Hôn Lễ Tử Thần

Chương 15: Chương 15




Les ngắt điện thoại di động và nhìn thoáng Joe. “Khoảng mười phút nữa là cô ấy được ra.” Joe gật đầu, ngả người ra ghế và nhắm mắt lại.

Les ngắm nghía nếp nhăn lo lắng hằn giữa đôi mày anh. Anh ta lo lắng cho Katie. Ít nhất thì cũng có vẻ như thế. Có nghĩa là anh ta có thể trở thành người chồng tử tế đối với Katie. Nhưng chẳng đời nào Les lại sẵn sàng duyệt anh ta hoàn toàn. Bạn bè thì phải lo lắng cho nhau như vậy thôi. Nhưng cô cũng phải công nhận là Joe Lyon có vẻ là một người đàn ông tử tế.

Les thả điện thoại di động vào trong túi xách. Buồn cười thật, mọi thứ cứ tự động đâu vào đó trong đầu cô. Ví như, sự thu hút của Joe đối với cô trở nên chẳng quan trọng gì khi cô nghĩ rằng cái xác nằm phủ chăn kia là Katie. Chẳng nghĩa lý gì chuyện họ đã nhìn thấy nhau không quần không áo. Và cái hôn gần như... nhưng, nghiêm chỉnh mà nói, chưa bao giờ diễn ra. Nó chỉ là hệ quả của một đêm căng thẳng. Không, chẳng điều gì có nghĩa lý vào lúc này. Quan trọng nhất là Katie còn sống. Bạn gái thân thiết nhất của Les sắp sửa bước ra khỏi những cánh cửa kia và cùng nhau họ sẽ còn tạo nên nhiều kỷ niệm ngốc nghếch nữa. Họ sẽ còn cùng nhau cười phá lên vì sự bất an của mình, nói về những sai lầm của họ, nghe nhau thở than về những triệu chứng khó chịu trước kỳ kinh nguyệt và những trải nghiệm tình dục tồi tệ, và sẽ là bạn thân thiết của nhau mãi mãi.

Và nếu như cưới Joe sẽ làm Katie hạnh phúc, Les sẽ có mặt ở đó để tung confetti.

Joe đứng lên. “Tôi phải đi vệ sinh.”

Khi Les nhìn theo anh ta, cô nhận ra một vấn đề nhỏ với kế hoạch Katie-không-cần-biết-về-chuyện-ấy: những vết cào chạy dọc má Joe.

Được rồi, vậy thì cô sẽ nói với Katie về chuyện đó. Nhưng còn cái giọng nói tán thưởng trong cô? Chỉ là... tiểu tiết không đáng kể. Không quan trọng. Không quan trọng tí nào.

***

Carl chờ đợi cùng với bố. Ben đã gọi vào máy di động của bố anh để thông báo rằng chừng mười phút nữa Tóc Đỏ sẽ được tự do. Carl, cũng phải chịu đựng một cuộc thẩm vấn lê thê, lấy làm mừng vì Ben là người trực tiếp lấy lời khai của Katie.

Ồ, chắc chắn, anh biết là anh trai mình sẽ chẳng miễn cho cô câu hỏi cắc cớ nào hay sẽ thôi không bắt cô nhắc đi nhắc lại câu chuyện cả trăm lần. Đó là quy trình làm việc của cảnh sát. Anh cũng đã từng làm những việc như vậy và chứng kiến hiệu quả của nó. Nhưng Ben biết lúc nào nên dừng lại. Và Ben, cũng như anh, thừa hưởng cái gen lịch lãm và không bao giờ đi quá giới hạn với phụ nữ.

Tóc Đỏ cũng đáng được đối xử như vậy. Cô ấy đã trải qua quá nhiều thứ rồi. Anh nhớ lại cô đã xấu hổ thế nào khi bị ngất xỉu. Nhưng với tất cả những gì mà cô ấy đã phải chịu đựng trong mười bốn giờ qua: chứng kiến một vụ giết người, bị kẻ sát nhân truy đuổi, bị chĩa súng vào đầu và bị nhốt trong phòng cùng với một người lạ, cô là người có bản lĩnh đấy. Anh đã chứng kiến khối anh đàn ông suy sụp nhanh hơn nhiều. Cũng chính vì thế mà anh muốn biết chắc là cô ổn cả.

Trong buồng vệ sinh, anh không thôi tự nhủ mình rằng đồng hành với Tóc Đỏ qua cơn hoạn nạn vừa rồi là nằm trong phạm vi tác nghiệp. Và trong khi rửa tay, anh nhìn bóng của mình trong gương. Từ nãy đến giờ, các đồng nghiệp cũ, thậm chí cả anh trai anh, liên tục trêu chọc anh về mấy vết cào này.

Ai dám cởi sơ mi của anh ra để nhìn xem có bị cào ở đó không?

Cả đám đã được một mẻ vui. Lôi anh và Tóc Đỏ ra làm trò cười. Anh có thể mặt dày mày dạn được, nhưng anh hy vọng cô không bị đụng chạm.

Một người đàn ông đi ra từ toilet và vặn vòi nước trong cái bồn rửa ngay bên cạnh Carl. Carl nhìn bóng người đàn ông trong gương. Trên mặt người này cũng có bốn vết xước, y hệt như của Carl. Một tiếng cười buột ra khỏi miệng Carl trước khi anh kìm lại được.

