Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 92: Chương 92: Trong sạch




Nàng hiểu Nhan Túc, hắn sẽ không thả bất kỳ tội nhân nào đi. Chuyện ám sát tam công chúa Vân Thiều quốc lớn như vậy, hắn lại bằng lòng thả hung phạm?

Tần Cửu thật sự có chút khó hiểu, cảm thấy hơi khó tin.

Thái cung phụng lại cảm thấy không có gì khác lạ, bà lạnh lùng nói: “Hai năm qua, An Lăng Vương hành sự có chút khác thường, nếu như Thúy Lan là một người cực kỳ quan trọng với hắn thì cũng không có gì lạ lùng lắm, ta sẽ phái người tiếp tục theo dõi sát sao chuyện này.”

Bà ngồi xuống trước bàn, nhấc bút viết hai đơn thuốc, đưa đến tay Tần Cửu, “Hai đơn thuốc này, một cái là trị bệnh phong hàn, một cái giúp đỡ cơ thể không khỏe do tu luyện tà công của ngươi.”

Tần Cửu nhận lấy đơn thuốc, gật gật đầu.

Thái cung phụng lại thản nhiên nói: “Ta quay về sẽ lập tức đặc chế một loại đan dược, đề phòng bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể dùng. Nhưng ngươi phải biết rằng, những thứ này đều trị phần ngọn không trị được phần gốc, ngươi nhất định phải tự bảo trọng. Nếu không...” Bà trừng mắt nhìn Tần Cửu một cái, “Không cần ngươi tự chết, ta sẽ bóp chết ngươi trước đấy.” Nói xong lập tức xoay người nhanh chóng bước đi, bà sợ mình ở đây thêm một lát nữa sẽ khóc mất, hoặc là sẽ không nhịn được mà thật sự tiến lên bóp chết con người không quý trọng bản thân này.

Tần Cửu nhìn bóng lưng bà, nhìn thấy sống lưng vốn rất thẳng của bà lại hơi còng xuống. Trong lòng Tần Cửu khẽ thở dài một tiếng, nàng hiểu tính tình của Thái cô cô, bề ngoài bà lạnh lùng, tính tình nghiêm khắc, gặp chuyện thì bình tĩnh, suy nghĩ cẩn thận, rất dễ khiến người ta hiểu lầm bà là một người bạc tình, nhưng kỳ thật không phải, thật ra nội tâm của bà rất dễ xúc động.

Bởi vì cơ thể Tần Cửu thật sự mệt mỏi, cho nên không giữ bà thêm, hơn nữa hôm nay bà cũng thật sự không nên ở lại chỗ nàng lâu. Tần Cửu gọi Lệ Chi tiễn Thái cung phụng ra ngoài, bản thân nhắm mắt dưỡng thần một lát.

Tỳ Ba bưng thuốc đã sắc xong đi vào, nhìn Tần Cửu uống hết, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

88888888888

Gần đây tâm trạng của thống lĩnh kiêu kỵ Viên Bá không tốt lắm, bởi vì phu nhân của ông thường xuyên ra ngoài ngắm hoa, không cẩn thận đã nhiễm phong hàn, sau vài lần uống thuốc bệnh tình vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Viên Bá và phu nhân tình cảm rất tốt, cho nên cực kỳ lo lắng.

Ngày hôm đó, khi ông đang trực trong cung, tình cờ nghe thấy hai tiểu cung nữ đang thảo luận y thuật của Thái cung phụng cao minh như thế nào, nói là gần đây trong cung cũng có không ít phi tần nhiễm phong hàn, đều là do Thái cung phụng chữa khỏi.

