Hôn Lễ Tử Thần

Chương 9: Chương 9




“Có đồ nghề hả?” Carl nhảy dựng lên để nhìn tận mắt.

“Không phải là đồ nghề,” Katie nói. “Là quần áo.”

Anh nhìn cô chằm chằm. “Quần áo à?”

Cô đứng lên và mở khóa cái khoác của anh. “Đúng thế. Bây giờ thì anh không cần giả vờ là anh không lạnh và hãy mặc áo khoác lại đi.”

Anh phải thú thật là anh cũng lạnh run người lại, nhưng anh chắc chắn là đã không hề thể hiện một chút yếu đuối nào.

“Quần áo,” anh nhắc lại, cũng chẳng nhiệt tình hơn khi nói kiểm toán thuế. Nhưng cô đang tuột cái áo khoác của anh ra và anh phải tận dụng cơ hội để nhìn những gì anh đã bỏ lỡ kể từ khi cô cài khóa áo vào.

Và anh cũng không quên được nó. Cô tung cái áo khoác cho anh. Anh bắt lấy nó trước khi nó rơi vào mặt và che khuất tầm nhìn. Ánh mắt anh thầm kín lướt qua những gò đồi bằng da bằng thịt khít khao bên dưới cái áo len chui đầu mỏng manh và vô cùng gợi cảm màu xanh da trời cùng với áo khoác len đồng bộ của cô. Rồi sự tập trung của anh lại chuyển xuống cái quần bò cùng màu, ôm vừa vặn, khoe mọi đường cong, nét lượn của cô. Anh yêu thích những đường cong lắm.

Cô lôi từ trong thùng ra một cái gì đó màu vàng chóe. Hình như đó là một cái áo khoác trượt tuyết dày cộp. Cái áo sẽ còn che đậy nhiều hơn cả cái áo khoác của anh thân hình tròn trịa, hấp dẫn của cô.

Khi cô xỏ một tay vào chiếc áo, gấu chiếc áo len hơn vén lên và anh thoáng nhìn thấy làn da bụng phẳng phiu của cô. Ánh mắt anh dán chặt vào điểm ấy, hy vọng sẽ nhìn thấy nó lần nữa. Đã quá lâu rồi từ khi anh nhìn thấy là da bụng phụ nữ. Vuốt ve làn da. Nếm náp làn da.

Nước bọt tiết ra trong miệng. Thế rồi mọi thứ biến mất.

Cô kéo hai vạt áo khoác trượt tuyết dày vào nhau và đóng khóa áo. Cúi xuống, cô lấy ra một cái khăn quàng đồng bộ. Cô quấn khăn hai vòng quanh cổ, và cái khăn thậm chí còn che đi cả phần dưới mặt cô, làm cho anh không nhìn thấy cả khuôn miệng cô. Đau thế, bởi anh thực sự thích ngắm nhìn miệng cô đấy.

Rồi thì đến đôi găng. Anh chưa từng nghĩ là đôi tay cô có thể gợi cảm, nhưng anh biết mình cũng sẽ nhớ cả đôi tay ấy cho mà xem.

“Đây này.” Cô lại cúi xuống cái thùng và tung cho anh một cái khăn. “Anh quàng nó vào đi.”

Anh bắt lấy cái dải vải lù xù và lấp lánh màu hồng ấy. “Tóc Đỏ, cô thật điên khi nghĩ là tôi sẽ quàng một thứ như thế này.”

“Ồ đúng rồi,” cô nói, sự chế giễu trong giọng nói của cô phần nào bị bịt lại bởi cái khăn quàng. “Tôi quên. Anh là một đấng nam nhi thực thụ mà.”

“Và tự hào về điều đó,” anh vặc lại. “Và để chứng minh cho điều ấy, tôi sẽ đi tiểu đứng, một điều mà tôi cuộc là đám đàn ông metro thời nay không làm nữa.” Anh quẳng cái khăn vào thùng. Nhưng anh khoác lại cái áo của mình và liếc nhìn cô rất nhanh.

“Tất cả những gì tôi cần bây giờ là một cốc ca cao nóng và một chút gì đó để ăn,” cô nói.

Nhắc đến đồ ăn, bụng anh cũng sôi lên và anh nhớ ra. Anh kéo một cái gói ra khỏi túi áo khoác.

“Đây này, ăn mấy viên kẹo dẻo đi.” Anh tung cái gói kẹo về phía cô và đi thẳng.

***

Trong khi sát xà phòng lên người, Les nghĩ rằng cô nghe thấy một cái gì đó. Rồi cô nghĩ là cô nhìn thấy một cái gì đó. Được rồi, cô thực sự đã nhìn thấy một cái gì đó. Có bóng người ở phía ngoài bức rèm bồn tắm.

