Hồn Ma Che Dù

Chương 111: Chương 111: Giọng ca siêu nhiên




Có phải là bệnh mắt đỏ? Hay do thức đêm quá lâu mới bị đau mắt? Tôi không rõ lắm nhưng hai người họ làm tôi có cảm giác hơi khó chịu.

Họ đến quầy dịch vụ để thuê phòng phát hiện không có phòng nhỏ, chỉ có phòng lớn và nếu hai người họ muốn ở phòng lớn, thì quá rộng rãi. Trên thực tế, ba chúng tôi cũng thế, nếu thuê một phòng lớn cũng hơi thừa thãi. Nếu thuê chung thì vừa vặn mà lại đỡ tốn kém hơn.

Vì vậy, tôi đã chủ động đi về phía trước, giới thiệu qua về bản thân cùng với Vũ Bân và Đặng Xuyên. Sau đó đề nghị cùng thuê một phòng lớn. Tôi cố tình để lộ ra Đặng Xuyên là một sĩ quan cảnh sát, một mặt để ngăn họ lén lút làm chuyện xấu, mặt khác để chứng minh với họ rằng chúng tôi là người tốt.

Hai người họ cảm thấy không có vấn đề gì, vì vậy năm người chúng tôi đã cùng nhau thuê một phòng lớn.

Thanh niên đeo kính, cầm hai micro, bước vào và nói với tôi: “Tôi là Trương Hiền Phong, còn kia là em trai tôi Trương Hiền Khê. Cả hai chúng tôi đều là giáo viên trung học cơ sở. Bây giờ đang trong kỳ nghỉ nên chúng tôi cùng nhau ra ngoài để thư giãn.”

Vâng, đúng thế, làm giáo viên cũng rất mệt mỏi. Phải chuẩn bị bài học mỗi ngày, sửa bài tập về nhà và giảng bài. Nếu điểm số của học sinh không tốt, thì họ càng bị áp lực, thật là cực khổ.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bây giờ trong xã hội này, tại sao không làm việc chăm chỉ?

Chúng tôi đến phòng đã thuê. Đó thực sự là một phòng lớn. Hầu hết các lớp học của trường trung học cơ sở sẽ lớn như vậy. Năm người chúng tôi ở đó nhưng vẫn là quá lớn.

Sau khi dẫn chúng tôi vào, người phục vụ đi ra ngoài.

Ngay khi tôi nằm trên ghế sofa, tôi đặt chiếc gối dưới đầu và sẵn sàng đi ngủ. Vũ Bân đá tôi giận dữ, “Ngủ, ngủ, cậu chỉ biết ngủ thôi, cậu là heo à? Không thể chơi vui vẻ một lần trên KTV à?”

Mẹ nó chứ, tôi không tìm thấy khách sạn nên mới đến KTV để ngủ. Ai đến để chơi? Tôi thực sự muốn đá cho Vũ Bân một cái. Tôi xoay người và tiếp tục ngủ, mặc kệ Vũ Bân.

Sau đó tôi nghe Vũ Bân tỏ ý ngại ngùng với anh em Trương Hiền Phong: “Thật ngại quá, cái con người này chính là như vậy, không thể thay đổi hắn ta, hai cậu đừng trách hắn.”

“Không sao đâu. Chúng tôi đều là mạch bá. Tốt hơn hết là hát ít thôi, haha.” Trương Hiền Phong cười cười.

Đặng Xuyên cũng là một người không thích nói nhiều và không có hứng thú ca hát. Anh ấy ngồi đó, ăn bánh quy và uống nước khoáng. Tất cả đều nằm trong ba lô.

Tôi cúi xuống và nói với anh ta: “Này, anh có tâm trạng ăn uống nhỉ.”

Đặng Xuyên không đổi giọng, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Không khí ở đây khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi cần lấp đầy bụng trước, dành dụm sức lực. Tôi còn có thể ứng phó với nó khi gặp nguy hiểm.”

Trời ạ, chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp. Tôi cũng mở ba lô ra, lấy ra ba sợi dây màu đỏ, đưa một trong số chúng cho Đặng Xuyên, cái còn lại cho Vũ Bân, và giữ lại cho mình một chiếc.

Đặng Xuyên hơi sững người khi thấy sợi dây màu đỏ, liền quay ra hỏi tôi, “Cái này để làm gì?”

Tôi chỉ vào sợi dây: “Bây giờ đã đêm khuya rồi mà còn hát KTV. Gọi là hát đêm. Hát đêm rất dễ gặp phải những điều ô uế, vì vậy chúng ta cần đề phòng cẩn thận.”

Đặng Xuyên vẫn còn một chút khó chấp nhận. Căn bản, anh ta là một cảnh sát và bản năng khiến anh ta tin vào khoa học hơn là những chuyện mê tín này: “Với sợi dây màu đỏ này, hồn ma không dám lại gần?”

