Hôn Lễ Tử Thần

Chương 11: Chương 11




Les đi vào bếp, để tránh Joe chứ chẳng phải vì cần cái gì ở đó. Không may ở chỗ, anh không phải loại người để người khác thoát dễ dàng. Anh đi theo cô vào trong bếp và găm vào cô một cái nhìn buộc tội nữa. Les vớ lấy một lon soda trong tủ lạnh và vờ như cái nhìn của anh, hay bản thân anh chẳng làm cô bận tâm. Nhưng sự thực là Joe Lyon làm cô bận tâm.

Rất bận tâm.

Anh ta nắm lấy cái lưng gỗ của chiếc ghế dựa trong bếp. “Cô nói rằng Katie căng thẳng vì đám cưới.”

“Đúng thế.” Cô bật nắp lon và uống một ngụm. Bọt sủi như thiêu đốt cổ họng cô. Cô nuốt xuống.

“Cô ấy căng thẳng thế nào?”

“Lo lắng cho đám cưới thôi. Chẳng to chuyện đâu.”

“Thế thôi à?” Anh lại nhìn như vả vào mặt cô.

“Đúng thế.” Chính Les cũng chẳng tin được điều ấy lúc trước hay... bây giờ.

Joe hít một hơi sâu và nghiên cứu cô kỹ lưỡng hơn, và cô không thích cái kiểu anh nhìn mình. “Cô có nghĩ rằng cô ấy chạy trốn không?”

“Ồ, quỷ thật, không! Katie không đời nào chạy trốn.” Les nhớ lại Joe đã tán tỉnh cô. “Thậm chí dù cô ấy nên làm.”

Anh bước lên phía trước, gần đến mức cô có thể đếm được từng sợi lông mi của anh. “Nếu cô biết cô ấy đang ở đâu và cô không...”

Les đặt mạnh lon soda xuống và trỏ vào ngực anh. “Nếu tôi biết cô ấy ở đâu.” Trỏ tay. “Tôi đã ở đó với cô ấy chứ không phải ở đây.” Trỏ tay. “Katie là bạn thân nhất của tôi.” Trỏ tay. “Từ thời mẫu giáo.” Trỏ tay. “Và...”

Anh nắm lấy cổ tay cô. Ký ức việc anh nắm tay cô ở quầy bar ùa về. Và cái giọng tán thưởng ngốc nghếch của cô lại vang lên. Cái giọng chết tiệt. Và cô cũng thật là chết tiệt vì đã muốn nghe lại cái giọng ấy.

“Thế thì cô còn giấu tôi cái gì nào?” anh hỏi.

Cô giật tay lại. Điên thật. Điên rồ thật. Cô không thể nào có cảm giác dù chỉ một chút xíu thôi với anh ta. Đó là chồng chưa cưới của Katie. Thế thì tại sao anh ta lại tặng cho cô những phút giây đẹp nhất của một ngày lúc ở quầy bar? Và nếu như anh ta lơ cô đi như cái cách những người đàn ông đã đính hôn cần làm, thì chẳng có việc gì xảy đến như thế này.

“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy.” Mắt anh ta xanh biếc, tóe lửa.

“Chính thế !” cô nói. “Anh là chồng chưa cưới của cô ấy. Tại sao anh lại...?”

“Tại sao tôi lại gì?” anh hỏi, khi cô không nói được hết câu.

“Anh lại mỉm cười với tôi.” Ồ, Chúa ơi, nghe thật thô vụng làm sao.

“Và từ bao giờ thì mỉm cười là có tội?” anh hỏi, không mỉm cười.

“Anh đã nói với cái anh chàng tán tỉnh tôi là tôi đi cùng với anh.”

“Bởi vì tôi nghĩ rằng cô muốn xua anh ta đi.”

“Tôi có thể tự xua anh ta đi được.”

“Thế nào cơ? Cô mang theo dầu gội trị gàu trong túi xách hả?”

Vì một lý do điên rồ nào đó chẳng biết, cô muốn anh ta thú nhận điều đó. Thú nhận rằng anh đã đưa đẩy với cô. “Anh đã cầm tay tôi khi mất điện.”

“Cô có vẻ sợ hãi.” Giọng anh có một thoáng tội lỗi.