Người đàn ông mỉm cười trong gương. “Chuyện dài dòng lắm,” anh ta nói.

“Của tôi cũng vậy.” Carl sờ lên gò má. “Ông bạn biết không, thường thì hẳn là tôi đã nghĩ ông bạn là đồ chó má và đáng bị cào như thế, nhưng ngay lúc này đây thì tôi không thể nghĩ vậy được.”

“Quả có thế,” người lạ trả lời.

“Đàn bà,” Carl nói, lướt bàn tay trên bốn vết xước. Rồi anh mỉm cười. “Chuyện của tôi cũng đáng lắm. Còn ông bạn?”

Ánh mắt người đàn ông thoáng xa xăm chỉ một giây, như thể nhớ lại điều gì. “Đáng.” Rồi anh ta vã nước lạnh lên mặt.

Carl quay người đi ra.

Sau khi ghé lại chỗ bố anh một phút, Carl đi ra phòng chờ để đợi Katie. Anh hy vọng cô sẽ muốn kiếm cái gì đó ăn cho ấm bụng. Cái ý nghĩ anh không nên gợi ý điều ấy với cô thoáng qua trong óc, nhưng anh gạt phắt nó đi ngay. Chỉ là bữa ăn thôi mà. Nó sẽ chẳng dẫn đến điều gì khác. Không, Tóc Đỏ không phải là một mối nguy, bởi cô ấy không phải là đối tượng của anh. Ngay cả khi anh chẳng trốn tránh đàn bà, anh cũng tránh kiểu người như cô. Kiểu người của hôn nhân.

Trong phòng chờ có một đám người đang chuyện trò. Đồn cảnh sát giống như Vegas vậy: không bao giờ đóng cửa. Anh bắt gặp một cô tóc vàng đang ngồi cùng với người đàn ông tóc sẫm anh gặp trong phòng vệ sinh.

Carl đi về phía bên kia của gian phòng để lấy cà phê. Anh để ý ngôn ngữ cơ thể của cặp đôi này. Không lấy gì làm làm thân mật cho lắm. Rồi thì người đàn ông nhìn trộm cô gái khi cô không để ý. Sự tán thưởng của giống đực tối lại trong mắt anh ta.

Trong khi rót cà phê, Carl tranh thủ tự đánh giá cô gái tóc vàng. Đẹp đấy, nhưng không thu hút bằng Tóc Đỏ. Sự tập trung của Carl chuyển sang cái lưng người đàn ông, và cũng giống như các đồng nghiệp cũ, Carl tự hỏi không biết sau lưng người đàn ông có những vết cào như thế hay không? Họ có tàu nhanh một chuyến với nhau không nhỉ? Carl nhớ lại ánh mắt người đàn ông khi hỏi chuyện có đáng không? Phải rồi, anh ta có lẽ đã kịp xơi tái cô gái đã tấn công anh ta. Cái thằng may thật!

Cánh cửa phía cuối phòng bật mở. Mắt Carl sáng lên. Tóc Đỏ bước ra. Cảm xúc trào lên trong ngực khi anh nhìn thấy nước mắt rưng rưng trong mắt cô. Nếu Ben đã quá thể với cô, anh ấy sẽ phải nói chuyện với anh đấy.

Anh vừa dợm bước thì người đàn ông ngồi bên cô gái tóc vàng đứng bật dậy. Và Tóc Đỏ, chẳng hề nhìn Carl, lao thẳng vào vòng tay người đàn ông kia.

Tí nữa thì anh đánh rơi cốc cà phê. Nước nóng trong cốc vãi ra làm bỏng ngón tay anh. Anh nhìn Tóc Đỏ gối đầu vào vai người đàn ông, và như thế, Carl hiểu đó là anh chàng Metro nhạy cảm của cô.

Carl thật ngốc nghếch tưởng rằng Tóc Đỏ sẽ đi về phía anh. Anh chàng kia mới là chồng chưa cưới của cô. Đưa cái cốc lên miệng, anh nhấp một ngụm cà phê. Cái vị đắng và nóng hổi của cà phê phù hợp với cảm giác đang xâm chiếm bên trong anh. Những cảm giác chẳng có lý quái gì. Những cảm giác anh không có quyền cảm thấy.

Đặt cái cốc xuống, anh băng qua phòng và bỏ đi. Anh đi khỏi cửa, lướt qua bố mình, người đang nhìn anh bằng cái nhìn thấu hiểu.

***

Katie cảm thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô, cô rời khỏi vòng tay của Joe và cố gắng kiềm chế cảm xúc đang nghẹn ngào trong cổ. “Đi ra khỏi đây đi,” cô nói.

Joe đưa họ ra hành lang. Một khi họ đã thoát khỏi những ánh mắt tò mò của những người xa lạ trong phòng chờ, Les ôm lấy cô và hai bọn họ ôm nhau còn lâu hơn là Katie đã ôm Joe. “Chúa ơi, có chuyện gì vậy?” Les hỏi.

Katie buông tay ra khỏi người Les và vắn tắt kể lại sự việc.

