Hôn Luyến [Abo]

Chương 20: Chương 20




Diệp Dung Sâm sau khi vỗ về Trình Hi Hòa ngủ xong thì rời khỏi phòng.

Bố Diệp đang ngồi ở phòng khách suy nghĩ về sự việc của Trình gia. Thấy Diệp Dung Sâm tới, ông vẫy tay, “Lại đây vừa hay bố muốn trao đổi với con về sự tình bên Trình gia.”

“Tình hình hiện tại là thế nào? Đã chấn an đươc người công nhân gây chuyện chưa?”

“Thực ra chuyện này lúc đầu cũng không phức tạp như thế, nghe Tần Tiêu nói, hình như trong nhà của người gây chuyện vợ hắn bị bệnh nặng, cần tiền đi mổ gấp.”

Diệp Dung Sâm cau mày một cái, “Vậy để Tần Tiêu đưa tiền cho bọn họ không phải là xong rồi sao, sao lại đem sự tình làm lớn lên thành như vậy.”

“Tần Tiêu vốn dĩ cũng chuẩn bị tiền xong rồi, nhưng bố Trình Hi Hòa lại không đồng ý làm như vậy. Lo rằng có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai, nếu như một người làm như vậy, người tiếp theo rất có thể dùng phương thức tương tự để đòi tiền. Trong mắt người ngoài Trình gia sẽ thành đối tượng có thể tùy tiện uy hiếp. Chuyện này kéo dài lâu, đối phương cảm thấy Tần Tiêu căn bản không có thành ý giải quyết chuyện này nên mấy ngày gần đây mới gây chuyện.”

Diệp Dung Sâm hỏi, “Bọn họ muốn bố đứng ra đàm phán với bên kia sao?”

“Bố của Hi Hòa quả thật có ý này, để cho bố đứng ra cũng không thành vấn đề. Nhưng quan hệ giữa hai nhà chúng ta mọi người đều biết, sợ là đến lúc đó sẽ cảm thấy là Trình gia mời người đến trợ giúp, vạn nhất lại đem mọi chuyện đến tai nhiều người sẽ không tốt.”

Diệp Dung Sâm lập tức hiểu ý tứ của bố, “Bố muốn điều ai đi?”

“Ngụy Thất.” Đối với lựa chọn riêng này bố Diệp cũng đã suy tính kỹ càng. “Chuyện này cũng tính là vụ án kinh tế, nếu như Ngụy Thất đứng ra sẽ an toàn hơn một chút, dù sao đây cũng là lĩnh vực chuyên nghiệp của cậu ta.”

“Bố đã thương lượng với Ngụy Thất chưa?:

“Vẫn chưa, bố muốn tối nay bàn bạc với bên Tần Tiêu trước rồi mới quyết định.”

Diệp Dung Sâm cảm thấy lo lắng của bố Diệp cũng không phải là không có lý. Nhưng chuyện này nói cho cùng cũng coi như việc riêng của Diệp gia. Để cho Ngụy Thất nhúng tay vào cũng có chút không thích hợp. Mặc dù có hơi băn khoăn nhưng Diệp Dung Sâm cũng không nói ra.

Trình Hi Hòa ngủ rất say, ngay cả khi Diệp Dung Sâm đến gần cũng không phát hiện, cho đến khi đối phương hôn môi cậu, cảm giác đột nhiên hít thở không thông bức bách ập đến đến mới bừng mở hai mắt ra.

Diệp Dung Sâm hôn rất nhẹ nhàng, Trình Hi Hòa mơ màng quàng tay ôm cổ anh, “Ưm, Dung Sâm…”

Nếu không phải hiện tại mọi người đang chờ dưới nhà, Diệp Dung Sâm thật muốn trực tiếp ép Trình Hi Hòa thêm một lần nữa. Hắn nhịn xuống dục vọng hừng hực trong người, “Ngoan, dậy thôi, bố em đang ở dưới rồi.”

Trình Hi Hòa tỉnh táo lại, “Á? Bọn họ đã đến rồi?”