Tội lỗi là tốt đấy. Không. Tội lỗi là xấu. Tội lỗi đã nhảy nhót trong lồng ngực cô kể từ khi anh nói cho cô biết anh là ai. “Anh đã vuốt ngón tay cái của anh trên bàn tay tôi.” Cô nói trước khi kiềm chế được. Anh đã làm cho cái giọng nói tán thưởng của tôi vang lên lần đầu tiên từ mười tám tháng qua.

Chẳng ai trong bọn họ nói gì trong vài phút. Rồi anh nói. “Thay vì buộc tội lẫn nhau lúc này, chúng ta nên cố gắng tìm cách giúp Katie.”

Thực tế trong những lời nói của anh ta thấm vào cô. Cô ghét phạm sai lầm, nhưng không định thú nhận thế. “Anh đúng đấy.” Cô hít vào. “Tôi chỉ... sợ hãi thôi.”

Anh chớp mắt. “Tôi cũng vậy.”

Cô gật đầu. Mắt họ gặp nhau. “Tôi lấy làm tiếc,” cô nói. Lấy làm tiếc vì đã đến ngồi bên anh. Lấy làm tiếc vì đã cào anh và phun dầu gội trị gàu vào anh. Lấy làm tiếc vì đã nói đến chuyện chúng ta tán tỉnh nhau.

Đúng vậy. Cô thực sự lấy làm tiếc đã nhắc tới chủ đề tán tỉnh này. Suy cho cùng, họ là những người lớn. Và chẳng có gì xảy ra. Nhìn thấy nhau khỏa thân trong phòng tắm chỉ là tai nạn. Hiển nhiên là, cô đã thổi phồng quá mức cái giọng tán thưởng trong mình.

Vai anh chùng xuống. Và xin Chúa cứu rỗi cô, cô không thể không nhận thấy là anh ta có đôi vai đẹp.

“Les, có chuyện gì cô không nói với tôi?”

Rằng việc làm đám cưới khiến Katie căng thẳng đến nỗi cô ấy nôn và chẳng may đã xả cái nhẫn đính hôn vào bồn toilet. Suýt nữa thì Les đã nói điều ấy với anh, rồi bỗng nhớ ra Katie đã cương quyết giấu Joe về chuyện ấy. Nếu Les nghĩ rằng cô có thể nói dối một cách thuyết phục, cô hẳn đã làm thế, nhưng cô không cảm thấy mình thuyết phục lắm. Vì vậy cô quyết định chọn sự thật, sự thật về việc đã không nói thật.

“Nếu như tôi không nói được điều gì với anh, thì đó là vì Katie không muốn vậy. Nó chẳng liên quan đến việc cô ấy không có đây. Không có liên quan gì đến việc cô ấy cảm nhận thế nào về anh hay về bất cứ người đàn ông nào khác.” Les bổ sung thêm phần những người đàn ông khác để phòng trường hợp anh ta thuộc loại ghen tuông.

Chẳng phải là anh ta có lý do để mà lo lắng. Katie, giống y hệt anh trai mình, vô cùng chung thủy. Cô ấy không đời nào để người đàn ông khác đụng đến mình chừng nào cô còn thuộc về Joe. Không đời nào.

***

“Ngồi lên giường với tôi thôi.” Katie nhìn Carl lấy thêm thùng đồ để kê chỗ ngồi. Cô nhớ ra rằng sàn nhà lạnh lẽo thế nào.

Anh ta ngước mắt lên và nghiên cứu cô như thể xem xét lời mời của cô. “Tốt hơn là không.”

Cô lạnh cóng. Cái áo khoác trượt tuyết giữ cho phần thân trên của cô ấm áp, ấm áp hơn nhiều so với cái áo khoác da của anh ta, có nghĩa là hiện giờ anh ta có thể còn bị lạnh hơn cô rất nhiều. Mặc dù đã kéo tấm vải trải giường ra khỏi tấm đệm và phủ lên hai chân, mọi thứ phía dưới và phía trên phần áo khoác trượt tuyết đều đã vượt qua giai đoạn lạnh và chuyển sang giai đoạn tê cóng. Cô nhớ rằng cha mình đã nói chuyện về một cặp đôi bị kẹt trong tuyết ở Colorado và việc họ đã sống sót như thế nào bằng cách chia sẻ thân nhiệt với nhau. “Xem này...”