Les nắm chặt hai bàn tay Katie khi cô kể xong. “Thần kinh cậu hẳn là bã ra nhỉ.”

“Mình đã có những ngày dễ dàng hơn thế này.” Katie cố gắng mỉm cười, nhưng khả năng làm giảm nhẹ sự nghiêm trọng của tình huống lúc này tạm rời bỏ cô.

“Về nhà đi em.” Joe bắt đầu đi về lối ra.

Katie bước một bước, rồi quay đầu lại. Trong ngực cô tràn ngập hy vọng rằng Antonio Banderas sẽ xuất hiện như có phép màu. Rằng anh ta đã chờ đợi cô để... để, chính xác là để làm gì nhỉ?

Anh ta không có ở đây. Cảm xúc trào dâng trong cô. Cô thực sự cần... cần nói lời cảm ơn. Hay là cô đã nói rồi nhỉ?

Cô không phải cảm ơn tôi đâu Tóc Đỏ ạ. Tôi chỉ làm công việc của mình mà thôi. Cô nhớ anh ta đã nói vậy với cô.

“Cậu để quên gì à?” Les hỏi.

Hòn đá tảng của mình. “Không có.”

Bàn tay Joe ấn lên chỗ lõm trên eo lưng cô.

Thoáng một giây, cô sống lại giờ phút anh kéo cô vào vòng tay anh trong phòng chờ. Anh đã ôm cô thật gần. Thật chặt. Cô đã vùi mặt vào vai anh. Khi cô hít hà mùi hương của anh, cô thấy nó ấm áp, dễ chịu. Như là mùi của Joe vẫn thế. Nhưng nó không an toàn.

“Em có chắc không? Thế túi xách và đồ đạc của em đâu cả rồi?” Joe hỏi.

“Ở... ở cả trong xe của em. Và xe của em thì ở... chỗ Tabitha.” Họng cô nghẹn lại. “Cảnh sát nói rằng em có thể lấy xe về sau khi bọn họ kiểm tra. Họ cũng nói với em rằng em nên cẩn thận... và không nên ở một mình.”

“Không có chuyện cậu một mình đâu,” Les nói.

“Sẽ ổn cả thôi em,” Joe nói.

Katie quay sang phía Joe. “Em...” Cô nhìn chằm chằm vào những vết xước trên má Joe. Có phải cô đang tưởng tượng không nhỉ?

Cô chớp mắt. “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tại mình đấy,” Les nói.

Katie quay qua Les. “Hả?”

“Chỉ là hiểu lầm thôi,” Joe nói.

Katie hết nhìn Joe lại nhìn Les. “Hiểu lầm... gì vậy?”

“Bọn mình gặp nhau ở quầy bar,” Les nói. “Nhưng mình không biết anh ấy là ai. Rồi mình về chỗ cậu. Joe cũng đi tìm, anh ấy tự mở cửa vào nhà, và mình thì cứ tưởng anh ấy bám theo mình. Rồi thì cái cành cây sau vườn nhà cậu nó đập vỡ cửa kính và...”

Katie cố gắng nhập tâm những gì Les nói; thật là khó khăn bởi Les nói rất nhanh. Cô ấy luôn nói nhanh khi căng thẳng. Nhưng nói cho cùng, có thể chính Katie là người chậm hiểu.

“Mình xin lỗi,” cô nói. “Mình đã không nói với cả hai người là sẽ gặp cả ai ở quầy bar bởi vì mình không muốn cậu chuẩn bị sẵn hàng trăm câu hỏi để chất vấn Joe.” Cô nhìn chồng chưa cưới của mình. Và tại sao cô cũng đã không nói gì với anh?

“Em không nói với anh bởi vì... mấy tuần qua bọn mình gần như chẳng nói chuyện với nhau.” Và tại sao lại thế nhỉ? Những câu hỏi mà cô cần đặt ra hình thành trong đầu cô. Rất nhiều câu hỏi.

“Xin lỗi nhé,” cả Les và Joe cùng đồng thanh một lúc.

Rũ bỏ những câu hỏi cần đặt ra và trả lời lúc khác, cô hít một hơi dài. “Đáng ra mình nên nói trước với cả hai người.” Rồi cô lại tập trung vào khuôn mặt của Joe.

“Trông nó kinh thế cơ à?” anh hỏi.

“Không, chỉ... kỳ quặc thôi.”

“Kỳ quặc thế nào?” Les hỏi, giọng có vẻ căng thẳng.

“Có nhớ tay thám tử tư mà mình bảo bị nhốt cùng mình không?”

“Có,” Les đáp.

“Mình... mình cũng cào anh ta.”

“Nhưng cậu đã bảo rằng đó là một tay tử tế mà.”

“Anh ta thực sự rất tử tế. Mình... cào anh ta trước khi mình biết anh ta là ai.”

Tự nhiên, nói chuyện với họ về Carl thấy khó xử quá. Và ra về mà không nói lời tạm biệt với Carl thấy còn khó xử hơn. “Hay là để mình đi hỏi xem chúng ta có thể đi lấy xe của mình ngay bây giờ được không?”

Joe đưa tay lên giữ lấy vai cô. “Anh sẽ gọi điện và nhờ ai chở anh đến đó lấy xe ngày mai.”

