không định ngày.
“Hiện nay, Bắc Diệp quốc tấn công quy mô lớn, tình hình Bắc cương hỗn loạn. Liên Nhi quả thực nên sớm ngày đăng cơ, để ổn định lòng dân.” Tần Cửu nhẹ giọng nói. Rèn luyện trong quãng thời gian dài này, Lưu Liên đã không còn là thiếu niên ngây thơ năm xưa, đã có thủ đoạn nhất định trên phương diện xử lý quốc sự. Mặc dù vì còn trẻ tuổi còn nhẹ dạ, nhưng có lão thần trong triều tương trợ, nàng cũng tính là an tâm.
“Ta hiểu.” Lưu Liên nhìn lướt qua Tần Cửu, thấy khóe môi nàng có ý cười an nhàn, nhưng trong mắt lại ẩn hiện lo lắng, vì thế hỏi, “Chỗ ta tỷ tỷ không cần lo lắng. Nhưng chuyện của tỷ tỷ, ta lại muốn nói một chút. Tấm lòng của thất thúc và nhị hoàng huynh đối với tỷ tỷ, ta lại đặt vào trong mắt. Tỷ tỷ đối với nhị hoàng huynh, có lẽ trong lòng còn có chút vướng mắc. Nhưng đối với thất thúc, hẳn là không có, vì sao lại không đi giữ thất thúc lại. Bây giờ nhị hoàng huynh đã đến biên cương, thất thúc đã đến Lân Châu. Trong kinh chỉ còn tỷ tỷ một mình đơn độc, trong lòng ta cũng không yên tâm. Nếu như tỷ tỷ muốn, theo đến Lân Châu cũng không phải là điều không thể.”
Đây là lần đầu tiên Tần Cửu nghe thấy Lưu Liên nói về chuyện của nàng, rốt cuộc hắn đã trưởng thành, bắt đầu quan tâm đến chuyện của nàng rồi. Tần Cửu mỉm cười, trêu ghẹo: “Sao đây, đệ đang muốn đuổi tỷ tỷ đi sao?”
Lưu Liên vội xua tay nói: “Không phải, đệ chỉ muốn tỷ tỷ hạnh phúc.”
Tần Cửu cười, “Đệ nói như vậy, ngược lại đã nhắc nhở ta rồi. Có lẽ, ta nên ra ngoài một chuyến.”
Lưu Liên hỏi: “Vậy tỷ tỷ muốn đi đâu?”
Tần Cửu suy nghĩ một lát rồi nói: “Lân Châu, hoặc là Bắc Cương, cũng có thể là nơi khác. Bị kìm nén trong Lệ Kinh này cũng một thời gian rồi, nên ra ngoài một chuyến.” Hôm nay đến, vốn là nàng muốn từ biệt Lưu Liên, bây giờ đã có lý do này, lại trở nên dễ nói.
Thật ra Lưu Liên muốn thăm dò Tần Cửu rốt cuộc đi tìm Nhan Túc hay Nhan Duật, nhưng thấy nàng không nói rõ, cũng không tiện hỏi lại nữa. Tần Cửu một lần nữa nhắc nhở Lưu Liên vài câu, mới ra khỏi ngự thư phòng.
Qua mấy ngày, hoàng hôn hôm đó, Tần Cửu giao cho Tỳ Ba một phong thư, dặn hắn hai ngày sau khi nàng đi, nhất định phải giao đến tay Lưu Liên, sau đó, nàng bèn rời đi.
Chỉ là, nàng không hề rời khỏi Lệ Kinh, mà đã lặng lẽ vào cung. Mà nàng hiện giờ, có thể tùy ý ra vào hoàng cung, nhưng nàng lại không có chức quan. Lưu Liên vốn định cấp cho nàng chức quan, đã bị nàng cự tuyệt.
