Đổ xong một trận tuyết, kinh thành đã thật sự trở lạnh, vạn vật đìu hiu, nhưng trúc xanh trong khách viện của Nhan Duật vẫn xanh tươi. Mấy ngày nay, để thuận tiện cho việc chăm sóc Thượng Sở Sở, Tần Cửu vẫn ở trong phủ Nghiêm Vương, Hồng La và Lục Lĩnh cũng theo đến bên cạnh để chăm sóc nàng.
Một ngày nọ, Thượng Sở Sở sau khi hôn mê mấy ngày, cuối cùng đã tỉnh lại. Vết bỏng trên người nàng vẫn còn đang trong điều trị, phải còn lâu mới chữa khỏi, nàng còn phải chịu hành hạ đau đớn trong một thời gian rất dài. Tần Cửu sợ Thượng Sở Sở không chịu nổi đả kích, không ngờ rằng, tiểu cô nương này kiên cường hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều. Khi mới tỉnh lại nàng ấy chỉ khóc một lát, sau đó thì không còn rơi lệ nữa. Hàng ngày Lưu Liên không quản cho dù trễ đến mức nào, đều sẽ đến thăm Thượng Sở Sở, trải qua chuyện lần này, hai người lại càng thân thiết hơn trước kia.
Mấy ngày nay Tần Cửu vẫn luôn ở phủ Nghiêm Vương chăm sóc Thượng Sở Sở không ra khỏi cửa, thế nhưng, nàng không hề bỏ lỡ tin tức bên ngoài. Ngày hôm đó, Tỳ Ba trình một phong thư đến tay Tần Cửu, sau khi đọc xong, nàng kinh ngạc nhíu mày lại, “Tin tức này, tại sao đến hôm nay mới tra được?”
Tỳ Ba khoanh tay nói: “Mấy ngày nay, Tố Y cục vẫn luôn bận nghe ngóng hành tung của Liên Ngọc Nhân cùng với Nhàn phi, chưa từng chú ý đến tình hình bên Đế lăng, hoàng thượng và Nghiêm Vương vẫn luôn phong tỏa tin tức chuyện này. Mãi đến hôm nay, hoàng thượng đã nhận được thư của Nhàn phi, người của chúng ta ở trong cung mới biết được, bên đế lăng đã xảy ra chuyện từ lâu. Đêm ngày mười lăm tháng tám, Nhàn phi đã cầm kim bài đến đế lăng, cưỡng ép Tịnh thái phi đi khỏi đế lăng.”
Tần Cửu đặt khung thêu hoa trong tay xuống, nàng đột nhiên nghĩ đến, biểu cảm bi thương tột cùng của Nhan Duật đêm đó, khi mình ném vỡ vòng tay của Tịnh thái phi. Đêm đó, hắn đột nhiên đến tìm nàng lúc nửa đêm, hẳn là vừa mới tìm kiếm mẫu phi hắn khắp nơi mà không có kết quả, lúc này mới đến chỗ nàng. Hắn muốn đích thân đeo vòng tay mẫu phi hắn tặng cho nàng lên cổ tay nàng, có lẽ là tâm nguyện của hắn, e rằng cũng là để hoàn thành nguyện vọng của mẫu phi hắn. Thế nhưng nàng lại ném vỡ vòng tay, đây có lẽ là vật duy nhất mẫu phi hắn để lại.
“Cửu gia, trong phong thư Nhàn phi gửi cho Khánh Đế, chỉ hẹn Khánh Đế và Nhan Duật đến núi Thương Ngô, có phải chúng ta cũng nên qua đó? Nếu như chúng ta đi, có bất lợi cho Tịnh thái phi không?” Tỳ Ba nhỏ giọng hỏi.
Tần Cửu híp mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn. Nếu như nàng đoán không nhầm, khi Nhàn phi bắt Tịnh thái phi đi, vẫn còn chưa biết Nhan Túc bức cung sẽ thất bại. Về sau, bà tan biết Nhan Túc bại trận, biết rõ mình tội không thể tha, nhưng lại không chạy trốn, nếu như nàng đoán không lầm, bà ta đang muốn cứu Nhan Túc ra. Nghĩ đến Nhan Túc, con ngươi trong veo của Tần Cửu hơi tối đi.