Katie chăng? Cô vừa định lên tiếng thì nhìn thấy một cái chân, một cái chân đàn ông, trần trụi và lông lá, thò ra từ phía sau tấm vải nhựa và bước vào bồn tắm. Vào trong. Vào trong bồn tắm.

Vào trong bồn tắm với cô.

Theo sau cái chân là... Đúng là đã lâu rồi đấy, nhưng cô vẫn còn nhận ra một cái của quý cương nửa chừng khi cô nhìn thấy nó.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là sợ hãi. Đúng hơn là cô bị sốc. Đúng hơn là cô bị sốc không thể tin được. Thậm chí là sự kinh ngạc. Nhưng buộc đôi mắt cô phải rời xa cái biểu tượng giới tính đàn ông đầy ấn tượng ấy để nhìn vào mặt người đàn ông, cảm giác choáng váng của cô biến đi ngay, thay vào đó là sự sợ hãi.

Là anh ta!

Người đàn ông ở quầy bar. Người đàn ông mà cô đã nghĩ là người hùng. Anh ta đã bám theo cô.

Người hùng không bám theo đàn bà con gái từ quán bar. Biến thái bám đuôi con gái ở quán bar thì có. Và là cựu phóng viên điều tra, cô cũng biết bọn biến thái làm những gì với nạn nhân của chúng.

Cô vét hết hơi trong phổi để đảm bảo rằng ở phía bên kia nước Trung Hoa người ta cũng nghe thấy tiếng thét của cô. Rồi, nhận ra rằng chỉ hét thôi thì chẳng đủ, cô bắt đầu chiến đấu. Chiến đấu kiểu xấu chơi. Chiến đấu kiểu đê hèn.

Cô đá. Cô nắm tay lại thành nắm đấm và đấm.

Kẻ đột nhập đứng như trời trồng, nhìn cô trừng trừng với đôi mắt tròn xoe như hai quả bóng bàn. Thế là cô mở nắm tay ra và chiến đấu như một phụ nữ thực thụ. Cô cào móng tay mình trên má anh ta mạnh đến mức cô biết là bật máu. Ít nhất thì điều đó cũng khiến anh ta phản ứng. Anh ta lùi lại.

“Dừng lại ngay,” anh ta quát.

Ồ, phải đấy. Làm như cô sẽ bình tĩnh để cho anh ta cưỡng hiếp và có thể là giết cô. Nỗi hoảng sợ trào dâng trong cô. Cô cố gắng thoát ra, nhưng trượt chân và ngã uỵch vào anh ta. Họ cùng ngã, đúng hơn là trượt xuống bồn tắm. Họ ngã xuống êm ái, anh ta ở dưới, cô ở trên. Chỗ xà phòng mà cô đã xát lên người khiến họ trơn, trượt thực sự. Thân hình trần truồng của cô trượt lên thân hình trần như nhộng của anh ta. Cảm giác sự cương cứng của anh ta, giờ thì hơn nửa chừng nhiều và đặt đúng giữa hai đùi cô, khiến nỗi sợ của cô lại tăng lên một nấc mới.

Anh ta tóm lấy tay cô. Cố gắng níu lấy thành bồn tắm, cô làm đổ chai dầu gội đầu trị gàu. Biết tận dụng vũ khí khi cô có nó trong tay, cô mở nắp chai dầu ra và bóp mạnh như thể sự sống còn của cô phụ thuộc cả vào nó, có thể là như thế, cho đến khi trút toàn bộ chai dầu vào đôi mắt anh ta.

“Chết tiệt!”

Trong khi anh ta cuống cuồng chùi mặt, cô đứng dậy, dẫm lên mặt anh ta và trèo ra khỏi bồn tắm. Nhưng ngay khi bàn chân ướt và dính dầu gội của cô chạm sàn nhà, cô ngã xuống và tay cô đụng vào sàn nhà bên cạnh chiếc điện thoại. Cô tóm lấy nó.

Mở cái điện thoại ra, bò về phía cửa, cô quay số 911 và bắt đầu hét, “Cứu tôi!” Có tiếng rèm bồn tắm loạt soạt sau cô. Nín thở, điện thoại sát vào tai, cô đứng lên và chạy ra khỏi cửa.

Tiếng chửi rủa tuôn ra từ phía bồn tắm. Đúng rồi, phải vài phút sau thì dầu gội đầu mới bắt đầu làm cay mắt.

Les lao về phía hành lang. “Cứu tôi,” cô hét lên lần nữa vào điện thoại, và lại trượt chân.