Trong cung đã khác trước kia, cực kỳ yên tĩnh. Tần phi của Khánh Đế vẫn ở tại cung điện cũ, chỉ có điều hành sự đều trở nên khiêm nhường. Bọn họ đều biết, không lâu nữa thái tử sẽ đăng cơ, có lẽ bọn họ sẽ được phong làm thái phi, cho dù thế nào, bọn họ chỉ có thể an phận trong cung bình thản sống quãng đời còn lại, không còn có vinh hoa gì nữa.
Lâm chiêu viện vẫn đang quản lý hậu cung, hôm nay, nàng đã bàn bạc chuyện xong, qua ô cửa sổ, ngước mắt thì trước mắt là ánh chiều tà. Vào lúc này một nữ tử chậm rãi đi tới. Một bộ váy đỏ rực tô hoa thiếp vàng, phản chiếu ánh nắng mênh mang, gần như làm chói mắt Lâm chiêu viện.
Nàng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón, mỉm cười nói: “Sao hôm nay Tần cô nương rảnh rỗi đến chỗ ta vậy? Tại sao không mang theo một cung nữ nào?”
Tần Cửu quay đầu cười lười biếng, hạt san hô trên búi tóc đung đưa sinh động theo động tác quay đầu của nàng, “Hôm nay ta rảnh rỗi không có gì làm, chỉ muốn đi dạo tùy ý, không ngờ lại đi đến cung của nương nương. Nghĩ đến hiện giờ trong cung này, vẫn là nương nương đang quản lý, bèn đến đây thăm. Nương nương có thấy mệt không?”
Lâm chiêu viện vội phân phó cung nữ đi rót trà, đón Tần Cửu vào trong điện. Trong lòng nàng ta biết rõ, thiên hạ hiện giờ, e rằng nữ nhân tôn quý nhất chính là vị trước mặt. Mặc dù, nàng không có chức quan, thậm chí không biết thân phận thực sự của nàng. Hiện giờ nàng ta có thể quản lý hậu cung này hay không, cũng chỉ do một câu nói của nàng.
Lâm chiêu viện khẽ cười nói: “Tần cô nương nói gì thế, phân ưu giúp thái tử, ta đâu dám nói mệt!”
Tần Cửu cười, “Tấm lòng này của nương nương, thái tử sẽ ghi nhớ, sau này đăng cơ, sẽ không thể thiếu phần phong nương nương làm thái phi. Chỉ có điều, gần đây ta lại nghe thấy có một số lời đồn không tốt cho nương nương.”
Lâm chiêu viện hơi ngẩn ra, ngay sau đó hỏi: “Mời Tần cô nương nói.”
“Ta nghe nói, hình như nương nương và Tô Vãn Hương có chút giao tình. Nói hôm ấy nàng ta có thể thuận lợi xuất cung đến dịch quán của Vân Thiều quốc để phóng hỏa, là vì có người của nương nương giúp đỡ.” Tần Cửu nói xong, nhìn Lâm chiêu viện nhẹ nhàng cười, “Thật ra những lời này, ta không tin lắm, làm sao nương nương có thể có giao tình với Tô Vãn Hương. Ta còn nhớ, ngày ở cung yến, nương nương còn nói với ta, tin Tô Vãn Hương có thai có khả năng là giả, hiện giờ chứng minh quả thực là như thế, nếu như nương nương đã tiết lộ điều đó với ta, thì sao có thể có thể có giao tình với Tô Vãn Hương.”
Kỳ thật, nghĩ ngược lại, cũng chính là tin tức hôm đó Lâm chiêu viện giống thật mà là giả để lộ Tô Vãn Hương, khiến Tần Cửu nghi ngờ nàng ta có thể có liên quan đến Tô Vãn Hương. Bây giờ nàng nói như vậy, chỉ để đánh rắn động cỏ.
Khuôn mặt Lâm chiêu viện có vài phần giống với Tịnh thái phi, nếu như điều này không phải trùng hợp, thì là người có lòng biết được tâm tư của Khánh Đế với Tịnh thái phi, cố ý sắp đặt Lâm chiêu viện này, khiến nàng ta dựa vào dung nhan tương tự Tịnh thái phi, giành được thánh sủng, tiếp đó làm mưa làm gió trong cung.
