Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 48: Chương 48: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện




Tiêu Nhạc Bạch nhướng mày, trong mắt nhỏ hiện lên một chút ánh sáng rất nhạt, hắn nghiêng đầu nói với Tần Cửu: “Cửu gia, sợ là An Lăng Vương đến tìm ngươi chăng?”

Tần Cửu cười khan một tiếng, ngay cả Tiêu Nhạc Bạch cũng đã đoán được. Xem ra, nhất định là người trong thiên hạ đều đã biết mối thâm thù giữa nàng và Nhan Túc. “Có lẽ là vậy, giờ ta sẽ xuống xe ngựa, sẽ không gây thêm phiền phức cho đại tư nhạc.” Tần Cửu mới vừa dịch chuyển cơ thể, còn chưa kịp vén rèm xe lên lên, rèm xe của xe ngựa đã bị người gạt ra.

Tuyết rơi bên ngoài vẫn chưa ngừng, trên mặt đất đã trải một tầng trắng xóa. Đường núi chỗ xe ngựa dừng nằm ở một vùng đất lõm, địa thế hai bên nhô cao, chắc hẳn ba thích khách kia chính là nhảy xuống từ phía trên. Lúc này, ba người người áo đen kia đều nằm sấp ở trên đường núi, một vũng máu đen đông đặc dưới thân, rõ ràng đã phát độc mà chết.

Cơ thể Tần Cửu run rẩy, chỉ cảm thấy gió lạnh xen lẫn tuyết rơi lả tả thổi vào từ cửa xe mở rộng, thật sự lạnh thấu xương tủy. Nàng di chuyển hai bước, lại dừng lại.

Thật là lạnh! Tần Cửu rụt cổ một cái, đi ra ngoài sẽ bị chết cóng, vì vậy, một lần nữa nàng thay đổi tư thế ngồi nghiêng ở trong xe ngựa.

Hơn mười Kim Ngô Vệ đã vây quanh xe ngựa của Tiêu Nhạc Bạch như lâm đại địch*, bọn họ vẫn duy trì động tác tay phải cầm vỏ đao, dường như bất cứ lúc nào đao đều có thể ra khỏi vỏ. Chỉ là, khi ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của bọn họ nhìn vào trong xe ngựa, đều có chút sững sờ sửng sốt.

*Như lâm đại địch: như đối mặt với quân địch nguy hiểm.

Trong xe ngựa của Tiêu Nhạc Bạch, bởi vì chở đám người Tần Cửu, gần như toàn bộ buồng xe đã bị hàn mai các nàng ngắt xuống lấp đầy rồi. Những đóa hoa mai đỏ đỏ trắng trắng này nở ở trong buồng xe, ít nhiều làm cho loại tình cảnh xơ xác tiêu điều này tăng thêm vài phần sắc thái hài kịch.

Qua khoảng thời gian một nén nhang, Tần Cửu nhìn thấy Nhan Túc xuất hiện ở trong tầm nhìn.

Hình như hắn vừa mới bước ra từ trong buồng xe xe ngựa của Tô Vãn Hương, hắn đi thật nhanh về phía bên này, hắn đi rất lẫm liệt khí phách, áo choàng lông cáo màu trắng bay bay trong gió, cuốn lên vô số vụn tuyết bay lả tả quanh thân. Đi đến gần rồi, Tần Cửu phát hiện trên chiếc áo choàng lông cáo màu trắng hắn khoác, dính nhiều vết máu lấm tấm.

Đương nhiên Nhan Túc sẽ không bị thương, mà máu trên người thích khách, cũng khó có thể bắn lên người hắn. Máu này không thể nghi ngờ là máu của Tô Vãn Hương, nếu không, hắn sẽ không lạnh lùng như vậy.

Đúng vậy, lạnh lùng!

Sự tàn nhẫn tuyệt tình và cay nghiệt của An Lăng Vương dùng một mũi tên lấy đầu quân địch trong đám loạn quân, trước đây nàng chỉ nghe người khác kể. Nàng lại chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hắn như vậy, mà lúc này, nàng nghĩ nàng đã thấy được rồi.

