Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 144: Chương 144: Nhìn ngươi một chút




Có điều, hắn có thể tin chắc, tuyệt đối không phải dáng vẻ như Tần Cửu trước mặt..

Thế nhưng, lại nói tiếp, Tố Huyên cũng không giống như dáng vẻ của Tần Cửu!

“Nếu như ngươi là Bạch Tú Cẩm, ngươi, tại sao ngươi lại thay đổi bộ dạng?” Bàn tay Nhan Duật chậm rãi nắm chặt, nơi mắt phượng hơi híp lại, lông mi dài run nhẹ, giống như bướm đen giật mình run cánh, bóng mờ tỏa ra như mực.

Cổ tay Tần Cửu bị hắn nắm sinh đau đớn, hơi nhíu mày lại, dùng sức rất mạnh, thoát khỏi giam cầm của hắn, cúi mắt nhìn lướt qua vết bầm trên cổ tay trắng như tuyết bị Nhan Duật nắm tạo ra một cái, nhướng mày nói: “Nếu như ta không thay đổi dung mạo, thì làm sao có thể vào Thiên Thần tông?”

Ánh mắt Nhan Duật hơi nghiêm túc, nhìn bàn tay bị Tần Cửu hất ra một cái, chậm rãi ngồi ở trên ghế tựa, đột nhiên cười thản nhiên nói: “Bạch Tú Cẩm, ngươi không ngại, ta nhìn ngươi một chút chứ?”

“Nhìn ta? Tùy ngài nhìn!” Tần Cửu mím môi cười nhạt, tròng mắt trong trẻo như nước, vui cười như hoa.

Cho dù ánh mắt hắn sắc bén hơn, cũng không thể lột được lớp da của nàng. Cho dù lột được lớp da của nàng, nàng cũng sẽ không để hắn nhìn thấu trái tim nàng.

Ánh mắt Nhan Duật nhìn chằm chằm vào Tần Cửu, đưa ngón tay vuốt ve hoa văn trên chén ngọc hết lần này đến lần khác, đột nhiên híp mắt lại, đứng dậy đưa tay kéo Tần Cửu lại gần mình.

Ngươi Tần Cửu hơi cứng lại, có chút bất ngờ không kịp đề phòng với động tác đột nhiên đánh úp này của Nhan Duật, cả người đã rơi vào trong lòng hắn. Tần Cửu mở to mắt, trong đôi con ngươi như làn nước thu, phản chiếu rõ ràng gương mặt của Nhan Duật, tuấn mỹ tà mị như tu la trong địa ngục. Nàng nhìn hắn hơi híp con ngươi dài hẹp lại, đưa ngón tay nhẹ nhàng hất, từng chiếc cúc trên y phục trước ngực mình đã văng ra.

Nhìn chiếc cúc nảy lên trên mặt đất, cuối cùng nàng đã biết, rốt cuộc cái gọi là nhìn của Nhan Duật là muốn nhìn cái gì.

Tần Cửu cười quyến rũ, thuận thế vươn cánh tay ôm lấy cổ Nhan Duật, mắt đẹp trong veo sáng ngời sóng thu mênh mang, mềm giọng nói: “Vương gia, thì ra ngài muốn ta sao? Trước đây có tỷ tỷ ở đây, ngài chưa bao giờ chú ý đến ta, nhưng ta vẫn luôn để ý đến vương gia. Tỷ tỷ không thích vương gia, nhưng ta lại thích, nếu như ngài thật sự muốn ta, vậy ta sẽ không cự tuyệt vương gia đâu.”

Nhan Duật không hề đáp lời Tần Cửu, vừa đưa cánh tay ra, đã quét chén khay bát đĩa trên bàn ăn cơm xuống.

Âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên liên tiếp, ầm ĩ hỗn loạn một hồi, giống như trái tim Tần Cửu lúc này, có chút rối bời.

Nhan Duật xoay người đặt Tần Cửu vào giữa bàn và hắn, lại với ngón tay hất ra, y phục Tần Cửu hoàn toàn tản ra, lộ ra áo ngực màu xanh nhạt ở bên trong.

