Editor: Xám
Lúc này Nhan Duật mới khẽ cười nói: “Sở dĩ trước đây ta có thể từ đất phong về Lệ Kinh, là bởi vì ngài bệnh nặng, nếu không phải cơ thể cực yếu, ngài ấy sẽ không dễ dàng triệu ta về kinh. Về sau, thân thể ngài ấy dần khỏe lên, mặc dù bây giờ vẫn không thể rời khỏi thuốc được, nhưng so với lúc đó, đã tốt hơn nhiều. Lúc ngài ấy bệnh nặng, chính là lúc Bạch hoàng hậu chấp chính, nàng không cảm thấy trong này có thể sẽ có vấn đề sao?”
Tần Cửu sững sờ, tiếp đó có chút sáng tỏ.
Nhan Duật nói không sai, khẳng định trong này có vấn đề. Trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, bây giờ nghĩ đến, Khánh Đế bệnh nặng, được lợi là Bạch hoàng hậu, nếu như có người muốn thêu dệt ở phương diện này, giá họa cho cô mẫu, nếu như đối phương lại có chứng cứ, vậy thì, nhất định sẽ khiến Khánh Đế tin tưởng.
Khóe môi Tần Cửu từ từ hiện lên một nét cười mị hoặc lòng người, chỉ là trong hai tròng mắt, lại hiện lên chút lạnh lẽo. Nàng cân nhắc giây lát, trong lòng đã có tính toán. Thái cung phụng ở trong cung nhiều năm, nếu muốn bà tra ra thuốc sử dụng trong thời gian Khánh Đế bệnh nặng thì không phải chuyện khó.
“Ngọc Hoành, đa tạ ngài!” Tần Cửu thật lòng cảm ơn Nhan Duật.
Dường như Nhan Duật vẫn chưa thỏa mãn với câu cảm tạ này của Tần Cửu, chăm chú nhìn nàng thật sâu, bộ y phục màu đỏ thẫm đón gió tung bay, khiến Tần Cửu không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng gặp gỡ hắn ở đây năm ấy. Khi đó, nàng cho rằng hắn chỉ là một người xa lạ nàng tình cờ gặp, sẽ không bao giờ có chung đụng gì, dù thế nào cũng không ngờ đến, sau này, nàng lại có nhiều vướng mắc với hắn như vậy, lại càng không ngờ đến, có một ngày, nàng còn gặp lại hắn ở đây. Hắn mạnh mẽ bức hôn, từng khiến nàng hận hắn ghét hắn đến tột cùng, đến giờ, nàng lại không biết rốt cuộc mình đối với hắn là tình cảm thế nào.
Lúc này, đối diện với ánh mắt sáng quắc của hắn, nàng mỉm cười quyến rũ, đi lên phía trước, đưa tay mình vào trong bàn tay của hắn.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên hai người dắt tay, nhưng là lần đầu tiên Tần Cửu chủ động.
Sóng gợn dập dềnh trong đôi con ngươi đen của Nhan Duật, rất sung sướng mà cười khẽ, hai mắt híp lại cong cong, ngọt ngào trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấp áp mềm mại của nàng, hai người sóng vai đi xuống núi.
88888888
Nhan Túc không đến kịp buổi triều sớm, khi hắn đi ra khỏi Thiên lao bộ Hình, đầu tiên là về phủ, soi gương nhổ từng sợi tóc bạc của mình đi, sau đó lập tức ngồi xe ngựa vào cung.
Khánh Đế không nghị sự ở trong Ngự thư phòng, mà đang nghỉ ngơi trong Dưỡng Tâm điện, nghe nói là lúc lâm triều giận dữ đến mức bệnh cũ phát tác. Nhan Túc liên tục chờ ở cửa Dưỡng Tâm điện đến lúc bóng đêm dần buông, mới có thể gặp được phụ hoàng của hắn một lần.
Trước long sàng trong điện, tầng tầng lớp lớp màn màu vàng sáng được treo vào móc vàng, phụ hoàng của hắn ngồi ở trên long sàng, hai tần phi như hoa như ngọc bên cạnh đang đấm lưng cho ngài. Nhìn thấy Nhan Túc tiến đến, Khánh Đế vung tay lên, hai tần phi thi lễ lui xuống.