Diệp Dung Sâm cọ cọ vào khuôn mặt nhẵn thín của Trình Hi Hòa, “Vừa tới, không phải vội, em thay quần áo trước đi, tôi đợi em dưới nhà.”

“Ừm, vậy anh xuống trước đi, em xuống ngay đây.”

Trước đây khi sống cùng nhà Trình Hi Hòa vẫn luôn khuôn phép khi đối diện với bố mình. Tuy nói hiện tại đã không còn sớm chiều ở chung nhưng sau trong nội tâm cậu vẫn luôn kính trọng cha mình.

Trình Hi Hòa chậm rãi đi tới, cậu đến trước mặt mẹ Tần, hết mực lễ phép chào hỏi, “Bố, dì, con chào mọi người.”

Bố Trình quay sang nhìn Trình Hi Hòa, vẻ mặt ôn hòa hiếm có, “Ừ.”

Tần Tiêu ngồi bên cạnh thấy Trình Hi Hòa tới liền ngửi ra được mùi của Diệp Dung Sâm nồng nặc trên người Hi Hòa, đoán rằng chắc hẳn là bọn họ mới làm xong. Nghĩ tới đây Tần Tiêu không tự chủ mà cười khổ một cái.

Hành động nhỏ nhặt nhưng vẫn rơi vào đáy mắt Diệp Dung Sâm, hắn nắm tay Trình Hi Hòa, ngữ khí bình thản, ” Khó có dịp gặp bố mà em câu nệ thế.”

Diệp Dung Sâm nói bóng gió như vậy làm sao mà ông không rõ, ngại là đang có việc cần nhờ người ta, Bố Trình cũng đáp lại với ngữ điệu bình thản, “Dung Sâm nói đúng đấy, không cần phải lần nào gặp bố cũng câu nệ như thế.”

Trên bàn ăn, Bố Diệp với bố Trình mỗi người một lời bàn luận về việc đình công, Trình Hi Hòa lẳng lặng bới cơm trong bát, Diệp Dung Sâm gắp một miếng cá để vào bát Trình Hi Hòa. Trình Hi Hòa còn chưa kịp mở miệng Tần Tiêu liền thốt ra, “Hi Hòa không ăn cá.”

Diệp Dung Sâm hơi sững sờ, bởi vì bình thường trong nhà cũng ít khi ăn cá, hơn nữa cũng chưa từng nghe Hi Hòa nói là không thể ăn cá. Bầu không khí trên bàn ăn nhất thời có chút lúng túng.

Tần Tiêu ý thức được mình có chút quá phận, lúng túng giải thích, “Em ấy hồi bé từng bị hóc xương cá nên không ăn cá.”

Mặc dù biết Trình Hi Hòa với Tần Tiêu lớn lên cùng nhau, hắn hiểu Hi Hòa hơn một chút cũng là lẽ đương nhiên, nhưng vẫn có chút khó chịu giống như Diệp Dung Sâm là một người chồng vô trách nhiệm.

“Dung Sâm, em ăn được, cẩn thận chút là được mà.” Trình Hi Hòa theo bản năng đứng về phía Diệp Dung Sâm, ngược lại lại làm cho lời nói của Tần Tiêu từ bé xé ra to.

Mẹ Diệp nhanh chóng lên tiếng hòa giải, “Dung Sâm, Hi Hòa nếu như không thể ăn cá thì con bóc tôm cho nó, hôm nay tôm tươi lắm đấy.”

Hoàn hảo cấp cho Tần Tiêu một bậc thềm, chuyện coi như được giải quyết.

Trước khi về, Bố Diệp tiễn bố Trình ra tới tận cửa, “Nếu như ông cảm thấy không thành vấn đề. Ngày mai tôi sẽ bảo Ngụy Thất tới công ty ông xem xét, đến lúc đó ông có thể đem vấn đề chi tiết nói với cậu ấy.”

“Được, đến lúc đó tôi sẽ trao đổi trực tiếp với luật sư Trình.”