“Vương gia, có phải ở đây không phù hợp không? Nếu như để cho thị nữ của ngài nhìn thấy, vậy thì quá xấu hổ rồi.” Khóe mắt quyến rũ của Tần Cửu khẽ nhướng, mang theo sắc xuân động lòng người.

Nhan Duật nhìn sắc xuân ở khóe mắt đuôi mày của Tần Cửu, hiện ra quyến rũ vô ngần, lông mày hắn khẽ cau lại, hỏi: “Ngươi, gấp rút sẵn lòng ở cùng ta như vậy sao?”

Sóng mắt Tần Cửu đảo đi, trong mắt là tình cảm quyến luyến triền miên: “Hái hoa phải hái liền tay, hà tất lãng phí thời giờ. Hơn nữa, là tự ngài đưa đến cửa, ta không có lý do cự tuyệt rồi!”

Ánh mắt Nhan Duật càng sâu thẳm hơn, hắn hít một hơi thật sâu, không nghe lời Tần Cửu nữa, mà ngón tay run rẩy vươn đến phía dưới áo ngực của Tần Cửu.

Ngón tay Nhan Duật chạm lên da thịt của Tần Cửu, cảm xúc ấm áp kéo tới, da thịt giống như bị bỏng vậy. Dường như cảm giác nóng bỏng đó kéo thẳng vào tim nàng.

Theo bản năng nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng biết mình không thể.

Cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Nhan Duật đã đẩy một góc áo ngực của Tần Cửu ra.

Hắn còn nhớ, trước ngực Tố Huyên có một cái bớt hình cánh hoa màu đỏ son. Thế nhưng, da thịt trước mặt, lọt vào mắt là một khoảng trơn bóng không tỳ vết, trắng nõn không có chút dấu vết nào.

Hắn run tay sờ sờ, rồi lại sờ sờ, vẫn trắng nõn không có một chút dấu vết nào.

Con ngươi tối đen co lại, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch.

Hắn hi vọng có thể tìm được dù chỉ một chút dấu vết của Tố Huyên trên người nàng, thế nhưng, không có, không có gì hết!

Tần Cửu nhìn sắc mặt Nhan Duật, biết hắn đã có vài phần tin mình là Bạch Tú Cẩm, trong lòng nàng hơi co rút lại, mơ hồ đau đớn. Nàng từ từ đẩy Nhan Duật ra, vừa mặc y phục, vừa liếc xéo Nhan Duật, thản nhiên nói bằng giọng giễu cợt: “Thì ra vương gia chỉ muốn nhìn xem ta có phải tỷ tỷ không. Ngài nói rõ là được rồi, lẽ nào ta còn không cho ngài nhìn sao?”

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc xuân ở chân mày khóe mắt Tần Cửu, trái tim hắn co rút mạnh mẽ, giống như có một thanh đao cùn chậm rãi cắt qua, loại đau đớn từ từ ấy rõ ràng như thế, khiến hắn sắp không đứng vững được.

“Như vậy xem ra, hình như vương gia thật sự rất hi vọng ta là tỷ tỷ rồi! Lẽ nào ngài vẫn yêu tỷ tỷ? Nhưng theo ta biết, ngài đã sớm dời tình cảm sang Tô Vãn Hương, tốn không ít tâm tư vì Tô Vãn Hương. Nếu như ta là tỷ tỷ, ngài cảm thấy tỷ ấy sẽ giúp ngài sao? Ngài chia rẽ tỷ ấy và An Lăng Vương, chỉ sợ tỷ ấy hận ngài vô cùng, thì sao có thể giúp ngài?” Giọng điệu của Tần Cửu mang theo vài phần cay nghiệt vài phần chanh chua.

Đúng vậy!

Quả thực hẳn là nàng hận hắn.

Chút ánh sáng khao khát cuối cùng trong tròng mắt hẹp dài của Nhan Duật cũng giống như bị nước lạnh hắt qua, hoàn toàn dập tắt, chỉ còn lại trống rỗng và u ám.