“Này.” Người đàn ông xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

Les loạng choạng đứng dậy. Sợ rằng mình không chạy nhanh bằng anh ta, cô lao vào phòng làm việc của Katie, sập cửa và khóa lại. Cô đứng dựa vào cửa. Tim cô đập thình thịch trong ngực. Ôi, Chúa ơi, cô không thể thở được.

Có tiếng người vọng ra từ điện thoại. Một giọng nữ. Người trực tổng đài 911. “Cô có sao không? Nói tôi nghe!”

“Giúp tôi!” Les cố nói. “Anh ta bám theo tôi.”

“Cô đang ở đâu? Cho tôi địa chỉ của cô.”

“Tôi không bám theo cô!” một giọng nam vang lên từ phía sau cánh cửa.

Les đọc địa chỉ của Katie. “Làm ơn nhanh lên.”

“Đừng ngắt máy!” cô trực tổng đài 911 nhấn mạnh. “Cô nghe thấy tôi không? Giữ liên lạc. Cảnh sát đang trên đường tới.”

“Cảnh sát sẽ tới đây,” Les hét lên với kẻ đột nhập. “Biến khỏi đây ngay!” Cô nhìn quanh phòng làm việc để tìm cái gì đó cô có thể dùng làm vũ khí. Cô cầm lấy một cái ô. Điện thoại một tay, một tay cô lăm lăm cái ô.

“Tôi chẳng biết cô là ai,” người đàn ông nói, “hay vì sao cô lại ở đây, nhưng tôi không đi theo cô.”

Tim Les đập mạnh khi cô nhìn trừng trừng vào cánh cửa. Khí lạnh chích vào lưng cô, nhắc cô nhớ rằng cô còn ướt, khỏa thân và chỉ một chút xíu nữa thôi là bị cưỡng hiếp. Một cơn gió lạnh nữa ùa vào làm cô nổi da gà. Cô quay lại và nhìn thấy một cửa sổ bị vỡ. Kính vỡ tung tóe trên sàn nhà. Có phải anh ta đột nhập vào nhà bằng cách này không?

“Nếu cô gọi cảnh sát, tốt nhất cô nên nói với họ là tôi chưa động vào cô.” Kẻ đột nhập hét lên từ phía hành lang.

Cô nghe thấy tiếng chân anh ta. Làm thế nào nếu như anh ta đi vòng ra phía sau và vào đây qua cửa sổ? Tim cô đập mạnh hơn.

“Cô còn ở đó không?” nhân viên tổng đài 911 hỏi.

“Có.” Và Les ép tai kia vào cửa để nghe ngóng. Chẳng thấy gì. Anh ta bỏ đi rồi chăng?

“Bây giờ cô đã an toàn chưa?” giọng nói hỏi.

“Tôi không biết nữa,” Les rên rỉ, và nghĩ mình nghe có tiếng mở cửa.

“Kẻ đó còn đấy không?” cô nhân viên hỏi.

“Tôi nghĩ có thể anh ta bỏ đi rồi.” Les buộc mình phải thở.

“Cô có thể ra ngoài và chạy tới nhà hàng xóm được không?”

Les lại liếc nhìn về phía cửa sổ, nơi cô thề cô nhìn thấy một bóng người. Rồi cô lại nhìn thấy nó một lần nữa. Anh ta định vào đây bắt cô qua cửa sổ ư? Cô mở khóa cửa phòng làm việc và chạy ào ra hành lang.

***

“Giun đấy à?” Katie quẳng cái túi xuống sàn.

“Kẹo dẻo chua.” Carl cười và cầm lấy cái gói và đưa lại cho cô. “Ồ, những viên màu xanh không ngon đâu. Thậm chí cả Precious cũng nghĩ thế.” Anh biến vào trong phòng tắm.

Cô nhìn thấy anh bắt đầu đóng cửa lại. Mắt cô lại liếc về phía cánh cửa dẫn ra hành lang. “Đợi đã,” cô nói.

Anh quay đầu lại. “Chuyện gì thế?”

“Không có gì,” cô nói, cảm thấy mình thật nực cười. Người đàn ông cần được tôn trọng sự riêng tư, và cô thì cần cứng rắn lên. Vì Chúa, cô là một người họ Ray.

Anh nhìn cô đăm đăm, rồi nhìn bàn tay anh trên cánh cửa. Sau đó bước vào trong, để ngỏ cửa.

Ừm, vậy là anh ta đoán được rằng cô sợ hãi. Cô thật đáng xấu hổ. Và cô xấu hổ, khi cô nghe thấy âm thanh anh ta giải phóng bàng quang trong phòng tắm.