“Cảm ơn anh,” cô nói, và không thể nghĩ ra thêm lý do gì khác khiến cô có thể quay lại tìm Carl.

“Em, em mặc áo này vào đi.” Joe cởi áo khoác của mình ra. “Em mặc áo vào đi, ngoài kia lạnh lắm.” Anh giúp cô xỏ tay vào áo khoác rồi nói, “Anh nghĩ anh gặp tay đó khi nãy.”

“Gặp ai khi nãy cơ?” Katie hỏi.

“Tay thám tử bị em cào ấy mà.”

Tim Katie đập nhanh hơn. “Anh gặp Carl ư?” Cô quay nhìn xung quanh, khát khao được thấy bóng anh ta. “Ở đâu thế?”

“Ở trong buồng vệ sinh. Bọn anh gặp nhau và cùng để ý đến mặt nhau.” Joe đặt tay lên lưng cô, rồi lại bỏ tay ra, và bắt đầu đi về phía cửa.

Katie kéo hai vạt áo khoác của anh kín lại và cố gắng hiểu cô cảm thấy như thế nào về việc Carl nhìn thấy Joe. Cô cuộn mình trong áo khoác của Joe, hy vọng tìm thấy hơi ấm trong ấy như cô đã từng tìm thấy trong một cái áo khoác da màu nâu. Không có. Không ấm. Không có cảm giác an toàn. Cô dừng bước, muốn có một phút để suy nghĩ. Để nghĩ về việc rời xa Carl. Để nghĩ về những gì cô cần nói với Joe.

Katie ngước nhìn chồng chưa cưới của mình. Đôi mắt hiền từ. Đôi mắt đầy quan tâm. Tại sao anh không khiến cô có cảm giác như với Carl?

Anh bóp nhẹ cánh tay cô. “Anh mừng là em không sao cả.”

Cô gật đầu không nói thành lời. Cô đã yêu Joe. Phải không nào?

Tim cô đập thình thình và cô biết. Đúng thế, cô đã yêu Joe. Cô chỉ không chắc đó là thứ tình yêu cô tìm kiếm.

“Cậu không sao chứ?” Les đứng bên trái cô hỏi.

“Mình ổn mà.” Mình nghĩ thế. Và cô nhận ra cô cần suy nghĩ trước khi nói chuyện với Joe. Cần chọn cách đúng đắn để có thể diễn tả sự hồ nghi của mình về đám cưới mà không khiến anh choáng váng. Joe xứng đáng được đối xử tử tế.

Khi cô bước qua cửa, cô còn ngoái lại phía sau một lần nữa. Không khí bên ngoài lạnh giá tới mức khi thở mũi nhói buốt. Trời còn tối, nhưng bên tay phải cô, bình minh đang hé rạng và những tia sáng vàng óng ánh đang rải khắp chân trời. Khi họ đi tới chỗ xe ô tô của Joe, anh mở cửa cho cả hai cô. Les chui vào ghế sau và Katie, bò vào ghế trước.

Joe ngồi phía sau vô lăng và cầm lấy tay cô. Tay trái cô. Bàn tay không đeo chiếc nhẫn anh đã trao cho cô.

Cô bắt gặp cái nhìn của anh và quên cả chuyện choáng váng. “Em đã xả cái nhẫn đính hôn của mình vào trong toilet.”

“Em làm cái gì hả?” anh bật ra.

“Và có thể đó không phải là một tai nạn.”

***

Tiếng nhạc ngừng bặt làm cho hắn tỉnh giấc. Dẫu vậy, kẻ sát nhân tiếp tục nhẩm hát trong đầu. Và cô dâu đi tới. Trắng tinh khôi váy cưới. Hắn trở mình và nhìn lên trần nhà. Mùi xăng còn vương vấn trên da hắn. Hắn như hụt hơi khi nhớ ra rằng mọi chuyện đã trở nên tồi tệ thế nào.

Hắn ngồi thẳng dậy, lắc lư va vào đầu giường, và lôi tập album từ trong cái bàn để bên giường ra. Trên trang đầu tiên, hắn nhìn thấy ảnh của Maria trên một tờ báo. Thông báo kết hôn của cô ta với một người đàn ông khác, chỉ chưa đầy sáu tháng sau khi thông báo kết hôn của chính hắn với cô được in ra. Trong bức ảnh, cô ta cười rạng rỡ. Và hắn biết cô ta đang cười vào mũi hắn. Cười như lúc cô ta cười ở trong nhà thờ. Cười cái kiểu mà tất cả mọi người trong nhà thờ đã cười.

Vẫn tiếp tục lắc lư, hắn lật trang và nhìn chằm chằm vào hình ảnh các cô dâu không cười. Bên cạnh họ là bức ảnh mà hắn cắt ra từ tờ báo tuần trước. KATIE RAY VÀ JOE LYON THÔNG BÁO VỀ LỄ ĐÍNH HÔN...

Cô mỉm cười trong bức ảnh. Cũng như Maria đã mỉm cười. Nhưng không còn lâu nữa đâu. Hắn tự hứa với mình. Katie sẽ chẳng còn mỉm cười lâu nữa đâu.