Khóe môi hắn nhếch lên một nét cười, mặc dù cười, nhưng không có ý cười, cực kỳ lạnh, cực kỳ tuyệt tình.

Mà ánh mắt của hắn, nhìn nàng, cứ như đang nhìn một vật chết.

Vật chết!

Tần Cửu thật sự có chút ưu thương!

Nhan Túc thật sự xem Tô Vãn Hương như tim gan con mắt của mình mà che chở. Hay nói chính xác hơn, là đang che chở tính mạng của chính mình.

”Tần Cửu! Ba thích khách này của Thiên Thần tông, ngươi giải thích thế nào?” Nhan Túc chậm rãi hỏi từng chữ từng câu.

Đầu lông mày của Tần Cửu khẽ nhướng, mắt đẹp xoay chuyển, nói: “Điện hạ, ba tên thích khách này có phải người trong Thiên Thần tông hay không, ta không biết. Nhưng cho dù là người trong Thiên Thần tông, thì nhất định là ta phái người làm sao? Ta thật sự không thù không oán với Tô tiểu thư.”

Nhan Túc cười lạnh lùng, hắn rèn luyện ở Hình bộ hơn ba năm, đương nhiên biết ba tên thích khác kia đã chết không có đối chứng, cũng không nắm được bất kỳ chứng cớ nào của Tần Cửu. Nhưng hắn chặn xe ngựa của nàng, không phải vì bắt nàng. Mắt dài của hắn híp lại, ánh mắt sắc bén lưu luyến ở giữa lông mày đuôi mắt của Tần Cửu, bỗng nhiên cười nói: “Tần Cửu, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho Vãn Hương không có chuyện gì, nếu như Vãn Hương có gì bất trắc, ta nhất định khiến ngươi giống như hoa này.” Tiếng nói vừa dứt, hắn phất tay lên cao, cây mai đỏ Tần Cửu đặt ở trong xe lập tức bị tay áo nhanh như gió của hắn cuốn ra ngoài, bên ngoài có sương mù dày đặc không ngớt, khi cây mai đỏ kia liên tục xoay tròn ở trên không trung, Nhan Túc vỗ một chưởng lên cành mai.

Trong phút chốc, từng đóa mai đỏ giữa không trung giống như pháo hoa châm ngòi chợt nổ bung.

Sau đó, từng cánh hoa một, từ từ rơi xuống từ trên cao, tựa như một cơn mưa cánh hoa.

Cảnh tượng này đẹp đến thê lương.

Ở trong mắt Tần Cửu, sự di chuyển của những cánh hoa rơi lả tả này trở nên rất rất chậm. . . . . .

Đến mức nàng nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ ở trong cơn mưa hoa đầy trời, khóe môi bên hàm chứa ý cười mênh mang: “Tố Tố, hoa mai này để nàng cắm vào bình!”

”Trời lạnh như thế, sao chàng lại chạy tới Kính Hoa Thủy Vực. Thiếp nói rồi, thiếp không thích hoa mai cắm trong bình, chúng nở trên cây tự do tỏa hương thì tốt hơn. Vả lại, trong nhà cũng có sẵn cây mai, đâu cần chàng chạy xa như vậy.”

. . . . . .

Tần Cửu lắc lắc cái đầu càng lúc càng choáng váng, híp mắt nhìn mai đỏ đã bị nghiền nát thành bột trên nền tuyết trắng.

Tỳ Ba hừ lạnh một tiếng, đứng dậy như muốn xông ra, Tần Cửu giữ hắn lại.

Nàng ngước mắt nhìn Nhan Túc, trong mắt có một bó lửa, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp sáng rực, giống như hoa Tường Vi nở rộ. Ôm cơ thể của Hoàng Mao, mơ hồ có chút phát run. Thời tiết thật sự quá lạnh, nàng cảm thấyđầu cũng có chút choáng váng.

Hồi lâu, nàng khe khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ buông tay một cái, “Người như hoa như ngọc giống như Tô tiểu thư, ta đâu thể xuống tay được. Điện hạ nhất định nói là ta làm, ta cũng không có cách nào.”