Cô trở thành một người phụ nữ nhát gan từ khi nào thế nhỉ?

Kể từ khi cô nhìn thấy một người phụ nữ bị sát hại cách đây vài giờ.

Đúng vậy, cô có lý do chính đáng để căng thẳng đôi chút.

Sự im lặng bao trùm. Lại có tiếng va nhẹ vào cửa. Và không phải là cửa phòng tắm. Ồ, Chúa ơi.

Phải chăng cô quá căng thẳng tới mức tưởng tượng ra tiếng động ấy? Lại có tiếng động nữa. Một tiếng gõ nhẹ. Cô nghẹn thở. Cô đã không tưởng tượng chút nào.

“Carl!” cô thét lên.

***

Người phụ nữ khỏa thân đâm sầm vào Joe. Dĩ nhiên, anh đoán vẫn là người phụ nữ ấy. Anh chẳng nhìn thấy cóc khô gì. Anh chỉ tìm được mỗi cái quần bò. Cô gái tóc vàng đã xịt thẳng vào mắt anh chai dầu gội trị gàu của Katie. Và anh đã để cô làm vậy, anh nằm đó để thân hình đầy xà phòng của cô trượt lên trượt xuống bên trên anh và để cô xịt hết cả chai dầu gội vào đôi mắt xanh của mình. Và anh cũng cứ thế mà mở mắt ra nhìn.

Bình thường, anh cũng không đến mức thụ động như vậy, nhưng anh hơn cả bàng hoàng khi bước vào bồn tắm, tưởng rằng sẽ thấy Katie đang trần truồng và may ra có hứng, hy vọng sẽ hàn gắn với vợ chưa cưới, cầu mong sao dục tình nóng bỏng sẽ xua đi những nghi ngờ trong anh. Thay vào đó, chỉ một giây thôi, anh tưởng là mình bị ảo giác. Đúng thế đấy, anh đã rất bàng hoàng.

Giờ thì anh đã hết bàng hoàng rồi. Và bởi vì cô lại bắt đầu chiến đấu, anh bắt đầu ngăn chặn cô. Mục đích không phải để làm cô đau, mà là để tự vệ.

Cô lên gối. Anh đỡ. Cô đập cái điện thoại vào mặt anh. Anh chúi xuống tránh. Cô quật cái ô vào đầu anh, anh giật lấy nó và quẳng đi. Rồi anh túm lấy hai cổ tay cô. Điện thoại của cô rơi xuống sàn nhà.

“Dừng lại đi,” anh hét to. Nắm hai cổ tay cô trong tay, anh đẩy cô đến sát tường để đề phòng cô dùng đầu gối mình tấn công báu vật giống nòi của anh.

“Tôi không sẽ làm cô đau.” Anh biết anh đã làm cô sợ, nhưng anh phải làm cô bình tĩnh lại. Đủ bình tĩnh để khi cảnh sát tới, họ không xả súng trước và hỏi han sau. Những câu hỏi kiểu như cái gã nằm chết ở kia có giấy tờ gì không?

Nhưng, quái quỷ thật, chẳng hiểu thế nào nữa. Cái cô nàng tóc vàng này làm gì trong bồn tắm của Katie mới được chứ? Cô ta là ai... Ồ, chết tôi rồi!

Bạn gái của Katie sống ở Boston sẽ có mặt ở đây tuần này. Anh nhớ lại người phụ nữ đã nói cô đợi bạn mình ở quầy bar. Có lẽ là cô cũng đợi Katie.

Cô gái tóc vàng tiếp tục giãy dụa. Hai bầu ngực cô cọ sát vào anh. Anh lờ đi phản ứng của cơ thể với đôi nhũ hoa căng cứng của cô và tập trung vào điều chính yếu. Ví dụ như cảnh sát đang trên đường đến đây bây giờ. Những cảnh sát đã được cô thông báo rằng có một kẻ biến thái đã theo cô về nhà.

Katie nói với anh rằng bạn cô ấy tên là gì nhỉ? Anh lục tung trí nhớ. “Les? Cô là Les phải không? Tôi là Joe Lyon, chồng chưa cưới của Katie.”

***

Les nghe thấy những lời nói, nhưng chúng lơ lửng đâu đó giữa nghe thấy và tin được. Gần với nghe thấy hơn là tin. Bản năng cơ bản của cô vẫn gào lên chiến đấu. Cô đánh gối một lần nữa trước khi những lời nói của anh ta thực sự nhập tâm.

Anh ta là... “Anh là Joe ư?” Không có lý nào. “Không, anh đã đột nhập vào qua cửa sổ mà.”