“Chúng ta yên xem xét đi!” Tần Cửu chậm rãi nói, Nhan Duật không nói cho nàng biết chuyện này, có lẽ hắn không muốn nàng nhúng tay vào. Thế nhưng, nếu như sự việc có liên quan đến Nhàn phi, nàng lại không thể không nhúng tay, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nhàn phi.
Ngày hôm sau, Tỳ Ba lại đưa tin tức tới, nói là Nhan Túc trong thiên lao đã bị bí mật áp giải ra ngoài. Tần Cửu đang vẽ tranh, nghe vậy chậm rãi tựa lưng lên ghế, mày đen hơi nhíu. Vất vả lắm mới chờ được Nhàn phi xuất hiện, nàng quyết không bỏ qua cho bà ta. Tần Cửu đặt bút vẽ trên tay lên giấy vẽ, híp mắt nói: “Nghiêm Vương ra ngoài chưa?”
“Vẫn chưa, có điều, nô tài nghĩ hắn sẽ lập tức ra ngoài.”
Tần Cửu không nói lời nào, sai Hồng La mang áo choàng thật dày viền lông đến, choàng lên người, “Tỳ Ba, ngươi ở trong phủ chăm sóc tam công chúa, ta tự mình đi một chuyến. Ngươi không cần lo lắng, lần này đến núi Thương Ngô, người chỉ có thể càng ít càng tốt.” Một mình nàng đi Nhan Duật cũng chưa chắc đã đồng ý, nếu như dẫn theo Tỳ Ba, e rằng càng không thể.
Tần Cửu đoán không sai, Nhan Duật không hề muốn Tần Cửu đi, hắn liếc nhìn áo choàng viền lông cáo và váy đỏ bên trong của Tần Cửu, chậm rãi nói: “Nhàn phi chỉ hẹn ta và hoàng huynh.”
Tần Cửu cau mày, rất nhanh biết được hắn đang nói nàng ăn mặc quá rêu rao, quả thực, nếu như nàng muốn đi, cũng phải che giấu thân phận. Nàng nghĩ một chút, “Vậy để cho ta cải trang thành hộ vệ của ngài đi!”
Nhan Duật nhíu mày, “Nhàn phi không cho ta mang thị vệ. Có điều, nếu như nàng nhất định muốn đi, có thể cải trang thành thị vệ áp giải Nhan Túc.”
Tần Cửu bất đắc dĩ nhíu mày, “Vậy được. Ta sẽ đi thay y phục.”
Trong lòng nàng biết, nếu nàng muốn đi, e rằng chỉ có cải trang thành thị vệ áp giải Nhan Túc và thái giám bên cạnh Khánh Đế. Thái giám bên cạnh Khánh Đế, sợ là Nhan Duật không thể nhúng tay, nàng cũng đành phải cải trang thành thị vệ áp giải Nhan Túc.
Mấy ngày nay, thật ra nàng vẫn luôn muốn đến thiên lao thăm Nhan Túc, thế nhưng, mỗi lần nàng định đi, nếu không phải có chuyện này thì chính là có chuyện kia trì hoãn. Thực ra có chút chuyện, hoàn toàn không quan trọng đến thế. Trong lòng nàng rất rõ, mình đang trốn tránh đi gặp hắn. Bởi vì nàng không muốn đối mặt với hắn, không muốn đối diện với quá khứ tàn khốc của sinh mệnh này. Thế nhưng, không ngờ, lần thứ hai gặp lại, lại là tình huống này.
Nàng phải tự tay áp giải hắn!
Bởi vì đã đổ một trận tuyết nhỏ, càng đến gần núi Thương Ngô, đường càng không dễ đi.
