Hồn Ma Che Dù

Chương 73: Chương 73: Khuyên giải




Nhâm lão thái cũng không biết là điếc thật hay là đang giả vờ điếc, Quách Linh Linh mắng như thế nào cũng mặc kệ, bọn tôi hờ hững, hết sức chuyên chú nhìn bà ấy đánh hình nhân.

Quách Linh Linh cũng là tức đên tới tận đầu, nâng lên chân lên để đạp vào mặt Nhâm lão thái.

Thế này cũng được sao, dù là nói nhao nhao thế nào, náo loạn ra sao, nhưng cũng không nên động tay chân với người bề trên được, đây lại còn dùng chân của cô ấy. Tuy rằng tôi thực sự đồng tình với Quách Linh Linh, nhưng là dù có thế nào cũng không đến nỗi đánh người già chứ?

Đương nhiên, cái việc lúc trước tôi túm lấy tát Sa bà nhúng xuống nước cũng không tính, đó đã là một con ma quỷ, không thể so sánh với việc đối đãi thế nào với người già.

Tôi vội vàng thả mấy thứ đồ trên tay xuống, sau đó hai bà bước chạy đến trước mặt Quách Linh Linh, ôm chặt cô ấy lại, không cho cô ấy làm việc sai lầm. Chuyện này nếu như không may, khiến cho Nhâm lão thái chết đi, cô ấy chắc chắn sẽ phải ngồi tù?

Hơn nữa Tát Sa Bà là ví dụ ở ngay trước mắt, đối với người già khách khí một chút. Bạn phải biết rằng, người già ấy ngay tại lúc chết đi, mà bạn lại xúc phạm, có lỗi với người đó, sau khi chết đi sẽ mang bạn theo cùng, vậy cũng quá là oan uổng.

Quách Linh Linh bị tôi ôm như vậy, cũng tỉnh táo lại, từ trong lòng ngực tôi giãy dụa ra ngoài, chắc sẽ muốn nói cám ơn, nhưng vẫn chưa nói nói ra.

Quách Linh Linh lại chỉ vào mặt Nhâm lão thái: “Cho bà trong vòng một ngày lấy đi những thứ kia, nếu không tôi hủy phòng ở của bà!”

“Ai ai ai, những lời nói này…, tính tình tại sao lại nóng như vậy.” Tôi vẫn là có lòng tốt, định khuyên nhủ một cái.”Có cái gì nói không thể từ từ nói, không nên không nên hủy phòng ở của người ta. Thật sự nếu như giải quyết không được, cô tìm cảnh sát đến đi, làm gì mà tự mình phải chuốc lấy phiền toái.”

Ai biết được khi tôi nói chưa dứt lời, Quách Linh Linh khóc càng thương tâm, một bên khóc vừa nói: “Bà lão chết tiệt này bà mỗi ngày tới cửa nhà tôi hóa vàng mã, đánh hình nhân, làm cho tôi cuộc sống đảo lộn, Công việc cũng không hoàn thành tốt. Cảnh sát đến đây, khuyên bà ấy trở về, không quá hai ngày lại tới nữa, bây giờ cảnh sát cũng là lười tới đây, ô ô ~~.”

Cái này cũng là khinh người quá đáng đi?

Tôi nhìn Nhâm lão thái bằng vẻ mặt nghiêm túc đang đánh hình nhân, tức giận hỏi: “Này, Bà lão,con gái người ta làm gì bà, không nên hướng cô ấy mà ép bức, làm người nên tích đức một chút, không thì sau khi chết đi lại xuống địa ngục.”

Một trăm người già đều là rất phong kiến mê tín, tôi dùng từ xuống địa ngục để kinh sợ bà ấy, hy vọng bà ta có thể có điểm dùng.

Ai mà ngờ, Nhâm lão thái tính tình nóng nảy cũng không phải là bình thường, tay bà ấy cũng không dừng lại, không ngẩng đầu lên nói: “Muốn tôi trở về cũng được, cô ta buông tha con trai tôi liền có thể.”

Chuyện này sao lại liên quan đến cả con trai bà ta nữa đây? Có điều gì liên quan sao, tôi nghe đều hoang mang rồi.

Lúc này Dịch Khôn đi tới bên tôi nhỏ giọng nói: “Đi thôi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dính vào phiền phức của hai người họ làm gì.”

Cái này gọi là cái gì, người Trung Quốc chính là vẫn muốn thế này, tư tưởng là nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, mới xuất hiện những thứ lạnh lùng vô tâm khi có người gặp chuyện, trên đường có người cầu giúp đỡ mà không ai hỏi thăm quan tâm.

Tôi cũng không phải là vĩ nhân, cũng không muốn vì Trung Quốc phát triển mà phấn đấu. Tôi nghĩ là có thể từ khả năng của mình có thể làm được để giúp đỡ, không vi phạm lương tâm của chính mình, có thể làm một chút gì đó khi thấy được ở trên đường.

Mà việc của Quách Linh Linh cùng Nhâm lão thái, tôi còn thật sự là muốn quan tâm giúp đỡ.