“Con cũng đến vì vụ án Bạch gia phải không?” Khánh Đế bưng ly trà Lý Anh dâng tới lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Vâng!” Nhan Túc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của Khánh Đế, bình tĩnh nói.
Sắc mặt Khánh Đế vốn không tốt lắm, nghe thấy lời Nhan Túc, lông mày bắt đầu nhíu lại thật chặt.
“Đã qua ba năm rồi, quả nhiên con vẫn chưa quên. Nói như vậy, con cũng muốn trẫm phúc thẩm vụ án của Bạch gia? Con đừng quên, khi xưa, con là chủ thẩm của vụ án đó, lẽ nào con cũng không sợ người khác nói con thẩm án sai?”
“Phụ hoàng, nhi thần chỉ mong chân tướng được phơi trần khắp thiên hạ!”
Năm đó, hắn không tin Tố Huyên là người như vậy, dựa vào sự tín nhiệm với người mình yêu chân thành, hắn cũng không tin Bạch hoàng hậu và Bạch gia lại mưu phản. Nhưng vụ án này chứng cứ vô cùng xác thực, khiến hắn rất khó giải quyết, vốn là muốn thẩm vấn Tố Huyên để vụ án có thể xoay chuyển, thế nhưng, một trận hỏa thiêu đã hủy đi kế hoạch của hắn. Cuối cùng, Khánh Đế đã làm chủ kết án!
“Phơi trần khắp thiên hạ?” Khánh Đế đặt thật mạnh ly trà trong tay lên chiếc bàn bên cạnh.
Hôm nay ở trên triều đình, ngài đã tức giận không nhẹ, ai ngờ, đến chiều tối, còn không thể yên tĩnh.
“Phụ hoàng, vụ án này vốn là án oan, nếu như những chứng cứ đó do Tô Thanh sai Thẩm Phong làm giả, vậy thì vụ án này chính là chồng chất điểm đáng ngờ, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng phúc thẩm, phụ hoàng là một đại minh quân, nếu như biết đó là án oan, tin rằng phụ hoàng tuyệt đối sẽ không khoan nhượng.” Nhan Túc hơi ngẩng đầu, trong mắt lạnh lẽo không một gợn sóng.
Khánh Đế ho khan vài tiếng, hừ lạnh nói: “Túc nhi, rốt cuộc con đã trưởng thành rồi, đang bức bách phụ hoàng sao?”
“Nhi thần không dám!” Nhan Túc nói với giọng trong trẻo.
“Ngươi có cái gì mà không dám?” Khánh Đế nhấc ly trà trên bàn lên, ném ra ngoài, mảnh sứ vỡ vụn bắn lên chân Nhan Túc. Lông mày Nhan Túc cũng không nhíu lại một cái, ánh đèn ảm đạm xuyên qua chao đèn bằng vải lụa tua rua phủ xuống bóng râm trùng trùng trên mặt Nhan Túc, biểu cảm cô độc và lạnh lùng u ám trên khuôn mặt tuấn mỹ ép thẳng vào lòng người.
“Phụ hoàng không chịu phúc thẩm vụ án Bạch gia, lẽ nào có lý do gì đó không chịu nói với người khác?” Nhan Túc hỏi từng chữ từng câu.
“Ngươi đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài cho trẫm!” Khánh Đế tức giận đến mức xoa trán, giận dữ nói.
Lý Anh qua đó đỡ Khánh Đế, liếc mắt ra hiệu với Nhan Túc.
Nhan Túc nhíu lông mày lại, nhìn Khánh Đế không nói một lời, một lâu sau mới từ từ quay người, bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài điện đã nổi gió, còn là ngày thu, nhưng hắn lại cảm thấy gió này cực kỳ lạnh lẽo. Cũng có thể không phải là gió lạnh, mà là đáy lòng hắn phát lạnh, lạnh lẽo đó thấm qua da thịt, biến thành lạnh lẽo thấu xương, lạnh lẽo đó cứ gặm nhấm con người hắn, trái tim hắn như vậy.