Tôi buộc dây đỏ vào tay trái và thắt nút. “Anh hãy tin tôi một lần, dù sao cũng không có ảnh hưởng gì. Mau thắt dây lên tay trái của mình đi.”

Cuối cùng, theo yêu cầu của tôi, Đặng Xuyên và Vũ Bân đều thắt sợi dây lên tay trái.

Được rồi, tôi đã cảm thấy thoải mái hơn nên có thể tiếp tục đi ngủ. Trên thực tế, mặc dù hát đêm có thể gặp phải những điều ô uế, nhưng xác suất vẫn tương đối nhỏ. Tôi chính là quan tâm đến Hồng Oa hơn.

Cái lưỡi dài để lại ấn tượng rất sâu sắc với tôi. Nó có lẽ là một con ma, hoặc một con yêu quái hoặc một oán linh. Có hai bức tượng Hồng Oa treo ở lối vào của KTV, cho thấy đây là địa bàn của Hồng Oa. Chúng tôi đang hát tại địa bản của nó nên phải cẩn thận.

Ngoại trừ tôi và Đặng Xuyên, ba người trong số họ chắc chắn là mạch bá, từng người một và ba người họ đều hát đơn. Nhìn vào hai an hem nhã nhặn Trương Hiền Phong, đến lúc này, tất cả đều buông thả. Bất chấp hình ảnh giáo viên, anh ta xắn tay áo lên, mở cổ họng hết cỡ, gầm lên và hát.

Aaaaaaa, tôi muốn có một giấc ngủ ngon, dường như là không thể.

Trong khi Trương Hiền Khê đang hát, đột nhiên, micro bị tắt và bài hát đang phát đã bị chuyển bài và chuyển thành bài hát thiếu nhi – “Hai con hổ”.

Trương Hiền Khê có một chút tức giận, anh ta đã hát rất hay, bài hát bị cắt ngang thực sự không thoải mái. Anh ta mỉa mai nói với Trương Hiền Phong: “Sao sao, thấy em hát hay như thế nên anh có chút không thoải mái liền chuyển bài của em?”

Trương Hiền Phong lúng túng: “Không, anh không chuyển bài. Anh chỉ ngồi đây và không làm gì cả.”

Có thể là Vũ Bân? Nhưng Vũ Bân đang ngồi cạnh Trương Hiền Khê, anh ta không thể giở trò quỷ ra được. Điều đó thật lạ. Có thể do hệ thống bị lỗi? Vô duyên vô cớ chuyển bài.

Vũ Bân nhấc chân, vỗ vỗ Trương Hiền Khê, nói: “Không sao, cậu có thể hát một bài hát khác, mau đi chọn một bài hát khác.”

Trương Hiền Khê không còn cách nào ngoài chọn một bài hát khác. Lần này anh ấy ngồi cạnh máy chọn, không có ai cạnh đó, sau nhạc dạo liền bắt đầu cất lời hát.

Chuyện lạ lại xảy ra, anh ấy đang hát nửa chừng, thực sự lại chuyển bài, vẫn là “Hai con hổ”.

“Cái con mẹ gì thế này?” Trương Hiền Khê đá vào cái ghế sofa, giận dữ, cố gắng chuyển bài hát một lần nữa. Nhưng vào lúc này, giọng nói của một cậu bé vang lên trong phòng.

Âm thanh phát ra từ loa.

“Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, chưa bao giờ …” Giọng nói lạnh như băng, không có chút hơi ấm nào.

Tôi nhảy lên khỏi ghế sofa ngay lập tức, sắc mặt tôi tái nhợt. Âm thanh này quá quen thuộc với tôi. Đó là một giọng nói từ thế giới bên kia, một giọng nói ma quái!

Trương Hiền Khê gầm lên và vỗ như điên vào cái loa, hét lên: “Cái thứ rác rưởi, thật ồn ào.” Sau đó, anh ấy thay thế bằng bài hát của mình.

Nhưng Vũ Bân và tôi đang nín thở, vì chúng tôi biết rằng có một cái gì đó ô uế trong căn phòng này.

Ngay khi Trương Hiền Khê đang hát hay thì điện thoại của anh ấy reo lên.

“Lúc này, ai lại gọi cho tôi chứ?” Trương Hiền Khê nhấc điện thoại lên nhìn: “Số lạ?”

Trương Hiền Khê mở máy hỏi: “Xin chào, cho hỏi ai đấy?”

Lúc này, giọng nói lạnh lùng và cay đắng phát ra từ điện thoại: “Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, không bao giờ …”

Tốc độ chỉ bằng một cú nhấp chuột, Trương Hiền Khê đã ném điện thoại xuống đất, sắc mặt đầy kinh hãi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.