“Tôi không làm vậy!” anh gầm gừ. “Tôi dùng chìa khóa của tôi mà.”

“Anh làm tôi đau đấy.” Cô cố gắng giẫy ra.

“Nếu cô hứa không tấn công tôi nữa, tôi sẽ đi lấy bằng lái xe của tôi cho cô xem.”

Les chùng người xuống, chùng ở mức có thể trong khi còn đang khỏa thân và mới chỉ vài giây trước còn chắc mẩm người đàn ông đang ép cô vào tường là một kẻ hiếp dâm và giết người. Ồ, đúng rồi, cô cũng khá là bình tĩnh đấy. Tim cô chưa đập mạnh thế này đã lâu rồi.

“Tôi có thể lấy ví của mình được không?” Tay anh nắm cổ tay cô lỏng hơn.

“Cô còn ở đó không? Cảnh sát đang ở trên phố.” Giọng nói lại vang lên từ điện thoại của Les.

Joe thả cô ra, từ từ lùi lại, quy xuống và đưa điện thoại cho cô. “Cầm lấy nếu nó làm cô cảm thấy an toàn hơn. Nhưng khi cô đã nhìn thấy bằng lái của tôi, tôi muốn cô báo để cảnh sát rút đi. Cô hiểu chứ?”

Khi cô gật đầu, anh lùi lại hai bước. Khá khen cho anh đã không dùng mắt thám hiểm phần dưới thân hình cô. Thân hình hoàn toàn khỏa thân của cô. Nếu anh là kẻ hiếp dâm/sát nhân, đời nào anh lại đưa điện thoại cho cô, và đời nào lại lịch sự đến mức không nhìn? Những kẻ hiếp dâm đời nào lại mời cô xem căn cước?

Nhưng tại sao anh ta lại đập vỡ...?

Tôi là chồng chưa cưới của Katie. Tôi không đột nhập. Tôi dùng chìa khóa của mình.

Cố gắng thở, cô cảm thấy những lời của anh dội trong óc cô khi cô nhìn đôi vai trần của anh và đôi chân trong chiếc quần bò tiến về phía phòng ngủ. Anh ta đã mặc lại quần. Thế là rất nhiều so với những gì cô đang khoác trên người.

“Thưa bà? Bà có ở đó chứ?” giọng nói lại vang lên trên đường dây.

“Tôi đây,” cô cố gắng nói.

Nhìn về phía phòng khách, cô nhìn thấy cái cái chăn phủ có hình chuột Mickey của Katie vắt trên lưng ghế. Cô chạy đến và giật lấy nó, quấn nó quanh người như quấn khăn tắm ở bãi biển. Khi Les ngước lên, Joe, hay cái người đàn ông đã gần như thuyết phục được cô rằng anh ta là Joe, đang đi đến từ phía hành lang, tay cầm ví. Anh ta đưa cho cô bằng lái của anh ta.

Les bật đèn lên. Mắt cô nhìn về phía cánh cửa sau để ngỏ. Ai đã mở nó ra? Ai đã đập vỡ kính cửa sổ? Tim cô lại đập nhanh hơn.

Cô bật đèn lên và ngắm nghía cái bằng lái. Joe Lyon. Nuốt nước bọt, cô đặt điện thoại lên tai. “Đã... đã quá muộn để báo với cảnh sát là tôi lầm lẫn chưa?”

***

Carl chỉ vừa kịp kéo quần lót lên thì nghe thấy tiếng thét của Katie.

Anh vọt ra khỏi nhà tắm, súng lăm lăm. “Gì thế?”

Tóc Đỏ đang đứng nép sát vào tường, chỉ tay về phía cửa. Anh trông cô nhợt nhạt hơn xác chết. Anh tiến về phía trước cô, mắt và súng giờ đây đều hướng về phía cửa.

Anh cũng nghe thấy nó. Ai đó đang ở ngoài kia. Anh ra hiệu cho cô đi vào trong phòng tắm.

Tất nhiên, cô không làm vậy.

Buộc phải hành động, anh nắm cánh tay cô và gầm gừ, “Đi vào. Khóa cửa lại. Đừng có mở ra nếu tôi không bảo cô làm vậy. Nghe rõ chưa?”

Cô ngước nhìn anh, trông tuyệt vọng. Cô nghiêng sát lại, gần đến mức môi cô chạm vào tai anh. “Anh cũng vào đó với tôi.”

“Không.” Anh nắm lấy khuỷu tay cô và đưa cô vào trong phòng tắm. Khi cô không đóng cửa lại, anh sập nó vào. Anh lùi lại dựa vào tường. “Khóa nó lại đi, Tóc Đỏ.” Anh không chuyển động cho tới khi nghe thấy tiếng ổ khóa xoay.