Hắn đặt cuốn album xuống và rút từ trong lọ hoa ra một bông hồng. Sẽ chóng đến lúc hắn sẽ mang hoa đến cho Katie Ray như gã đã từng mang cho những cô dâu kia.

***

“Quên chuyện đó đi!” Carl cau mày với bố. “Bố hãy mang con chó này về với bố đi.” Carl đứng lên khỏi cái máy tính nơi đã một giờ qua anh xem xét các hồ sơ của Tabitha trong hộp thư.

Sau khi ra khỏi sở cảnh sát, bố anh đã thả Carl ở chỗ anh đậu xe. Carl đi thẳng về nhà để cho bố anh cùng với các cộng sự cũ của mình khám xét hiện trường tội ác. Nhưng bây giờ bố anh lại ở đây, còn kèm theo con chó này nữa chứ.

“Con nghiêm chỉnh đấy,” Carl lại nói. “Mang nó ra khỏi đây đi bố.”

Bố anh cau mày. “Con chó này quý con mà.”

“Nhưng con không ưa gì nó.” Carl chỉ tay ra cửa. “Bố giữ lấy nó mà nuôi.”

“Ở chỗ bố không được phép nuôi súc vật.” Bố gã đặt con chó của bà Jones xuống sàn. Cái con cún xù bắng nhắng, đuôi ngoáy tít, chạy lại chỗ Carl.

“Họ đã định đưa con chó vào trại,” bố anh nói.

Carl rời mắt khỏi con chó. “Thì bố để họ làm.”

“Chỉ vài hôm thôi.” Ông già đi vào phòng khách. “Bố chắc là họ hàng của bà Jones sẽ đến đón nó đi.”

Con chó chạy vòng vòng quanh chân Carl, rồi đứng thẳng lên bằng hai chân sau, đặt hai chân trước với những cái vuốt sơn hồng lên đầu gối Carl như muốn cầu xin anh hãy đổi ý.

“Chết tiệt!” Carl gầm gừ.

Precious chạy vào phòng, bắt đầu sủa. Hai con chó đứng cách nhau chừng hai mươi phân, gầm gừ và hít hít không khí.

“Bố thấy chưa. Chúng nó chẳng chịu được nhau đâu. Bố mang nó đi thôi.”

“Vớ vẩn nào, cho chúng nó ít thời gian đi. Chúng nó lại chả thành hai bạn thân thiết nhất bây giờ.”

Carl lắc đầu. “Không đâu! Con bị kẹt với một con chó xù diêm dúa là đủ lắm rồi, có mà điên mới chấp nhận hai con.”

Bố anh nhún vai. “Biết đâu đấy. Sáng nay trông con cũng khá thoải mái với cái khăn hồng quấn cổ đấy chứ.”

“Ôi, buồn cười nhỉ.” Carl đi vòng quanh mấy con chó trong khi chúng chạy vòng vòng quanh cái bàn uống nước, cố gắng ngửi mông nhau.

“Bố ngửi thấy mùi cà phê phỏng?”

“Đúng đấy. Con vừa pha một ấm. Nhưng bố hãy mang con chó về khi nào bố đi.” Carl đi vào trong bếp. Bố anh đi theo và lấy một cái cốc ra khỏi máy rửa bát.

“Bố cứ tưởng giờ này con còn đang kéo gỗ.”

Hơi nóng bốc lên từ cốc cà phê của Carl. “Á à, để bố có thể lẻn mang con chó vào đây và bỏ đi chứ gì.”

Bố anh không vờ vịt. “Thì đó có vẻ như một kế hoạch hợp lý mà.”

“Thôi, thế là hỏng cả kế hoạch rồi.” Carl đưa cái cốc lên miệng. Đáng lý ra anh cần phải ngủ, nhưng anh đã dành từng giây trên giường để hồi tưởng lại cảm giác về sự mềm mại của Tóc Đỏ, cô đã lọt thỏm trong lòng thế nào, và cay đắng ra sao khi nhìn thấy cô áp sát sự mềm mại của mình vào quý ông Metro. Cuối cùng Carl bỏ cuộc và bắt đầu đọc qua các hồ sơ của Tabitha.

Bố anh tập trung nhìn vào bàn làm việc. “Bên khoa học hình sự đang kiểm tra cái máy tính ấy. Họ sẽ biết là con đã ăn trộm mấy cái hồ sơ kia.”

Tay nâng cái cốc lên môi, Carl nhìn bố qua làn hơi nước. “Họ có việc của họ, con có việc của con.”

“Bố hy vọng là bà ta đã ký séc cho con trước khi bị giết.”

“Vấn đề không phải là tiền bố ạ. Đây là chuyện cá nhân. Con coi đây là sự xúc phạm cá nhân khi có người định dùng con làm củi nhóm đấy.”

Liếc nhìn về phía bức tranh đặt trên bệ lò sưởi, Carl cau mày. Anh nhớ lại nét mặt Katie khi anh nói rằng anh đã mua một bức tranh do voi vẽ. Và bây giờ bức tranh cứ như trêu ngươi kể từ lúc anh về đến nhà. Anh không thể quên trông Tóc Đỏ ra sao khi cô nói đến chuyện vẽ. Không có ý bất kính với người đã mất, nhưng thật tình cha mẹ cô chẳng ra sao mới cướp đi giấc mơ ấy của cô.