Rất nhiều câu hỏi phức tạp rối rắm giống như một mớ bòng bong, đánh vào chỗ sâu trong đầu hắn, dấy lên ngàn lớp sóng, trằn trọc trăn trở. Đến cuối cùng, tất cả cảm xúc chỉ hóa thành một ý nghĩ.
Trước đây hắn sẽ tuyệt đối không nghĩ đến ý nghĩ này..
Nhan Túc bước xuống bậc thềm, chỉ thấy mấy ngọn đèn cung đình phía trước như ẩn như hiện. Đợi khi đến gần, thấy hai hàng cung nữ cầm đèn ngọc lưu ly nắp bát bảo mở đầu ở phía trước, mấy thái giám cung nữ vây quanh phượng liễn từ từ đi đến gần. Hắn nhìn rõ phụ nhân mặc cung trang ngồi trên phượng liễn là mẫu phi Nhàn phi nương nương của mình, vội vàng tránh ra một bên, khẽ thi lễ.
“Dừng lại đi!” Khi phượng liễn đi đến trước mặt Nhan Túc, giọng nói dịu dàng điềm tĩnh của Nhàn phi nương nương truyền đến.
Phượng liễn hạ xuống đất trước mặt Nhan Túc, Nhàn phi nương nương cả người mặc y phục trong cung mộc mạc chậm rãi bước xuống khỏi phượng liễn, mắt đẹp liếc qua sắc mặt có chút trắng bệch của Nhan Túc, bà hơi nhăn mày: “Túc nhi, có phải là thẩm tra vụ án Tô Thanh dẫn đến mệt mỏi không, sao sắc mặt lại tệ như vậy?”
Nhan Túc cúi đầu nói: “Nhi thần không sao, khiến mẫu phi lo lắng rồi. Chỉ là đêm qua ngủ không ngon mà thôi.”
Nhàn phi gật gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút. Ta nghe nói phụ hoàng con lại tái phát bệnh cũ, con đi thăm phụ hoàng của con chưa?”
Chân mày Nhan Túc nhướn lên, chậm rãi nói: “Nhi thần vừa mới đi ra từ Dưỡng Tâm điện, phụ hoàng đã nghỉ ngơi rồi, mẫu phi cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nhan Túc không muốn mẫu phi đi thăm phụ hoàng lúc này, hắn biết bây giờ mẫu phi đi, e rằng phụ hoàng sẽ chuyển dời tức giận với hắn lên người mẫu phi.
Mi mày Nhàn phi cong cong, cười thản nhiên nói: “E rằng con lại chọc phụ hoàng tức giận rồi phải không, ta hiểu tính tình của phụ hoàng con, mẫu phi sẽ không sao, con quay về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nhan Túc gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo mẫu phi lên phượng liễn đi về phía Dưỡng Tâm điện. lúc này hắn mới xoay người ra khỏi cung.
Khi Nhan Túc trở lại vương phủ, chính là thời gian bữa tối.
Hắn sai Nhan Thụy ra khỏi phủ đi mời Tạ Địch Trần và Tạ Trạc Trần đến nghị sự, tự mình đi theo con đường đá xanh đến thẳng hậu viện. Vừa mới vào cửa sân, hắn đã nhìn thấy ánh sáng lộ ra từ trong cửa sổ, khiến trái tim hắn đột nhiên trở nên càng lạnh giá hơn.
Hắn đứng ở cửa viện giây lát, lại thấy Ngọc Băng vén rèm đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Nhan Túc đứng ở cửa viện, hình như không hề bất ngờ. Nàng bước nhanh đến trước mặt Nhan Túc, thi lễ nói: “Vương gia, nàng náo loạn một ngày muốn rời khỏi vương phủ, bị nô tỳ ngăn lại, lúc này thì dù thế nào cũng không chịu dùng bữa.”
Lông mày Nhan Túc cau lại, khoanh tay đi vào trong nhà.