Anh hít một hơi dài và chờ đợi, chuẩn bị bản thân cho tình huống không tránh khỏi. Nếu đây là kẻ đã hạ sát Tabitha, Carl không nghi ngờ ý định của kẻ sát nhân khi quay trở lại. Tóc Đỏ đã nói thế từ nãy. Những kẻ giết người không thích để lại nhân chứng.

***

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên và ánh đèn tín hiệu màu xanh nhấp nháy trước cửa sổ. Les nhìn Joe. Ngay lúc đó cô nhận thấy những vết cào màu đỏ, giận dữ trên quai hàm anh. Cô đã làm thế đấy.

Cô cũng đã tán tỉnh với chồng chưa cưới của bạn thân nhất của cô. Và anh ta cũng ve vãn cô trở lại. Ừm, không nhiều, nhưng anh ta đã ve vãn cô. Ồ, và cô đã nhìn thấy anh ta khỏa thân. Và anh ta đã nhìn thấy cô khỏa thân. Anh ta đã khiến cô thầm lặng ồ lên tán thưởng. Ồ, quái quỷ, tại sao anh ta chẳng là một kẻ hiếp dâm/giết người bình thường đi có được không.

“Cảnh sát đã ở đây,” giọng người phụ nữ trên đường giây thông báo. “Cô có thể giải thích mọi chuyện với họ.”

Giải thích? Ồ thật dễ dàng làm sao khi mà Les cũng chẳng hiểu một chút gì mọi sự đã xảy ra. Cô nhớ lại kính cửa sổ bị vỡ và cửa sau mở toang.

Và Katie đang mất tích.

Joe gặp cô ở lối vào đúng lúc có tiếng gõ cửa.

“Cảnh sát hạt Piper đây,” một giọng nói vang lên.

“Tôi ra ngay,” Les trả lời. Mở cửa ra, Joe và cô đối diện ngay với hai cảnh sát, súng lăm lăm trong tay.

Mắt họ quan sát cô, ăn mặc trang nhã với cái chăn phủ có hình chuột Mickey rồi chuyển sang Joe, ở trần, mắt đỏ ngầu và má đang chảy máu.

Những họng súng nhanh chóng chĩa vào Joe. “Lùi lại,” một trong hai cảnh sát quát lên.

“Đợi đã nào,” Les nói, tay giơ lên. “Đây là một sự nhầm lẫn thôi.”

“Một sự nhầm lẫn ấy à?” người cảnh sát thấp hơn hỏi.

“Đúng thế,” Les nói. “Một sự nhầm lẫn tai hại.”

***

Carl lại nghe tiếng va đập lần nữa. Anh chờ đợi để nghe thấy thanh chốt cửa bị tháo ra. Ngón tay anh xiết chặt hơn cò súng, bỗng có tiếng rên ư ử và tiếng hít ngửi vang lên bên tai. Anh đứng yên, lắng nghe, muốn cho chắc. Một cái gì đó màu trắng xuất hiện bên dưới cửa. Một bàn chân... bàn chân với những cái vuốt sơn hồng. Tiếp theo đó là tiếng chó sủa vang.

Carl thở phào và cố gắng kiểm soát dòng adrenaline đang chảy rần rật trong huyết quản. Một con chó. Và căn cứ vào những cái vuốt sơn hồng kia, đó là một con chó lai ẻo lả.

“Tóc Đỏ.” Anh gõ vào cửa phòng tắm. “Cô ra được rồi đấy.”

Cửa mở toang. “Hắn ta bỏ đi rồi à?” cô nói không ra hơi.

Carl luồn tay dưới áo khoác và đút súng vào bao. “Chỉ là con chó thôi.” Lại có tiếng chó sủa.

Nỗi sợ hãi vẫn còn đọng trên mặt cô, và anh nhìn thấy cô run rẩy.

“Bây giờ thì ổn cả rồi,” anh nói, cố ý giữ cho giọng của mình bình tĩnh.

“Tôi muốn chuyện này kết thúc đi.” Cô chớp mắt, và một vài giọt lệ đọng trên mi cô. “Không có thêm ai chết. Không có súng ống gì. Tôi muốn người ấm lên.”

Cái khăn quàng của cô đã tuột ra và vắt hờ hững trên cổ cô. Khuôn mặt không thần sắc của cô mang một ý nghĩa mới đến cho từ “nhợt nhạt”.