Bố anh cầm lấy ấm cà phê và rót đầy cốc của mình. “Con có tìm thấy gì trong các hồ sơ của bà ta không?”

“Chỉ có vài cái tên cần kiểm tra.”

“Con cũng biết rằng tuần trước bà Jones có báo với cảnh sát về những cô dâu mất tích của bà ta.” Hơi nóng bốc lên từ cốc của bố anh.

“Vâng, con thấy bà ta nói vậy khi trao đổi với bà ta qua điện thoại.”

Bố anh thổi vào cốc cà phê. “Họ đã chẳng để tâm đến bà ta.”

Carl dựa lưng vào bệ bếp. “Vâng, bà ấy cũng nói vậy.”

“Giờ thì họ sẽ cố sống cố chết mà sửa chữa sai lầm ấy.”

Carl nhìn bố. “Ý bố nói gì?”

“Người ta vừa tìm thấy một thi thể cách đây một giờ. Nữ giới. Đồn rằng cô ta là một trong những cô dâu mất tích.”

Carl đặt cốc của mình xuống. “Con đã hy vọng là bà Jones nhầm về mấy cô dâu của bà ấy.”

“Không có vẻ như vậy đâu,” Buck nói. “Bà ta đã nói gì với con trên điện thoại?”

“Bà ta chỉ nói là bà ta nghĩ có ai đó đã sát hại mấy cô sắp được làm cô dâu. Bà ta bảo bà ta nghĩ đó là một trong bốn người, nhưng chưa kịp nói là ai. Con có cảm giác đó là một kẻ có liên quan đến các đám cưới. À, cứt thật.”

“Gì vậy?” Bố anh hỏi, để ý thấy sự thay đổi tâm trạng của Carl.

“Cái đồ biến thái ấy có thể nhắm vào Tóc Đỏ tiếp theo.” Anh thở hắt ra nặng trịch.

Hai hàng lông mày của bố anh dướn cao. “Tóc Đỏ sắp kết hôn à? Ôi chao. Bố nghĩ... Ý bố là cái cách hai đứa...”

“Đúng vậy, cô ấy sắp kết hôn.”

“Nhưng... cô ấy đâu có đeo nhẫn đính hôn.”

Carl cầm lấy cốc cà phê của mình. “Cô ấy xả nó vào trong bồn cầu rồi.”

Một nụ cười nở trên môi bố anh. “Bọn họ cãi nhau rồi.”

“Chính thức mà nói, thì đó là sự chẳng may.”

“Nghe không giống chẳng may mấy.”

“Con biết.” Carl bỏng cả lưỡi vì cà phê. Bố anh tiếp tục nhìn anh chăm chú.

“Thế con định làm gì?”

“Con sẽ đảm bảo sao cho Ben nói chuyện với cô ấy,” Carl nói. “Rồi con sẽ tóm bằng được cái thằng khốn kia.”

“Thế sao con không tự nói chuyện với cô ấy?” Bố gã cao giọng hơn.

“Đấy là việc của Ben,” Carl vặc lại.

“Họ sẽ chẳng dành cho cô ấy sự bảo vệ 24 giờ/ngày đâu.”

“Thì con cũng vậy.” Anh đã trải qua một đêm liên tục với cô và không chắc mình có thể chịu đựng thêm một lần nữa. “Mặt khác, cô ấy cũng chẳng cần con. Cô ấy có chồng chưa cưới chăm lo cho cô ấy rồi.” Hình ảnh quý ông Metro và cô bên nhau xóc vào óc anh.

Một bên mày bố anh dướn lên. “Bố cứ nghĩ rằng hai đứa có vẻ gắn bó.”

“Bọn con bị nhốt cùng nhau trong một phòng. Bọn con buộc phải gắn bó.”

Một nụ cười rộng mở trên miệng bố anh. “Gắn bó đến mức nào?”

“Không gắn bó đến mức ấy. Cô ấy không phải loại người như vậy đâu.” Carl đảm bảo cái nhìn anh chĩa vào bố mình có dấu hiệu cảnh cáo.

Buck Hades chẳng mấy khi để ý đến sự cảnh cáo. “Con nên đến gặp cô ấy. Có lẽ cô ấy sẽ nhận ra cái lý do đích thực vì sao cô ấy lại xả cái nhẫn đi và có thể hai đứa lại nên chuyện.”

“Thôi nào.” Carl giơ tay ra.

Người đàn ông già nhăn trán. “Bố chỉ nghĩ là...”

“Thôi bố đừng nghĩ nữa. Lần nào nghĩ nhiều bố cũng bị đau đầu đấy.”

Bố anh nhún vai như thể buông xuôi. Họ đứng đối diện nhau dựa vào thành bếp, nhấm nháp cà phê.

Những ý nghĩ của anh lại quay về với Tóc Đỏ. Không biết Ben đã cảnh báo cô về mối nguy chưa? Anh cần phải nói chuyện với Ben.

Mắt nhìn bố anh hỏi “Họ đã công bố tên của cô dâu đó chưa?”

“Chưa,” bố anh đáp.

