Hồn Ma Che Dù

Chương 71: Chương 71: Khách không mời mà đến






Tôi khi còn bé, thầy cô giáo đã dạy chúng tôi, nhìn thấy bà lão qua đường cái phải dìu qua, gặp phải người già, phải kính trọng.

Cho nên cho tới bây giờ tôi đều là lấy điều này để nhắc nhở chính mình, không thể bất kính đối với người già. Cho dù bây giờ trong xã hội có rất nhiều người già không thân thiện, bọn họ thường xuyên giả vờ té ngã để lừa bịp người có lòng tốt. Nhưng tôi vẫn là giữ lại phải đối với người già với tấm lòng kính trọng.

Nhưng là hôm nay, tôi suy nghĩ phải điều chỉnh lại cái tấm lòng này, cũng không phải tất cả người già đều đáng để kính trọng.

Tuổi cũng không nhiều đến nỗi chúng ta phải tôn kính, lại có rất nhiều người cậy già lên mặt, thật là chán ghét.

Bây giờ tát sa bà chính là trong cái tình huống này, tuy rằng bà ta là một người già, nhưng bà ta lại giết con cháu của chính mình, thủ đoạn tàn nhẫn, không hề có nhân tính. Người già như thế, không đáng để chúng ta tôn kính rồi.

Sau khi tôi lấy vôi ném lên đầu bà ta xong, đưa tay đi bắt cổ áo của bà ấy, vật bà ta ngã xuống đất.

Tát sa bà là cao thủ khống chế hạt cát, nhưng mà cơ thể của bà ta cũng không có loại công kích mạnh mẽ, điều này cũng không giống với nhưng con ma bình thường.

Thực ra quy luật rất đơn giản, ma quỷ đều có giới hạn, bọn họ nếu không có bản thân lợi hại, thì sẽ có một số pháp bảo lợi hại, giống như vũ nữ, có một cái dù đỏ rất lợi hại. (ND: là con ma cầm ô đỏ đó mọi người)

Mà bây giờ tôi đối phó tát sa bà chính là có một con ma có kỹ năng lợi hại: khống chế cát đá.

Chỉ cần tôi nắm được cách thức của bà ta, tránh đi được công kích, trực tiếp đối phó với cơ thể, căn bản là không phải sợ bà ấy nữa.

Tôi ấn vào cổ bà ta, kéo dài bà ta đến gần sông, sau đó cầm đầu bà ấy nhúng vào bên trong.

Nếu có người ngoài nhìn cái hành động của tôi mà nói, nhất định sẽ cho rằng tôi là một người điên, mắc phải bệnh thần kinh mới độc ác như thế.

Chính là một người không có liêm sỉ túm đầu người già dúi vào trong nước.

Tóc của Tát sa bà vừa mới chạm vào nước, bởi vì bên trên có rất nhiều vôi, lập tức liền bốc lên khói trắng, đau đến nỗi bà ta nhe răng trợn mắt.

Bây giờ biết đau rồi hả? Nói cho bà biết, muộn rồi!

Tôi xuống tay không lưu tình chút nào, liên tục dúi đầu bà ta xuống mặt nước và mắng: “Cho bà giết người, Cho bà giết người, cho bà giết người này.”

Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn, có người mẹ như vậy, khó trách sinh ra một đứa con biến thái như vậy. (ND: thượng bất chính, hạ tắc loạn: Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được.)

Tôi bớt chút thời gian nhìn ngụy kim kim, anh ta đã xỉu trên mặt đất, toàn thân đều là máu.

Chết tiệt thật, nếu không mau đưa anh ta đến bệnh viện, anh ta có thể như vậy mà chết.

Tôi quay đầu nhìn về tát sa bà, trên đầu bà ta có cái và vôi, nước, trộn lẫn cùng một chỗ, đều kết thành một khối, không thể nghịch cát được nữa rồi.

Cuối cùng, tôi nhanh như một con hổ đói vồ mồi, ghé vào bên người tát sa bà, dúi cả người bà ta vào trong lòng sông.

Phốc phốc ~~ sương mù quẩn quanh. (ND: kiểu vôi dính nước ấy…)

Tôi đứng dậy vừa thấy, tát sa bà thân mình chính từng giọt từng giọt tiêu tán, biến thành những hạt cát màu vàng.

Không quá ba phúut, tát sa bà liền hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một mảnh lớn hạt cát đọng ở đáy sông.

Tôi xoa xoa những giọt nước trên trán, không biết là nước sông hay là mồ hôi.

“Rốt cuộc cũng giải quyết xong.”

Lòng tôi lập tức được thoải mái, mỗi một lần đều là như thế, sau khi tiêu diệt được một ma quỷ, sẽ cảm giác được vô cùng thoải mái.

Có lẽ là bị áp lực bị đè nén quá lâu.

Tôi cởi bỏ quần áo ướt đi, cánh tay trần trụi đặt ở trước người ngụy kim kim.

Sờ sờ túi, di động không biết rơi ở chỗ nào rồi.

Quên đi, chắc là lúc nãy rơi khi vật lộn ở trong lòng xong rồi, trong làn khói sương thưa thớt thế này, muốn tìm cũng không biết đâu mà lần.