Viên Bá và Thái cung phụng cùng hầu hạ trong cung, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt, mặc dù không có giao tình gì, nhưng vẫn quen biết sơ. Ông biết Thái cung phụng chuyên về ẩm thực thuốc thang của nữ tử hoàng gia, y thuật cũng cực giỏi. Thế nhưng ông cũng biết, Thái cung phụng này tính tình cổ quái, không thân thiết với bất kỳ ai trong hoàng cung, đối xử bình đẳng với các tần phi của hoàng đế. Chính vì tính tình bà cổ quái như vậy, nhiều năm nay, bà không hề dính dáng đến bất kỳ tranh đấu cung đình nào, ngược lại có thể bảo vệ bản thân an toàn.

Bây giờ, ông đi tìm bà, không biết bà có chịu chữa bệnh cho phu nhân của ông không. Nhưng vì phu nhân của ông, Viên Bá vẫn tự mình đến mời Thái cung phụng.

Thái cung phụng nghe thấy mục đích đến của Viên Bá, bà thản nhiên nhìn lướt qua Viên Bá một cái, nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Hiếm thấy Viên đại nhân coi trọng ta như thế, lại tự mình đến mời, vậy mời Viên đại nhân nói về bệnh tình của tôn phu nhân một chút, nếu như ta có thể chữa trị, nhất định sẽ đi một chuyến.”

Viên Bá vừa nghe, vội nói: “Bệnh tình của phu nhân ta e rằng phải nói là không tốt, vẫn phải làm phiền Thái cung phụng đi một chuyến. Thái cung phụng không cần lo lắng, bà chỉ cần đến xem bệnh tình của nàng ấy một chút, cho dù không trị được cũng không sao.”

Thái cung phụng thản nhiên nói: “Nếu vậy, ta sẽ đi một chuyến. Có điều, hôm nay ta không thể xuất cung, chỉ có ngày mai nhân cơ hội xuất cung đến dược phòng bốc thuốc, mới có thể tiện đường đến quý phủ của Viên đại nhân được.”

Viên Bá gật đầu nói: “Vậy ngày mai ta và phu nhân ở phủ chờ Thái cung phụng.”

Thái cung phụng gật đầu, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi bà bốc thuốc ở dược phòng, lập tức ngồi kiệu đến Viên phủ.

Mùi thuốc trong căn phòng Viên phu nhân ở cực nồng, rõ ràng mấy ngày nay đã uống không ít thuốc bắc. Viên phu nhân nằm ở trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, thỉnh thoảng lại ho khan. Thái cung phụng tiến lên bắt mạch cho Viên phu nhân, nhíu mày nói: “Quả thật phu nhân đã nhiễm phong hàn, có thể bốc đơn thuốc hiện giờ phu nhân đang dùng đến đây cho ta xem không.”

Thị nữ lấy đơn thuốc ngự y kê trước đây đến, Thái cung phụng nhìn một cái, nhíu mày nói: “Đơn thuốc này cũng thật sự đúng bệnh, chỉ có điều, thân thể phu nhân yếu nhược, dược tính của vị sài hồ này khá nặng, e rằng phu nhân không chịu nổi, cho nên bệnh tình mới không chuyển biến tốt, nếu như đổi vị sài hồ này thành cây cát cánh thì tốt hơn.” Thái cung phụng nói xong, lập tức nhấc bút kê đơn thuốc phù hợp giao vào tay thị nữ, thị nữ tự mình đi sắc thuốc.

Thái cung phụng mỉm cười, ánh mắt lướt qua đĩa hoa quả trên bàn, cau mày nói: “Viên đại nhân, hoa quả này là quả mật bồ - đặc sản của Vân Thiều quốc phải không?”

Vân Thiều quốc nằm ở vùng phía nam Đại Dục quốc, khí hậu nóng ẩm quanh năm. Quả mật bồ thích hợp sinh trưởng trong điều kiện ấm áp, không thể sống được ở Đại Dục, cho nên rất ít nhìn thấy ở Đại Dục. Vào mùa này hàng năm, nữ hoàng Vân Thiều quốc đều sẽ tặng vài xe tới, chỉ có người của hoàng thất mới được ban thưởng, bởi vì Viên Bá là thống lĩnh kiêu kỵ, mỗi năm đều nhận được một ít.