“Tôi biết.” Anh bước tới vài bước và kéo cô lại phía mình. Cô vùi mặt trong ngực và quàng hai tay quanh người anh. Chặt. Thật chặt, như thể cô không bao giờ muốn rời. Mọi sự mềm mại của cô chạm vừa vặn vào người anh, nhắc anh nhớ rằng ngoài việc đang hoảng sợ ra, cô còn là phụ nữ.

Anh cúi mặt xuống mái tóc cô. Chúa ơi, cô thơm quá. Anh hít vào và cố gắng không để cơ thể mình phản ứng lại với mùi hương của cô, hoặc với thực tế là anh đã không ôm người phụ nữ nào trong tay từ hàng tháng nay. Anh tự nhủ, cô cần được ôm ấp, chứ không cần tình dục.

Thật chẳng may, anh lại có một vấn đề hoàn toàn đối lập. Anh cần tình dục chứ không cần được ôm. Tình thế sẽ chẳng cấp bách thế này nếu như anh giữ đúng hẹn với cô người mẫu sáng nay. Nhưng không, bà Jones và câu chuyện của bà ta về những cô dâu đã làm anh mất hứng. Nhận ra “tình thế” của mình đang cương cứng thêm, anh lùi lại trước khi cô cũng cảm nhận được. Điên nhất là anh phải gỡ tay cô ra khỏi mình. Rõ ràng là cô không hiểu khó khăn thế nào anh mới lùi lại được. Và anh thực lòng nghĩ thế.

Thở dài, anh đi tới và mở cái giường gấp bị đẩy sát tường. “Sao cô không ngồi xuống trước khi gục ngã nhỉ?”

“Tôi không ngất đi đâu mà,” cô nói, như thể bị xúc phạm, hoặc tự ái vì bị anh đẩy ra.

“Tôi nói ‘ngã’, chứ không phải ‘ngất’.”

Cô tiến về phía cái giường. “Thường thì tôi cũng không nữ nhi yểu điệu đến mức này.”

“Tôi thích các nữ nhi yểu điệu.” Anh mỉm cười, không muốn làm cô bực.

“Anh biết ý tôi muốn nói gì. Thường thì tôi có thể chịu đựng...”

“Đừng tự xỉ vả mình. Cô vững vàng hơn tôi tưởng đấy.” Và anh thực sự nghĩ thế. “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người bị giết, tôi hoảng loạn luôn. Cô vững vàng hơn tôi lúc đấy nhiều.”

Cô co chân lên cái giường gấp, cố tìm hơi ấm. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Anh không định kể chi tiết, nhưng nếu nó giúp được cô, “Đó là một vụ cãi cọ trong gia đình. Tôi mới vào nghề được vài tháng. Người chồng rút súng ra.”

“Anh đã...”

“Không, cộng sự của tôi đã nổ súng vào anh ta.”

“Chắc là kinh khủng lắm nhỉ.” Sắc mặt cô đã hồng hào hơn.

“Không dễ dàng gì. Nhưng ý tôi là cô khá là vững vàng đấy chứ. So với đàn bà con gái.” Anh nháy mắt với cô.

Cô dịch lùi lại cho tới khi dựa sát vào tường. Rồi cô co hai đầu gối lên tậm cằm. “Cảm ơn anh,” cô nói.

“Chỉ làm việc của mình thôi mà, Tóc Đỏ.” Nếu như anh luôn ghi nhớ điều đó, anh sẽ không hề gì. Mặc dù anh thích Tóc Đỏ, ve vãn cô, và muốn làm hơn cả ve vãn nữa, anh tới đây vì bà Jones muốn thuê anh. Đây là công việc. Khắc ghi trên đá quy tắc, quy tắc của anh: bắt kẻ xấu, làm người hùng của ai đó và rút lui. Một người hùng nhất thời. Lần duy nhất anh để cảm xúc xâm chiếm, anh đã bị bỏng và kẹt với một con cún xù lông xoăn chết tiệt thích những bàn chân.

Bực bội, anh lùi vào bức tường lạnh lẽo và đưa mắt nhìn quanh phòng. Đây là lúc anh phải đối mặt với nó. Họ thực sự bị mắc kẹt ở đây. Và bởi vì bà Jones không làm việc ngày thứ Hai, họ sẽ phải ở đây cho tới thứ Ba.

***

Buck Hades dùng chìa khóa của mình để vào nhà của con trai. “Carl?” ông gọi to. “Bố quyết định quay về.” Con trai ông không trả lời, nhưng con chó tai mềm của con trai ông đã vừa sủa vừa chạy đến.