Tôi hướng Quách Linh Linh nói: “Tôi gọi là Xong Diễm, như vậy, cô nếu như tin được tôi, chuyện này hãy giao cho tôi xử lý, cô chỉ cần đem mọi chuyện đầu đuôi thế nào kể cho tôi là được, tôi giúp hai người giải quyết, được chưa?”

Nhâm lão thái cũng không có phản ứng, cái bà lão nhỏ mọn này cũng không phải là người thiện lương mà. Nhưng Quách Linh Linh liền gật đầu, đồng ý lời tôi nói.

Dù sao, cô gái bị một bà lão lớn tuổi như vậy làm khổ, đột nhiên gặp được một người đến trợ giúp cô ấy giải quyết khó khăn, nói thật, tôi có chút vì chính mình cảm động.

Quách Linh Linh nói: “Đứa con Nhâm Đông của bà ta, ăn uống chơi gái đánh bạc, không học vấn không nghề nghiệp, còn đối với tôi có cảm tình làm loạn. Mấy tháng trước, Nhâm Đông thổ lộ với tôi, hao phí mua cho tôi hoa, mua chocolate. Nhưng mà tôi làm sao lại là con người tùy tiện, cũng không cùng người tùy tiện như thế có liên quan, còn nữa, tôi còn chướng mắt Nhâm Đông, cho nên tôi cũng không đồng ý.”

AA, tôi đã hiểu ra đôi chút, nguyên nhân đều là do Nhâm Đông, tôi không cắt đứt lời cô ấy, tiếp tục nghe tiếp.

“Nhâm Đông chưa từ bỏ ý định, vẫn mua cho tôi thứ này thứ nọ, theo đuổi tôi, mà tôi vẫn không đồng ý anh ta. Sau đó, Nhâm lão thái lại cho rằng tôi bỏ bùa mê thuốc lú, khiến cho con của bà ta bị câu đi linh hồn, muốn tôi đưa linh hồn của con bà ấy trở về, hơn nữa còn muốn tôi đồng ý sau này không dây dưa con bà ta nữa.”

Quách Linh Linh chỉ vào Nhâm lão thái nói với tôi: “Anh Xong Diễm, anh nói xem những lời bà ta nói đều là tiếng người sao? Đứa con bà ấy dây dưa tôi, trái lại còn chỉ trích tôi không đúng, anh nói xem tôi phải đến đâu kêu khổ đây?”

Tôi nghe xong hiểu được, thì ra là một bà lão không hiểu rõ sự tình cùng với một đứa con chơi bời lêu lổng, thật sự là mọt đôi mẹ con dở hơi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lời nghe không thể chỉ nghe từ phía một người, tôi còn phải tìm Nhâm Đông để nói chuyện.

Vì thế tôi bảo Quách Linh Linh đi về trước, việc còn lại thì giao cho tôi.

Tôi lôi kéo tay Nhâm lão thái, nói: “Bà lão ày, bà đánh cái hình nhân này là đánh người khác, hay vẫn là đánh chính mình.”

Nhâm lão thái “A?” một tiếng, giống như là nghe hiểu lời tôi nói trong truyện này, vì thế hỏi tôi: “Sao lại là đánh chính mình? Tôi là đánh cái con hồ ly tinh câu dẫn phòng đối diện kia?”

Tôi vừa nghe bà gọi là gì vậy, đứa con bà dây dưa người khác còn gọi người ta là hồ ly tinh, bà lão này quả thật là chiều đứa con. Tôi cất đi vẻ tươi cười nói: “Đánh hình nhân, bà cho là mình không sao ư? Đó là dùng âm đức của chính mình đó, vừa làm âm đức của chính mình đã hao tổn rồi, chờ sau khi bà qua đời, kiểu gì cũng phải rớt xuống tận 18 tầng địa ngục cũng không phải là không thể.”

Thực ra nhưng lời này đều là vô căn cứ, tôi cũng chẳng hiểu cái gì cả. Nhưng mà tôi cứ giả vờ như thế, cũng là hiểu biết một tí, cho nên giả vờ nói ra vài thứ cũng không tệ lắm.

Nhâm lão thái rất đúng là mắc bẫy, chạy nhanh ném cây cỏ hình nhân ném đi, hai tay tạo thành hình chữ thập mặc niệm: “A di đà phật.”

“Bà lão à, trước hết bà nên về nghỉ ngơi trước, nơi này để tôi thu dọn, được không?”

Nhâm lão thái cũng không quay về chỗ tôi, nghe lời chạy đi.

Haha, cái lão thái bà này, tôi ở trong lòng thầm mắng.

Sau khi tôi đem mấy cái đồ vật này, tôi hỏi dịch khôn: “Anh biết Nhâm Đông không? Giúp tôi một chút, gọi ra, tôi muốn nhìn thấy người này, để hiểu rõ mọi việc mà bọn họ tranh cãi.”

“Anh đó, đâm đầu vào chuyện của Nhâm lão thái, không giống như một thanh niên trong xã hội, đúng là mù mà. Anh đợi chút, để tôi gọi tên Nhâm Đông này, tôi biết cậu ta, chỉ cần có bài đánh, sẽ lập tức ra gặp.”

Tiếp đó, Dịch Khôn gọi một cuộc điện thoại, Nhâm Đông đúng là mò đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.