Khi Tần Cửu và Nhan Duật ngồi xe ngựa đến chân núi Thương Ngô, xe tù do kiêu kỵ áp giải đã dừng lại trong rừng cây dưới chân núi. Bởi vì là bí mật áp giải, cho nên kiêu kỵ áp giải xe tù không hề nhiều, chỉ có hơn mười người, nhưng đều là người xuất sắc trong các kiêu kỵ. Tần Cửu và Nhan Duật chờ bên rừng cây không bao lâu, chợt nghe thấy trên đường núi truyền đến tiếng xe ngựa, nàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy xe ngựa của Khánh Đế dưới sự bảo vệ của kiêu kỵ do Viên Bá dẫn đầu cũng đã đến rồi. Khánh Đế người mặc hoàng bào đi xuống khỏi xe ngựa, lập tức có tổng quản thái giám Lý Anh và hai tiểu thái giám đi qua đỡ ngài.
Khoảng thời gian này Khánh Đế già yếu đi rất nhanh, sắc mặt trắng xám, vẻ mặt trang nghiêm. Ngài nhìn thấy Nhan Duật, bèn nói: “Áp giải Nhan Túc lên, chúng ta đi lên núi.”
Bởi vì trong thư của Nhàn phi không cho bọn họ dẫn người theo, vậy nên, Viên Bá thống lĩnh kiêu kỵ chỉ có thể bảo vệ trong âm thầm, người áp giải Nhan Túc, chỉ có thể có hai người. Tần Cửu theo kiêu kỵ vào rừng, chỉ thấy một chiếc xe tù dừng trên bãi đất trống trong rừng. Đây là một chiếc xe tù đã được sửa lại, bốn phía quây màn vải, phía trên cũng có mui xe, ở bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ người bên trong. Một kiêu kỵ khác tay chân lanh lợi trèo lên xe tù, một lát sau, đã áp giải Nhan Túc đeo cùm tay và xích chân ra ngoài.
Mặc dù sắc trời vừa mới quá trưa, nhưng bởi vì trời nhiều mây, trong rừng này cũng rất u ám. Gió trong núi thổi đi bừa bãi tùy ý, khoảnh khắc ánh mắt Nhan Túc nhìn về phía nàng, trái tim vốn dĩ nặng nề của Tần Cửu giờ phút này lại càng trở nên nặng trĩu.
Trên người Nhan Túc không còn mặc cẩm y hoa phục, nhưng cũng không phải áo tù, mà là một bộ y phục thường ngày. Y phục rất sạch sẽ, vết thương hắn chịu đêm đó rõ ràng cũng khỏi rồi, chỉ là, sắc mặt hắn lại cực kỳ tái nhợt, mắt mày càng giống như vẽ mà đen đậm hơn. Mà điều khiến Tần Cửu kinh hãi là, từ ngày ly biệt đó, vẫn chưa được bao nhiêu ngày, tóc mai hai bên của Nhan Túc đã hoa râm, giống như phủ lên một lớp sương tuyết. Điều này làm Tần Cửu nhớ đến, ngày nàng vào trong thiên lao gặp Tô Thanh, nhìn thấy tóc mai Nhan Túc có hoa râm là sự thật.
Nhan Túc vừa nhìn đã thấy Tần Cửu, tựa như nhìn thấy nàng ở đây không hề bất ngờ, hắn hơi mỉm cười với nàng, trong bóng râm mờ tối, đôi mắt dài giống như mặc ngọc chăm chú nhìn nàng thật sâu, cái nhìn chăm chú như vậy, là tình cảm sâu nặng đã đến mấy đời.
Tần Cửu cũng khẽ mỉm cười với hắn, bước nhanh đến trước mặt hắn, cùng một kiêu kỵ khác, một trái một phải, áp đao lên phía sau hắn, đưa hắn ra khỏi cánh rừng.
Địa điểm Nhàn phi hẹn gặp mặt bọn họ chính làm am Bạch Vân nơi Nhàn phi tu hành.
Mấy ngày nay Tần Cửu đã từng phái người đến nơi này tìm Nhàn phi, nhưng đều không có thu hoạch gì, Nhan Duật cũng đã khám xét am Bạch Vân nhiều lần, nhưng không hề cố ý khống chế am Bạch Vân. Nhàn phi ở núi Thương Ngô nhiều năm, núi Thương Ngô to như vậy nhất định là có nơi ẩn thân bí mật của bà ta, dù sao nàng cũng cảm thấy, một ngày nào đó bà ta sẽ quay về am Bạch Vân. Quả nhiên, Nhàn phi đã quyết định địa điểm gặp mặt là am Bạch Vân. Có thể thấy, mấy ngày nay, có lẽ bà ta hoàn toàn không đi đâu, chỉ ẩn náu ở nơi nào đó trong núi.