Hơn nữa cho dù có tìm được đi nữa, chắc là cũng bị nước vào rồi, không thể dùng được nữa. Dù sao cũng chỉ có chút tiền, rơi rồi thì kệ đi.

Tôi cõng ngụy kim kim lên người, cảm giác kia, giống như là con kiến cõng con voi vậy. Người này, thật đúng là nặng.

Cũng không có gì lạ, nhìn cái bụng anh ta to như vậy là biết. Chỉ khổ tôi, trên đường đi cứ được hai bước lại phải dừng, mất rất nhiều sức lực mới có thể đưa anh ta trở về bên cạnh khối thạch cầu hình vòm.

Cảnh sát đang ở chỗ này xử lý việc xe cảnh sát, nhìn thấy tình cảnh của tôi ở bên này đều xông tới, lải nhải nói không ngừng.

Sau đó, cảnh sát đưa ngụy kim kim vào bệnh viện, mà tôi lại bị đưa vào cục cảnh sát.

Sau khi bị thẩm vấn một thời gian dài, phán đoán tôi vô tội, mà bên phía ngụy kim kim, án mạng của vợ anh ta, Trần Kha, vẫn còn đang trong điều tra.

Khi tôi đi ra khỏi cục cảnh sát, không ngừng lắc đầu, chỉ sợ việc này đám cảnh sát có điều tra cả đời, cũng không điều tra ra được nguyên nhân, bởi vì thứ mà bọn họ gặp phải, cũng không phải là vật tầm thường.

Tiếp nữa, tôi nghe nói ngụy kim kim bởi vì thương tâm quá độ hơn nữa trên người vết thương quá nặng, cả người đều phát điên, ngây ngốc, suốt ngày những thứ quỷ quái không chạm vào được…..

Cuối cùng, ngụy kim kim bị đưa vào bệnh tâm thần viện, ở bên trong vượt qua quãng đời còn lại.

Chuyện lần này không khỏi làm tôi thổn thức, vốn dĩ là một nhà bốn người, ba thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà, tốt đẹp như vậy. Kết quả bây giờ lại biến thành ba người chết, một điên, vô cùng thê thảm.

Mà tất cả mọi chuyện trở nên như vậy, đơn giản chỉ là do hai chữ: bất hiếu.

Quay đầu lại, Tôi mua một cái di động, thay thế cái điện thoại bị mất, tôi mua điện thoại mới nhất bởi vì nó tiện dụng, chức năng nhiều.

Di động vừa vào tay, tôi gọi ngay cho bố của mình.

“Alo, cha.”

“Chuyện gì?”

“Dạ, không có việc gì cả, chỉ là nhớ cha.”

“Nhớ tới ta? Chẳng nhẽ lại thiếu tiền à?” (ND: :v cứ cuối tháng là lại nhớ bố mẹ.)

......

Cùng cha già hàn huyên rất lâu, nói chuyện rất nhiều, cảm giác tình cảm thân thiết ruột thịt thật là tốt đẹp, bất luận là mình giàu hay nghèo, cha mẹ đều ở bên cạnh của chính mình, đó là hạnh phúc cỡ nào.

Không nghĩ tới, vì sao lại có những người bất hiếu? cũng bởi vì một chư Tiền.?

Thời gian cứ từng ngày trôi qua, cuộc sống của tôi lại trở lại với tiết tấu bình thường, mở cửa bán dù, rồi đóng cửa ngủ. Thỉnh thoảng Khâu lâm vẫn dẫn người đến mua của tôi, đương nhiên, phần lớn thời gian anh ta muốn chào hàng cho tôi để có thể đẩy mạnh tiêu thụ.

Thời gian trôi qua bình thản, nhưng tôi rất thích hưởng thụ cái bình thản này.

Mấy tháng qua vẫn cùng ma quy vật lộn, đấu đá, thể xác và tinh thần của tôi thật sự rất mệt mỏi.

Ngày này, tôi mở ra radio, nghe Quách Đức Cương tướng thanh, ngồi ở trong cửa hàng uống trà chiều, thoải mái nhàn nhã. (ND: Quách Đức Cương tướng thanh: Hát hài châm biếm)

Một khách quen đi vào trong cửa hàng tôi.

Người đó ăn mặc quần áo rộng thùng thình, đội trên đầu cái mũ da, đeo kính đen, vừa bước vào liền hỏi: “Chủ quán, bán dù không?”

Ha ha, tôi mở quán bán dù, làm sao lại không bán dù chứ?

“Bán, bạn muốn mua lại dù nào?” Tôi đứng lên chào đón khách.

“Ở chỗ này của anh có loại dù nào?”

” Có rất nhiều loại, loại dù che nắng, loại dù che mưa, còn có dù giấy dầu thủ công, không biết bạn muốn mua loại dù nào?”

Vị khách này đưa tay lên nâng cằm, gật gật đầu, chậm rãi nói: “Thế có tránh quỷ trừ tà, trừng phạt ác Dù Âm Dương không?”

Những lời này vào trong tay tôi, cảm giác hết sức chói tai.

Dù Âm dương, nói ở một góc độ khác, chính là thứ bảo vệ mạng của tôi, người đó từ đâu biết được dù Âm Dương vậy?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.