Ngọc Băng vội vã theo sau, đến trước cửa phòng, bước nhanh lên hai bước vén rèm phòng ra.
Nhan Túc lấy lại bình tĩnh, mạnh mẽ đè nén chán ghét và oán hận trong lòng xuống, lúc này mới vào phòng, vòng qua một bức bình phong, lập tức thấy dưới ánh đèn lưu ly sáng ngời, Tô Vãn Hương lẳng lặng ngồi ngay ngắn. Trên chiếc bàn trước mặt nàng ta, bày đầy đồ ăn, nhưng rõ ràng, nàng ta chưa hề động đến.
Nghe thấy cửa phòng mở, Tô Vãn Hương từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên người Nhan Túc.
Hai mắt Tô Vãn Hương rất xinh đẹp, lộ ra chút thanh cao cao ngạo và bình tĩnh.
Đến lúc này, Nhan Túc vẫn có chút mê muội.
Quả thực nhìn đôi mắt này có vài phần giống Bạch Tố Huyên, không chỉ là ánh mắt, vẻ mặt khi nhăn mày mỉm cười của Tô Vãn Hương cũng rất giống Bạch Tố Huyên. Tối hôm qua, nếu như không phải hoa quỳnh nở rộ không khiến người Tô Vãn Hương nổi vết đỏ, nếu không phải nàng không biết chuyện Thanh Dạ uyển, vậy thì, có phải hắn sẽ vẫn chịu mê hoặc của nàng? Còn xem nàng Tố Tố đổi dạng?
Lúc này Nhan Túc có chút khâm phục Tô Thanh, rốt cuộc ông ta tìm từ đâu được một cực phẩm như thế này?
Trên đời này, nếu như ngươi có thể tìm được hai người diện mạo tương tự, có lẽ không phải chuyện khó. Nhưng cái khó là, tìm được hai người diện mạo không giống nhau lắm, nhưng có vẻ mặt tương tự, khí chất tương tự. Nói cách khác, dáng vẻ giống nhau hơn, đó chỉ là hạ sách mô phỏng. Hiếm thấy là, bên trong tương tự. Nàng ta hiểu rõ Tố Huyên như thế, rốt cuộc nàng ta là ai?
Nhan Túc chậm rãi dời ánh mắt từ người Tô Vãn Hương đến thức ăn trên bàn, khẽ cau mày, nói với Phấn Tuyết và Thúy Lan trong phòng: “Các ngươi ra ngoài cả đi!”
Mấy người thi lễ lùi ra ngoài.
Nhan Túc thong thả đi đến trước mặt Tô Vãn Hương, ngồi xuống chiếc ghế dựa trống bên cạnh nàng ta, khóe môi nhếch lên tạo thành nét cười ôn hòa, đưa tay ra nắm lấy tay nàng ta. Lông mày Tô Vãn Hương khẽ nhăn, tránh đi, đột nhiên quay đầu nói với Nhan Túc: “An Lăng Vương đại nhân, đêm qua ngươi đã đồng ý xong xuôi rồi, nói sẽ tiễn ta đi. Đột nhiên giở quẻ thì không nói, sao suốt cả một ngày cũng không thấy bóng dáng? Bây giờ nếu như ngươi về rồi, vậy ta sẽ báo cho một tiếng, ta muốn đi!”
Khóe môi Nhan Túc khẽ nhếch, cúi người áp sát Tô Vãn Hương, khẽ cười nói: “Tố Tố, nàng đừng nóng nảy. An tâm ở trong vương phủ được không? Nàng có biết suốt cả một ngày nay ta đang bận gì không? Ta đã vào cung đi gặp phụ hoàng, cầu xin ông ấy nửa ngày, ông ấy cũng không đáp ứng phúc thẩm vụ án Bạch gia. Nếu như nàng ra ngoài lúc này, nếu như bị người có tâm điều tra rõ thân phận của nàng, vậy thì làm thế nào mới được đây?”
Tô Vãn Hương cúi đầu, giống như suy nghĩ chuyện này, một lát sau cười lạnh ngẩng đầu nói: “Vậy thì sao? Ta không sợ!”