Am Bạch Vân nằm ở giữa sườn núi, đường núi dày tuyết rất khó đi, tiếng xích chân của Nhan Túc kéo lê trên đất khiến lòng Tần Cửu rối loạn khó hiểu.
Mọi người đều đi bộ dọc theo đường núi để lên núi, Khánh Đế ở phía trước, ngài ngồi trên một chiếc kiệu mềm bốn người khiêng, tổng quản thái giám Lý Anh đi theo bên cạnh. Tần Cửu và kiêu kỵ áp giải Nhan Túc đi ở chính giữa, Nhan Duật đi ở sau cùng. Leo qua một đoạn đường núi đá xanh hẹp dài, cuối cùng đã nhìn thấy am Bạch Vân ẩn hiện trong rừng trúc xanh biếc. Quang cảnh nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ, nhìn qua thật đúng là một nơi thích hợp để tu hành. Đến gần cửa am, mọi người nhìn thấy khói trẳng bay lên trên mái hiên, có thể nhìn ra được, nơi đây không có gì khác với ngày thường, không hề có mai phục.
Cửu am mở lớn, cả đoàn người tự vào trong sân. Đến chính giữa sân thì dừng bước.
Chỗ bọn họ đứng, đối diện với cửa lớn của chính điện, xuyên qua cửa lớn mở rộng, có thể nhìn thấy tượng Phật cung phụng trong điện, mặt mũi hiền lành, tướng Phật trang nghiêm, đang nhắm mắt mỉm cười. Trên đệm hương bồ trước Đại Phật, có một người đang quỳ gối dâng hương cầu nguyện ở đó. Bà ta mặc một bộ áo xanh hơi cũ, nhưng khó giấu quý khí ung dung khắp người, bên cạnh bà ta còn có một lão ma ma đang đứng.
Mặc dù Tần Cửu không nhìn thấy mặt người đó, nhưng lại nhận ra lão ma ma kia, chính là Phương ma ma bên cạnh Nhàn phi, không hề nghi ngờ, người đang cầu nguyện trước Phật, chắc chắn chính là Nhàn phi. Người như bà ta, tay dính đầy máu tươi, nhưng vẫn quỳ trước Phật cầu nguyện.
“Trẫm đến rồi! Nàng ấy đang ở đâu?” Khánh Đế cau mày nhìn bóng lưng quỳ trên đệm hương bồ một lát, lớn tiếng nói.
Nhàn phi từ từ đứng lên, đi ra từ trong điện. Bà ta đứng dưới cửa hiên đại điện, ánh mặt dịu dàng chăm chú nhìn lên mặt Khánh Đế, cười nhạt nói: “Nhan Đình, cuối cùng ngài đã đến vì ả ta, quả nhiên, ở trong lòng ngài, ả ta là quan trọng nhất.”
Khánh Đế nhìn nụ cười lạnh lùng bên khóe môi Nhàn phi, thở dài nói: “Huệ Lan, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
“Huệ Lan?” Nhàn phi cười rất dịu dàng, nhưng trong mắt lại tràn đầy lạnh lẽo, “Đã rất nhiều năm ta không nghe thấy ngài gọi ta như vậy rồi, vì ả ta, quả nhiên cái gì ngài cũng chịu làm.” Sương khói hương hỏa trong đại điện lúc ẩn lúc hiện bao phủ lên bà ta, làm nổi bật bóng lưng gầy yếu mà yếu ớt của bà ta, giống như giọng nói lúc này của bà ta, tựa như hàm chứa rất nhiều oán trách.
Nữ nhân trong cung, người này mỹ lệ hơn người kia, nhưng người này cũng tâm kế thâm trầm hơn người kia, ai có thể ngờ được, Nhàn phi vẫn luôn ăn chay niệm Phật, lại cũng là người tàn nhẫn như thế.