“Đại Kiếm Nhân, cái tên thật kỳ lạ, người đó có mạnh không?” Tôi hỏi Trần Mặc Thu vài thông tin đơn giản về Đại Kiếm Nhân thế nhưng ngay cả Trần Mặc Thu cũng không biết nhiều về Đại Kiếm Nhân.
Chẳng qua là thi thoảng bán vài pháp khí cho Trần Mặc Thu.
Bất kể nói như nào thì người tên Đại Kiếm Nhân này cũng rất đáng để đặt cược một lần.
Tôi lo lắng hỏi Trần Mặc Thu: “Vậy cô mau nói tôi biết địa chỉ của Đại Kiếm Nhân.”
Tôi mang giấy bút và đưa cho Trần Mặc Thu. Cô ấy viết vài dòng trên tờ giấy, để lại một địa chỉ.
Đây là địa chỉ của Đại Kiếm Nhân. Trần Mặc Thu sẽ không đi cùng chúng tôi lần này, vết thương của cô ấy không tốt, cô ấy nên ở lại để chữa trị hồi phục hoàn toàn.
Tôi phải đến được chỗ của Đại Kiếm Nhân trong vòng 12 giờ, và hi vọng anh ta có thể giúp đỡ mình.
Mặc dù biết tương lai chắc chắn sẽ khó khăn, nhưng cũng may, địa chỉ của Đại Kiếm Nhân vẫn tương đối gần với nơi chúng tôi đang ở, nên tôi có thể đến đó trong thời gian ngắn.
May mắn hơn nữa là Vũ Bân có tiền, vì vậy anh ấy đã ra ngoài và bắt một chiếc taxi. Mặc dù không xa lắm nhưng lại tốn khá nhiều tiền taxi, nhưng số tiền này đối với Vũ Bân không là gì cả.
Vào taxi, Vũ Bân và tôi ngồi ghế sau.
Vũ Bân vỗ nhẹ tôi và nói: “Yên tâm đi, nhất định sẽ không sao đâu, chúng ta tìm được Đại Kiếm Nhân giúp cậu giải trừ thuật này, đừng sợ.”
Nghe anh ấy an ủi, tâm trạng tôi cũng bớt lo lắng khẩn trương hơn một chút, dần dần tôi thả lỏng cơ thể
Không sợ, còn nước còn tát, miễn là tôi tìm được Đại Kiếm Nhân, tôi vẫn còn cơ hội tiếp tục sống.
…
Cả đường không dám nói chuyện, khi xuống xe đã hơn 7 giờ tối, chúng tôi đã ngồi xe được 8 tiếng rồi.
Ngoài sự chậm trễ khi ở cùng Trần Mặc Thu thì tính đến bây giờ là đã 10 giờ trôi qua. Nói cách khác là tôi chỉ còn 14 tiếng nữa.
Đại Kiếm Nhân, Đại Kiếm Nhân, anh ở đâu, mau mau xuất hiện.
Vũ Bân và tôi xem địa chỉ và đi tìm từng nhà.
Thực ra thì cũng tương đối dễ tìm, bởi vì có ghi rõ ràng trên giấy: Phòng khám Linh Dị Đại Kiếm Nhân là một tòa nhà kiến trúc rất kỳ lạ. Từ ngoài nhìn vào, nó giống như một thanh kiếm to dài được cắm sâu trên mặt đất.
“Một thanh kiếm lớn cắm trên mặt đất. Thực sự là có những công trình như vậy?” Tôi tự hỏi Trần Mặc Thu có nhầm không, khi quanh địa chỉ cô ấy đưa cho tôi không hề nhìn thấy thanh trường kiếm nào cả?
Tôi quẩn quanh tìm nó khắp mọi nơi. Tôi có chút chột dạ. Mất gần 1 tiếng để tìm được Phòng khám Linh Dị Đại Kiếm Nhân. Tôi làm gì có nhiều thời gian như vậy để hao phí chứ.
“Chết tiệt, không thể tìm thấy. Nhà anh ta rốt cuộc ở đâu chứ hay Trần Mặc Thu nhớ nhầm địa chỉ của Đại Kiếm Nhân?” Tôi lẩm bẩm nhưng dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng không mong nhận được đáp án không mong muốn.
Nhất thời lại lâm vào hoàn cảnh này. Lẽ nào đây là kết thúc rồi ư? Cầm địa chỉ mà chạy loăng quăng mãi không thấy, có khi nào tôi say rồi không?