Đối với danh tiếng của Ngụy Thất, bố Trình cũng đã biết nhưng Ngụy Thất kia rốt cuộc có giỏi giang như lời đồn không thì cũng chưa biết được.”

“Được, ông cũng đừng lo lắng, tôi sẽ theo dõi toàn bộ quá trình.”

“Làm phiền ông rồi.”

Câu nói đơn giản trên bàn ăn của Tần Tiêu khiến cho Diệp Dung Sâm nhận ra hắn quan tâm tới Trình Hi Hòa nhiều hơn tưởng tượng. Quan tâm của Tần Tiêu với Trình Hi Hòa khiến hắn không chịu nổi.

Diệp Dung Sâm đem hết thảy bất an cùng phiền muộn phát tiết trên người Trình Hi Hòa. Không quan tâm đối phương khóc cầu xin ra sao hết lần này đến lần khác xỏ xuyên qua thân thể gầy yếu, giống như sự vui vẻ chốc lát này sẽ làm dịu đi tâm hồn sầu lo của hắn. Trình Hi Hòa cũng ý thức được Diệp Dung Sâm không giống bình thường, từ trước đến nay anh vẫn luôn dịu dàng vậy mà đêm nay lại đặc biệt nóng vội, ánh mắt nhìn vào cậu giống như muốn ăn tươi nuốt sống lấy cậu.

Bị giày vò đến nửa đêm nhưng Trình Hi Hòa hoàn toàn không có ý trách cứ Diệp Dung Sâm, “Dung Sâm, anh sao thế?”

Diệp Dung Sâm nhận ra dấu tay nhàn nhạt trên cổ tay mảnh khảnh của Trình Hi Hòa, nội tâm sinh ra hối hận, “Xin lỗi, mới vừa rồi không tốt làm em bị thương rồi.”

“Em không đau, thật đấy.” Trình Hi Hòa dịch sát đến Diệp Dung Sâm, ôm hông của anh, cả người rơi vào vòng ôm ấm áp của đối phương, “Có phải anh không vui không?”

“Không phải.” Diệp Dung Sâm cúi đầu, dịu dàng nâng cằm Trình Hi Hòa, hôn một cái vào giữa trán.

Trình Hi Hòa có hơi thất vọng, “Không thể nói với em sao?”

Không phải là không thể nói, chẳng qua Diệp Dung Sâm cảm thấy có điểm mất mặt, sống trên đời ba mươi năm lần đầu mới biết ghen là gì, nói ra không phải là trò cười sao?”

“Chỉ là tôi cảm thấy không biết giải thích với em thế nào.”

Trình Hi Hòa hiểu ngay được là Diệp Dung Sâm ám chỉ việc Tần Tiêu nói trên bàn ăn.

“Lời anh em nói anh đừng để trong lòng, anh ấy cứ nói quá thôi cũng không phải chuyện lớn gì.”

Diệp Dung Sâm biết Trình Hi Hòa là đang an ủi mình, nhưng đối phương càng làm như vậy hắn lại càng thấy thẹn trong lòng, “Hi Hòa, tất cả chuyện của em đối với tôi đều quan trọng.”

“Em chỉ muốn ở bên anh, chuyện khác đều không quan trọng.”

Đôi mắt Trình Hi Hòa đen láy như mực, nhẹ chớp một cái liền giống như chứa đựng cả biển sao trời.

Đến giờ phút này Diệp Dung Sâm mới hiểu được, với Trình Hi Hòa dù cho không được hắn đáp lại tình cảm cũng vẫn quyết tâm yêu hắn không thay đổi.

“Hi Hòa, phải làm sao đây? Diệp Dung Sâm siết chặt Trình Hi Hòa kéo vào lòng, giống như là sợ đối phương chạy thoát, “Tôi giống như là không thể không có em mất rồi!”

Diệp Dung Sâm cảm thấy, cuộc đời hắn bởi vì gặp được Trình Hi Hòa mà trở nên vô cùng hoàn mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.