Lâm chiêu viện nghe vậy, sắc máu trên mặt nhạt đi, có điều, nghe thấy câu phía sau của Tần Cửu, rất nhanh mặt mày đã giãn ra, cười nhẹ nói: “Tần cô nương, sao ta có thể có giao tình với Tô Vãn Hương chứ, đây tuyệt đối là lời nói vô căn cứ. May mà, Tần cô nương là một người hiểu biết. Bằng không, giúp đỡ Tô Vãn Hương phóng hỏa, ta không thể chịu nổi tội danh này. Người đâu, rót trà cho Tần cô nương!”
Cung nữ mặc váy lụa xanh bưng nước trà vừa mới rót xong tới, Lâm chiêu viện tự mình đưa tay, đặt chén trà ở trước mặt Tần Cửu, cười nói: “Đây là lá trà ta tự tay phơi nắng, Tần cô nương uống thử đi.”
Tần Cửu không bỏ qua chi tiết vào lúc bưng trà, ngón tay của Lâm chiêu viện đã nhẹ nhàng búng ra về phía nàng. Trong lòng nàng biết rõ, quả nhiên Lâm chiêu viện đã xuống tay với nàng rồi, mặc dù nàng nói không hề nghi ngờ nàng ta, thế nhưng, e rằng nàng ta vẫn sợ. Huống hồ, trong hậu cung này, nàng ta cũng quản lý chưa được bao lâu, nhân hôm nay mình một mình đến cung nàng ta, dứt khoát giải quyết mình. Cách làm việc này, thật đáng được xưng là nhanh gọn.
Tần Cửu nhướng mày cười, trong phút chốc mắt phượng đảo đi sáng lấp lánh, mắt đẹp dậy sóng, “Nương nương không cần khách sáo. Vốn là không định uống trà, nhưng nếu như là lá trà nương nương tự tay phơi nắng, nhất định phải uống thử rồi.” Nàng bưng chén trà lên, đặt ở bên môi ngửi thử, cười xinh đẹp, “Quả nhiên là trà ngon, hương thơm tươi mát nồng nàn.”
Nàng vừa nói, vừa mỉm cười chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Lâm chiêu viện tươi cười như hoa nói: “Tần cô nương cảm thấy uống ngon, thì uống nhiều chút.”
Tần Cửu lại uống thêm một ngụm rồi mới từ từ đặt chén trà xuống, xoa trán nói: “Nương nương đừng bận tâm, đêm qua ta không ngủ ngon, giờ có chút choáng váng.”
Lâm chiêu viện nghe vậy, trong mắt đẹp lóe lên vẻ đắc ý. Tần Cửu nhìn ở trong mắt, trong lòng đã rõ.
Nàng không biết Lâm chiêu viện đã bỏ thuốc gì vào trong nước trà, trên người nàng có thuốc giải độc Sở Phượng Lãnh cho, thuốc mê bình thường không có tác dụng với nàng. Nhưng nàng biết, nếu như Lâm chiêu viện là người của Liên Ngọc Nhân, e rằng hơn phân nửa là sẽ không muốn tính mạng của nàng, mà là muốn bắt nàng đi. Vậy nên, chén trà này, e rằng là thuốc mê đặc biệt, chỉ là muốn làm nàng hôn mê, sau đó đưa đến chỗ Liên Ngọc Nhân.
Đây cũng là mục đích hôm nay nàng đặc biệt đến thăm nàng ta, hiện giờ nàng chính là muốn tìm Liên Ngọc Nhân.
Đã biết được chén trà này là thuốc mê, Tần Cửu nghĩ đến đó, bèn giả vờ hôn mê.
Đêm đó, một chiếc xe ngựa không bắt mắt đã ra khỏi hoàng cung, dọc theo đường lớn đi thẳng ra khỏi Đức Hựu môn, biến mất trên đại lộ ở ngoại ô Lệ Kinh.