Đột nhiên, Vũ Bân nghĩ ra điều gì đó: ” Đại Kiếm Nhân mở một phòng khám siêu nhiên, chứng tỏ tu vi của anh ta phải rất cao. Để che giấu tai mắt của mọi người, và để tránh những người không liên quan vô tình vào phòng khám và thấy những thứ không nên thấy. Anh ta hẳn phải thiết lập kết giới. “
Đúng thế, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?
Phải là Đại Kiếm Nhân sợ rằng phòng khám sẽ bị làm phiền bởi người phàm nên đã sử dụng kết giới để “che giấu” nó.
Đánh giá từ các pháp khí mà Trần Mặc Thu có từ Đại Kiếm Nhân, anh ta chắc chắn là cao thủ, vì thế tạo ra kết giới với anh ta chắc chắn là một điều không khó.
Nhưng anh ta đã cố ý tạo kết giới ngăn người phàm vào vậy thì tôi bằng cách nào có thể tìm được chứ?
Aii daaa, vẫn là không thu lại được kết quả gì cả.
Không ngờ Vũ Bân đưa ra một ý tưởng tượng táo bạo, anh nói: “Vì phòng khám của Đại Kiếm Nhân là dành cho ma, nên âm khí ở đó chắc hẳn rất nặng, nếu ở gần đây, chúng ta có thể lần theo âm khí mà tìm tới đó.”
“Đúng thế, cách này rất hay.” Tôi lập tức hào hứng tán thành.
Nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra thiếu sót của cách thức này, đó là nơi chúng tôi đang tìm là nơi âm khí nặng nhất, tìm đến đó khác gì tự mình tiến thân vào lãnh địa của ma. Sai đi một khắc là sẽ đi ngay.
Nhưng thật lòng mà nói nếu như không làm thế thì đến một tia hy vọng sống sót cũng tự tay tôi dập tắt. Tiến vào đó ít nhất vẫn còn cơ hội sống, nếu không thì chắc chắn chết rồi.
“Được, cứ làm những theo anh nói đi.” Tôi nói với Vũ Bân.
Sau đó, Vũ Bân lấy la bàn ra và bắt đầu tìm kiếm nơi âm khí nặng nhất nơi đây.
Chẳng mấy chốc, la bàn đã chỉ về một phía âm khí đặc biệt nặng. Tôi và Vũ Bân đã đồng thời nhìn nhau, đi thôi, nhất định là nơi này, không còn nghi ngờ gì nữa.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến được một tháp chuông bỏ hoang phủ đầy dây leo.
Tôi nhìn lên và thầm nghĩ: Không đúng a, nơi này không giống như nơi mà con người có thể sống được, nhưng nó cũng không giống như một trường kiếm cắm trên mặt đất. Đây đích thị là một nơi tốt để các hồn ma tụ tập. Tôi nghĩ không nên xông vào ngay. Nếu hấp tấp thì chúng tôi có thể gặp một con ma khó nhằn, tôi cùng Vũ Bân đều ứng phó không được. Như thế thì không tốt lắm.
Nhưng trước khi tôi nói đừng vội vàng thì tên Vũ Bân lo lắng đã gấp rút bước vào trong.
Tôi lắc đầu, yooo, một ngày nào đó chúng tôi sẽ bị tính nóng vội của hắn ta hại cho xem.
Không còn cách nào khác, tôi nhanh chóng đuổi theo Vũ Bân và bước vào tháp chuông. Tôi không thể bỏ mặc tên ngốc nghếch này một mình chạy vào trong mà làm loạn. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh ta, tôi hối hận không kịp nữa. Dù sao thì hắn ta cũng là vì tôi mà chạy đến nơi như này.
Tháp chuông này hẳn đã bị bỏ hoang từ lâu, phía dưới kia là một nhà thờ nhỏ, trông giống như địa bàn của người nước ngoài. Bên trong tương đối tối tăm, và không khí có chút không sạch sẽ.
Tôi bật đèn pin ra, chiếu sáng một chút.
Trong bóng tối, tôi thấy rằng miếng ngọc trên người đã đổi màu thành màu đỏ máu. Miếng ngọc phát sáng trong bóng tối nên chúng tôi dễ dàng nhận ra nó đang chuyển màu.
Trái tim tôi đột nhiên lạnh buốt, tôi biết ngay tháp chuông này không phải là nơi tốt đẹp gì. Bây giờ miếng ngọc lại chuyển sang màu đỏ máu, điều đó có nghĩa là trong vòng 50 mét quanh chúng tôi có ma.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Có phải anh ta đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách bí mật?
Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi mốc meo.
Thực ra trong nhà thờ cũ kỹ này thì mùi mốc phát ra không có gì lạ nhưng mùi mốc đặc biệt khiến cả người tôi như đột nhiên bị treo ngược lên vậy.
Tôi đã từng ngửi thấy loại mùi này, nói trắng ra thì đó là mùi ma!
“Thần Côn, Thần Côn!” Tôi thì thầm với Vũ Bân.
“Có chuyện gì?” Vũ Bân quay lại và hỏi tôi.
Tôi bước tới chỗ anh ta, chỉ vào miếng ngọc trên người, rồi chỉ vào mũi mình, ý muốn nói có mùi lạ.
Tôi và Vũ Bân vẫn là tâm ý tương thông nên nhìn sơ qua anh ấy đã hiểu tôi muốn nói gì.
Vũ Bân lấy ra chuỗi hạt và đeo lên cổ. Còn tôi thì cầm ô Âm Dương trong tay, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Thật đúng là tự làm tự chịu thôi. Căn bản là chúng tôi không rảnh rỗi mà chạy đến nơi này để làm càn, chính vì có việc mới phải tiến thân vào cái lãnh địa này.
Khi chúng tôi vẫn đang đề cao cảnh giác thì bất chợt cảm giác có nhiều người vây quanh chúng tôi.
Thêm một người nữa.
Vũ Bân và tôi đứng áp lưng vào nhau thế nhưng cảm giác bên phải bên trái cũng xuất hiện thêm người nữa đứng áp vào chúng tôi.
Tôi đẩy đẩy Vũ Bân để nhắc nhở anh ta chú ý, sau đó nhấn đèn pin.
Ánh sáng quét qua, kết quả là không có ai, nhưng có một sợi dây thừng lủng lằng bên đó. Có một thứ ánh sáng phát ra sáng ngời.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh này, Vũ Bân và tôi đều sợ hãi lùi lại hai ba bước.
Tôi dẫm nát một thứ gì đó rất cứng và tròn, chiếu đèn pin xuống, là hộp sọ!!
Nhờ những kinh nghiệm từng trải, tôi đã thấy qua rất nhiều cảnh kinh tởm và đáng sợ hơn nên may là tôi đã không hét toáng lên nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn thấy rất sợ hãi.
Tôi dựa vào Vũ Bân phía sau và nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Tôi cảm thấy đây không phải là nơi có thể ở lâu.”
Vũ Bân thế mà lại không trả lời tôi.
Cảm thấy kỳ lạ, tôi đẩy Vũ Bân một lần nữa, hình như anh ta bất động. Điều làm tôi sợ hãi hơn nữa là nhiệt độ của anh ta thấp bất thường. Bởi vì khi đẩy anh ta bằng tay, tôi thấy rất lạnh. Cảm giác như chạm vào một tảng băng.
Không, không phải Vũ Bân đằng sau tôi, mà là một con ma!
Tôi vội vàng tiến lên để tránh con ma phía sau.
Nhưng không biết tại, cổ tôi đã bị tròng sợi dây thừng từ khi nào.
Sợi dây thắt lại rồi kéo treo tôi lên. Không, nếu cứ như vậy, tôi vô duyên vô cớ sẽ biến thành quỷ treo cổ mất! Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng không ích gì cả. Chân tôi đã bắt đầu rời khỏi mặt đất. Cứ thế này, rất nhanh tôi sẽ chết vì ngạt thở mất.
Không thể hiểu nổi, ngay vừa nãy tôi còn nhớ rõ vị trí của sợi dây thừng, không lý nào lại xuất hiện ngay trước mặt tôi được.
Nhưng bây giờ không phải lúc thắc mắc điều này. Những mánh khóe mà lũ ma quỷ dùng thường rất khó để giải thích.
Tôi cảm thấy một cơn gió thổi vào tai, khiến tôi lạnh đến rùng mình.
Đột nhiên, sợi dây bị đứt kèm theo một tiếng nổ, tôi rơi xuống và lăn vài vòng trên mặt đất.
Lúc này, một vài tia sáng chiếu thẳng vào tôi, mạnh đến nỗi tôi không thể mở mắt được.
Tôi lấy tay che mắt và qua những ngón tay của mình, tôi lờ mờ thấy được một người đàn ông đó, và điều làm tôi chú ý nhất là anh ta đang mang trường kiếm rất lớn sau lưng!