“Đúng vậy, chính là quả mật bồ, mời Thái cung phụng nếm thử một chút.” Viên Bá giơ tay nói.

“Không cần đâu. Không biết phu nhân có từng ăn quả mật bồ không?” Thái cung phụng hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Lập tức trong lòng Viên Bá hơi lo sợ bất an, ông do dự một lát rồi nói: “Đã ăn rồi. Bởi vì vị quả này thanh ngọt, ăn cực kỳ ngon miệng, cho nên phu nhân rất thích ăn.”

Thái cung phụng khẽ cau mày, lạnh lùng nói nói: “Viên đại nhân, bệnh phong hàn của tôn phu nhân chậm chạp không thuyên giảm cũng có liên quan đến ăn quả mật bồ. Mặc dù quả mật bồ ăn ngon miệng, nhưng thực tế, người đời lưu luyến vị ngon thanh ngọt của nó, mà lại không biết tác hại thương gan hại tỳ của nó, nếu như bệnh nhân phong hàn sử dụng trong thời gian dài, sẽ làm nóng gan, dẫn đến nóng phổi, làm cho phong hàn nho nhỏ chuyển thành bệnh lớn. Đặc biệt là dược tính của vị thuốc trị bệnh phong hàn tương xung với quả mật bồ, càng bất lợi hơn!”

Viên Bá nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhíu mày hỏi: “Lời này của Thái cung phụng là thật sao? Vậy dược tính của vị thuốc nào tương xung với quả mật bồ?” Thái cung phụng nói với giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Sài hồ, tía tô. May mà trong vị thuốc Viên phu nhân uống không có hai vị thuốc đó, hơn nữa, Viên phu nhân ăn quả mật bồ khá ít, cũng không đáng lo ngại. Viên đại nhân không cần lo lắng, Viên phu nhân chỉ cần uống thuốc ta kê đúng hạn, không quá ba ngày, bệnh phong hàn sẽ thuyên giảm. Ta không nên ở lại đây lâu, vậy xin cáo từ.”

Thái cung phụng nói xong, lập tức thi lễ rời đi. Sau khi Viên Bá sai người tiễn bước Thái cung phụng, lại có vẻ hơi mất hồn mất vía.

Lời Thái cung phụng vừa nói liên tục vang vọng trong đầu ông, nhất là câu sau cùng: “Đặc biệt là dược tính của vị thuốc trị bệnh phong hàn tương xung với quả mật bồ, càng bất lợi hơn.”

Mặc dù chuyện đã qua mười lăm năm rồi, nhưng từ đầu đến cuối Viên Bá không thể quên được, bởi vì đó là tiếc nuối lớn nhất đời này của ông, ông không thể bảo vệ tiên đế thật tốt.

Tiên đế không chỉ có ơn tri ngộ*, mà còn có ơn cứu mạng với ông. Ông khâm phục tính tình của tiên đế, ngưỡng mộ tài hoa của ngài, cho nên cam tâm tình nguyện vứt bỏ cuộc sống giang hồ tự do tự tại, vào cung phò tá ngài. Từ ngày đầu tiên ông bắt đầu làm thống lĩnh kiêu kỵ của ngài, ông đã lập lời thề, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của ngài thật tốt, thế nhưng, ông lại không làm được.

*tri ngộ: được thưởng thức hoặc trọng dụng.

Ông nhớ rõ, năm đó tiên đế nhiễm phong hàn, vốn dĩ chỉ là bệnh nhỏ, tiên đế hoàn toàn không để ở trong lòng. Ban đầu còn mang bệnh lên triều, về sau, bệnh tình lại càng ngày càng nặng, bắt đầu ho khan, phát sốt, từ đó nằm trên giường bệnh triền miên một tháng, đến cuối cùng còn thỉnh thoảng nôn ra máu. Lúc ấy, các ngự y phụ trách xem bệnh cho tiên đế sốt ruột vây quanh, bao nhiêu đơn thuốc điều trị phong hàn đều đã dùng tới, nhưng chậm chạp không thấy bệnh tình chuyển biến tốt lên.