Là hắn hi vọng quá xa vời sao?

Cho nên, mới có thể thất vọng hết lần này đến lần khác?

Nhan Duật buông Tần Cửu ra, vịn vào bàn, từ từ ngồi xuống, che miệng khe khẽ ho khan vài tiếng, mới ra sức nuốt chút ngai ngái sắp trào lên trong cổ họng bởi tâm trạng kích động và tuyệt vọng.

“Ngươi sống sót như thế nào? Hình như, ngươi cũng phải chịu liên lụy đúng không?” Nhan Duật nắm cái chén, miễn cưỡng lộ ra nét cười nhạt, hỏi.

“Quả thật ta đã chịu liên lụy, bởi vì ta mạng lớn, ba thước lụa trắng không thít chết ta. Ta tỉnh lại trong bãi tha ma, Bạch bá phụ đối với ta ân nặng như núi, tỷ tỷ đối với ta tình như tỷ muội, ta biết Bạch gia bị oan, bèn nghĩ cách vào Thiên Thần tông.” Tần Cửu chậm rãi nói.

“Ngươi, thật sự đã chịu khổ rồi !” Nhan Duật khàn giọng nói.

“Chỉ cần có thể khiến vụ án của Bạch gia được phúc thẩm, ta chịu khổ một chút thì tính là gì! Vương gia, ta vẫn luôn không dám nói cho ngài biết thân phận của ta, bởi vì ngài thích Tô Vãn Hương, dường như đã sớm quên mất tỷ tỷ của ta rồi. Hiện giờ xem ra, ngài vẫn còn có vài phần tình ý với tỷ tỷ của ta, vậy thì xin vương gia thay Tú Cẩm giấu giếm thân phận, ta vẫn sẽ dựa theo lời hứa, giúp đỡ vương gia.” Tần Cửu nhướng mày nói.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài. Vụ án của Bạch gia, cũng nhất định sẽ phúc thẩm! Nếu như hoàng huynh không chịu lật lại bản án cho Bạch gia,vậy thì để ta!” Nhan Duật nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

Trong lòng Tần Cửu nảy lên, nàng biết Nhan Duật đang nghĩ gì.

Vụ án của Bạch gia do Khánh Đế tự mình kết án, nếu như giải oan, đương nhiên phải do Hoàng đế giải. Nhan Duật muốn bản thân lật lại bản án cho Bạch gia, vậy thì chỉ có thể khi hắn bước lên hoàng vị.

“Ta biết ngài đang nghĩ gì, mà ta không muốn như thế!” Tần Cửu cười lạnh lùng: “Tội do ai kết, thì do người đó giải!”

Nhan Duật nhìn chằm chằm nụ cười lạnh bên khóe môi Tần Cửu, trong đầu lờ mờ hiện lên dáng vẻ Bạch Tú Cẩm, rất mơ hồ.

Có lẽ, hắn nên phái người đi điều tra một chút, rốt cuộc Bạch Tú Cẩm trước đây là một nữ tử như thế nào!

Gió đã nổi, dưới ánh mặt trời, lá chuối khắp sân phản chiếu ánh nắng bay múa sột soạt.

Một cánh hoa màu trắng không biết bay đến từ đâu, theo gió bay xuống bàn, hắn nhặt cánh màu trắng đó lên, nhìn sắc đỏ tươi trước mặt.

Thời gian đã là vào thu, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ không huyên náo như ngày hè nữa, nhưng tiếng kêu lại thì thào như nói, có vài phần khàn khàn thê lương, cùng với tiếng sột soạt của phiến lá, đan dệt thành một khúc nhạc ưu thương.

88888888

Lúc này hậu viện của phủ An Lăng Vương đang hoàn toàn rối ren.

Sau khi Tô Vãn Hương ngất đi, đã được Nhan Túc phái người đưa thẳng đến vương phủ, đương nhiên Tô phu nhân cũng không dám ngăn cản. Lúc này, Trương ngự y trong cung đã vội vàng chạy đến, đang bắt mạch cho Tô Vãn Hương ở trong phòng.