Tiêu Nhạc Bạch nhìn lướt qua Tần Cửu, chợt thản nhiên nói với Nhan Túc: “An Lăng Vương điện hạ, xin nghe tại hạ một câu nói. Sau khi lễ Cầu Tuyết kết thúc, ta đã gặp Tần Môn chủ, nàng luôn hái mai ở trong rừng, cũng không có cơ hội dặn dò kẻ nào làm chuyện gì. Điện hạ vẫn luôn công chính nghiêm minh, chuyện này, vẫn cần điều tra rõ ràng mới phải, không nên oan uổng người ta.”

Nhan Túc cười lạnh, xoay người vội vàng rời đi. Đối với hắn mà nói, chuyện cần làm nhất lúc này, là đi theo Tô Vãn Hương đang bị thương.

”Cửu gia, ngài làm sao vậy?” Tỳ Ba vẻ mặt lo lắng hỏi.

Tần Cửu lắc đầu một cái, đầu càng lúc càng nặng, thân thể lại như bay lên, nàng mệt mỏi mở mắt, yếu ớt cười nói với Tiêu Nhạc Bạch: “Tiêu tư nhạc, lần này thật sự phải phiền ngài đưa chúng tôi về phủ rồi.”

Nàng quấn chặt lấy y phục trên cơ thể, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nàng nằm mơ rồi. Hoặc là không phải mơ, mà đã từng là hiện thực.

Nàng nghe được giọng nói của Tỳ Ba, giọng điệu cầu khẩn, mang theo một chút nghẹn ngào, còn kèm thêm tiếng dập đầu “thùm thụp”, “Van cầu ngài, van cầu ngài nhất định phải cứu nàng.”

Một giọng nói thản nhiên hờ hững cùng với tiếng thở dài trầm thấp, “Các ngươi có thể gặp được ta, cũng là may mắn của các ngươi. Quả thực ta có thể cứu nàng, chỉ là, loại tình hình hiện giờ của nàng, chẳng bằng quay về, cần gì phải chịu đựng đau khổ địa ngục này.”

”Không! Ngài nhất định phải cứu nàng. Không phải chúng tôi tình cờ gặp được ngài, đã ở trong núi này tìm ngài mười ngày. Nàng khổ sở chịu đựng, chính là vì muốn sống!” Tỳ Ba tiếp tục dập đầu thùm thụp.

”Muốn sống? Nàng thật sự đã chịu đựng mười ngày sao?” Rốt cuộc giọng nói bình tĩnh không gợn sóng kia đã có một tia dao động, người nọ đi lên phía trước, bắt đầu xem xét thương thế trên người nàng, cuối cùng, thản nhiên nói, “Nếu đã vậy, thôi được, vậy thì ta cứu nàng một mạng.”

Sau đó lại là đau đớn.

Đau đớn ăn sâu vào cốt tủy.

Đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Đau đớn, vĩnh viễn không ngừng. . . . . .

Chịu đựng đã bao lâu, nàng cũng không biết nữa.

Dường như trước mắt xuất hiện vô số điểm sáng, Tần Cửu từ từ mở mắt, đập vào mắt là màn lụa hoa văn hình mây thêu chim tước.

Nàng động đậy ngón tay, ngón tay linh hoạt. Động đậy chân, chân cũng linh hoạt. Nàng thở phào nhẹ nhõm, mới ý thức được mình chỉ bị cảm phong hàn thôi, cũng không phải bị gói thành bánh chưng lần nữa.

Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, mới tin chắc, vừa rồi là nằm mơ.

Lệ Chi vẫn luôn trông giữ ở bên giường thấy Tần Cửu tỉnh rồi, vui mừng nói: “Cửu gia, rốt cuộc ngài tỉnh rồi.”

Vẻ tươi cười của Lệ Chi là chân thành, vậy ít nhất khiến cho Tần Cửu hiểu, Liên Nhân Ngọc đáng giết nghìn đao kia vẫn chưa quyết định để nàng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.