Anh ta giơ một tay lên. “Lời mời rất hấp dẫn, và tin tôi đi, thường tôi chẳng bao giờ nói không với phụ nữ, nhưng tốt hơn cả là tôi không nhận lời cô.”

“Ồ, rắc rối. Chỉ là để giữ ấm thân thể mà thôi.”

“Tóc Đỏ ơi, tôi hoàn toàn có thể ý thức được thân thể cô nóng bỏng thế nào. Tôi không cần phải tiến đến gần hơn nữa đâu.”

Cô trợn mắt, và, đúng vậy, lời nhận xét của anh ta làm cô thấy vui, nhưng giờ chẳng phải là lúc để... “Chúng ta là người lớn cả mà.”

“Đó là một phần của vấn đề. Tôi là một người đàn ông trưởng thành còn cô là một người đàn bà trưởng thành. Cô bỏ qua giờ học đó ở trường trung học hay sao?”

“Chẳng có chuyện gì sẽ xảy ra đâu,” cô nhấn mạnh. “Vào giường đi nào. Anh cứng nhắc đến mức nào nào?”

Anh ta lắc đầu. “Vấn đề là ở chỗ đó, nó có thể cương...”

“Thôi nào.” Cô đưa tay lên bịt tai, nhưng chúng nhói đau khi tay cô chạm vào, nên cô bỏ tay xuống.

“Thôi nào cái gì cơ?” anh ta hỏi, đứng lên, xoa xoa hai tay vào nhau cho ấm.

“Thôi đừng ăn nói tục tĩu nữa.”

“Tôi có nói tục tĩu đâu. Tôi chỉ nói ra thực tế thôi mà.”

“Thực tế mà tôi không cần, cũng không muốn biết,” cô nói dối, và cảm thấy hơi khó chịu vì sự tiến thoái lưỡng nan của anh ta lại làm cô muốn mỉm cười.

“Chính vì thế mà đây chẳng phải là một ý kiến hay. Bởi nếu như tôi bò vào trong giường với cô, cô sẽ biết.”

“Anh định nói với tôi rằng anh chẳng thể kiểm soát cái... nó ư?” Ồ, Chúa ơi, cô không thể ngăn mình được, cô cụp mắt xuống. Rồi cô lại ngước nhìn lên ngay và hy vọng là anh ta không để ý. Nhưng từ nét cười trong mắt anh ta, cô biết là anh ta có thấy.

“Không.” Anh ta nhoẻn cười và đứng dướn lên chút nữa. “Nó có ý kiến riêng của mình.”

Cô lại trợn mắt. “Thì mình sẽ lờ nó đi vậy.”

“Nói thì dễ, làm mới khó.”

“Chúng ta đang gặp rắc rối ở đây và anh chỉ nghĩ đến dục tình mà thôi,” cô buộc tội, và rồi cũng hướng cả lời buộc tội ấy vào chính mình.

“Tôi là đàn ông, và đàn ông thường là như thế,” anh vặc lại. “Ít nhất thì những đấng nam nhi thực thụ là như thế. Có thể loại đàn ông nhạy cảm thì khác.”

“Có nghĩa là anh thà chết còn hơn chia sẻ thân nhiệt của mình.” Răng cô va lập cập vào nhau, và chỉ như thế thôi, cô cảm thấy muốn khóc.

Vẻ mặt anh dịu lại. “Mình không chết được đâu.”

“Vành tai anh đỏ như máu.” Sự xúc động lại trào lên trong cổ cô. “Tôi chưa bao giờ bị lạnh đến thế này.”

Anh nhìn cô chăm chú. “À, chết mẹ!”

Cô phải nghiến chặt quai hàm để ngăm cho răng khỏi va vào nhau. “Anh có thực sự cần nói nhiều đến thế không?”

“Nói gì cơ?”

“Chết mẹ.”

“Cô không nói thế à?” Anh nhướn mày. “Lại một luật lệ nữa đấy hả?”

Răng cô lại va vào nhau. “Tôi có nói, nhưng chỉ khi nào tình thế thực sự đáng để nói thế thôi.”

“Chúng ta đang bị kẻ sát nhân nhốt trong một gian phòng lạnh cóng. Tôi đang quàng một cái khăn màu hồng chết... tiệt.” Anh ta tiến thêm một bước. “Tôi chuẩn bị lên giường với một cô tóc đỏ tuyệt đẹp nhưng chẳng có cơ hội là tôi sẽ gặp may.” Anh dừng lại và nhướn lông mày bên phải. Mắt anh lấp lánh. “Hay là có nhỉ?”