Nhan Túc khoanh tay đứng lặng ở hành lang, ánh mắt chăm chú nhìn vào chữ hỉ đỏ thẫm dán trên song cửa sổ, thứ hiện lên trước mắt lại là nét cười tự giễu nơi khóe môi Tần Cửu bắt được trong lúc quay đầu, khi mình sắp đi.

Nàng cũng biết tự giễu sao?

Từ khi Tần Cửu đến Lệ Kinh, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, có thể nói thế cục của kinh thành đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ban đầu, hắn cho rằng nàng giống như Huệ phi của Thiên Thần tông, ủng hộ Nhan Mẫn. Nhưng từ khi Nhan Mẫn sụp đổ, hắn đã có chút nghi ngờ. Phái người đi điều tra, mới biết vốn dĩ sự sụp đổ của Nhan Mẫn cũng là tác phẩm của nàng. Lúc này hắn mới biết, nàng định ủng hộ thất thúc.

Hắn biết nàng vẫn luôn đối phó với hắn, cho tới nay, cũng coi nàng là kẻ địch.

Nàng muốn trừ khử Tô Thanh, chính là muốn trừ khử trợ thủ đắc lực của mình, nhưng mà, hắn lại không ngờ, trong vụ án của Tô Thanh, lại liên quan đến vụ án của Bạch gia.

Vậy thì, là nàng cố ý? Hay là vô ý?

Có lẽ, nàng chỉ biết Tô Thanh bảo Thẩm Phong làm giả một tờ thánh chỉ để lấy binh khí ra khỏi kho binh khí, không hề biết còn liên quan đến vụ án của Bạch gia.

Trương ngự y đi ra khỏi phòng, lông mày nhíu lại, khom người thi lễ với Nhan Túc. Từ trước đến nay, bệnh của Tô Vãn Hương đều do vị ngự y già này đến chẩn trị. Nhan Túc nhìn thấy lông mày ông khẽ cau lại, trong lòng đột nhiên trầm xuống, vội hỏi: “Trương đại nhân, nàng như thế nào?”

Cả trái tim chìm nổi lên lên xuống xuống, ánh nắng tươi đẹp, nhưng trong lòng Nhan Túc lại giống như bị tảng mây đen lớn che phủ, giữa lông mày cũng phủ một bóng mờ lớn.

Trương ngự y thở dài một tiếng nói: “Bẩm điện hạ, Tô tiểu thư là nghe nói chuyện của Tô tướng, đã chịu kích thích cực lớn, nên mới hôn mê. Chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên nàng ấy chịu đả kích lớn như vậy, chắc chắn trước đây đã từng chịu phải, cho nên lần này mới không chịu nổi một kích như thế.”

Nhan Túc nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Quả thực trước đây nàng đã từng chịu phải kích thích cực lớn. Không biết khi nào nàng sẽ tỉnh lại! Có trở ngại với cơ thể không?”

“Xem tình hình phải đến buổi tối. Vi thần đã kê xong phương thuốc, nếu như nàng ấy tỉnh lại vào buổi tối, hãy cho nàng uống. Khoảng thời gian này, đừng để nàng chịu thêm kích thích nữa. Điều dưỡng thật tốt một thời gian, sẽ tốt hơn. Mấy ngày nữa, vi thần sẽ tiếp tục đến điều trị!”

Nhan Túc gật gật đầu, sai Nhan Thụy tiễn Trương ngự y, mình quay người vào phòng.

Ngọc Băng và Phấn Tuyết vẫn luôn hầu hạ trong phòng, Thúy Lan nằm sấp ở một bên giường, mắt hơi sưng, hình như đã khóc.

“Các ngươi đi xuống cả đi, ta ở đây chăm sóc nàng.” Nhan Túc thấp giọng nói.

Ngọc Băng và Phấn Tuyết thi lễ lùi ra. Thúy Lan đứng dậy đi đến trước mặt Nhan Túc, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, nô tỳ bạo gan hỏi một câu, khi nào vương phi người có thể tỉnh lại?”

Nhan Túc nhíu mày nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.