Lúc ấy, Khánh Đế thân là thái tử ngày ngày vào cung thăm tiên đế, vì bệnh tình của tiên đế, ngài nôn nóng đến mức suýt nữa ngã bệnh. Khi tiên đế không muốn dùng bữa, ngài sẽ nấu quả mật bồ thành canh, cho tiên đế uống. Vị quả mật bồ thanh ngọt, tiên đế cực kỳ thích ăn, đã dùng một thời gian rất dài.

Hồi ức khiến trên trán Viên Bá túa mồ hôi.

Ông hồi tưởng lại chuyện năm đó hết lần này đến lần khác.

Lúc trước, mỗi khi nhớ đến Khánh Đế quỳ trước mặt tiên đế, cho tiên đế uống từng thìa quả mật bồ, ông lại cảm động không thôi vì cảnh tượng cha hiền con thảo này. Mà giờ nhớ lại, lại cảm thấy cả người rét run.

Quả mật bồ, dùng một thời gian dài, thật sự là vật trí mạng với người bị bệnh phong hàn sao?

Khánh Đế năm đó, có biết tác hại này của quả mật bồ không?

Bát thuốc Nhan Duật dâng lên thật sự có độc sao?

Viên Bá ngồi trong phòng suy nghĩ rất nhiều, trong tròng mắt đen sắc bén trước sau như một lại có vẻ mênh mông mịt mờ. Ông nhớ, quả thật sau khi tiên đế dùng bát thuốc Nhan Duật bưng đến, đêm hôm đó đã qua đời. Vậy nên đều cho rằng bát thuốc đó có độc, sau đó cũng thật sự tra ra đáy bát thuốc có thuốc độc. Thế nhưng, chuyện này cũng không loại bỏ khả năng tiên đế vốn do bệnh tình nghiêm trọng mà chết, mà độc trong bát thuốc đó, chỉ là về sau có người hạ độc ở phần cặn của đáy bát.

Xem ra, ông nên điều tra rõ chuyện này rồi.

Viên Bá càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, ông chậm rãi đứng dậy, trong hai mắt là màu lam thẫm sắc bén.

Trong ánh nắng chiều, cả toà hoàng thành đều được ánh chiều tà bao phủ, vô số mái ngói xanh lưu ly lóe lên ánh sáng mỹ lệ kỳ ảo dưới ánh mặt trời.

Khánh Đế ở trong Ngự thư phòng đã phê xong tấu chương cuối cùng, được tổng quản thái giám Lí Anh dìu đỡ ra ngoài, đi về phía tẩm điện.

Ở ngoài cổng tròn bên ngoài Ngự thư phòng, Viên Bá nghiêm nghị đứng đó, nhìn thấy Khánh Đế đi qua, ông vội vàng thi lễ.

Khánh Đế khoanh tay thong thả đến gần, cau mày, hòa nhã nói: “Viên Bá, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi hồi phủ sớm đi.”

Viên Bá cúi đầu chậm rãi nói: “Bệ hạ, hôm nay thần tới, là... là tới xin bệ hạ ban thưởng.”

Khánh Đế mỉm cười, nói với Lí Anh bên cạnh: “Ngươi nhìn hắn xem, bình thường ta muốn ban thẳng cho hắn thứ gì, hắn đều không cần, lần này lại chủ động xin trẫm ban thưởng, ngươi nói có kỳ lạ không?”

Trên khuôn mặt trắng ngần của Lí tổng quản hiện ra nụ cười, “Bệ hạ, chắc hẳn Viên đại nhân thật sự cần dùng gấp thứ gì đó, nếu không, với tính tình của Viên đại nhân cũng sẽ không đến xin bệ hạ ban thưởng đâu.”

“Nói đi, là gì?” Khánh Đế cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.