Con chó kiễng chân và đặt bàn chân nhỏ nhắn của mình lên đầu gối Buck, khiến Buck phải nói. “Đừng có bắt đầu giả vờ là mày thích ta. Và mày biết là ta cũng không thích mày đâu đấy.” Ông nói thế trong trường hợp con trai ông đang lắng nghe. Sau khi nhìn quanh, xem xét gian phòng một lần nữa, Buck vỗ vỗ sau tai con chó. Sự thực là ông cũng mềm lòng vì con chó này chẳng khác gì con trai ông. Dù cho cả hai cha con không ai chịu thú nhận điều đó.

“Ông chủ của mày đâu?” Buck đi về phía phòng ngủ. Có lẽ con trai ông đã trở nên thông minh hơn và đang có một người phụ nữ trong ấy? Ông dừng lại. Hy vọng.

“Carl?” Ông gõ vào cánh cửa nửa đóng nửa mở. “Con trai?”

Khi không nghe thấy tiếng va chạm nào hoặc tiếng thét ra khỏi đây ngay đi bố, ông thò đầu vào. Chẳng có ai.

Ông nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ đêm. Gần đây, con trai ông tuân thủ giờ giấc của trường mẫu giáo cơ mà. Ông quay ra. Precious gặp ông ở phòng khách, miệng ngậm cái bát đựng thức ăn của mình. Con chó thả cái bát dưới chân Buck.

“Carl không cho mày ăn à?”

Buck nhặt lấy cái bát và đổ đầy Kibbles’n Bits. Rồi ông đặt chỗ thức ăn dưới sàn. Con chó vẫn quẩn quanh ông.

“Nào, mày có định ăn không đây?” Nhìn quanh, Buck nhìn thấy máy ghi âm cuộc gọi của con trai ở trên nóc tủ. Đèn hiệu nhấp nháy. Ông ấn nút để nghe các tin nhắn.

“Này Carl. Anh Ben đây. Em đang ở đâu đấy?”

Buck chau mày. Tại sao Carl không đến nhà Ben nhỉ? Carl là người rất đúng giờ. Mặc dù cậu con trai út của ông có tiếng là vô tổ chức, chính vì thế mà sớm bị loại khỏi ngành, con ông không bao giờ lỡ hẹn với ai.

Quả vậy. Buck rất tự hào về cả hai cậu con trai. Thực ra, ông sẽ tự hào hơn khi Carl tìm được cho mình một người phụ nữ tốt. Đàn ông cần có đàn bà. Không có, người đàn ông ấy chỉ nửa người nửa ngợm mà thôi. Và chính Buck cũng đã nửa người nửa ngợm quá lâu rồi. Vì vậy mà Buck định rẽ qua nhà để nói với Carl rằng ông và Jessie lên kế hoạch kết hôn.

Ben sẽ rất vui. Carl thì khó hơn. Sự qua đời của vợ ông gây ảnh hưởng sâu đậm nhất với Carl. Và một phần trong Buck hiểu rằng Carl sẽ chẳng nhảy cỡn lên với ý định kết hôn của ông.

Con chó đứng cạnh bàn chân Buck đang rau ráu nhai miếng thức ăn và ngước lên vẻ biết ơn. “Không có gì,” Buck lẩm bẩm. Sủa lên, con chó chạy lại đòi ăn thêm. “Thật sự mày chưa được cho ăn tí nào phải không, cún?”

Carl rất nghiêm chỉnh thực hiện trách nhiệm của mình. Con ông sẽ chẳng đời nào đi mà không cho con chó ăn nếu biết mình sẽ về muộn. Một cảm giác khó chịu cồn cào trong bụng Buck. Cảm giác của cha mẹ khi họ lo lắng cho con cái. Carl không phải là trẻ con nữa, nhưng đôi khi cũng vẫn cần được giúp đỡ. Và chừng nào Buck còn sống, còn ở đây thì ông luôn sẵn sàng giúp đỡ cả hai tay.

Ông nhấc điện thoại lên và bấm số cuộc gọi gần nhất. Máy trả lời tự động vang lên. “Xin chúc mừng. Có thể bạn sắp kết hôn. Bạn đã gọi tới dịch vụ Đám Cưới Tabitha...”

Buck dập máy và nhìn con chó. “Tại sao một người lập kế hoạch đám cưới chuyên nghiệp lại gọi con trai ta nhỉ?” Buck hỏi con chó. “Và tại sao ta lại có cảm giác rằng con trai ta đang ngập sâu trong rắc rối nhỉ?”

Con chó nghiêng đầu qua một bên và nhìn ông, và cảm giác khó chịu trong bụng Buck càng tăng. Thực ra, đó cũng giống với cảm giác mà ông có ngay trước khi nhận được cú điện thoại báo tin Carl và đồng sự của nó bị trúng đạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.