Liệu Ben có cung cấp cho Carl một cái tên không nhỉ? Cũng như bố, anh trai Carl luôn chơi đúng luật và tin tưởng vào hệ thống. Đương nhiên rồi hệ thống ấy chưa bao giờ làm họ thất vọng như với Carl.

“Carl này?” Lông mày bố anh nhíu lại. Cứ theo cái vẻ mặt của Buck, Carl đoán họ lại quay về với chủ đề Tóc Đỏ.

“Cô ấy sắp kết hôn rồi bố ạ. Bố nên thôi đi thì hơn.”

“Không phải là chuyện Tóc Đỏ đâu.” Bố anh nhăn nhó.

“Thế thì cái gì nào?” anh hỏi, không thích vẻ mặt bố mình tí nào.

“Con sai rồi đấy.” Bố anh đưa cốc cà phê lên miệng.

“Sai về gì cơ ạ?”

“Mấy con chó hòa... thuận lắm.” Buck chỉ về phía phòng khách.

Carl quay đầu nhìn. “À, chết mẹ!” Đúng thế. Đáng để anh văng tục. Hai con chó đang làm chuyện đực cái với nhau.

“Đúng thế,” bố anh nói. “Chúng nó làm cái chuyện ấy đấy.”

“Đây đúng là lỗi của bố rồi.” Anh chỉ vào ông.

“Công nhận. Lần này bố sai thật.” Người đàn ông già nhìn Carl qua cốc cà phê. “Nhưng con sẽ bỏ qua cho bố thôi.”

“Và cái gì làm cho bố chắc như đinh đóng cột thế?” Carl vặc.

“Bởi vì sáng nay bố vừa cứu mạng con.”

Carl nghiến răng. “Quả có thế.”

Cả hai bọn họ cùng đứng dậy và nhìn bọn chó làm chuyện ấy. Cuối cùng Carl cười phá lên. “Ít nhất thì bây giờ con cũng biết là nó không bị thiến.”

***

Les đi vào phòng làm việc của Katie nơi Joe vừa mới lấy tấm ván đóng bịt cửa sổ lại. “Katie đang ngủ. Tôi đã thuyết phục cô ấy uống thuốc ngủ.”

Joe đặt cái búa lên mép bàn làm việc. Cái búa chao đảo bên mép bàn rồi rơi xuống và va vào sàn nhà. Cái cau mày của Joe cộng với cái cách anh lùa tay vào mái tóc như mách bảo với cô rằng sự căng thẳng của anh đã chạm đến giới hạn. Họ đều thế cả. Nhưng Katie thì giật giải Đêm Tồi Tệ nhất.

“Đêm địa ngục.” Joe nhặt cái búa lên.

“Tôi cũng vừa nghĩ vậy.”

Những nếp nhăn mệt mỏi hiện ra quanh đôi mắt còn ngầu đỏ của anh và sự kiệt sức vang lên trong giọng nói. Dựa vào cái bàn làm việc, Les nhìn yết hầu trên cổ anh chạy lên chạy xuống.

Nếp nhăn giữa hai mày anh càng sâu thêm. “Chúng ta phải nói với Katie về việc xảy ra trong nhà tắm và cuộc gọi 911. Không thể làm như...”

“Không có gì xảy ra,” Les nói nốt hộ anh. “Tôi biết.”

Cô nhặt viên đá hoa cương hình trái tim dùng để chặn giấy trên bàn làm việc của Katie lên. Viên đá lạnh ngắt và nặng trĩu trong tay cô, cũng gần giống những gì dạo này tim cô cảm thấy. Cô nắm chặt viên đá.

Anh nhìn cô chăm chú. “Biết tính Katie, tôi nghĩ cô ấy sẽ cười phá lên cho mà xem.”

Les gượng nở nụ cười. “Đúng là nhìn lại thì cũng buồn cười.” Nụ cười của cô trở nên tươi hơn. “Trông anh khá là kinh ngạc khi anh bước vào bồn tắm.” Cô nắm cái chặn giấy lạnh ngắt chặt hơn. Cảm giác nó ấm lên đôi chút.

Họ chia sẻ một nụ cười. Anh đút hai bàn tay vào túi quần bò, rồi lại rút ra. “Tôi phải chạy qua chỗ làm một lúc. Kế hoạch của tôi là cố gắng chợp mắt khoảng vài tiếng. Sau đó tôi sẽ kiếm kính để thay ở chỗ cửa sổ. Tôi sẽ quay lại đây buổi chiều, và tôi sẽ xem có thể làm gì để mang xe của Katie về.”

“Tốt lắm. Tôi tin rằng cô ấy sẽ ngủ suốt cả ngày.” Les lướt ngón tay trên hòn đá hình trái tim.

Mắt anh hướng vào cô. “Trông cô cũng mệt mỏi lắm. Cô cũng nên nghỉ ngơi lấy một chút đi.”

“Tôi sẽ làm vậy.” Mắt họ gặp nhau, nhìn nhau không rời và cái vẻ hài hước cô thấy trong mắt anh khi nãy đã biến thành điều gì khác.

Anh cử động. Hệ thống sưởi rền rĩ khi nó cố gắng khởi động lại. “Có phải cái nhẫn là chuyện cô không muốn nói với tôi lúc nãy không?”