“Không đâu,” cô nhấn mạnh, quả là có cảm thấy thích thú vì biết rằng anh ta muốn cô. “Mình chỉ chia sẻ thân nhiệt với nhau thôi.”

Sự thực bắt đầu ló dạng. Cô cũng muốn chia sẻ nhiều hơn thế, nhưng thú thật như vậy với bản thân đã là nguy hiểm; thú thật với anh ta có thể là chết người. Không phải là chết người chết người, nhưng chết người cho mối quan hệ tình cảm của cô và Joe. Dạ dày cô lại quặn lên theo chiều hướng xấu.

Anh bước lại gần hơn, mắt anh vẫn vương nụ cười. “Cô biết không, để cho nó thực sự hiệu quả, chúng ta phải cởi bỏ quần áo đi.”

Cái ý kiến đó làm cho tưởng tượng nối tiếp tưởng tượng nhảy múa một cách khêu gợi trong óc cô. “Tôi nghĩ mình có thể bỏ qua phần đó đấy.”

“Thấy chưa. Rõ là đáng nói chết mẹ mà.” Anh lại tiến một bước gần hơn nữa và nhún vai. “Nào?”

“Nào gì?” Cô gần như chẳng nói thành lời, tâm trí cô mải mê với tưởng tượng cảnh nhìn thấy anh ta trút bỏ áo quần.

“Cô có định ngồi dịch ra lấy chỗ cho tôi hay cô muốn tôi chồm lên trên người cô hả?”

Giờ lại đến tưởng tượng khác. Anh ta ở trên. Cô ở trên.

Ồ, quỷ thật, anh ta có lý. Đúng là chết mẹ. Và cô thì đã quá ngốc nghếch khi đưa ra gợi ý này. “Thôi quên lời đề nghị của tôi đi. Anh hoàn toàn có lý. Anh nên ngủ dưới sàn thì hơn.”

Anh ta nhíu mày và phẩy tay. “Ngồi dịch vào đi, Tóc Đỏ.”

Khi cô không nhúc nhích ngay, anh ta thở hắt ra. “Tôi sẽ không làm gì đâu, thề đấy.”

Đúng thế, nhưng tôi thì có thể. Cô run lên, nhưng không phải vì cái lạnh.

Anh ta kéo tấm vải trải giường ra, bò vào bên cô,và kéo cô sát vào anh ta. Và có thật nhiều anh ta để cô sát lại. Mọi cen-ti-mét của cô chạm vào mọi xen-ti-mét của anh ta đều trở nên nhạy cảm và sống động.

Chẳng ai trong hai người nói gì một lúc. Rồi giọng anh ta vang đến tai cô. “Thở đi nào, Tóc Đỏ.”

Cô hít vào.

“Tốt hơn rồi đấy. Giờ thì cô cố ngủ đi.”

Ngủ ư? Làm thế nào nhỉ? Khi mọi đầu mút thần kinh của cô đều đang nhảy múa sướng vui, kể cả những đầu mút thần kinh mà cô không hề biết là mình có?

Anh ta nâng cổ tay cô lên và nhìn đồng hồ của cô. “Mười một giờ rồi đấy. Trời sẽ sáng trước khi cô để ý.”

***

Kẻ sát nhân cất cuốn album các cô dâu vào trong tủ và xua những hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí. Sắp đến nửa đêm, và hắn phải hoàn thành nốt những gì còn dang dở.

Hắn nhớ ra những cái bình khí rỗng cất trong garage. Đi vào trong bếp, hắn tìm thấy diêm nhét trong ngăn kéo.

Nhận thấy mình chưa ăn gì, hắn cắt cho mình một miếng bánh ga tô sô-cô-la lớn. Trong khi hắn cắn chậm rãi, hắn cố gắng chống cự với sự sợ hãi hiện diện quá gần kề.

Hắn lại nhìn đồng hồ. Sắp đến giờ rồi. Tất cả những gì hắn phải làm là châm lửa đốt cháy phía sau căn nhà để những người khách của Tabitha tiêu tùng trước khi xe cứu hỏa tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.