Les lưỡng lự, rồi quyết định rằng mình chẳng có gì mà phải giấu cả. “Đúng vậy.”

“Có thực là cô ấy định đi mua cái nhẫn khác không?”

“Đúng thế.”

Katie đã nói với Joe sự thật. Les ngồi ở ghế sau cảm thấy mình như người thừa thứ ba và kính phục sự thành thật của Katie. Và khâm phục cả Joe nữa. Phải kính trọng một người đàn ông có thể nghe chuyện vợ chưa cưới của mình đã xả cái nhẫn đính hôn tám nghìn đô la vào bồn cầu mà không cáu ầm lên.

Nhưng rồi Katie nói tiếp: “Và chuyện tồi tệ nhất, Joe à, là em không chắc đấy có phải chỉ là chuyện chẳng may hay không.”

Les nhìn thấy đôi vai Joe căng lên, và điều duy nhất mà anh nói ra là, “Anh chắc là em bây giờ rất mệt mỏi.”

Rồi sự im lặng lại bao trùm trong xe.

Trong sự im lặng ấy, Les nhớ lại là mình đã buộc tội Katie có động cơ khi xả cái nhẫn đi. Không có gì giống như cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm vì đã tạo ra vấn đề cho người bạn thân thiết nhất.

Hệ thống sưởi lại rền rĩ, kéo Les về với thực tại. Cô nắm chặt hơn cái chặn giấy hình trái tim.

Joe nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Cô có nghĩ là cô ấy cố tình xả cái nhẫn đi không?”

Les nuốt nước bọt. “Anh đừng trách Katie. Chính tôi là người nói rằng có thể cô ấy đã cố tình làm thế. Cô ấy nói rằng cô ấy yêu anh và tôi... tôi đã gieo một hạt giống nghi ngờ vào cô ấy.”

“Tại sao chứ?” anh hỏi

Cô suy nghĩ rất nhanh về câu hỏi của anh. “Tôi lo là cô ấy kết hôn chỉ để tìm người thế chỗ gia đình cô ấy. Nhưng giờ thì tôi cũng không biết có phải tôi chỉ...” Từ ghen tuông nghe có vẻ không phù hợp lúc này.

“Chỉ sao nào?”

“Muốn được như cô ấy.” Từ này xem ra dễ chịu hơn, nhưng cô vẫn nhìn chăm chú vào bức tường. “Muốn được như cô ấy là đã có thể vượt qua được mọi chuyện, còn tôi thì không.” Cô cảm thấy anh ta đang nhìn mình và cô nhìn lại anh.

Anh cau mày. “Katie có kể rằng cô và anh trai cô ấy rất thắm thiết. Cô ấy gọi đó là tri kỷ. Mất đi ai đó chẳng thể dễ dàng.”

Cô đặt viên đá chặn giấy trở lại bàn. “Không dễ đâu.”

Nhưng cô không phải là chủ đề cuộc trò chuyện này. “Katie đang bị bối rối thôi. Ngày mai hai người sẽ đi chọn cái nhẫn khác.”

Quai hàm anh nghiến lại. “Tôi không nghĩ đó là ý kiến khôn ngoan.”

“Cái gì cơ?” Cô có nghe nhầm không đấy? Không, cô không nhầm chút nào.

Anh nhắm mắt lại và khi mở mắt ra anh bắt gặp cái nhìn trực diện của cô. “Katie không phải là người duy nhất suy nghĩ lại đâu, Les à.”

Không, không thể có chuyện đó được. “Người ta gọi đó là nhụt chí. Đó là chuyện bình thường thôi.”

Anh lại vuốt tay vào mái tóc và không dừng lại cho tới khi anh nắm chặt lấy cái gáy mình. “Suýt nữa thì tôi đã hôn cô.”

Nghe anh nói điều ấy thành lời, cảm xúc trong cô xao động. “Nhưng anh đã không hôn.”

“Nhưng tôi đã muốn làm vậy,” anh thú thực.

“Nhưng anh đã không làm,” cô nhắc lại, và trước khi cô có thể dùng tay mình để bóp cổ anh hoặc chính cổ mình, phải, cô cũng tự trách mình trong chuyện này, cô vớ lấy hòn đá chặn giấy hình trái tim lần nữa.

“Katie xứng đáng với một người không còn muốn hôn ai khác chỉ vài tuần trước lễ cưới.”

Les không biết liệu mình có thể tranh luận với anh ta về chuyện đó không, nhưng cô phải cố, bởi vì không đời nào cô lại để chuyện đó xảy ra nếu đó là vì của cô. Cô không thể, sẽ không bao giờ làm tổn thương Katie.

“Đó chỉ là sự căng thẳng thôi. Những cảm xúc của chúng ta bị chi phối và xáo trộn. Anh không thể đưa ra quyết định gì dựa trên một điều chưa bao giờ xảy ra.”

“Thế còn ngay bây giờ?” anh hỏi. “Sẽ thế nào nếu ngay lúc này anh vẫn muốn hôn em? Chỉ là cảm xúc xáo trộn thôi sao? Hay có lẽ đó là dấu hiệu cho thấy có thể Katie đã làm đúng khi xả cái nhẫn đính hôn đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.